Chương 957: Bí mật không thể nói (1)
Vô Danh Thí Chủ
18/06/2021
Hốc mắt An Tuyết Ly nhanh chóng ẩm ướt, không đợi nước mắt rơi xuống, Mục Đình Sâm liền nóng nảy gầm nhẹ: “Đừng khóc, tuyệt đối đừng khóc! Nước mắt của dì hiện tại không kéo lại được chút thương hại nào của cháu cả, cháu sẽ chỉ cảm thấy chán ghét, cho nên đừng diễn kịch lãng phí! Là dì làm Diệp Quân Tước bị thương đi?
Tiếp theo dì còn muốn làm cái gì? Giết Ôn Ngôn? Dì điên.
rồi hả?! Dì nên ở lại bệnh viện tâm thần, điều trị cho tốt – bệnh của mình!”
An Tuyết Ly cố nén nước mắt, run rẩy nói: “Dì xuất hiện ở đây… Cháu rất thất vọng đúng không? Dì không có…
Không có làm loại chuyện không thể lộ ra ngoài đó, chỉ là dì không có nơi nào để đi, cũng không có tiền, tạm thời mưu sinh mà thôi. Đình Sâm, cháu thật sự rất chán ghét dì sao?”
Mục Đình Sâm lửa giận đầy đầu, thẳng thắn đáp lại: “Đúng, rất chán ghét! Hận không thể cho rằng dì chưa từng xuất hiện, hận không thể cho rằng cháu không có dì nhỏ như vậy! Dì có thể chọn không nói cái gì cả, như vậy cháu để dì đi, từ này về sau chúng ta không còn bắt kỳ quan hệ nào nữa, cũng không cần thiết lại lại đến, nếu là dì dám động vào Ôn Ngôn, cháu sẽ không bỏ qua cho dì!
Cuộc sống của cháu không đến lượt dì nhúng tay vào.”
Con ngươi An Tuyết Ly bỗng nhiên phóng đại, lời nói của Mục Đình Sâm, làm bà rất tổn thương.
Nước mắt rơi xuống làm nhòe lớp trang điểm, làm bà lộ ra vẻ hơi chật vật. Đột nhiên bà cười: “Đúng… Dì không có tư.
cách nhúng tay vào cuộc sống của cháu, bởi vì dì chưa từng dưỡng dục cháu, nhưng dì cũng không nghĩ, dì trải qua nhiều khổ sở như vậy, cháu mảy may không biết.
Chuyện hội trường là một tay dì đạo diễn, giả bộ như chân bị phế cũng là vì để được ở lại bên cạnh cháu, bởi vì dì biết, lầy thân phận dì nhỉ, dì không có cách nào ở mãi bên cạnh cháu, chỉ đến lúc cháu cảm thấy nợ dì, mới không tiếc mà chăm sóc dì.
Di một mực chôn giấu trong lòng không dám nói ra, là sợ.
cháu không tiếp nhận được, dì cũng vì tốt cho cháu, sợ ảnh hưởng đến cháu. Chỉ cần cháu sống tốt, tất cả đau _ khổ dì đều có thể một mình tiếp nhận, mặc kệ là mười năm hay là hai mươi năm, dù là cả một đời, dì cũng đều nhận… Nhưng dì không thể không có cháu, chỉ có lúc ở cạnh cháu dì mới cảm thấy bản thân còn sống, dì đã đợi ngày ngày thật nhiều năm, thật nhiều năm rồi…”
Mục Đình Sâm ẩn ẳn cảm giác được cái gì, nghe tiếp, sợ nghe được chân tướng đáng sợ gì, không nghe lại bức bối muốn biết. Cuối cùng anh vẫn lựa chọn để An Tuyết Ly nói tiếp, anh biết, chân tướng có lẽ rất sống động: “Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, dì không cần cân nhắc quá nhiều, nói đi, nói hết ra…”
An Tuyết Ly nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, đối diện với “Tân Thiên Địa” náo nhiệt bị một lớp của xe ngăn lại, bầu không khí náo nhiệt đó không tràn được vào trong xe, lòng bà, cũng như đang ở hằm băng: “Chị gái dì, bà ấy không thể xinh con. Bà ấy biết mình không giữ được trái tim của bố cháu, vì địa vị vững chắc của mình, vì để giữ được trái tim của bố cháu, bà ấy về nhà ngoại một khoảng thời gian rất dài, là đoạn thời gian trước khi cháu sinh ra… Cũng chính trong đoạn thời gian đó, bà ấy thuyết phục dì giúp bà ấy sinh đứa con, nói với bên ngoài là con trai ruột của bà ấy. Đứa bé đó, chính là cháu.”
Mục Đình Sâm bỗng nhiên giật mình, kết quả là, anh cũng giống như Diệp Quân Tước sao..? Cũng không phải quang minh chính đại sinh ra đã là người họ Mục…
An Tuyết Ly chú ý tới phản ứng của anh, nói tiếp: “Cháu yên tâm, cháu là người Mục gia, không phải là dì và người đàn ông khác sinh ra, chị gái tốt của dì, tự tay đưa dì lên giường của chồng chị ấy. Dì không ham phú quý Mục gia, không ham con người bố cháu, dì vô cùng không tình nguyện, thế nhưng bà ấy giống như người điên khẩn cầu _ dì, lại chửi rủa dì, nói dì thấy chết không cứu, không có bố cháu, bà ấy sống không nổi. Khi đó bà ngoại cháu còn sống, mẹ con hai người đó đồng tâm, không nỡ ném vinh hoa phú quý Mục gia đi, không nỡ nhìn chị gái sống như cái xác không hồn, chị gái đã vì người đàn ông đó bỏ ra quá nhiều, quá nhiều rồi… Bọn họ đều buộc dì phải đáp ứng yêu cầu đó.
Tắt cả đều thuận lợi tiền hành dưới điều khiển của chị, bó cháu bị hạ dược, không biết gì, chắc là ông ta chỉ cho là mình xảy ra quan hệ đã ngoài ý muốn với một người phụ nữ lạ thôi, cũng chính khi đó, một người phụ nữ thừa lúc vắng mà vào, làm ông ta tưởng mình đã xảy ra quan hệ với người đó. Buồn cười nhất là, về sau vậy mà ông ta còn sinh một đứa con trai với người phụ nữ đó, chính là đứa con riêng sau này. Chị gái hao tổn tâm cơ như vậy, cuối cùng vẫn là nhận lại một người cặn bã.
Sau khi dì mang thai, chị gái vẫn ở nhà ngoại trông coi dì, sợ dì đổi ý bỏ cháu, bà ấy một mực cự tuyệt thăm gặp của bố cháu, bởi vì bà ấy giả bộ như dưỡng thai, dì lại là một cô gái trẻ tuổi chưa chồng, không dám lớn bụng ra ngoài rêu rao, sinh cháu cũng là sinh trong nhà. Đêm cháu sinh ra, hơn nửa đêm dì bị vỡ nước ối, sợ bị người khác thấy, họ không chịu đưa dì đến bệnh viện, bây giờ nghĩ tới lúc sinh cháu, dì vẫn còn thấy sợ, chút nữa thì dì đã chết rồi…”
Nói đến đây, An Tuyết Ly giống như là nói không được nữa, giọng nói nghẹn ngào đến từ ngữ nói ra không nghe rõ, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ.
Mục Đình Sâm hai tay gắt gao siết thành quyền, cắn răng – hỏi: “Sau đó thì sao…?”
An Tuyết Ly chằm chậm điều chỉnh lại cảm xúc, nói tiếp câu chuyện sau này.
Sau khi sinh xong, bà nhìn bộng dáng con trai mình, cảm giác bài xích và tội ác trong lòng trước đó lập tức biến thành hư ảo, sau khi phụ nữ làm mẹ tâm tình cũng biến đổi, bà không nỡ bỏ con mình, không muốn để chị gái ôm con đi.
Vì ngăn chặn phiền phức, sáng sớm hôm sau chị gái liền ôm con về Mục gia, đặt tên là Mục Đình Sâm.
Chị ruột của bà, vì một người đàn ông, đã cử chỉ điên rò, xem cô như máy sinh, không cho bà gặp con trai, đưa cho bà một khoản tiền, nói là xem như đền bù.
Chính khi đó, nội tâm bà giữ thù hận với tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều quá tàn nhẫn với bà.
Bà lén lún đến Mục gia, ba phen mấy bận. Lo mọi chuyện bại lộ, chị gái liền sắp xếp cho bà đi nước ngoài, để bà mãi mãi không được gặp lại con trai của mình.
Một người con gái trẻ tuổi trước nay chưa từng xa nhà, đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ không hiểu, còn phải đối mặt với một người đàn ông xa lạ cả ngày, bà uất ức hậm hực trong một thời gian dài, còn từng tiếp nhận trị liệu.
Thật ra chồng bà đối xử với bà cũng không tệ lạ, cũng rất.
có tiền, người đàn ông nước Mỹ tao nhã lại đẹp trai đó, bên cạnh bà tức lúc bà uất ức đi tới, nghênh đón cuộc sống mới.
Thế nhưng trái tim đã vỡ vụn, làm sao cũng không thể ghép lại với nhau một lần nữa, nội tâm bà từ đầu đến cuối cũng tâm tâm niệm niệm là bà chỉ bên cạnh người con bà sinh đêm đó, bà nằm mơ cũng muốn về nước, đoạt lại con của mình, bà không có cách nào yêu chồng của mình, thậm chí không có cách nào sinh con với người chồng của mình.
Hoặc là nói, bà chưa từng sống tốt, giữa nhiều năm như vậy, bà bức điên bản thân mình rồi, cũng bức điên chồng mình rồi, mang thai bảy lần, cũng bị bà bỏ bảy lần, một lần cuối cùng, chồng bà gần như là nhốt bà lại, vì để bà thuận lợi sinh hạ con, nhưng bà vẫn nhắm con dao đâm ngay bụng mình, từ sau lần đó, không thể có thai nữa.
Tiếp theo dì còn muốn làm cái gì? Giết Ôn Ngôn? Dì điên.
rồi hả?! Dì nên ở lại bệnh viện tâm thần, điều trị cho tốt – bệnh của mình!”
An Tuyết Ly cố nén nước mắt, run rẩy nói: “Dì xuất hiện ở đây… Cháu rất thất vọng đúng không? Dì không có…
Không có làm loại chuyện không thể lộ ra ngoài đó, chỉ là dì không có nơi nào để đi, cũng không có tiền, tạm thời mưu sinh mà thôi. Đình Sâm, cháu thật sự rất chán ghét dì sao?”
Mục Đình Sâm lửa giận đầy đầu, thẳng thắn đáp lại: “Đúng, rất chán ghét! Hận không thể cho rằng dì chưa từng xuất hiện, hận không thể cho rằng cháu không có dì nhỏ như vậy! Dì có thể chọn không nói cái gì cả, như vậy cháu để dì đi, từ này về sau chúng ta không còn bắt kỳ quan hệ nào nữa, cũng không cần thiết lại lại đến, nếu là dì dám động vào Ôn Ngôn, cháu sẽ không bỏ qua cho dì!
Cuộc sống của cháu không đến lượt dì nhúng tay vào.”
Con ngươi An Tuyết Ly bỗng nhiên phóng đại, lời nói của Mục Đình Sâm, làm bà rất tổn thương.
Nước mắt rơi xuống làm nhòe lớp trang điểm, làm bà lộ ra vẻ hơi chật vật. Đột nhiên bà cười: “Đúng… Dì không có tư.
cách nhúng tay vào cuộc sống của cháu, bởi vì dì chưa từng dưỡng dục cháu, nhưng dì cũng không nghĩ, dì trải qua nhiều khổ sở như vậy, cháu mảy may không biết.
Chuyện hội trường là một tay dì đạo diễn, giả bộ như chân bị phế cũng là vì để được ở lại bên cạnh cháu, bởi vì dì biết, lầy thân phận dì nhỉ, dì không có cách nào ở mãi bên cạnh cháu, chỉ đến lúc cháu cảm thấy nợ dì, mới không tiếc mà chăm sóc dì.
Di một mực chôn giấu trong lòng không dám nói ra, là sợ.
cháu không tiếp nhận được, dì cũng vì tốt cho cháu, sợ ảnh hưởng đến cháu. Chỉ cần cháu sống tốt, tất cả đau _ khổ dì đều có thể một mình tiếp nhận, mặc kệ là mười năm hay là hai mươi năm, dù là cả một đời, dì cũng đều nhận… Nhưng dì không thể không có cháu, chỉ có lúc ở cạnh cháu dì mới cảm thấy bản thân còn sống, dì đã đợi ngày ngày thật nhiều năm, thật nhiều năm rồi…”
Mục Đình Sâm ẩn ẳn cảm giác được cái gì, nghe tiếp, sợ nghe được chân tướng đáng sợ gì, không nghe lại bức bối muốn biết. Cuối cùng anh vẫn lựa chọn để An Tuyết Ly nói tiếp, anh biết, chân tướng có lẽ rất sống động: “Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, dì không cần cân nhắc quá nhiều, nói đi, nói hết ra…”
An Tuyết Ly nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, đối diện với “Tân Thiên Địa” náo nhiệt bị một lớp của xe ngăn lại, bầu không khí náo nhiệt đó không tràn được vào trong xe, lòng bà, cũng như đang ở hằm băng: “Chị gái dì, bà ấy không thể xinh con. Bà ấy biết mình không giữ được trái tim của bố cháu, vì địa vị vững chắc của mình, vì để giữ được trái tim của bố cháu, bà ấy về nhà ngoại một khoảng thời gian rất dài, là đoạn thời gian trước khi cháu sinh ra… Cũng chính trong đoạn thời gian đó, bà ấy thuyết phục dì giúp bà ấy sinh đứa con, nói với bên ngoài là con trai ruột của bà ấy. Đứa bé đó, chính là cháu.”
Mục Đình Sâm bỗng nhiên giật mình, kết quả là, anh cũng giống như Diệp Quân Tước sao..? Cũng không phải quang minh chính đại sinh ra đã là người họ Mục…
An Tuyết Ly chú ý tới phản ứng của anh, nói tiếp: “Cháu yên tâm, cháu là người Mục gia, không phải là dì và người đàn ông khác sinh ra, chị gái tốt của dì, tự tay đưa dì lên giường của chồng chị ấy. Dì không ham phú quý Mục gia, không ham con người bố cháu, dì vô cùng không tình nguyện, thế nhưng bà ấy giống như người điên khẩn cầu _ dì, lại chửi rủa dì, nói dì thấy chết không cứu, không có bố cháu, bà ấy sống không nổi. Khi đó bà ngoại cháu còn sống, mẹ con hai người đó đồng tâm, không nỡ ném vinh hoa phú quý Mục gia đi, không nỡ nhìn chị gái sống như cái xác không hồn, chị gái đã vì người đàn ông đó bỏ ra quá nhiều, quá nhiều rồi… Bọn họ đều buộc dì phải đáp ứng yêu cầu đó.
Tắt cả đều thuận lợi tiền hành dưới điều khiển của chị, bó cháu bị hạ dược, không biết gì, chắc là ông ta chỉ cho là mình xảy ra quan hệ đã ngoài ý muốn với một người phụ nữ lạ thôi, cũng chính khi đó, một người phụ nữ thừa lúc vắng mà vào, làm ông ta tưởng mình đã xảy ra quan hệ với người đó. Buồn cười nhất là, về sau vậy mà ông ta còn sinh một đứa con trai với người phụ nữ đó, chính là đứa con riêng sau này. Chị gái hao tổn tâm cơ như vậy, cuối cùng vẫn là nhận lại một người cặn bã.
Sau khi dì mang thai, chị gái vẫn ở nhà ngoại trông coi dì, sợ dì đổi ý bỏ cháu, bà ấy một mực cự tuyệt thăm gặp của bố cháu, bởi vì bà ấy giả bộ như dưỡng thai, dì lại là một cô gái trẻ tuổi chưa chồng, không dám lớn bụng ra ngoài rêu rao, sinh cháu cũng là sinh trong nhà. Đêm cháu sinh ra, hơn nửa đêm dì bị vỡ nước ối, sợ bị người khác thấy, họ không chịu đưa dì đến bệnh viện, bây giờ nghĩ tới lúc sinh cháu, dì vẫn còn thấy sợ, chút nữa thì dì đã chết rồi…”
Nói đến đây, An Tuyết Ly giống như là nói không được nữa, giọng nói nghẹn ngào đến từ ngữ nói ra không nghe rõ, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ.
Mục Đình Sâm hai tay gắt gao siết thành quyền, cắn răng – hỏi: “Sau đó thì sao…?”
An Tuyết Ly chằm chậm điều chỉnh lại cảm xúc, nói tiếp câu chuyện sau này.
Sau khi sinh xong, bà nhìn bộng dáng con trai mình, cảm giác bài xích và tội ác trong lòng trước đó lập tức biến thành hư ảo, sau khi phụ nữ làm mẹ tâm tình cũng biến đổi, bà không nỡ bỏ con mình, không muốn để chị gái ôm con đi.
Vì ngăn chặn phiền phức, sáng sớm hôm sau chị gái liền ôm con về Mục gia, đặt tên là Mục Đình Sâm.
Chị ruột của bà, vì một người đàn ông, đã cử chỉ điên rò, xem cô như máy sinh, không cho bà gặp con trai, đưa cho bà một khoản tiền, nói là xem như đền bù.
Chính khi đó, nội tâm bà giữ thù hận với tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều quá tàn nhẫn với bà.
Bà lén lún đến Mục gia, ba phen mấy bận. Lo mọi chuyện bại lộ, chị gái liền sắp xếp cho bà đi nước ngoài, để bà mãi mãi không được gặp lại con trai của mình.
Một người con gái trẻ tuổi trước nay chưa từng xa nhà, đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ không hiểu, còn phải đối mặt với một người đàn ông xa lạ cả ngày, bà uất ức hậm hực trong một thời gian dài, còn từng tiếp nhận trị liệu.
Thật ra chồng bà đối xử với bà cũng không tệ lạ, cũng rất.
có tiền, người đàn ông nước Mỹ tao nhã lại đẹp trai đó, bên cạnh bà tức lúc bà uất ức đi tới, nghênh đón cuộc sống mới.
Thế nhưng trái tim đã vỡ vụn, làm sao cũng không thể ghép lại với nhau một lần nữa, nội tâm bà từ đầu đến cuối cũng tâm tâm niệm niệm là bà chỉ bên cạnh người con bà sinh đêm đó, bà nằm mơ cũng muốn về nước, đoạt lại con của mình, bà không có cách nào yêu chồng của mình, thậm chí không có cách nào sinh con với người chồng của mình.
Hoặc là nói, bà chưa từng sống tốt, giữa nhiều năm như vậy, bà bức điên bản thân mình rồi, cũng bức điên chồng mình rồi, mang thai bảy lần, cũng bị bà bỏ bảy lần, một lần cuối cùng, chồng bà gần như là nhốt bà lại, vì để bà thuận lợi sinh hạ con, nhưng bà vẫn nhắm con dao đâm ngay bụng mình, từ sau lần đó, không thể có thai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.