Chương 568: Anh chiếm tiện nghỉ
Vô Danh Thí Chủ
18/03/2021
Khi đến đồn cảnh sát, không khó tránh khỏi bị chú cảnh sát dạy cho bài học, tối qua lúc báo án, chú cảnh sát bận rộn cả tối, bây giờ đột nhiên nói là xóa án, có ma mới không bị mắng.
Sau khi giải quyết xong đi ra ngoài, An Nhã quyết định thú nhận với Trần Mộng Dao: “Mộng Dao, tôi xin lỗi, tôi đã nói dối cô, thực ra là… Giản Mặc muốn dùng tôi để đe dọa cô, anh ta cũng không uống say. Chỉ khi biết là sự việc này có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng, anh ta mới cầu xin tôi bỏ qua cho anh ta, anh ta thực sự không làm gì tôi, vì vậy tôi mới mềm lòng… Tôi chẳng qua là cảm thấy anh ta cũng giống như tôi, đều ở trong thành phố này bận rộn trong muôn ngàn chúng sinh, đều hướng tới tương lai, lại bị hiện thực khốn khổ dày vò, thật không dễ dàng gì. Nếu không phải tôi thả anh ấy, cuộc đời này anh ấy sẽ bị ngồi tù mà huỷ hoại, xin lỗi, Mộng Dao.”
Trần Mộng Dao không ngạc nhiên: “Cô cho là tôi thật ngốc sao? Tôi sớm đã nhìn ra việc đó rồi. Tôi chỉ có một yêu cầu.
Sau này đừng liên lạc với anh ta nữa, anh ta không phải là người tốt. Ngoài ra, sau này khi cô kết giao với những người khác, phải cảnh giác cao độ và đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Sự việc này với tôi không gây tổn thất gì, nhưng vụ việc sao chép khiến Kính Thiếu Khanh gặp khá nhiều khó khăn… Nhưng không sao cả, không cần áy náy, anh ấy gánh nỏi, chúng ta đi làm đi.”
Đi đến trước xe, An Nhã hỏi: “Chiếc xe này… hình như là của Kính Thiếu Khanh đúng không? Trước đây tôi đã nhìn thấy anh ấy lái xe này. Tôi mong là hai người có thể làm hòa, thực ra hai người cũng khá hợp.”
Trần Mộng Dao nghĩ đến sự việc buổi sáng, hai gò má ửng hồng và bát lực: “Không đơn giản như cô nghĩ, cô ngay cả yêu đương cũng chưa nói, làm sao có thể hiểu được những khúc quanh trong tình cảm? Tôi chỉ mượn chiếc xe này để lái thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cô sẽ không vì trong lúc vô ý “hãm hại” anh ấy cho nên muốn đền bù chứ? Trách thì trách Giản Mặc, sẽ không trách cô, vì vậy đừng dính vào.”
Tại công ty, Trần Mộng Dao nhận được tin nhắn thăm hỏi của Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng biết được sự việc sao chép từ Mục Đình Sâm, có chút không yên tâm, cho nên muốn hỏi một chút.
Trần Mộng Dao nhanh chóng trả lời: “Không có gì, nói vài ba câu cũng không nói rõ hết được, có thời gian mình đến bệnh viện thăm cậu rồi mình nói, bây giờ mình đi làm trước đã, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi đấy.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, một tin nhắn hiện ra, lần này là do Kính Thiếu Khanh gửi, cô dừng lại hai giây mới bám vào để kiểm tra, nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: “Xin lỗi, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Cô giả vờ rất rộng rãi: “Không có việc gì, có thể hiểu được cũng không phải chuyện to tát gì, mọi người đều là người lớn rồi, cứ coi như giải quyết nhu cầu là được.
Cô đã thành công trong việc chọc Kính Thiếu Khanh tức giận gần chết, trực tiếp không phản hồi lại cô.
Vào buổi chiều, Kính Thiếu Khanh được phỏng vấn bởi một phóng viên truyền thông tại công ty và thông báo toàn bộ chuyện sao chép, Giản Mặc nhận mọi trách nhiệm, bị đưa vào danh sách đen của ngành và phải chịu bồi thường thiệt hại.
Công ty của Kính Thiếu Khanh cũng bị đình chỉ trong 15 năm.
Trước sự nghỉ ngờ của giới truyền thông là anh đã biết trước sao chép và đồng thời dung túng, anh tỏ ra bình tĩnh: “Nếu như biết trước vwói dung túng thì tại sao tôi phải công khai thừa nhận là bên tôi sao chép? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Trần Mộng Dao tiểu thư bị sao chép thiết kế và tôi là quen biết cũ, tôi hiểu con người cô ấy, chỉ vậy mà thôi.”
Đoạn video và tin tức phỏng vấn kết thúc sau hai giờ, Trần Mộng Dao nhìn Kính Thiếu Khanh nói ra những lời này, trong lòng ấm áp. Ít nhất khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của anh là tin cô, không nghỉ ngờ.
Những người xung quanh đều ở đây uất ức thay cô, cô ngược lại không cảm thấy uất ức, hành vi của Kính Thiếu Khanh cho cô ấy cảm giác an toàn, chỉ là có chút tiếc nuối, công ty của anh ấy sẽ không thể dự thi trong 15 năm tới.
Buỏi chiều tan sở, cô mang theo loại trái cây yêu thích của Ôn Ngôn đến bệnh viện, tâm trạng An Nhã không tốt nên không đi cùng cô.
Ôn Ngôn cũng nhìn thấy tin này, cười hỏi Trần Mộng Dao: “Cậu thực sự định quay lại với Kính Thiếu Khanh sao? Con người anh ấy thực sự rất tốt, anh ấy dám thừa nhận là chính nhà thiết kế của anh ấy đã sao chép ngay tại chỗ khi kết quả của cuộc thi được công bó. Mức độ tin tưởng này, còn đem danh dự của mình vắt bỏ, cậu không cảm động sao?”
Trần Mộng Dao ngượng ngùng lại nhăn nhó: “Tới cuối cùng…
còn không phải là anh ấy chiếm tiện nghi…”
Ôn Ngôn không hiểu: “Cái gì mà chiếm tiện nghỉ? Hiện tại tổn thất của anh ấy không biết là bao nhiêu, còn chiếm tiện nghi2”
Trần Mộng Dao cởi khăn lụa trên cổ cô ra, nhìn thấy vết hôn trải rộng, trong nháy mắt Ôn Ngôn hiểu rõ: “Không phải chứ…
Cậu vừa không có ý định tiếp tục cùng anh ấy, lại vừa dây dưa không rõ… lỡ như chơi đùa ra chuyện tới, không phải là mình coi thường chuyện như vậy, chỉ là mình sợ cậu đùa với lửa.”
“Yên tâm đi, đó chỉ là ngoài ý muốn. mình không định tiếp tục kiểu mập mờ này với anh ấy, chỉ có một lần này. Đừng nói về mình, để mình xem hôm nay cục cưng của chúng ta vui vẻ hay không…” Trần Mộng Dao nói, tựa tai vào bụng của Ôn Ngôn, phải bé con bên trong rất yên lặng.
Cô có chút thắc mắc: “Ngày thường không phải bé con cử động rất nhiều sao? Sao hôm nay lại không động đậy vậy?”
Ôn Ngôn sờ sờ cái bụng sưng tấy của mình, cậu nhóc đột nhiên hưng phần, Trần Mộng Dao đột nhiên hiểu ra: “Thì ra xem là ai, chẳng lẽ biết mình không phải mẹ ruột? Vật nhỏ này còn rất sợ người lạ, sau khi sinh xong, mình phải ôm ôm bề phải bé con thật nhiều!”
Hai người đang nói đùa, má Lưu và Mục Đình Sâm bước vào.
Trên tay Má Lưu vẫn còn cầm theo một hộp giữ nhiệt, hai ngày nay Kính Thiếu Khanh bận rộn, nên lúc nàykhông có thời gian mang theo bữa ăn dinh dưỡng nào trong, đều là má Lưu căn dặn người Mục gia làm xong rồi mang đến.
Trần Mộng Dao đỡ Ôn Ngôn ngồi dậy ăn cơm: “Cậu ăn trước đi, không sao thì mình về trước đây, mình phải giữ vững tinh thần để kiếm tiền, đợi khi phải bé con của chúng ta chào đời, mình phải cho nó một cái phong bao đỏ thật lớn…”
Mục Đình Sâm hiếm thấy hứng thú, anh xen vào: “Cô bây giờ được đấy, Trần Mộng Dao, không ngờ tác phẩm của cô lại lọt vào top 100. Tôi nghĩ kiểu dáng thiết kế không tệ, có thể lọt được vào trước top 10 hay không còn không biết, nhưng cũng không tệ lắm.”
Sau khi Trần Mộng Dao được anh khen, cso chút lâng lâng: “Lần đầu tiên trong đời tôi được anh khen, có chút hãnh diện.
Thật khủng khiếp, Mục Đình Sâm anh mà cũng biết khen ngợi người khác hả… Được rồi, tôi đi trước đây, anh bồi Tiểu Ngôn HÌs Ngay sau khi Trần Mộng Dao rời đi, Mục Đình Sâm ngồi xuống đến gần Ôn Ngôn, lắng nghe một chút động tĩnh từ nhóc con trong bụng. Có lẽ anh thường xuyên làm điều này nên nhóc con không lạ gì anh, nhúc nhích đạp rất hăng hái. Ôn Ngôn bị đạp nhiều có chút không thoải mái: “Bé con cử động mạnh quá, em cảm thấy bụng muốn vỡ ra rồi, anh đừng có trêu chọc nửa…
Khóe môi Mục Đình Sâm không giấu được nụ cười: “Nó biết là bố nó đến rồi cho nên nó mới vui đến như vậy. Nghịch ngợm như vậy, chắc chắn là con trai rồi.”
Má Lưu vừa mừng vừa buột miệng: “Con trai tốt đó, sau này Mục gia chúng ta có người nối nghiệp rồi.”
Mục Đình Sâm không thích nghe những lời này: “Con trai và con gái đều giống nhau, con gái cũng có thể kế thừa công việc kinh doanh gia đình được.”
Má Lưu vỗ nhẹ vào miệng bà một cách tượng trưng: “Ôi, nhìn má nói này, má không có ý như vậy, má chỉ là đang vui mừng mà thôi.”
Ôn Ngôn không để ý, ăn uống chậm rãi. Cô đã ở trong bệnh viện một thời gian, không thường xuyên đi lại, cân nặng của cô đã tăng không ít, có thể cảm thấy rõ ràng mình béo lên một vòng, trên bụng cũng có vết rạn, dầu ô liu có thể cải thiện vết rạn da, nhưng không thể hoàn toàn được. Mục Đình Sâm không cho cô lau đi lau lại mỗi ngày, cô dứt khoát cũng không quan tâm tới.
Sau khi giải quyết xong đi ra ngoài, An Nhã quyết định thú nhận với Trần Mộng Dao: “Mộng Dao, tôi xin lỗi, tôi đã nói dối cô, thực ra là… Giản Mặc muốn dùng tôi để đe dọa cô, anh ta cũng không uống say. Chỉ khi biết là sự việc này có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng, anh ta mới cầu xin tôi bỏ qua cho anh ta, anh ta thực sự không làm gì tôi, vì vậy tôi mới mềm lòng… Tôi chẳng qua là cảm thấy anh ta cũng giống như tôi, đều ở trong thành phố này bận rộn trong muôn ngàn chúng sinh, đều hướng tới tương lai, lại bị hiện thực khốn khổ dày vò, thật không dễ dàng gì. Nếu không phải tôi thả anh ấy, cuộc đời này anh ấy sẽ bị ngồi tù mà huỷ hoại, xin lỗi, Mộng Dao.”
Trần Mộng Dao không ngạc nhiên: “Cô cho là tôi thật ngốc sao? Tôi sớm đã nhìn ra việc đó rồi. Tôi chỉ có một yêu cầu.
Sau này đừng liên lạc với anh ta nữa, anh ta không phải là người tốt. Ngoài ra, sau này khi cô kết giao với những người khác, phải cảnh giác cao độ và đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Sự việc này với tôi không gây tổn thất gì, nhưng vụ việc sao chép khiến Kính Thiếu Khanh gặp khá nhiều khó khăn… Nhưng không sao cả, không cần áy náy, anh ấy gánh nỏi, chúng ta đi làm đi.”
Đi đến trước xe, An Nhã hỏi: “Chiếc xe này… hình như là của Kính Thiếu Khanh đúng không? Trước đây tôi đã nhìn thấy anh ấy lái xe này. Tôi mong là hai người có thể làm hòa, thực ra hai người cũng khá hợp.”
Trần Mộng Dao nghĩ đến sự việc buổi sáng, hai gò má ửng hồng và bát lực: “Không đơn giản như cô nghĩ, cô ngay cả yêu đương cũng chưa nói, làm sao có thể hiểu được những khúc quanh trong tình cảm? Tôi chỉ mượn chiếc xe này để lái thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cô sẽ không vì trong lúc vô ý “hãm hại” anh ấy cho nên muốn đền bù chứ? Trách thì trách Giản Mặc, sẽ không trách cô, vì vậy đừng dính vào.”
Tại công ty, Trần Mộng Dao nhận được tin nhắn thăm hỏi của Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng biết được sự việc sao chép từ Mục Đình Sâm, có chút không yên tâm, cho nên muốn hỏi một chút.
Trần Mộng Dao nhanh chóng trả lời: “Không có gì, nói vài ba câu cũng không nói rõ hết được, có thời gian mình đến bệnh viện thăm cậu rồi mình nói, bây giờ mình đi làm trước đã, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi đấy.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, một tin nhắn hiện ra, lần này là do Kính Thiếu Khanh gửi, cô dừng lại hai giây mới bám vào để kiểm tra, nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: “Xin lỗi, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Cô giả vờ rất rộng rãi: “Không có việc gì, có thể hiểu được cũng không phải chuyện to tát gì, mọi người đều là người lớn rồi, cứ coi như giải quyết nhu cầu là được.
Cô đã thành công trong việc chọc Kính Thiếu Khanh tức giận gần chết, trực tiếp không phản hồi lại cô.
Vào buổi chiều, Kính Thiếu Khanh được phỏng vấn bởi một phóng viên truyền thông tại công ty và thông báo toàn bộ chuyện sao chép, Giản Mặc nhận mọi trách nhiệm, bị đưa vào danh sách đen của ngành và phải chịu bồi thường thiệt hại.
Công ty của Kính Thiếu Khanh cũng bị đình chỉ trong 15 năm.
Trước sự nghỉ ngờ của giới truyền thông là anh đã biết trước sao chép và đồng thời dung túng, anh tỏ ra bình tĩnh: “Nếu như biết trước vwói dung túng thì tại sao tôi phải công khai thừa nhận là bên tôi sao chép? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Trần Mộng Dao tiểu thư bị sao chép thiết kế và tôi là quen biết cũ, tôi hiểu con người cô ấy, chỉ vậy mà thôi.”
Đoạn video và tin tức phỏng vấn kết thúc sau hai giờ, Trần Mộng Dao nhìn Kính Thiếu Khanh nói ra những lời này, trong lòng ấm áp. Ít nhất khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của anh là tin cô, không nghỉ ngờ.
Những người xung quanh đều ở đây uất ức thay cô, cô ngược lại không cảm thấy uất ức, hành vi của Kính Thiếu Khanh cho cô ấy cảm giác an toàn, chỉ là có chút tiếc nuối, công ty của anh ấy sẽ không thể dự thi trong 15 năm tới.
Buỏi chiều tan sở, cô mang theo loại trái cây yêu thích của Ôn Ngôn đến bệnh viện, tâm trạng An Nhã không tốt nên không đi cùng cô.
Ôn Ngôn cũng nhìn thấy tin này, cười hỏi Trần Mộng Dao: “Cậu thực sự định quay lại với Kính Thiếu Khanh sao? Con người anh ấy thực sự rất tốt, anh ấy dám thừa nhận là chính nhà thiết kế của anh ấy đã sao chép ngay tại chỗ khi kết quả của cuộc thi được công bó. Mức độ tin tưởng này, còn đem danh dự của mình vắt bỏ, cậu không cảm động sao?”
Trần Mộng Dao ngượng ngùng lại nhăn nhó: “Tới cuối cùng…
còn không phải là anh ấy chiếm tiện nghi…”
Ôn Ngôn không hiểu: “Cái gì mà chiếm tiện nghỉ? Hiện tại tổn thất của anh ấy không biết là bao nhiêu, còn chiếm tiện nghi2”
Trần Mộng Dao cởi khăn lụa trên cổ cô ra, nhìn thấy vết hôn trải rộng, trong nháy mắt Ôn Ngôn hiểu rõ: “Không phải chứ…
Cậu vừa không có ý định tiếp tục cùng anh ấy, lại vừa dây dưa không rõ… lỡ như chơi đùa ra chuyện tới, không phải là mình coi thường chuyện như vậy, chỉ là mình sợ cậu đùa với lửa.”
“Yên tâm đi, đó chỉ là ngoài ý muốn. mình không định tiếp tục kiểu mập mờ này với anh ấy, chỉ có một lần này. Đừng nói về mình, để mình xem hôm nay cục cưng của chúng ta vui vẻ hay không…” Trần Mộng Dao nói, tựa tai vào bụng của Ôn Ngôn, phải bé con bên trong rất yên lặng.
Cô có chút thắc mắc: “Ngày thường không phải bé con cử động rất nhiều sao? Sao hôm nay lại không động đậy vậy?”
Ôn Ngôn sờ sờ cái bụng sưng tấy của mình, cậu nhóc đột nhiên hưng phần, Trần Mộng Dao đột nhiên hiểu ra: “Thì ra xem là ai, chẳng lẽ biết mình không phải mẹ ruột? Vật nhỏ này còn rất sợ người lạ, sau khi sinh xong, mình phải ôm ôm bề phải bé con thật nhiều!”
Hai người đang nói đùa, má Lưu và Mục Đình Sâm bước vào.
Trên tay Má Lưu vẫn còn cầm theo một hộp giữ nhiệt, hai ngày nay Kính Thiếu Khanh bận rộn, nên lúc nàykhông có thời gian mang theo bữa ăn dinh dưỡng nào trong, đều là má Lưu căn dặn người Mục gia làm xong rồi mang đến.
Trần Mộng Dao đỡ Ôn Ngôn ngồi dậy ăn cơm: “Cậu ăn trước đi, không sao thì mình về trước đây, mình phải giữ vững tinh thần để kiếm tiền, đợi khi phải bé con của chúng ta chào đời, mình phải cho nó một cái phong bao đỏ thật lớn…”
Mục Đình Sâm hiếm thấy hứng thú, anh xen vào: “Cô bây giờ được đấy, Trần Mộng Dao, không ngờ tác phẩm của cô lại lọt vào top 100. Tôi nghĩ kiểu dáng thiết kế không tệ, có thể lọt được vào trước top 10 hay không còn không biết, nhưng cũng không tệ lắm.”
Sau khi Trần Mộng Dao được anh khen, cso chút lâng lâng: “Lần đầu tiên trong đời tôi được anh khen, có chút hãnh diện.
Thật khủng khiếp, Mục Đình Sâm anh mà cũng biết khen ngợi người khác hả… Được rồi, tôi đi trước đây, anh bồi Tiểu Ngôn HÌs Ngay sau khi Trần Mộng Dao rời đi, Mục Đình Sâm ngồi xuống đến gần Ôn Ngôn, lắng nghe một chút động tĩnh từ nhóc con trong bụng. Có lẽ anh thường xuyên làm điều này nên nhóc con không lạ gì anh, nhúc nhích đạp rất hăng hái. Ôn Ngôn bị đạp nhiều có chút không thoải mái: “Bé con cử động mạnh quá, em cảm thấy bụng muốn vỡ ra rồi, anh đừng có trêu chọc nửa…
Khóe môi Mục Đình Sâm không giấu được nụ cười: “Nó biết là bố nó đến rồi cho nên nó mới vui đến như vậy. Nghịch ngợm như vậy, chắc chắn là con trai rồi.”
Má Lưu vừa mừng vừa buột miệng: “Con trai tốt đó, sau này Mục gia chúng ta có người nối nghiệp rồi.”
Mục Đình Sâm không thích nghe những lời này: “Con trai và con gái đều giống nhau, con gái cũng có thể kế thừa công việc kinh doanh gia đình được.”
Má Lưu vỗ nhẹ vào miệng bà một cách tượng trưng: “Ôi, nhìn má nói này, má không có ý như vậy, má chỉ là đang vui mừng mà thôi.”
Ôn Ngôn không để ý, ăn uống chậm rãi. Cô đã ở trong bệnh viện một thời gian, không thường xuyên đi lại, cân nặng của cô đã tăng không ít, có thể cảm thấy rõ ràng mình béo lên một vòng, trên bụng cũng có vết rạn, dầu ô liu có thể cải thiện vết rạn da, nhưng không thể hoàn toàn được. Mục Đình Sâm không cho cô lau đi lau lại mỗi ngày, cô dứt khoát cũng không quan tâm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.