Chương 794: Anh không thể không giở trò xáu sao?
Vô Danh Thí Chủ
07/05/2021
Trần Nặc dừng xe xong đi lên trước, tán dương từ đáy lòng: “Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, trưởng thành khẳng định cũng là vạn người mê.”
Ôn Ngôn trêu chọc nói: “Thích trẻ con sao? Tự mình sinh một đứa đi, chuyện tốt của anh lúc nào đến? Chuyển ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, chút tiến triển cũng không có?”
Một đại lão gia như Trần Nặc quả thực là nghẹn đỏ mặt: “Phu nhân, đừng chê cười tôi, tôi còn sớm mà, hôn nhân đại sự không gấp được, từ từ đến đi, có tin tức tốt khẳng định sẽ nói cho cô đầu tiên. Tôi về trước, sáng mai lại tới.”
Sau khi cùng Tiểu Đoàn Tử dụi dụi một hồi, Mục Đình Sâm nói: “Anh đi tắm trước, em chơi với con một lát, lúc đầu không có ý định tăng ca, em gọi điện thoại nói không cần đón anh, anh mới ở công ty làm thêm một chút.”
Ôn Ngôn tiếp lấy Tiểu Đoàn Tử trầm trầm nói: “Coi như anh bận hơn em, Tiểu Đoàn Tử vẫn tương đối thích anh, rõ ràng em trông nhiều hơn anh, chẳng lẽ đây là cùng giới hút nhau?”
Mục Đình Sâm đắc ý dương dương lông mày: “Chắc là vậy, đáng tiếc em mãi mãi cũng không thể thay đổi sự thật này. Chờ chút nữa em lên lầu, anh nói cho em chút chuyện.”
Không biết vì cái gì, chỉ cần anh nói chuyện muốn nói với cô, nội tâm cô liền gấp gáp, chắc là nhiều khi cũng không phải chuyện gì tốt đi.
Đoán chừng thời gian anh tắm xon, cô mới ôm Tiểu Đoàn Tử lên lâu. Mục Đình Sâm vừa vặn từ phòng tăm ra, lọn tóc còn vài giọt nước, giọt nước thuận theo sóng mũi cao bên cạnh trượt xuống, có loại… Dụ hoặc không nói được…
Ôn Ngôn không được tự nhiên dời ánh mắt đi, ho nhẹ hai tiếng: “Anh muốn nói chuyện gì? Chuyện xấu thì đừng nói, em lười nghe.”
Trong lúc nhất thời anh có chút không biết nên khóc hay cười: “Trong mắt em, chuyện từ trong miệng anh ra đều không phải chuyện tốt hả? Anh muốn nói là, bản thiết kế kia của Đường Xán có thể trở thành xu hướng mùa hè năm nay, anh nhìn hướng gió rất chuẩn, trước đó anh còn đánh giá thấp trình độ sáng tác của cậu ta, bây giờ anh có chút đợi không kịp, muốn cậu ta làm việc cho anh.”
Ôn Ngôn có chút bất ngờ: “Tùy tiện vẽ một bản thiết ké, lại thành xu hướng? Đường Xán này… thật là có năng lực. Nếu anh không kìm nén được, có thể lập tức mời anh ta về làm.”
Mục Đình Sâm lại lắc đầu: “Chuyện này không gấp được, chuyện của Jessica còn chưa trôi qua bao lâu, ngay tại nơi đầu sóng ngọn gió, bây giờ anh thuê cậu ta, cũng phải chịu áp lực không nhỏ. Đợi đợt gió bão này qua đi, anh sẽ mời cậu ta về, nhà thiết kế dưới tay anh, không thể có lịch sử đen, chí ít mặt ngoài phải như thế. Cậu ta đáng để anh tốn công sức bồi tài.”
Xem ra Mục Đình Sâm đã tính xong, Ôn Ngôn chỉ hi vọng trước đó Đường Xán nói với cô là thật, chỉ là bởi vì tình cảnh xấu hỗ bây giờ anh mới chậm chạp không xác nhận quan hệ với Từ Dương Dương, chờ sau khi Mục Đình Sâm giúp anh xoay người, anh sẽ cho Từ Dương Dương một giao hẹn tốt nhát.
Nghĩ đến chuyện ảnh chụp, cô hỏi: “Anh cảm thấy ai là người gửi ảnh chụp cho em và Dao Dao?”
Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm chốc lát: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không hỏi nữa, chuyện rất rõ ràng, còn muốn anh nói? Diệp Quân Tước cũng chỉ biết làm máy loại hành động nhỏ như thế này, theo anh tra xét, ngày đó người của cậu ta cũng ở quán bar mà anh và Thiếu Khanh đến. Đều là vấn đề nhỏ, không cần để ý tới.”
Ngọt nói Ôn Ngôn đột nhiên trở nên chua chua: “Vậy em sa thải Tự Như Linh, anh không có ý kiến?”
Đôi mắt của anh hơi nheo lại, đưa tay nắm cái cằm của cô: “Anh có thể có ý kiến gì? Em hi vọng anh có ý kiến gì sao? Anh đã sớm nói nếu em không vui, anh liền sa thải cô ta, không phải em không đồng ý sao? Em không nói lý, kết quả cuối cùng, vẫn là chính em làm, Ngôn Ngôn của anh trưởng thành rồi, biết ghen rồi.”
Ôn Ngôn giương mắt, trong tầm mắt là hầu kết của anh, gò má cô có chút phiếm hồng, đẩy tay của anh ra: “Tiêu Đoàn Tử còn ở đây nè, em dẫn nó đi chơi thêm một lúc, đợi chút là cho nó ngủ được rồi.”
Anh nhìn về Tiêu Đoàn Tử trong lòng cô, bỗng nhiên hai giây sau, hô lên về phía dưới lầu: “Má Lưu, ôm Tiểu Đoàn Tử đi chơi một chút!”
Ôn Ngôn biết anh muốn làm cái gì, nhưng vẫn là ma quỷ xui khiến để má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi.
Đóng cửa phòng, anh đưa tay hơi dùng sức ôm cô vào lòng, ánh mắt nhìn cô, mang theo bá đạo và mịt mờ kiềm chế: ‘Làm sao? Đến lúc này rồi, em còn thờ ơ? Thỉnh thoảng chủ động một chút… được không?”
Cô bị hơi thở trên người anh bao vây lấy, hô hấp trở nên dồn dập: “Ban đêm má Lưu không dỗ được Tiểu Đoàn Tử, đợi lát nữa có lẽ sẽ tìm em…”
Mục Đình Sâm đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên môi mềm của cô: “Nghe ngữ khí của em, là đang coi phần nhiệm vụ này như nghĩa vụ? Em chưa từng, nghĩ tới?”
Cô chỉ cảm thấy tay chân cơ thể không nghe não bộ sai khiến nữa, đầu óc cũng có chút trống rỗng, vừa đối đầu với ánh mắt của anh, trong nội tâm cô liền giống hươu con chạy loạn: “Em…
không phải…”
Khóe môi anh hơi giương lên, cúi đầu phủ lấy môi cô, anh thích bộ đáng của cô đối với loại việc này, khẩn trương đến tay chân đều không kịp xử lý. Thích xem cô như thiếu nữ đỏ mặt không dám đối mặt cùng anh, thích từng chút từng chút tan rã lạnh lùng an tĩnh của cô… anh sẽ có loại cảm giác thành tựu.
Anh chuẩn bị tốt, cuối cùng lại thua Ôn Ngôn. Âm thanh cô nhỏ như muỗi kêu: “Hình như em nghe được tiếng Tiểu Đoàn Tử đang khóc…”
Mục Đình Sâm khế hôn một chút vào môi cô: “Nó khóc hay không, anh có thể nghe thấy. Em là đang thúc giục anh nhanh lên một chút?”
Cô căn môi nện nhẹ xuống ngực anh hai cái: “Anh không thể….. không giở trò xáu sao? Đùa em rất vui ư?”
Anh không cần nghĩ ngợi: “Đúng, rất vui.”
Cho dù như thế nào cô cũng không chịu hoàn toàn thoả hiệp, dứt khoát đây anh ra làm bộ phải mặc quần áo rời đi.
Cô chưa kịp đụng vào quần áo ở bên cạnh giường, thì cả người lại bị anh túm trở về, lần này anh không đùa cô nữa, rốt cục dập tắt cái liệt hỏa bùng cháy đã lâu kia. Loại sự tình này phải chằm chậm mà đến, anh sẽ chờ đến ngày cô chủ động.
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Ngôn đến công ty sớm quét thẻ, nay thời tiết không tốt, nhìn có vẻ muốn mưa, cho nên cô không ra ngoài vẽ thực vật tìm linh cảm.
Từ Dương Dương đến muộn hơn cô một lúc, cả người giống như là tối hôm qua suốt đêm không ngủ vậy, quầng thâm khóe mắt hết sức rõ ràng, cũng lộ ra rất tiều tụy.
Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, Từ Dương Dương không phải chuyển về nhà rồi sao? Mẹ Từ cũng thỏa hiệp, theo lý thuyết trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không bộc phát chiến tranh, mà theo cô quan sát, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Từ Dương Dương rất quy luật, không có như nhiều người trẻ có thói quen thức đêm.
Cô hỏi: “Sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon?”
Ôn Ngôn trêu chọc nói: “Thích trẻ con sao? Tự mình sinh một đứa đi, chuyện tốt của anh lúc nào đến? Chuyển ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, chút tiến triển cũng không có?”
Một đại lão gia như Trần Nặc quả thực là nghẹn đỏ mặt: “Phu nhân, đừng chê cười tôi, tôi còn sớm mà, hôn nhân đại sự không gấp được, từ từ đến đi, có tin tức tốt khẳng định sẽ nói cho cô đầu tiên. Tôi về trước, sáng mai lại tới.”
Sau khi cùng Tiểu Đoàn Tử dụi dụi một hồi, Mục Đình Sâm nói: “Anh đi tắm trước, em chơi với con một lát, lúc đầu không có ý định tăng ca, em gọi điện thoại nói không cần đón anh, anh mới ở công ty làm thêm một chút.”
Ôn Ngôn tiếp lấy Tiểu Đoàn Tử trầm trầm nói: “Coi như anh bận hơn em, Tiểu Đoàn Tử vẫn tương đối thích anh, rõ ràng em trông nhiều hơn anh, chẳng lẽ đây là cùng giới hút nhau?”
Mục Đình Sâm đắc ý dương dương lông mày: “Chắc là vậy, đáng tiếc em mãi mãi cũng không thể thay đổi sự thật này. Chờ chút nữa em lên lầu, anh nói cho em chút chuyện.”
Không biết vì cái gì, chỉ cần anh nói chuyện muốn nói với cô, nội tâm cô liền gấp gáp, chắc là nhiều khi cũng không phải chuyện gì tốt đi.
Đoán chừng thời gian anh tắm xon, cô mới ôm Tiểu Đoàn Tử lên lâu. Mục Đình Sâm vừa vặn từ phòng tăm ra, lọn tóc còn vài giọt nước, giọt nước thuận theo sóng mũi cao bên cạnh trượt xuống, có loại… Dụ hoặc không nói được…
Ôn Ngôn không được tự nhiên dời ánh mắt đi, ho nhẹ hai tiếng: “Anh muốn nói chuyện gì? Chuyện xấu thì đừng nói, em lười nghe.”
Trong lúc nhất thời anh có chút không biết nên khóc hay cười: “Trong mắt em, chuyện từ trong miệng anh ra đều không phải chuyện tốt hả? Anh muốn nói là, bản thiết kế kia của Đường Xán có thể trở thành xu hướng mùa hè năm nay, anh nhìn hướng gió rất chuẩn, trước đó anh còn đánh giá thấp trình độ sáng tác của cậu ta, bây giờ anh có chút đợi không kịp, muốn cậu ta làm việc cho anh.”
Ôn Ngôn có chút bất ngờ: “Tùy tiện vẽ một bản thiết ké, lại thành xu hướng? Đường Xán này… thật là có năng lực. Nếu anh không kìm nén được, có thể lập tức mời anh ta về làm.”
Mục Đình Sâm lại lắc đầu: “Chuyện này không gấp được, chuyện của Jessica còn chưa trôi qua bao lâu, ngay tại nơi đầu sóng ngọn gió, bây giờ anh thuê cậu ta, cũng phải chịu áp lực không nhỏ. Đợi đợt gió bão này qua đi, anh sẽ mời cậu ta về, nhà thiết kế dưới tay anh, không thể có lịch sử đen, chí ít mặt ngoài phải như thế. Cậu ta đáng để anh tốn công sức bồi tài.”
Xem ra Mục Đình Sâm đã tính xong, Ôn Ngôn chỉ hi vọng trước đó Đường Xán nói với cô là thật, chỉ là bởi vì tình cảnh xấu hỗ bây giờ anh mới chậm chạp không xác nhận quan hệ với Từ Dương Dương, chờ sau khi Mục Đình Sâm giúp anh xoay người, anh sẽ cho Từ Dương Dương một giao hẹn tốt nhát.
Nghĩ đến chuyện ảnh chụp, cô hỏi: “Anh cảm thấy ai là người gửi ảnh chụp cho em và Dao Dao?”
Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm chốc lát: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không hỏi nữa, chuyện rất rõ ràng, còn muốn anh nói? Diệp Quân Tước cũng chỉ biết làm máy loại hành động nhỏ như thế này, theo anh tra xét, ngày đó người của cậu ta cũng ở quán bar mà anh và Thiếu Khanh đến. Đều là vấn đề nhỏ, không cần để ý tới.”
Ngọt nói Ôn Ngôn đột nhiên trở nên chua chua: “Vậy em sa thải Tự Như Linh, anh không có ý kiến?”
Đôi mắt của anh hơi nheo lại, đưa tay nắm cái cằm của cô: “Anh có thể có ý kiến gì? Em hi vọng anh có ý kiến gì sao? Anh đã sớm nói nếu em không vui, anh liền sa thải cô ta, không phải em không đồng ý sao? Em không nói lý, kết quả cuối cùng, vẫn là chính em làm, Ngôn Ngôn của anh trưởng thành rồi, biết ghen rồi.”
Ôn Ngôn giương mắt, trong tầm mắt là hầu kết của anh, gò má cô có chút phiếm hồng, đẩy tay của anh ra: “Tiêu Đoàn Tử còn ở đây nè, em dẫn nó đi chơi thêm một lúc, đợi chút là cho nó ngủ được rồi.”
Anh nhìn về Tiêu Đoàn Tử trong lòng cô, bỗng nhiên hai giây sau, hô lên về phía dưới lầu: “Má Lưu, ôm Tiểu Đoàn Tử đi chơi một chút!”
Ôn Ngôn biết anh muốn làm cái gì, nhưng vẫn là ma quỷ xui khiến để má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi.
Đóng cửa phòng, anh đưa tay hơi dùng sức ôm cô vào lòng, ánh mắt nhìn cô, mang theo bá đạo và mịt mờ kiềm chế: ‘Làm sao? Đến lúc này rồi, em còn thờ ơ? Thỉnh thoảng chủ động một chút… được không?”
Cô bị hơi thở trên người anh bao vây lấy, hô hấp trở nên dồn dập: “Ban đêm má Lưu không dỗ được Tiểu Đoàn Tử, đợi lát nữa có lẽ sẽ tìm em…”
Mục Đình Sâm đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên môi mềm của cô: “Nghe ngữ khí của em, là đang coi phần nhiệm vụ này như nghĩa vụ? Em chưa từng, nghĩ tới?”
Cô chỉ cảm thấy tay chân cơ thể không nghe não bộ sai khiến nữa, đầu óc cũng có chút trống rỗng, vừa đối đầu với ánh mắt của anh, trong nội tâm cô liền giống hươu con chạy loạn: “Em…
không phải…”
Khóe môi anh hơi giương lên, cúi đầu phủ lấy môi cô, anh thích bộ đáng của cô đối với loại việc này, khẩn trương đến tay chân đều không kịp xử lý. Thích xem cô như thiếu nữ đỏ mặt không dám đối mặt cùng anh, thích từng chút từng chút tan rã lạnh lùng an tĩnh của cô… anh sẽ có loại cảm giác thành tựu.
Anh chuẩn bị tốt, cuối cùng lại thua Ôn Ngôn. Âm thanh cô nhỏ như muỗi kêu: “Hình như em nghe được tiếng Tiểu Đoàn Tử đang khóc…”
Mục Đình Sâm khế hôn một chút vào môi cô: “Nó khóc hay không, anh có thể nghe thấy. Em là đang thúc giục anh nhanh lên một chút?”
Cô căn môi nện nhẹ xuống ngực anh hai cái: “Anh không thể….. không giở trò xáu sao? Đùa em rất vui ư?”
Anh không cần nghĩ ngợi: “Đúng, rất vui.”
Cho dù như thế nào cô cũng không chịu hoàn toàn thoả hiệp, dứt khoát đây anh ra làm bộ phải mặc quần áo rời đi.
Cô chưa kịp đụng vào quần áo ở bên cạnh giường, thì cả người lại bị anh túm trở về, lần này anh không đùa cô nữa, rốt cục dập tắt cái liệt hỏa bùng cháy đã lâu kia. Loại sự tình này phải chằm chậm mà đến, anh sẽ chờ đến ngày cô chủ động.
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Ngôn đến công ty sớm quét thẻ, nay thời tiết không tốt, nhìn có vẻ muốn mưa, cho nên cô không ra ngoài vẽ thực vật tìm linh cảm.
Từ Dương Dương đến muộn hơn cô một lúc, cả người giống như là tối hôm qua suốt đêm không ngủ vậy, quầng thâm khóe mắt hết sức rõ ràng, cũng lộ ra rất tiều tụy.
Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, Từ Dương Dương không phải chuyển về nhà rồi sao? Mẹ Từ cũng thỏa hiệp, theo lý thuyết trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không bộc phát chiến tranh, mà theo cô quan sát, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Từ Dương Dương rất quy luật, không có như nhiều người trẻ có thói quen thức đêm.
Cô hỏi: “Sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.