Chương 935: Anh Chọc Vào Em Rồi À?
Vô Danh Thí Chủ
14/06/2021
Tiểu Đoàn Tử ngây thơ gật đầu: “Con biết rồi, con nghe lời mẹ, mẹ đừng giận nữa.”
Ôn Ngôn sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Mẹ không phải tức giận với con, nhưng mà mẹ vẫn đề nghị con gần gũi với bà một chút, mặc dù bà dì cũng rất tốt với con, nhưng nếu con vì vậy mà sơ nhãng bà, vậy bà sẽ buồn đúng không?”
Đang nói chuyện, Mục Đình Sâm đẩy cửa đi vào phòng ngủ: “Đang tắm cho Tiểu Đoàn Tử à?”
Ôn Ngôn không thể trút giận với An Tuyết Ly, liền tức giận lên Mục Đình Sâm trên thân, cô cố ý không trả lời, còn trừng mắt liếc anh một cái.”
Mục Đình Sâm có chút mơ hồ: “Em có thái độ gì đấy? Anh chọc vào em rồi sao?”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Anh không chọc vào em, là dì nhỏ của anh chọc vào em, em tôn trọng dì ta là trưởng bối, em không náo với dì ta, dù sao anh cũng phải để cho em phát tiết một chút chứ?”
Mục Đình Sâm tiến lên trước hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Cô kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở dưới lầu cho, Mục Đình Sâm đương nhiên nhân vật giảng hòa rồi: “Anh còn tưởng chuyện gì chứ, tư tưởng của dì nhỏ hơi cứng ngắc, cảm thấy Tiểu Đoàn Tử không nên gọi một người hầu là bà mà thôi, không chuyện gì lớn. Anh sẽ nói rõ với dì, má Lưu và chú Lâm vì Mục gia bỏ ra hơn nửa đời người, bọn họ làm việc vượt qua nhiều thù lao họ nhận, chúng ta không thể được chia rõ ràng như vậy. Là em đúng, đừng tức giận, thời tiết hơi lạnh, nhanh tắm cho Tiểu Đoàn Tử đi, coi chừng bị cảm.
Ôn Ngôn thầm nói: “Dì ta tư tưởng cứng nhắc, nhưng nhìn qua nhưng một chút cũng không cứng nhắc, vừa thời thượng vừa tuổi trẻ, nhìn qua không lớn hơn anh mấy tuỏi, em thực sự rất khó tưởng tượng làm sao dì ta lại nó chuyện như thế, còn nói ngay trước mặt má Lưu, làm người khác tổn thương?”
Mục Đình Sâm thở dài, có chút bát đắc dĩ. Ôn Ngôn bắt mãn nhìn anh chằm chằm: “Cảm thấy phiền sao? Người một nhà ở cùng không phải thế này sao? Vì chuyện lông gà vỏ tỏi làm cho người khác không thể yên tĩnh, anh đừng nghĩ đến chuyện không đếm xỉa đến.”
Mục Đình Sâm không muốn lại bị cô giáo huấn, kiếm cớ chạy ra. Đi xuống lầu, anh gặp An Tuyết Ly sắc mặt lạnh như băng ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, liền đi lên trước hỏi: “Dì nhỏ, dì còn chưa ngủ sao?”
An Tuyết Ly chậm rãi ngước mắt nhìn anh: “Có phải Ôn Ngôn náo loạn với cháu không? Chẳng qua là dì cảm thấy Tiểu Đoàn Tử không nên gọi người hầu là bà? Trưởng bối.
Mục gia còn chưa có chết hết, không đến lượt một người ngoài làm trưởng bối. Ôn Ngôn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu cũng thế sao? Làm ẩu theo nó, chủ Mục gia là cháu? Cháu không thể phụ nữ nắm mũi dẫn đi, chiều vợ thì cũng có mức độ thôi.”
Mục Đình Sâm chỉ cảm thấy trong đầu “ong ong”, mới chịu giáo huấn từ Ôn Ngôn bên kia, thật vất vả thoát thân, lại bị An Tuyết Ly giáo huắn: “Dì nhỏ… là như vậy, tình hình Mục gia so với tưởng tượng của dì không giống nhau lắm, cháu kính trọng dì, cũng kính trọng má Lưu, chú Lâm như vậy, bọn họ cũng giống như trưởng bối, Tiểu Đoàn Tử gọi má Lưu một tiếng bà, gọi chú Lâm một tiếng ông, thật đúng là không có gì không ổn, chỉ là một cái xưng hô tương đối thân thiết mà thôi. Dì cần gì phải vì chuyện này mà huyên náo không thỏa mái chứ?”
An Tuyết Ly thấy Mục Đình Sâm nói như vậy, chợt cười: *Di biết rồi, dù sao cũng nhiều năm như vậy dì không trở về, rất nhiều chuyện dì không hiểu rõ, cháu nói sớm với dì một chút có phải là xong rồi không? Ôn Ngôn còn tức giận hả? Để dì đi nói chuyện với nó, cũng không thể bởi vì chuyện này làm vợ chồng các cháu cãi nhau được nhỉ?
Nhưng mà… Tiểu Đoàn Tử cũng có thể gọi Lâm quản gia và má Lưu là ông, bà, gọi là dì một tiếng bà cũng không thành vấn đề đúng không?”
Mục Đình Sâm thuận miệng nói: “Đương nhiên không có vấn đề, bà dì cũng là bà, gọi thế nào cũng được.”
An Tuyết Ly cười đứng dậy lên lầu, nghe được tiếng bước chân, Ôn Ngôn còn tưởng rằng là Mục Đình Sâm, đang muốn nhờ anh cầm khăn tắm, liền thoáng nhìn thấy dép có dính lông trắng của An Tuyết Ly.
An Tuyết Ly thấy Tiểu Đoàn Tử tắm sắp xong, chủ động cầm khăn tắm bọc cậu nhóc lại rồi bé lên: “Tắm rửa thơm thơm rồi? Để bà ngửi xem, ừm… thơm quá, Tiểu Đoàn Tử nhà chúng ta thơm thơm, đáng yêu nhất.”
Tiểu Đoàn Tử không bị chọc cười, mà thận trọng nhìn Ôn Ngôn một chút, Ôn Ngôn kinh ngạc ngốc ngốc, đứa bé nhỏ như thê mà đã biết nhìn sắc mặt? An Tuyết Ly đùa xong Tiểu Đoàn Tử, mới nhìn hướng về phía Ôn Ngôn, trên mặt mang vẻ cười không chút sơ hở: “Ôn Ngôn, chuyện lúc nãy, cô đừng nóng giận, tôi không biết má Lưu và Lâm quản gia ở Mục gia là người thế nào, Đình Sâm đã nói cho tôi biết, tôi xin lỗi chuyện vừa rồi, tôi cũng sẽ nói xin lỗi với má Lưu. Đừng vì lời nói của tôi mà cô giận dỗi Đình Sâm, nó làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi rồi.”
Nếu không có câu nói sau cùng, Ôn Ngôn sẽ rất thản nhiên tiếp nhận, đồng thời cùng An Tuyết Ly “tiêu tan hiềm khích lúc trước”, cộng thêm câu nói sau cùng, giống như là đang nói, An Tuyết Ly cúi đầu cũng là vì Mục Đình Sâm, sợ cô bởi vậy mà không vui vẻ với Mục Đình Sâm. Giống như từ đầu đến cuối đều là cô không hiểu chuyện, An Tuyết Ly đang nhân nhượng vì đại cục vậy.
Ôn Ngôn nhàn nhạt cười cười, vươn tay: “Tự cháu sẽ có chừng mực, dì đưa Tiểu Đoàn Tử cho cháu đi, cháu đưa nó đi ngủ.”
An Tuyết Ly giọng nói không đổi tránh tay cô: “Không sao, để dì mang Tiểu Đoàn Tử đi ngủ là được, đứa nhỏ này đi ngủ cũng dễ dỗ.”
Ôn Ngôn có chút không vui, làm gì vậy? Chính con trai cô cô còn không thể chạm vào so? Cảm xúc trước đó đọng lại trong nháy mắt này chút nữa triệt để bộc phát, từ khi An.
Tuyết Ly trở về, “chiếm lấy” Mục Đình Sâm thì không nói, đến Tiểu Đoàn Tử cũng muốn “chiếm lấy”, coi như là bà ruột cũng không có bá đạo như vậy chứ? Huống chỉ là bà dì?
Cô không muốn nhượng bộ, nhưng nhìn An Tuyết Ly ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô vẫn chịu đựng không đuổi theo, nếu là bởi vì loại chuyện này mà náo không vui, Mục Đình Sâm sẽ chỉ cảm tháy là cô không hiểu chuyện. Chờ An Tuyết Ly đi xa, cô trực tiếp khóa trái cửa phòng ngủ, lúc Mục Đình Sâm lên có gõ thế nào cô cũng không mở cửa, cô cũng không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy, để anh tự mát mẻ đi thôi, An Tuyết Ly tra tấn cô, cô liền tra tấn Mục Đình Sâm, cũng không thể để mỗi mình ủy khuất được, Mục Đình Sâm cũng không dạy cô nhu nhược, dạy là cường thế. Trong vô hình, cô giống như triển khai một trận đấu tranh cùng An Tuyết Ly, cô không phải người “hiếu chiến”, là hành vi An Tuyết Ly cho tới nay “cố ý” khơi dậy phản kháng của cô, cô cũng rất mệt mỏi, không có lý do để người khác thuận lợi, vì người khác vui vẻ mà ủy khuất chính mình.
Không về được phòng ngủ, Mục Đình Sâm chỉ có thể đến phòng khách ngủ. Anh vừa nằm xuống, An Tuyết Ly liền gõ cửa phòng: “Đình Sâm? Cháu ở đó à?”
Anh bắt đắc dĩ đứng dậy mở cửa: “Cháu đây, có chuyện gì sao?”
An Tuyết Ly rất tự nhiên đưa tay giúp anh cài lại cúc áo ngủ trượt ra: “Sao cháu lại ngủ ở phòng khách? Dì vừa mới nghe tiếng gõ cửa, Ôn Ngôn không mở đúng không?.
Dì cũng đã xin lỗi rồi sao nó còn cáu giận chứ?”
Anh đối với cử động thân mật của An Tuyết Ly có chút không thích ứng, theo bản năng lui về sau một bước:.
“Không sao, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nóng nảy một chút, cháu quen rồi, không phải vì dì đâu, là cháu chọc cô ấy, dì đi ngủ đi.”
Ôn Ngôn sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Mẹ không phải tức giận với con, nhưng mà mẹ vẫn đề nghị con gần gũi với bà một chút, mặc dù bà dì cũng rất tốt với con, nhưng nếu con vì vậy mà sơ nhãng bà, vậy bà sẽ buồn đúng không?”
Đang nói chuyện, Mục Đình Sâm đẩy cửa đi vào phòng ngủ: “Đang tắm cho Tiểu Đoàn Tử à?”
Ôn Ngôn không thể trút giận với An Tuyết Ly, liền tức giận lên Mục Đình Sâm trên thân, cô cố ý không trả lời, còn trừng mắt liếc anh một cái.”
Mục Đình Sâm có chút mơ hồ: “Em có thái độ gì đấy? Anh chọc vào em rồi sao?”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Anh không chọc vào em, là dì nhỏ của anh chọc vào em, em tôn trọng dì ta là trưởng bối, em không náo với dì ta, dù sao anh cũng phải để cho em phát tiết một chút chứ?”
Mục Đình Sâm tiến lên trước hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Cô kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở dưới lầu cho, Mục Đình Sâm đương nhiên nhân vật giảng hòa rồi: “Anh còn tưởng chuyện gì chứ, tư tưởng của dì nhỏ hơi cứng ngắc, cảm thấy Tiểu Đoàn Tử không nên gọi một người hầu là bà mà thôi, không chuyện gì lớn. Anh sẽ nói rõ với dì, má Lưu và chú Lâm vì Mục gia bỏ ra hơn nửa đời người, bọn họ làm việc vượt qua nhiều thù lao họ nhận, chúng ta không thể được chia rõ ràng như vậy. Là em đúng, đừng tức giận, thời tiết hơi lạnh, nhanh tắm cho Tiểu Đoàn Tử đi, coi chừng bị cảm.
Ôn Ngôn thầm nói: “Dì ta tư tưởng cứng nhắc, nhưng nhìn qua nhưng một chút cũng không cứng nhắc, vừa thời thượng vừa tuổi trẻ, nhìn qua không lớn hơn anh mấy tuỏi, em thực sự rất khó tưởng tượng làm sao dì ta lại nó chuyện như thế, còn nói ngay trước mặt má Lưu, làm người khác tổn thương?”
Mục Đình Sâm thở dài, có chút bát đắc dĩ. Ôn Ngôn bắt mãn nhìn anh chằm chằm: “Cảm thấy phiền sao? Người một nhà ở cùng không phải thế này sao? Vì chuyện lông gà vỏ tỏi làm cho người khác không thể yên tĩnh, anh đừng nghĩ đến chuyện không đếm xỉa đến.”
Mục Đình Sâm không muốn lại bị cô giáo huấn, kiếm cớ chạy ra. Đi xuống lầu, anh gặp An Tuyết Ly sắc mặt lạnh như băng ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, liền đi lên trước hỏi: “Dì nhỏ, dì còn chưa ngủ sao?”
An Tuyết Ly chậm rãi ngước mắt nhìn anh: “Có phải Ôn Ngôn náo loạn với cháu không? Chẳng qua là dì cảm thấy Tiểu Đoàn Tử không nên gọi người hầu là bà? Trưởng bối.
Mục gia còn chưa có chết hết, không đến lượt một người ngoài làm trưởng bối. Ôn Ngôn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu cũng thế sao? Làm ẩu theo nó, chủ Mục gia là cháu? Cháu không thể phụ nữ nắm mũi dẫn đi, chiều vợ thì cũng có mức độ thôi.”
Mục Đình Sâm chỉ cảm thấy trong đầu “ong ong”, mới chịu giáo huấn từ Ôn Ngôn bên kia, thật vất vả thoát thân, lại bị An Tuyết Ly giáo huắn: “Dì nhỏ… là như vậy, tình hình Mục gia so với tưởng tượng của dì không giống nhau lắm, cháu kính trọng dì, cũng kính trọng má Lưu, chú Lâm như vậy, bọn họ cũng giống như trưởng bối, Tiểu Đoàn Tử gọi má Lưu một tiếng bà, gọi chú Lâm một tiếng ông, thật đúng là không có gì không ổn, chỉ là một cái xưng hô tương đối thân thiết mà thôi. Dì cần gì phải vì chuyện này mà huyên náo không thỏa mái chứ?”
An Tuyết Ly thấy Mục Đình Sâm nói như vậy, chợt cười: *Di biết rồi, dù sao cũng nhiều năm như vậy dì không trở về, rất nhiều chuyện dì không hiểu rõ, cháu nói sớm với dì một chút có phải là xong rồi không? Ôn Ngôn còn tức giận hả? Để dì đi nói chuyện với nó, cũng không thể bởi vì chuyện này làm vợ chồng các cháu cãi nhau được nhỉ?
Nhưng mà… Tiểu Đoàn Tử cũng có thể gọi Lâm quản gia và má Lưu là ông, bà, gọi là dì một tiếng bà cũng không thành vấn đề đúng không?”
Mục Đình Sâm thuận miệng nói: “Đương nhiên không có vấn đề, bà dì cũng là bà, gọi thế nào cũng được.”
An Tuyết Ly cười đứng dậy lên lầu, nghe được tiếng bước chân, Ôn Ngôn còn tưởng rằng là Mục Đình Sâm, đang muốn nhờ anh cầm khăn tắm, liền thoáng nhìn thấy dép có dính lông trắng của An Tuyết Ly.
An Tuyết Ly thấy Tiểu Đoàn Tử tắm sắp xong, chủ động cầm khăn tắm bọc cậu nhóc lại rồi bé lên: “Tắm rửa thơm thơm rồi? Để bà ngửi xem, ừm… thơm quá, Tiểu Đoàn Tử nhà chúng ta thơm thơm, đáng yêu nhất.”
Tiểu Đoàn Tử không bị chọc cười, mà thận trọng nhìn Ôn Ngôn một chút, Ôn Ngôn kinh ngạc ngốc ngốc, đứa bé nhỏ như thê mà đã biết nhìn sắc mặt? An Tuyết Ly đùa xong Tiểu Đoàn Tử, mới nhìn hướng về phía Ôn Ngôn, trên mặt mang vẻ cười không chút sơ hở: “Ôn Ngôn, chuyện lúc nãy, cô đừng nóng giận, tôi không biết má Lưu và Lâm quản gia ở Mục gia là người thế nào, Đình Sâm đã nói cho tôi biết, tôi xin lỗi chuyện vừa rồi, tôi cũng sẽ nói xin lỗi với má Lưu. Đừng vì lời nói của tôi mà cô giận dỗi Đình Sâm, nó làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi rồi.”
Nếu không có câu nói sau cùng, Ôn Ngôn sẽ rất thản nhiên tiếp nhận, đồng thời cùng An Tuyết Ly “tiêu tan hiềm khích lúc trước”, cộng thêm câu nói sau cùng, giống như là đang nói, An Tuyết Ly cúi đầu cũng là vì Mục Đình Sâm, sợ cô bởi vậy mà không vui vẻ với Mục Đình Sâm. Giống như từ đầu đến cuối đều là cô không hiểu chuyện, An Tuyết Ly đang nhân nhượng vì đại cục vậy.
Ôn Ngôn nhàn nhạt cười cười, vươn tay: “Tự cháu sẽ có chừng mực, dì đưa Tiểu Đoàn Tử cho cháu đi, cháu đưa nó đi ngủ.”
An Tuyết Ly giọng nói không đổi tránh tay cô: “Không sao, để dì mang Tiểu Đoàn Tử đi ngủ là được, đứa nhỏ này đi ngủ cũng dễ dỗ.”
Ôn Ngôn có chút không vui, làm gì vậy? Chính con trai cô cô còn không thể chạm vào so? Cảm xúc trước đó đọng lại trong nháy mắt này chút nữa triệt để bộc phát, từ khi An.
Tuyết Ly trở về, “chiếm lấy” Mục Đình Sâm thì không nói, đến Tiểu Đoàn Tử cũng muốn “chiếm lấy”, coi như là bà ruột cũng không có bá đạo như vậy chứ? Huống chỉ là bà dì?
Cô không muốn nhượng bộ, nhưng nhìn An Tuyết Ly ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô vẫn chịu đựng không đuổi theo, nếu là bởi vì loại chuyện này mà náo không vui, Mục Đình Sâm sẽ chỉ cảm tháy là cô không hiểu chuyện. Chờ An Tuyết Ly đi xa, cô trực tiếp khóa trái cửa phòng ngủ, lúc Mục Đình Sâm lên có gõ thế nào cô cũng không mở cửa, cô cũng không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy, để anh tự mát mẻ đi thôi, An Tuyết Ly tra tấn cô, cô liền tra tấn Mục Đình Sâm, cũng không thể để mỗi mình ủy khuất được, Mục Đình Sâm cũng không dạy cô nhu nhược, dạy là cường thế. Trong vô hình, cô giống như triển khai một trận đấu tranh cùng An Tuyết Ly, cô không phải người “hiếu chiến”, là hành vi An Tuyết Ly cho tới nay “cố ý” khơi dậy phản kháng của cô, cô cũng rất mệt mỏi, không có lý do để người khác thuận lợi, vì người khác vui vẻ mà ủy khuất chính mình.
Không về được phòng ngủ, Mục Đình Sâm chỉ có thể đến phòng khách ngủ. Anh vừa nằm xuống, An Tuyết Ly liền gõ cửa phòng: “Đình Sâm? Cháu ở đó à?”
Anh bắt đắc dĩ đứng dậy mở cửa: “Cháu đây, có chuyện gì sao?”
An Tuyết Ly rất tự nhiên đưa tay giúp anh cài lại cúc áo ngủ trượt ra: “Sao cháu lại ngủ ở phòng khách? Dì vừa mới nghe tiếng gõ cửa, Ôn Ngôn không mở đúng không?.
Dì cũng đã xin lỗi rồi sao nó còn cáu giận chứ?”
Anh đối với cử động thân mật của An Tuyết Ly có chút không thích ứng, theo bản năng lui về sau một bước:.
“Không sao, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nóng nảy một chút, cháu quen rồi, không phải vì dì đâu, là cháu chọc cô ấy, dì đi ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.