Chương 1: Ngôi sao của sân khấu
Tiểu Bạch Y
09/08/2019
Buổi tối, nơi những vì sao và ánh trăng sẽ là những ánh đèn soi sáng bầu trời đêm thì trong hội trường công ty Linh Lung, trên sân khấu, cô - Mộc Án Dư sẽ là ngôi sao sáng nhất đêm nay.
Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn với những tiếng hò hét ầm ĩ của các fan hâm mộ, cô lại càng hát một cách nhiệt huyết.
Đã 9 giờ tối nhưng mọi người vẫn còn đông nghịt. Bởi lẽ, cô vẫn còn hát, và đến khi buổi biểu diễn của cô kết thúc, thì họ mới về trong sự vui vẻ, phẩn khởi vì được gặp idol của mình.
Mãi đến 10 giờ rưỡi, buổi diễn mới kết thúc. Và lúc này Mộc Án Dư cũng mệt rũ rượi vì vừa phải hát vừa phải nhảy liền tù tì 2 tiếng.
Cô ra sau cánh gà, đi vào trong phòng trang điểm, ngồi phịch xuống ghế nhìn mặt mình trong gương. Tuy trong người thì mệt rũ rượi nhưng nhìn khuôn mặt cô thì lại có rất nhiều sức sống.
Em mệt rồi hả?
Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau. Qua gương, cô có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.
Chị Bạch, mấy giờ rồi?
Bạch Băng - tiền bối của cô giơ tay nhìn đồng hồ.
Gần 10 rưỡi! Em thay đồ nhanh đi, máy bay sắp hạ cánh rồi!
Vâng ạ!
Bạch Băng nói rồi đi ra ngoài để cô thay đồ. Cô vừa thay đồ vừa nhớ lại chiếc vé máy bay mà em cô chụp gửi cho cô.
Nó tên là Mộc Án Lâm, thua cô 1 tuổi mà từ lúc nhỏ đến khi nó đi du học lần nào cô và Án Lâm cũng bị nhầm lẫn với nhau.
Máy bay chở nó sẽ hạ cánh lúc 10 rưỡi. Nghĩa là bây giờ cô chỉ còn 15 phút để thay đồ rồi chạy ra ngoài sân bay.
Tối nay mình hát lâu quá rồi!
Cô vừa tính nhẩm thời gian vừa nói. Cô thay đồ nhanh chóng trong vài giây rồi chạy ra ngoài, vớ lấy chùm chìa khóa móc trên tường.
Cô vừa bước ra, Bạch Băng liền trố mắt:
Án...Án Dư! Em có thể mặc như một người bình thường như thế sao?
Trên người cô chỉ có một chiếc áo phông màu vàng đơn giản với chiếc quần bò bó sát. Nhìn qua trông chẳng khác gì là một ca sĩ nổi tiếng.
Muộn thế này rồi mà! Em sao thay bộ đồ khác được!
Được rồi! Nhanh ra gara đi!
Bạch Băng nhìn đồng hồ rồi giục. Còn hơn 10 phút nhưng lái xe đến sân bay chắc phải hơn 20 phút.
Cũng may là họ ở tầng trệt nên xuống gara cũng nhanh. Bạch Băng đi ra ngoài cổng đợi còn Án Dư vào gara lấy xe.
Chiếc xe của cô phóng như bay về phía cổng. Khi chỉ còn cách Bạch Băng vài bước chân thì phanh lại nghe kít một cái rõ to.
Em không thể không đi nguy hiểm thế sao?
Em xin lỗi! Tại gấp mà!
Thế là, một chiếc xe bình thường trở thành một chiếc xe đua chính hiệu. Với tốc độ hơn 100km/h khiến cho Bạch Băng gần như phờ phạc.
Vừa chuẩn! Tay lái của em cũng chắc chứ nhỉ!
Mộc Án Dư nhìn đồng hồ trên sân bay. Vừa đúng giờ.
Chắc chị không dám ngồi xe em nữa đâu!
Bạch Băng thở hồng hộc bước xuống xe. Bộ dạng này của cô sao có thể gặp em trai của mình được đây!
À quên nói thêm, lý do Bạch Băng đi cùng với cô tới sân bay vì em trai cô cũng từ Mỹ trở về. Tình cờ thế nào lại đi cùng Án Lâm.
Đúng lúc đó, tiếng báo của nhân viên sân bay vang lên và ở phía ngoài đường băng, lấp ló một chiếc máy bay vừa hạ cánh.
Vài phút sau, một đám người đi ra, mãi mới thấy Án Lâm đi tới.
Con bé vừa trông thấy cô liền chạy tới:
Chị à! Chị biết không? Lúc nãy trên máy bay có một anh chàng đẹp trai lắm luôn!
Lâu lắm rồi mới gặp nhau thế mà nó chỉ biết khen lấy khen để người con trai ngồi cùng máy bay. Án Lâm có còn xem cô là chị không?
Còn em chị sao chưa ra nhỉ?
Bạch Băng sốt ruột nhìn mọi người đi ra hết rồi mà vẫn chưa thấy em mình đâu.
Lấp ló phía sau, người cuối cùng bước ra, nổi bật với mái đầu màu bạch kim là một khuôn mặt nhìn cực kì muốn rụng tim.
Là anh ấy đó! Đẹp trai không?
Án Dư chỉ vào người có mái tóc bạch kim đó khen lấy khen để. Ừ! Cũng đẹp đấy! Nhưng sẽ không làm Án Dư đây xiêu lòng đâu!
Bốp!
Bạch Băng đập một cái vào lưng cô rõ đau. Rồi chỉ vào người có mái tóc bạch kim đó:
Em trai chị đấy! Thấy sao?
Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn với những tiếng hò hét ầm ĩ của các fan hâm mộ, cô lại càng hát một cách nhiệt huyết.
Đã 9 giờ tối nhưng mọi người vẫn còn đông nghịt. Bởi lẽ, cô vẫn còn hát, và đến khi buổi biểu diễn của cô kết thúc, thì họ mới về trong sự vui vẻ, phẩn khởi vì được gặp idol của mình.
Mãi đến 10 giờ rưỡi, buổi diễn mới kết thúc. Và lúc này Mộc Án Dư cũng mệt rũ rượi vì vừa phải hát vừa phải nhảy liền tù tì 2 tiếng.
Cô ra sau cánh gà, đi vào trong phòng trang điểm, ngồi phịch xuống ghế nhìn mặt mình trong gương. Tuy trong người thì mệt rũ rượi nhưng nhìn khuôn mặt cô thì lại có rất nhiều sức sống.
Em mệt rồi hả?
Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau. Qua gương, cô có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.
Chị Bạch, mấy giờ rồi?
Bạch Băng - tiền bối của cô giơ tay nhìn đồng hồ.
Gần 10 rưỡi! Em thay đồ nhanh đi, máy bay sắp hạ cánh rồi!
Vâng ạ!
Bạch Băng nói rồi đi ra ngoài để cô thay đồ. Cô vừa thay đồ vừa nhớ lại chiếc vé máy bay mà em cô chụp gửi cho cô.
Nó tên là Mộc Án Lâm, thua cô 1 tuổi mà từ lúc nhỏ đến khi nó đi du học lần nào cô và Án Lâm cũng bị nhầm lẫn với nhau.
Máy bay chở nó sẽ hạ cánh lúc 10 rưỡi. Nghĩa là bây giờ cô chỉ còn 15 phút để thay đồ rồi chạy ra ngoài sân bay.
Tối nay mình hát lâu quá rồi!
Cô vừa tính nhẩm thời gian vừa nói. Cô thay đồ nhanh chóng trong vài giây rồi chạy ra ngoài, vớ lấy chùm chìa khóa móc trên tường.
Cô vừa bước ra, Bạch Băng liền trố mắt:
Án...Án Dư! Em có thể mặc như một người bình thường như thế sao?
Trên người cô chỉ có một chiếc áo phông màu vàng đơn giản với chiếc quần bò bó sát. Nhìn qua trông chẳng khác gì là một ca sĩ nổi tiếng.
Muộn thế này rồi mà! Em sao thay bộ đồ khác được!
Được rồi! Nhanh ra gara đi!
Bạch Băng nhìn đồng hồ rồi giục. Còn hơn 10 phút nhưng lái xe đến sân bay chắc phải hơn 20 phút.
Cũng may là họ ở tầng trệt nên xuống gara cũng nhanh. Bạch Băng đi ra ngoài cổng đợi còn Án Dư vào gara lấy xe.
Chiếc xe của cô phóng như bay về phía cổng. Khi chỉ còn cách Bạch Băng vài bước chân thì phanh lại nghe kít một cái rõ to.
Em không thể không đi nguy hiểm thế sao?
Em xin lỗi! Tại gấp mà!
Thế là, một chiếc xe bình thường trở thành một chiếc xe đua chính hiệu. Với tốc độ hơn 100km/h khiến cho Bạch Băng gần như phờ phạc.
Vừa chuẩn! Tay lái của em cũng chắc chứ nhỉ!
Mộc Án Dư nhìn đồng hồ trên sân bay. Vừa đúng giờ.
Chắc chị không dám ngồi xe em nữa đâu!
Bạch Băng thở hồng hộc bước xuống xe. Bộ dạng này của cô sao có thể gặp em trai của mình được đây!
À quên nói thêm, lý do Bạch Băng đi cùng với cô tới sân bay vì em trai cô cũng từ Mỹ trở về. Tình cờ thế nào lại đi cùng Án Lâm.
Đúng lúc đó, tiếng báo của nhân viên sân bay vang lên và ở phía ngoài đường băng, lấp ló một chiếc máy bay vừa hạ cánh.
Vài phút sau, một đám người đi ra, mãi mới thấy Án Lâm đi tới.
Con bé vừa trông thấy cô liền chạy tới:
Chị à! Chị biết không? Lúc nãy trên máy bay có một anh chàng đẹp trai lắm luôn!
Lâu lắm rồi mới gặp nhau thế mà nó chỉ biết khen lấy khen để người con trai ngồi cùng máy bay. Án Lâm có còn xem cô là chị không?
Còn em chị sao chưa ra nhỉ?
Bạch Băng sốt ruột nhìn mọi người đi ra hết rồi mà vẫn chưa thấy em mình đâu.
Lấp ló phía sau, người cuối cùng bước ra, nổi bật với mái đầu màu bạch kim là một khuôn mặt nhìn cực kì muốn rụng tim.
Là anh ấy đó! Đẹp trai không?
Án Dư chỉ vào người có mái tóc bạch kim đó khen lấy khen để. Ừ! Cũng đẹp đấy! Nhưng sẽ không làm Án Dư đây xiêu lòng đâu!
Bốp!
Bạch Băng đập một cái vào lưng cô rõ đau. Rồi chỉ vào người có mái tóc bạch kim đó:
Em trai chị đấy! Thấy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.