Chương 288: Anh Từ Chối
Vô Danh Thí Chủ
30/01/2021
Về đến bãi biển, Lisa giả như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, điểm nhiên như cũ nói chuyện phong tình với Kính Thiếu Khanh. Nhìn thấy Kinh Thiếu Khanh đang nướng thịt, không tiện ăn uống, cô ta liên tự tay đút thịt nướng lại đút rượu, còn không quên khiêu khích nhìn về phía Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao cáu kinh tức giận, nhưng một cơn gió biển lạnh thổi qua, khiến cô tỉnh táo trở lại. Tại sao cô lại phải tức giận? Kính Thiếu Khanh tốt với ai, tốt tới mức nào, hình như đều không liên quan đến cô, chỉ là không hiểu vì sao lại liên luy đến trên người cô rồi? Cái người tên Lisa từ lúc lên máy bay đã thấy cô không thuận mắt, nói cho cùng còn không phải là do Kính Thiếu Thanh gây ra sao?
Hiểu ra rồi, cô cũng lười so đo, tự ăn tự uống, thỉnh thoảng nói vài câu với Ôn Ngôn.
Vào đêm, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn chen trong lều nói chuyện rôm rả, lắng nghe âm thanh của thủy triều dâng. Trần Mộng Dao đột nhiên đứng dậy củi đầu nhìn lều của Kinh Thiếu Khanh. Đèn bên phía Kinh Thiếu Khanh vẫn sáng, căn lều mỏng có thể thấy được bóng người, Lisa cũng đang ở bên trong, bóng của hai người vẫn chưa chồng lên nhau, như thể họ đang ngồi trò chuyện phiếm.
Ôn Ngôn biết cô có tâm tư gì, bất giác mà có chút buồn cười: "Mọi người đều ở đây, bọn họ sẽ không đến mức mà không kìm chế được đi? Cậu bớt nghĩ chuyện bát quải đi. Còn không tới bốn giờ nữa mặt trời sẽ ló lên, chúng ta đừng ngủ nữa, nếu không sẽ bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc. Mình hơi đói rồi, Dao Dao, đi xem than trong vỉ nướng đã tắt chưa, chũng gì ăn tiếp đi? nướng chút
Trần Mộng Dao đáp lại một tiếng, đứng dậy và đi đến vĩ nướng. Nó vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, nhưng cũng sắp tắt rồi, cô lại thêm chút than, gió biển làm tóc cô rối tung cọ cọ vào mặt, khiến cô hơi ngửa, CỔ xoa mặt, để lại một vết đen.
Sau khi Ôn Ngôn nhìn thấy không nhìn được cười: "Dao Dao, trên mặt cậu có vết nhọ đen, giống như một con mèo nhỏ vậy."
Trần Mộng Dao xấu xa cũng vẽ lên mặt Ôn Ngôn một vệt: "Hiện tại có hai con mèo nhỏ rồi... Không biết có phải phương pháp làm sai không, lâu như vậy rồi mà Trần Mộng Dao vẫn chưa thể đốt được than lên, ngay cả một chút than còn chưa kịp tắt đã bị cô dập tắt hoàn toàn rồi, toàn thân thành tro. Nhìn thấy vẻ háo hức của Ôn Ngôn, cô không còn cách nào khác là bước đến lều của Kinh Thiếu Khanh: “Đầu bếp, đến nướng cải gì ăn đi, chị dâu anh đói bụng rồi."
Kính Thiếu Khanh mở cửa lều, cúi người bước ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ nhem nhuốc của hai người. Anh không khỏi thở dài, đi cắm trại, ăn uống cũng là do anh lo, hơn nữa cũng chỉ có anh biết làm đồ ăn. Sau khi anh đi đến Vĩ nướng, qua tấm rèm cửa lều che kín một nửa, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao nhìn thấy Lisa đang mặc quần áo bên trong, cả hai đều há hốc miệng thành hình chữ “0”. Không phải do vóc dáng khoa trương của Lisa, là vì không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này. Ở sảnh chính trước đó, rõ ràng là lúc trước Lisa và Kính Thiếu Khanh không làm loại chuyện đó... hay họ đã làm xong rồi?
Lisa không né tránh ánh nhìn của họ, mặc quần áo tử tế bước ra ngoài.Cho dù Trần Mộng Dao có cứng cáp cỡ nào, cô cũng là một cô gái nhỏ không có kinh nghiệm, lúc này không có phản ứng nào khác ngoài đỏ mặt.
Khi Kính Thiếu Khanh nướng xong mẻ xiên que đầu tiên, Lisa nói trước: "Em cũng có chút đói rồi. Thiếu Khanh giúp em bỏ ít ớt lại. Nếu em ăn ớt, em sẽ bị nổi mụn. Vẫn còn rất nhiều quảng cáo sẽ được quay trong thời gian tới. Không thể phá hợp đồng nha..."
Trần Mộng Dao ớn lạnh. Cô thực sự không hiểu tại sao một số phụ nữ lại muốn thêm từ "nha" vào cuối câu khi họ nói chuyện, Nghe giống như đang làm nũng sao? Sẽ dễ thương hơn sao? Dù sao thì cô cũng không nhìn thấy hai khả năng này ở Lisa.
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng đột nhiên nói: "Cho tôi thêm chút ớt."
Trần Mộng Dao đang cười thầm trong lòng, cái người chị em Ôn Ngôn ngốc nghếch này cuối cùng cũng bắt đầu giúp cô đòi lại công bằng rồi.
Lisa liếc mắt nhìn Ôn Ngôn, không nói lời nào, Ôn Ngôn là Mục phu nhân, cô ta còn dám làm gì?
Mục Đình Sâm và Lâm Táp đang đi dạo gần đó, nhân tiện nói chuyện về công việc. Khi họ quay lại, ba người con gái đang ăn xiên nướng nóng hồi, Kính Thiếu Khanh đổ đầy mồ hôi trên trán, rõ ràng tốc độ nướng còn không bằng tốc độ ăn của ba người.
Lâm Táp giật lấy hai xiên thịt của Trần Mộng Dao: "Phụ nữ các cô ngày nào cũng ăn ít hơn bất kỳ ai. Giờ cuối cùng cũng hiện nguyên hình rồi."
Lisa không quen ăn cay, liên tục tranh tài ăn với Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đến đỏ cả mặt, sau khi các nguyên liệu còn lại đều bị nướng sạch, Kính Thiếu Khanh bước sang một bên để rửa mặt bằng nước khoáng, Lisa đột nhiên thấp giọng nói: "Tôi và anh ấy chưa phát sinh cái gì cả. Anh ấy từ chỗi tôi. Đây là lần đầu tiên.
Trần Mộng Dao dừng lại, không đáp lời. Họ làm hay không làm, Kính Thiếu Thanh từ chối hay không, thì liên quan gì đến cô?
Không lâu sau, mặt trời mọc trên bờ biển chiếu sáng mặt đất, Ôn Ngôn nhìn mặt trời qua kẽ tay, không thể không nói, thật sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ trên thế giới quên hết mọi phiền muội.
Lâm Táp chụp vài kiểu ảnh, đến khi mặt trời mọc lên cao rồi, cả nhóm mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi trưa Lisa một mình rời đi, trong mấy ngày ở Tam Á, không thể nói là vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi tệ, it nhất với những người đã làm việc lâu năm như Mục Đình Sâm, đó là một sự thỏa mái hiếm có.
Trần Mộng Dao cáu kinh tức giận, nhưng một cơn gió biển lạnh thổi qua, khiến cô tỉnh táo trở lại. Tại sao cô lại phải tức giận? Kính Thiếu Khanh tốt với ai, tốt tới mức nào, hình như đều không liên quan đến cô, chỉ là không hiểu vì sao lại liên luy đến trên người cô rồi? Cái người tên Lisa từ lúc lên máy bay đã thấy cô không thuận mắt, nói cho cùng còn không phải là do Kính Thiếu Thanh gây ra sao?
Hiểu ra rồi, cô cũng lười so đo, tự ăn tự uống, thỉnh thoảng nói vài câu với Ôn Ngôn.
Vào đêm, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn chen trong lều nói chuyện rôm rả, lắng nghe âm thanh của thủy triều dâng. Trần Mộng Dao đột nhiên đứng dậy củi đầu nhìn lều của Kinh Thiếu Khanh. Đèn bên phía Kinh Thiếu Khanh vẫn sáng, căn lều mỏng có thể thấy được bóng người, Lisa cũng đang ở bên trong, bóng của hai người vẫn chưa chồng lên nhau, như thể họ đang ngồi trò chuyện phiếm.
Ôn Ngôn biết cô có tâm tư gì, bất giác mà có chút buồn cười: "Mọi người đều ở đây, bọn họ sẽ không đến mức mà không kìm chế được đi? Cậu bớt nghĩ chuyện bát quải đi. Còn không tới bốn giờ nữa mặt trời sẽ ló lên, chúng ta đừng ngủ nữa, nếu không sẽ bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc. Mình hơi đói rồi, Dao Dao, đi xem than trong vỉ nướng đã tắt chưa, chũng gì ăn tiếp đi? nướng chút
Trần Mộng Dao đáp lại một tiếng, đứng dậy và đi đến vĩ nướng. Nó vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, nhưng cũng sắp tắt rồi, cô lại thêm chút than, gió biển làm tóc cô rối tung cọ cọ vào mặt, khiến cô hơi ngửa, CỔ xoa mặt, để lại một vết đen.
Sau khi Ôn Ngôn nhìn thấy không nhìn được cười: "Dao Dao, trên mặt cậu có vết nhọ đen, giống như một con mèo nhỏ vậy."
Trần Mộng Dao xấu xa cũng vẽ lên mặt Ôn Ngôn một vệt: "Hiện tại có hai con mèo nhỏ rồi... Không biết có phải phương pháp làm sai không, lâu như vậy rồi mà Trần Mộng Dao vẫn chưa thể đốt được than lên, ngay cả một chút than còn chưa kịp tắt đã bị cô dập tắt hoàn toàn rồi, toàn thân thành tro. Nhìn thấy vẻ háo hức của Ôn Ngôn, cô không còn cách nào khác là bước đến lều của Kinh Thiếu Khanh: “Đầu bếp, đến nướng cải gì ăn đi, chị dâu anh đói bụng rồi."
Kính Thiếu Khanh mở cửa lều, cúi người bước ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ nhem nhuốc của hai người. Anh không khỏi thở dài, đi cắm trại, ăn uống cũng là do anh lo, hơn nữa cũng chỉ có anh biết làm đồ ăn. Sau khi anh đi đến Vĩ nướng, qua tấm rèm cửa lều che kín một nửa, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao nhìn thấy Lisa đang mặc quần áo bên trong, cả hai đều há hốc miệng thành hình chữ “0”. Không phải do vóc dáng khoa trương của Lisa, là vì không ngờ sẽ nhìn thấy một màn này. Ở sảnh chính trước đó, rõ ràng là lúc trước Lisa và Kính Thiếu Khanh không làm loại chuyện đó... hay họ đã làm xong rồi?
Lisa không né tránh ánh nhìn của họ, mặc quần áo tử tế bước ra ngoài.Cho dù Trần Mộng Dao có cứng cáp cỡ nào, cô cũng là một cô gái nhỏ không có kinh nghiệm, lúc này không có phản ứng nào khác ngoài đỏ mặt.
Khi Kính Thiếu Khanh nướng xong mẻ xiên que đầu tiên, Lisa nói trước: "Em cũng có chút đói rồi. Thiếu Khanh giúp em bỏ ít ớt lại. Nếu em ăn ớt, em sẽ bị nổi mụn. Vẫn còn rất nhiều quảng cáo sẽ được quay trong thời gian tới. Không thể phá hợp đồng nha..."
Trần Mộng Dao ớn lạnh. Cô thực sự không hiểu tại sao một số phụ nữ lại muốn thêm từ "nha" vào cuối câu khi họ nói chuyện, Nghe giống như đang làm nũng sao? Sẽ dễ thương hơn sao? Dù sao thì cô cũng không nhìn thấy hai khả năng này ở Lisa.
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng đột nhiên nói: "Cho tôi thêm chút ớt."
Trần Mộng Dao đang cười thầm trong lòng, cái người chị em Ôn Ngôn ngốc nghếch này cuối cùng cũng bắt đầu giúp cô đòi lại công bằng rồi.
Lisa liếc mắt nhìn Ôn Ngôn, không nói lời nào, Ôn Ngôn là Mục phu nhân, cô ta còn dám làm gì?
Mục Đình Sâm và Lâm Táp đang đi dạo gần đó, nhân tiện nói chuyện về công việc. Khi họ quay lại, ba người con gái đang ăn xiên nướng nóng hồi, Kính Thiếu Khanh đổ đầy mồ hôi trên trán, rõ ràng tốc độ nướng còn không bằng tốc độ ăn của ba người.
Lâm Táp giật lấy hai xiên thịt của Trần Mộng Dao: "Phụ nữ các cô ngày nào cũng ăn ít hơn bất kỳ ai. Giờ cuối cùng cũng hiện nguyên hình rồi."
Lisa không quen ăn cay, liên tục tranh tài ăn với Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đến đỏ cả mặt, sau khi các nguyên liệu còn lại đều bị nướng sạch, Kính Thiếu Khanh bước sang một bên để rửa mặt bằng nước khoáng, Lisa đột nhiên thấp giọng nói: "Tôi và anh ấy chưa phát sinh cái gì cả. Anh ấy từ chỗi tôi. Đây là lần đầu tiên.
Trần Mộng Dao dừng lại, không đáp lời. Họ làm hay không làm, Kính Thiếu Thanh từ chối hay không, thì liên quan gì đến cô?
Không lâu sau, mặt trời mọc trên bờ biển chiếu sáng mặt đất, Ôn Ngôn nhìn mặt trời qua kẽ tay, không thể không nói, thật sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ trên thế giới quên hết mọi phiền muội.
Lâm Táp chụp vài kiểu ảnh, đến khi mặt trời mọc lên cao rồi, cả nhóm mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi trưa Lisa một mình rời đi, trong mấy ngày ở Tam Á, không thể nói là vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi tệ, it nhất với những người đã làm việc lâu năm như Mục Đình Sâm, đó là một sự thỏa mái hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.