Chương 578: Bốc hơi
Vô Danh Thí Chủ
20/03/2021
Má Lưu gật đầu, Mục Đình Sâm nhìn sang Ôn Ngôn đang nằm trên giường bệnh rồi mới rời đi.
Trần Mộng Dao đi đến ngoài phòng theo dõi thì lấy điện thoại ra chụp hình đứa bé trong lồng kính. Bởi vì là đứa bé sinh non nên nhìn vào chẳng đẹp chút nào, tay chân đều rất nhỏ và cả người đều đỏ hỏn. Nhưng mà Mục Đình Sâm trông thấy đứa nhỏ lại nở nụ cười, đây là đứa con của anh và Ôn Ngôn, cảm giác lần đầu tiên được làm bồ thật kỳ diệu.
Trần Mộng Dao chụp hình xong vẫn nhịn không được nói: “Mục Đình Sâm, đứa nhỏ này trong hình lẫn ngoài đời vẫn xấu như nhau…”
Mục Đình Sâm bảo: “Nói gì thế? Cứ nuôi dưỡng một chút là đẹp thôi.”
Cô trợn mắt nhìn anh một cái: “Ừ, ừ, ừ. Con của mình thì tất nhiên là đẹp rồi. Đứa bé này có chút giống Tiểu Ngôn và anh nên chắc cũng không xấu như vậy đâu, chắc vì sinh non nên mới xấu đây. Cứ đợi một quãng thời gian nữa xem. Nhóc con à, con nhất định phải cố gắng lớn lên, mẹ của con vẫn đang đợi con đấy. Đến giờ mẹ con còn chưa được nhìn thấy con nữa…”
Sau khi đi thăm đứa bé thì Mục Đình Sâm trực tiếp rời khỏi bệnh viện, còn Trần Mộng Dao mang theo thành quả trở về phòng bệnh. Cô lướt hình cho Ông Ngôn xem.
“Cậu xem này, thật ra đứa bé cũng đáng yêu lắm.”
Ôn Ngôn hiểu là Trần Mộng Dao đang an ủi cô mà thôi. Cô ngắm hình một lúc lâu, đúng thật đứa bé có hơi xấu nhưng cô không ghét bỏ gì vì đây là đứa con của cô… đứa bé từng dần dần lớn lên trong bụng cô, huyết mạch tương liên.
Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp cũng dồn đến xem thử bức hình rồi đánh giá: “Thật ra trông vẫn ổn. Lông mày và mắt rất giống Đình Sâm, cằm thì giống Ôn Ngôn. Chắc chắn đứa bé sau này sẽ là một tiểu soái ca.”
An Nhã nhìn bọn họ hào hứng thảo luận mà cảm giác bị cho ra rìa, cô chỉ đứng ở một bên chứ không tiến đến gần. Không biết từ khi nào mà cô cảm thấy cô và họ không hợp nhau nữa, hoặc nói đúng hơn là ngày từ đầu đã không hợp nhau rồi, chỉ là cảm giác lúc trước của cô vẫn chưa rõ rệt đến vậy.
Thẳng đến khi Lâm Táp là người bảo là cần đi trước, cô mới gấp gáp như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Vậy tôi cũng đi trước đây, Tiểu Táp anh tiện đường chở tôi về nhé?” Nếu còn tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ càng khó chịu và mắt tự nhiên.
Ôn Ngôn đợi Lâm Táp và An Nhã rời đi mới hỏi: “Dao Dao, Tiểu Nhã sao vậy? Từ nãy đến giờ cô ấy không nói gì cả mà giờ lại đột nhiên rời đi. Có phải cậu và cô ấy có mâu thuẫn gì không?”
Trần Mộng Dao vừa định trả lời thì phát hiện ra Kính Thiếu Khanh đang dỏng tai nghe lén, cô nhếch môi: “Phụ nữ nói chuyện với nhau mà anh nghe làm gì? Anh không còn gì để làm à? Anh đi bận việc của anh đi, đợi Tiểu Ngôn ăn xong tôi sẽ mang hộp giữ ấm cho anh. Ngày mai anh phải nhớ mang cơm đến đấy.”
Kính Thiêu Khanh nhướng mày: “Được rồi, anh không nghe là được chứ gì? Hai người cứ từ từ nói chuyện. Đúng rồi Ôn Ngôn, nếu cô không muốn ăn cơm thì uống chút canh đi, ít nhiều gì có thể giúp cô phục hồi chút thể lực.”
Ôn Ngôn cười cười: “Được, cảm ơn. Làm phiền anh rồi.”
Kính Thiếu Khanh vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Má Lưu đem chén canh đến trước mặt Ôn Ngôn, sau khi đút cô uống được vài muỗng thì Ôn Ngôn nhăn mày nói: “Đủ rồi, con không muốn uống nữa. Con muốn nói chuyện với Dao Dao.”
Má Lưu thở dài: “Được rồi, vậy má để ở đây trước, khi nào con muốn ăn thì nói má biết. Còn nữa, con nhớ để ý đến ga giường bên dưới, thiếu gia có dặn dò má trước khi rồi đi là không thể để con chảy quá nhiều máu.”
Ôn Ngôn có chút khó xử, với tình hình hiện giờ thì cô không thể quan trọng hóa vấn đề xấu hổ hay không xấu hỗ nữa. Bởi vì hiện tại cô không thể tự làm gì cả nên dù có là nơi tư mật nhất cũng chỉ có thể để người khác nhìn thấy thôi. Cô phải thừa nhận là người chưa từng sinh con sẽ không biết được những gì phải trải qua của người mang thai. Quả thật lúc vừa sinh em bé xong thì mệt mỏi vô cùng, đến sự tỉnh táo của cô cũng cưa đảm bảo được chứ đừng nói đến việc cãi nhau với Mục Đình Sâm.
Kiểm tra xong, má Lưu mới thở phào: “Không sao rồi, đều bình thường hết. Ngôn Ngôn à, con phải thả lỏng tâm trạng, như thế mới có thể mai lành. Mấy chuyện không vui thì đợi con ra viện hãng nói, con tuyệt đối đừng làm khó sức khỏe của mình. Con và Mộng Dao nói chuyện trước đi, má ra ngoài xem thử thiếu những gì rồi mua về cho đứa bé.”
Đợi má Lưu rời khỏi, Trần Mộng Dao có chút tò mò hỏi: “Có chuyện không vui sao? Đừng nói là đến giờ mà cậu còn đang giận dỗi với Mục Đình Sâm đấy nhé?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có gì, chúng ta cứ nói tiếp chuyện lúc nãy đi. Tiểu Nhã bị sao vậy?”
Trần Mộng Dao nhún vai: “Sao mình biết được? Gần đây cô ấy không nói chuyện với mình gì máy. Buổi sáng đi làm cô ấy cũng không nói gì với mình, về tới nhà thì tự nhốt mình trong phòng.
Kính Thiếu Khanh nấu cơm xong gọi cô ấy ra ăn cũng không chịu. Mình và cô ấy lại không có mâu thuẫn gì, có thể Tiểu Nhã vẫn chưa quên chuyện sao chép chăng? Tâm trạng của cô ấy vẫn chưa được tốt lắm, đợi một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi.”
Ôn Ngôn phát hiện ra trọng tâm trong câu nói của cô: “Kính Thiếu Khanh đến nhà cậu nấu cơm ư? Quan hệ của hai người đã làm lành đến mức độ này rồi sao? Lúc trước là ai sống chết nói là bản thân bị đội nón xanh nên mới chia tay vậy? Tình hình bây giờ của hai người sao rồi?”
Trần Mộng Dao có chút ngập ngừng: “Mình cũng không biết…
anh ấy có giải thích qua với mình rồi, nói là không có phản bội mình. Mà dù mình tin hay không thì cũng không có ý trở lại với nhau nữa, thế nhưng anh ấy cứ tìm mình và không cho phép mình qua lại với người đàn ông khác. Sau khi chia tay thì mình và anh ấy cũng từng làm qua một lần… mình không có cách nào để từ chối anh ấy. Nhưng mà lúc cả hai ở bên nhau thì mình lại thấy bản thân không được vui vẻ cho lắm. Thôi mặc xác, bây giờ mình không muốn cân nhắc những chuyện đó nữa, mình chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp thôi. Nếu như tác phẩm của mình có thể tiền vào top mười thì nghĩ là mình đã gặt hái được chút thành công rồi.”
Nhưng cô làm sao có thể qua mắt được Ôn Ngôn chứ. Ôn Ngôn vừa nhìn đã biết được cô đang nghĩ gì: “Thật ra cậu muốn cố gắng để đứng ngang hàng với anh ấy đúng chứ? Cậu muốn dựa vào thực lực của mình, mình có thể hiểu được. Lúc cậu đứng trước mắt anh ấy sẽ có cảm giác tự ti và cũng có nỗi ám ảnh không thể xóa đi, nên chỉ cần một chút mâu thuẫn nhỏ liền dẫn đến chia tay. Có thể bây giờ chia tay để nghĩ thấu đáo hơn, thành thục hơn mới quay lại với nhau, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.”
Trần Mộng Dao không muốn nhắc đến những chuyện này nữa, cô chuyển đề tài: “Tại sao Mục Đình Sâm lại đi rồi? Cậu mới sinh em bé xong mà anh ta không ở lại bên cạnh cậu, lúc cậu chưa sinh thì suốt ngày bám sát bên cậu vậy mà giò không thấy bóng dáng đâu cả. Nếu không là cậu kiên quyết muốn sinh con thì mình còn tưởng anh ta quan tâm đứa con thôi, sau khi cậu sinh con xong thì không lo cho cậu nữa.”
Nghĩ đến Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn cụp mắt: “Mình nghĩ trong lòng anh ấy đang không được thoải mái nên không dám ở lại.
Như thế cũng tốt, mắt không thấy thì tâm không phiền nữa.”
Trần Mộng Dao nghe xong liền bật cười như điên: “Ha ha…
mình nói này… cũng đúng thôi. Làm cậu phải chịu tội như vậy đều là nhờ vào anh ta. Nếu không có Mục Đình Sâm thì cậu làm sao mang thai được chứ, cậu nên nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta mới đúng. Bây giờ nghĩ lại, cũng may là trước đây mình đậu thai không thành công. Nếu không thì qua vài tháng nữa mình cũng phải chịu một nhát nhao này rồi. Mình nhìn bộ dạng của cậu mà sợ chết khiếp, sợ kết hôn luôn rồi.”
Sau một hồi tán gẫu thì Ôn Ngôn đã nhắm mắt lại: “Dao Dao…
mình buồn ngủ quá, mình ngủ trước đây. Đợi má Lưu trở lại thì cậu về đi, không cần lo cho mình.”
Trần Mộng Dao giúp cô chỉnh lại chăn ngủ: “Được, cậu ngủ đi.”
Ở thư phòng của Mục trạch, Lâm quản gia đang báo cáo tình hình việc tìm kiếm vợ chồng Ôn Chí Linh: “Thiếu gia, hai vợ chồng Ôn Chí Linh giống như bốc hơi vậy, không thể tìm thấy họ nữa. Những người được phái đi đều tìm không ra tung tích gì. Tôi thử đến đại học mà con trai của hai người họ đang theo học nhưng lại phát hiện đứa con cũng đã vài ngày không đến trường rồi. Cùng nhau biến mất như vậy thì chắc chắn họ đã sớm dự đoán được kết quả này, muốn cá chết lưới rách với chúng ta.”
Trần Mộng Dao đi đến ngoài phòng theo dõi thì lấy điện thoại ra chụp hình đứa bé trong lồng kính. Bởi vì là đứa bé sinh non nên nhìn vào chẳng đẹp chút nào, tay chân đều rất nhỏ và cả người đều đỏ hỏn. Nhưng mà Mục Đình Sâm trông thấy đứa nhỏ lại nở nụ cười, đây là đứa con của anh và Ôn Ngôn, cảm giác lần đầu tiên được làm bồ thật kỳ diệu.
Trần Mộng Dao chụp hình xong vẫn nhịn không được nói: “Mục Đình Sâm, đứa nhỏ này trong hình lẫn ngoài đời vẫn xấu như nhau…”
Mục Đình Sâm bảo: “Nói gì thế? Cứ nuôi dưỡng một chút là đẹp thôi.”
Cô trợn mắt nhìn anh một cái: “Ừ, ừ, ừ. Con của mình thì tất nhiên là đẹp rồi. Đứa bé này có chút giống Tiểu Ngôn và anh nên chắc cũng không xấu như vậy đâu, chắc vì sinh non nên mới xấu đây. Cứ đợi một quãng thời gian nữa xem. Nhóc con à, con nhất định phải cố gắng lớn lên, mẹ của con vẫn đang đợi con đấy. Đến giờ mẹ con còn chưa được nhìn thấy con nữa…”
Sau khi đi thăm đứa bé thì Mục Đình Sâm trực tiếp rời khỏi bệnh viện, còn Trần Mộng Dao mang theo thành quả trở về phòng bệnh. Cô lướt hình cho Ông Ngôn xem.
“Cậu xem này, thật ra đứa bé cũng đáng yêu lắm.”
Ôn Ngôn hiểu là Trần Mộng Dao đang an ủi cô mà thôi. Cô ngắm hình một lúc lâu, đúng thật đứa bé có hơi xấu nhưng cô không ghét bỏ gì vì đây là đứa con của cô… đứa bé từng dần dần lớn lên trong bụng cô, huyết mạch tương liên.
Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp cũng dồn đến xem thử bức hình rồi đánh giá: “Thật ra trông vẫn ổn. Lông mày và mắt rất giống Đình Sâm, cằm thì giống Ôn Ngôn. Chắc chắn đứa bé sau này sẽ là một tiểu soái ca.”
An Nhã nhìn bọn họ hào hứng thảo luận mà cảm giác bị cho ra rìa, cô chỉ đứng ở một bên chứ không tiến đến gần. Không biết từ khi nào mà cô cảm thấy cô và họ không hợp nhau nữa, hoặc nói đúng hơn là ngày từ đầu đã không hợp nhau rồi, chỉ là cảm giác lúc trước của cô vẫn chưa rõ rệt đến vậy.
Thẳng đến khi Lâm Táp là người bảo là cần đi trước, cô mới gấp gáp như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Vậy tôi cũng đi trước đây, Tiểu Táp anh tiện đường chở tôi về nhé?” Nếu còn tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ càng khó chịu và mắt tự nhiên.
Ôn Ngôn đợi Lâm Táp và An Nhã rời đi mới hỏi: “Dao Dao, Tiểu Nhã sao vậy? Từ nãy đến giờ cô ấy không nói gì cả mà giờ lại đột nhiên rời đi. Có phải cậu và cô ấy có mâu thuẫn gì không?”
Trần Mộng Dao vừa định trả lời thì phát hiện ra Kính Thiếu Khanh đang dỏng tai nghe lén, cô nhếch môi: “Phụ nữ nói chuyện với nhau mà anh nghe làm gì? Anh không còn gì để làm à? Anh đi bận việc của anh đi, đợi Tiểu Ngôn ăn xong tôi sẽ mang hộp giữ ấm cho anh. Ngày mai anh phải nhớ mang cơm đến đấy.”
Kính Thiêu Khanh nhướng mày: “Được rồi, anh không nghe là được chứ gì? Hai người cứ từ từ nói chuyện. Đúng rồi Ôn Ngôn, nếu cô không muốn ăn cơm thì uống chút canh đi, ít nhiều gì có thể giúp cô phục hồi chút thể lực.”
Ôn Ngôn cười cười: “Được, cảm ơn. Làm phiền anh rồi.”
Kính Thiếu Khanh vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Má Lưu đem chén canh đến trước mặt Ôn Ngôn, sau khi đút cô uống được vài muỗng thì Ôn Ngôn nhăn mày nói: “Đủ rồi, con không muốn uống nữa. Con muốn nói chuyện với Dao Dao.”
Má Lưu thở dài: “Được rồi, vậy má để ở đây trước, khi nào con muốn ăn thì nói má biết. Còn nữa, con nhớ để ý đến ga giường bên dưới, thiếu gia có dặn dò má trước khi rồi đi là không thể để con chảy quá nhiều máu.”
Ôn Ngôn có chút khó xử, với tình hình hiện giờ thì cô không thể quan trọng hóa vấn đề xấu hổ hay không xấu hỗ nữa. Bởi vì hiện tại cô không thể tự làm gì cả nên dù có là nơi tư mật nhất cũng chỉ có thể để người khác nhìn thấy thôi. Cô phải thừa nhận là người chưa từng sinh con sẽ không biết được những gì phải trải qua của người mang thai. Quả thật lúc vừa sinh em bé xong thì mệt mỏi vô cùng, đến sự tỉnh táo của cô cũng cưa đảm bảo được chứ đừng nói đến việc cãi nhau với Mục Đình Sâm.
Kiểm tra xong, má Lưu mới thở phào: “Không sao rồi, đều bình thường hết. Ngôn Ngôn à, con phải thả lỏng tâm trạng, như thế mới có thể mai lành. Mấy chuyện không vui thì đợi con ra viện hãng nói, con tuyệt đối đừng làm khó sức khỏe của mình. Con và Mộng Dao nói chuyện trước đi, má ra ngoài xem thử thiếu những gì rồi mua về cho đứa bé.”
Đợi má Lưu rời khỏi, Trần Mộng Dao có chút tò mò hỏi: “Có chuyện không vui sao? Đừng nói là đến giờ mà cậu còn đang giận dỗi với Mục Đình Sâm đấy nhé?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có gì, chúng ta cứ nói tiếp chuyện lúc nãy đi. Tiểu Nhã bị sao vậy?”
Trần Mộng Dao nhún vai: “Sao mình biết được? Gần đây cô ấy không nói chuyện với mình gì máy. Buổi sáng đi làm cô ấy cũng không nói gì với mình, về tới nhà thì tự nhốt mình trong phòng.
Kính Thiếu Khanh nấu cơm xong gọi cô ấy ra ăn cũng không chịu. Mình và cô ấy lại không có mâu thuẫn gì, có thể Tiểu Nhã vẫn chưa quên chuyện sao chép chăng? Tâm trạng của cô ấy vẫn chưa được tốt lắm, đợi một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi.”
Ôn Ngôn phát hiện ra trọng tâm trong câu nói của cô: “Kính Thiếu Khanh đến nhà cậu nấu cơm ư? Quan hệ của hai người đã làm lành đến mức độ này rồi sao? Lúc trước là ai sống chết nói là bản thân bị đội nón xanh nên mới chia tay vậy? Tình hình bây giờ của hai người sao rồi?”
Trần Mộng Dao có chút ngập ngừng: “Mình cũng không biết…
anh ấy có giải thích qua với mình rồi, nói là không có phản bội mình. Mà dù mình tin hay không thì cũng không có ý trở lại với nhau nữa, thế nhưng anh ấy cứ tìm mình và không cho phép mình qua lại với người đàn ông khác. Sau khi chia tay thì mình và anh ấy cũng từng làm qua một lần… mình không có cách nào để từ chối anh ấy. Nhưng mà lúc cả hai ở bên nhau thì mình lại thấy bản thân không được vui vẻ cho lắm. Thôi mặc xác, bây giờ mình không muốn cân nhắc những chuyện đó nữa, mình chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp thôi. Nếu như tác phẩm của mình có thể tiền vào top mười thì nghĩ là mình đã gặt hái được chút thành công rồi.”
Nhưng cô làm sao có thể qua mắt được Ôn Ngôn chứ. Ôn Ngôn vừa nhìn đã biết được cô đang nghĩ gì: “Thật ra cậu muốn cố gắng để đứng ngang hàng với anh ấy đúng chứ? Cậu muốn dựa vào thực lực của mình, mình có thể hiểu được. Lúc cậu đứng trước mắt anh ấy sẽ có cảm giác tự ti và cũng có nỗi ám ảnh không thể xóa đi, nên chỉ cần một chút mâu thuẫn nhỏ liền dẫn đến chia tay. Có thể bây giờ chia tay để nghĩ thấu đáo hơn, thành thục hơn mới quay lại với nhau, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.”
Trần Mộng Dao không muốn nhắc đến những chuyện này nữa, cô chuyển đề tài: “Tại sao Mục Đình Sâm lại đi rồi? Cậu mới sinh em bé xong mà anh ta không ở lại bên cạnh cậu, lúc cậu chưa sinh thì suốt ngày bám sát bên cậu vậy mà giò không thấy bóng dáng đâu cả. Nếu không là cậu kiên quyết muốn sinh con thì mình còn tưởng anh ta quan tâm đứa con thôi, sau khi cậu sinh con xong thì không lo cho cậu nữa.”
Nghĩ đến Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn cụp mắt: “Mình nghĩ trong lòng anh ấy đang không được thoải mái nên không dám ở lại.
Như thế cũng tốt, mắt không thấy thì tâm không phiền nữa.”
Trần Mộng Dao nghe xong liền bật cười như điên: “Ha ha…
mình nói này… cũng đúng thôi. Làm cậu phải chịu tội như vậy đều là nhờ vào anh ta. Nếu không có Mục Đình Sâm thì cậu làm sao mang thai được chứ, cậu nên nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta mới đúng. Bây giờ nghĩ lại, cũng may là trước đây mình đậu thai không thành công. Nếu không thì qua vài tháng nữa mình cũng phải chịu một nhát nhao này rồi. Mình nhìn bộ dạng của cậu mà sợ chết khiếp, sợ kết hôn luôn rồi.”
Sau một hồi tán gẫu thì Ôn Ngôn đã nhắm mắt lại: “Dao Dao…
mình buồn ngủ quá, mình ngủ trước đây. Đợi má Lưu trở lại thì cậu về đi, không cần lo cho mình.”
Trần Mộng Dao giúp cô chỉnh lại chăn ngủ: “Được, cậu ngủ đi.”
Ở thư phòng của Mục trạch, Lâm quản gia đang báo cáo tình hình việc tìm kiếm vợ chồng Ôn Chí Linh: “Thiếu gia, hai vợ chồng Ôn Chí Linh giống như bốc hơi vậy, không thể tìm thấy họ nữa. Những người được phái đi đều tìm không ra tung tích gì. Tôi thử đến đại học mà con trai của hai người họ đang theo học nhưng lại phát hiện đứa con cũng đã vài ngày không đến trường rồi. Cùng nhau biến mất như vậy thì chắc chắn họ đã sớm dự đoán được kết quả này, muốn cá chết lưới rách với chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.