Chương 389: Anh Muốn Gặp Em
Vô Danh Thí Chủ
02/02/2021
Trời mới bắt đầu sáng, Kính Thiếu Khanh hút điếu thuốc lật tìm lại số điện thoại của Trần Mộng Dao. Nhìn đi nhìn lại nhiều lần, nhưng lại không bấm gọi đi. Vào lúc này, chắc là cô về Đế Đô rồi nhỉ? Lần đầu tiên trong đời, anh vì một người phụ nữ mà mất ngủ.
Đang quay đầu định gạt tàn thuốc thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Không ngờ nửa đêm lại có ai gọi cho anh, lúc nhìn màn hình hiển thị, anh có chút cáu kỉnh. Nhưng khi nhìn kỹ thầy là Trần Mộng Dao gọi, anh lập tức sững sờ, vài giây sau mới tỉnh táo lại, thận trọng ấn nút trả lời. Vì hút thuốc quả nhiều, nên cổ họng hơi khàn: “Alo... Em về chưa?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Mộng Dao say rượu nói: "Kính Thiếu Khanh... Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh...”
Anh sửng sốt: "Em uống rượu sao? Không phải em về Đế Đô à? Em đang ở đâu?”
Có lẽ nghe không rõ, Trần Mộng Dao tự nói với chính mình: "Anh có biết chúng ta chia tay em không nỡ thế nào không? Nhưng nếu chúng ta không chia tay thì sẽ không có tương lai đâu... Giữa chúng ta khác biệt như vậy... Anh lại là người phong lưu thế này, em không thể ôm chặt trái tim anh đến chết được. Em sợ một ngày nào đó, anh chán em, không cân em... Em cũng sợ cái gì cũng không cho anh được, giúp anh không được. Trừ việc bày trí thì cũng như bà góa phụ, em không xứng với anh..."
Bên cạnh còn có một tạp âm của Ôn Ngôn vang lên: "Đừng nói nữa, Dao Dao cậu say rồi, ngủ đi...”
Cô không hề về Đế Đô! Cô đang ở chỗ Ôn Ngôn!
Kính Thiếu Khanh đứng dậy lấy thẻ chìa khóa phòng bước nhanh ra ngoài, cô nói cô muốn gặp anh. Cho dù bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ đến tìm cô!
Khi gõ cửa phòng Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh không thèm chú ý mà đập cửa. Mục Đình Sâm buồn ngủ mở cửa, bực mình trên khuôn mặt của anh biến mất một nửa khi anh nhìn thấy là Kinh Thiếu Khanh: "Phát điện gì vậy hả?"
Kinh Thiếu Khanh trực tiếp xông vào, tìm chia khóa xe của Mục Đình Sâm, xoay người rời đi: “Cho tôi mượn xe!”
Mục Đình Sâm không kịp hỏi cậu ta mượn xe làm gì. Trằn trọc gần như cả đêm, thậm chí anh còn không thèm hỏi.
Khi xe chạy tới tiểu khu, Kính Thiếu Khanh gọi điện cho Trần Mộng Dao, phải một lúc khá lâu mới có người bắt máy, người nhận là Ôn Ngôn: "Alo?"
"Tôi đang ở trước cửa cổng tiểu khu của cô. Trần Mộng Dao có ở chỗ của cô không? Để tôi lên ngay." Nói xong, anh cúp điện thoại đậu xe rồi bước vào trong chung cư. Nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy chiếc xe anh đang lái nên trực tiếp cho vào thắng. Chủ của chung cư này cũng lái xe sang, nhưng lại không "sang" như anh.
Khi lên lầu, Trần Mộng Dao vẫn còn đang khóc trên ghế sofa, Ôn Ngôn hiển nhiên cũng đã kiệt sức, kiệt quệ: "Chuyện của hai người... tôi không biết phải nói thể nào... Dao Dao vừa gọi cho anh. Tôi nghe nói cậu ấy chia tay anh chắc cũng vì những lý do đó."
Kinh Thiếu Khanh gật đầu, bước tới hỏi thăm Trần Mộng Dao: "Dao Dao? Anh đến rồi..."
Trần Mộng Dao say sưa nhìn anh, đưa tay xoa tóc anh: "Sao anh lại ở đây... Em..., đáng lẽ phải ở Đế Đô chứ... Anh biết là em không quay về, anh biết là em đã nói dối anh..."
Kính Thiếu Khanh có chút không thoải mái: "Bây giờ em có
sao không? Chúng ta có thể nói chuyện chú?"
Trần Mộng Dao lập tức bò dậy, ngồi một cách thẳng lưng. Trừ những câu nói lắp bắp và ánh mắt lờ đờ, trông cô vẫn khá bình thường: "Nói! Em thích nói chuyện với anh!”
Kính Thiếu Khanh vô thức nhìn Ôn Ngôn. Ôn Ngôn hóm hinh nói: “Tôi ra ngoài đi dạo. Hai người nói chuyện đi..." Sau đó, Kinh Thiếu Khanh chưa kịp nói, cô đã mở cửa đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, cô cũng không biết phải đi đâu. Buổi tối uống chút rượu, sáng sớm đã thức dậy rồi. Lại bị Trần Mộng Dao trách móc nên tỉnh luôn. Căn hộ lớn như vậy mà phải nhường chỗ cho người khác. Có lẽ trong một thời gian ngắn họ sẽ không nói hết chuyện. Vì vậy cô chỉ đơn giản là xuống nhà và đi dạo. Đây là lần đầu tiên cô đi lạng thang trong tiểu khu lúc ba giờ sáng. Xung quanh vắng lặng, chỉ có đèn đường còn sáng, đàn bướm đêm lượn quanh đèn đường thật thích.
Kính Thiếu Khanh đã gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm: “Tôi đang ở trong căn hộ của họ, tối nay chắc sẽ không đi được. Ôn Ngôn đã nhường chỗ cho chúng tôi rồi ra ngoài rồi, cậu qua đón cô ấy đi."
Nhìn thấy tin nhắn, đột nhiên Mục Đình Sâm mất ngủ. Nửa
đêm Ôn Ngôn ở bên ngoài, đương nhiên là anh không yên
tâm, sau đó anh mặc quần áo đi ra ngoài. Anh bắt taxi đến bên ngoài tiểu khu, nhìn xung quanh, vẫn không thấy Ôn Ngôn, liền gọi điện thoại cho cô. Ôn Ngôn ra ngoài có đem điện thoại, lúc này Mục Đình Sâm gọi cho cô, cô cũng không hề từ chối, chỉ là có chút vô cùng kinh ngạc: “Alo?"
Mục Đình Sâm nói thẳng: “Anh đang ở cổng tiểu khu của em. Em ra đi, có lẽ đêm nay Thiếu Khanh sẽ không ra được."
Ôn Ngôn hiểu ý của anh, cô cũng hy vọng Trần Mộng Dao và Kinh Thiếu Khanh sẽ không chia tay. Do dự một hồi, cô đồng ý. Dù sao thì, cô cũng không muốn ngồi trên ghế đá ngoài tiểu khu cả đêm. Mùa hè rồi có rất nhiều muỗi lắm, cô mặc một chiếc váy ngủ, chân sớm đã bị chích nguyên cục rồi.
Đến chỗ tiểu khu, khi thấy cô mặc váy ngủ bước ra Mục Đình Sâm cau mày. Xe của anh đậu ở ven đường, anh cầm chia khóa dự phòng: "Lên xe."
Đang quay đầu định gạt tàn thuốc thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Không ngờ nửa đêm lại có ai gọi cho anh, lúc nhìn màn hình hiển thị, anh có chút cáu kỉnh. Nhưng khi nhìn kỹ thầy là Trần Mộng Dao gọi, anh lập tức sững sờ, vài giây sau mới tỉnh táo lại, thận trọng ấn nút trả lời. Vì hút thuốc quả nhiều, nên cổ họng hơi khàn: “Alo... Em về chưa?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Mộng Dao say rượu nói: "Kính Thiếu Khanh... Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh...”
Anh sửng sốt: "Em uống rượu sao? Không phải em về Đế Đô à? Em đang ở đâu?”
Có lẽ nghe không rõ, Trần Mộng Dao tự nói với chính mình: "Anh có biết chúng ta chia tay em không nỡ thế nào không? Nhưng nếu chúng ta không chia tay thì sẽ không có tương lai đâu... Giữa chúng ta khác biệt như vậy... Anh lại là người phong lưu thế này, em không thể ôm chặt trái tim anh đến chết được. Em sợ một ngày nào đó, anh chán em, không cân em... Em cũng sợ cái gì cũng không cho anh được, giúp anh không được. Trừ việc bày trí thì cũng như bà góa phụ, em không xứng với anh..."
Bên cạnh còn có một tạp âm của Ôn Ngôn vang lên: "Đừng nói nữa, Dao Dao cậu say rồi, ngủ đi...”
Cô không hề về Đế Đô! Cô đang ở chỗ Ôn Ngôn!
Kính Thiếu Khanh đứng dậy lấy thẻ chìa khóa phòng bước nhanh ra ngoài, cô nói cô muốn gặp anh. Cho dù bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ đến tìm cô!
Khi gõ cửa phòng Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh không thèm chú ý mà đập cửa. Mục Đình Sâm buồn ngủ mở cửa, bực mình trên khuôn mặt của anh biến mất một nửa khi anh nhìn thấy là Kinh Thiếu Khanh: "Phát điện gì vậy hả?"
Kinh Thiếu Khanh trực tiếp xông vào, tìm chia khóa xe của Mục Đình Sâm, xoay người rời đi: “Cho tôi mượn xe!”
Mục Đình Sâm không kịp hỏi cậu ta mượn xe làm gì. Trằn trọc gần như cả đêm, thậm chí anh còn không thèm hỏi.
Khi xe chạy tới tiểu khu, Kính Thiếu Khanh gọi điện cho Trần Mộng Dao, phải một lúc khá lâu mới có người bắt máy, người nhận là Ôn Ngôn: "Alo?"
"Tôi đang ở trước cửa cổng tiểu khu của cô. Trần Mộng Dao có ở chỗ của cô không? Để tôi lên ngay." Nói xong, anh cúp điện thoại đậu xe rồi bước vào trong chung cư. Nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy chiếc xe anh đang lái nên trực tiếp cho vào thắng. Chủ của chung cư này cũng lái xe sang, nhưng lại không "sang" như anh.
Khi lên lầu, Trần Mộng Dao vẫn còn đang khóc trên ghế sofa, Ôn Ngôn hiển nhiên cũng đã kiệt sức, kiệt quệ: "Chuyện của hai người... tôi không biết phải nói thể nào... Dao Dao vừa gọi cho anh. Tôi nghe nói cậu ấy chia tay anh chắc cũng vì những lý do đó."
Kinh Thiếu Khanh gật đầu, bước tới hỏi thăm Trần Mộng Dao: "Dao Dao? Anh đến rồi..."
Trần Mộng Dao say sưa nhìn anh, đưa tay xoa tóc anh: "Sao anh lại ở đây... Em..., đáng lẽ phải ở Đế Đô chứ... Anh biết là em không quay về, anh biết là em đã nói dối anh..."
Kính Thiếu Khanh có chút không thoải mái: "Bây giờ em có
sao không? Chúng ta có thể nói chuyện chú?"
Trần Mộng Dao lập tức bò dậy, ngồi một cách thẳng lưng. Trừ những câu nói lắp bắp và ánh mắt lờ đờ, trông cô vẫn khá bình thường: "Nói! Em thích nói chuyện với anh!”
Kính Thiếu Khanh vô thức nhìn Ôn Ngôn. Ôn Ngôn hóm hinh nói: “Tôi ra ngoài đi dạo. Hai người nói chuyện đi..." Sau đó, Kinh Thiếu Khanh chưa kịp nói, cô đã mở cửa đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, cô cũng không biết phải đi đâu. Buổi tối uống chút rượu, sáng sớm đã thức dậy rồi. Lại bị Trần Mộng Dao trách móc nên tỉnh luôn. Căn hộ lớn như vậy mà phải nhường chỗ cho người khác. Có lẽ trong một thời gian ngắn họ sẽ không nói hết chuyện. Vì vậy cô chỉ đơn giản là xuống nhà và đi dạo. Đây là lần đầu tiên cô đi lạng thang trong tiểu khu lúc ba giờ sáng. Xung quanh vắng lặng, chỉ có đèn đường còn sáng, đàn bướm đêm lượn quanh đèn đường thật thích.
Kính Thiếu Khanh đã gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm: “Tôi đang ở trong căn hộ của họ, tối nay chắc sẽ không đi được. Ôn Ngôn đã nhường chỗ cho chúng tôi rồi ra ngoài rồi, cậu qua đón cô ấy đi."
Nhìn thấy tin nhắn, đột nhiên Mục Đình Sâm mất ngủ. Nửa
đêm Ôn Ngôn ở bên ngoài, đương nhiên là anh không yên
tâm, sau đó anh mặc quần áo đi ra ngoài. Anh bắt taxi đến bên ngoài tiểu khu, nhìn xung quanh, vẫn không thấy Ôn Ngôn, liền gọi điện thoại cho cô. Ôn Ngôn ra ngoài có đem điện thoại, lúc này Mục Đình Sâm gọi cho cô, cô cũng không hề từ chối, chỉ là có chút vô cùng kinh ngạc: “Alo?"
Mục Đình Sâm nói thẳng: “Anh đang ở cổng tiểu khu của em. Em ra đi, có lẽ đêm nay Thiếu Khanh sẽ không ra được."
Ôn Ngôn hiểu ý của anh, cô cũng hy vọng Trần Mộng Dao và Kinh Thiếu Khanh sẽ không chia tay. Do dự một hồi, cô đồng ý. Dù sao thì, cô cũng không muốn ngồi trên ghế đá ngoài tiểu khu cả đêm. Mùa hè rồi có rất nhiều muỗi lắm, cô mặc một chiếc váy ngủ, chân sớm đã bị chích nguyên cục rồi.
Đến chỗ tiểu khu, khi thấy cô mặc váy ngủ bước ra Mục Đình Sâm cau mày. Xe của anh đậu ở ven đường, anh cầm chia khóa dự phòng: "Lên xe."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.