Chương 84: Cảm Giác Với Mục Đình Sâm.
Vô Danh Thí Chủ
22/01/2021
Trần Mộng Dao giật mình: “Gì cơ? Sao cậu lại ở
bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng Ôn Ngôn có chút yếu ớt: “Cậu tới rồi nói…”
Sau khi cúp máy, Trần Mộng Dao đặt chiếc thìa
trong tay xuống, vội vàng chạy ra cửa, thấy cô rời
đi, Giang Linh hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Trần Mộng Dao không nhịn được giải thích: “Có
việc phải đến bệnh viện ạ, tối nay con có thể
không về, con đã chiên hai món cho mẹ rồi, mẹ ăn
tạm đi. Ăn xong để bát đó, đợi tôi quay lại sẽ rửa
sạchl”
Giang Linh nhìn thoáng qua phòng bép, không vừa
lòng cau mày: “Sao con chỉ làm hai món, mẹ ăn
thế nào được? Con có nôn thì cũng phải cho mẹ
con ăn no đã chứ?”
Động tác thay giày của Trần Mộng Dao ngừng lại,
vẻ mặt có chút nặng nè: “Mẹ, con rất mệt… Ngày
nào con cũng đi làm đến tối muộn còn phải làm
parttime, mẹ hoàn toàn có thể học làm việc nhà,
nấu ăn. Mỗi ngày đều có thể đắm mình trong mạt
chược, thật chẳng có ích gì.”
Giang Linh trợn tròn mắt, lông mày như dựng lên:
“Trần Mộng Daol Con là đang nói mẹ ăn không
ngồi rồi đúng không? Xưa kia lúc ba con còn sống,
cái gì mẹ cũng không làm, vậy mà giờ đến lượt
con sai bảo mẹ rồi hả? Mẹ chơi mạt chược chẳng
phải không phải là muốn ít tiền phụ gia đình sao?
Mẹ cũng không còn cách nào kiếm được tiền,
không ngờ mẹ nuôi con lớn như vậy để rồi giờ con
dạy bảo mẹ?”
Trần Mộng Dao không nói nữa, từ khi cha cô qua
đời, tính tình của mẹ cô thay đổi rất nhiều, lúc đầu
cô cảm thấy là do bà bị kích thích, sau đó mới phát
hiện Giang Linh lộ ra rất nhiều thói xấu mà lúc bà
làm phu nhân nhà giàu, ví dụ như chơi bời lêu
lổng, thích bài bạc, xài tiền như nước. Nhưng chỉ ít
lúc trước cuộc sống khá giả thì còn có thể chấp
nhận tính cách này của Giang Linh, bây giờ tính
cách ấy đã biến thành cực đoan, xấu tính với mọi
người.
Khi cô vừa đóng cửa đi ra thì nghe tháy tiếng đập
phá đồ đạc ở nhà, cô mặc kệ trực tiếp đi thang
máy xuống lầu.
Giờ này là giờ cao điểm, tắc đường rất nặng, bắt
taxi khu lân cận cũng không dễ dàng gì, cô đứng ở
ven đường đợi rất lâu, lấy điện thoại di động ra
kiểm tra thì phát hiện Thẩm Giới đã gọi cho cô từ
năm mươi phút trước, nhưng cô không nghe máy.
Lúc cô định gọi lại thì một chiếc Bentley màu đen
dừng ở trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, gương
mặt Kính Thiếu Khanh hiện ra: “Đi đâu vậy? Tôi
tiện đường đưa cô đi nhé?”
Cô có chút xấu hổ, bây giờ Kính Thiếu Khanh là
sếp của cô, một chút khí thế lúc trước cô cũng
không thể hiện ra được: “Tôi… tôi đến bệnh viện,
nếu anh không thuận đường thì bỏ đi, tôi tự chờ
xe cũng được.”
Kính Thiếu Khanh cười nhạt nhìn cô: “Đúng lúc tôi
đang rảnh, coi như tiện đường là được, lên xe đi.”
Người ta cũng không kiểu cách, vậy thì cô không
có lý do gì để khách sáo nữa.
Sau khi lên xe, Kính Thiếu Khanh “không so đo
xích mích trước đây”, anh xem cô như một người
bạn cũ, hỏi chuyện: “Cô đến bệnh viện làm gì
vậy?”
Trần Mộng Dao đáp: “Bạn tôi đang ở bệnh viện,
không phải mối quan hệ của anh và Mục Đình
Sâm rất tốt sao? Chắc anh cũng biết vợ anh ta
đang nằm viện mới đúng chứ.”
Kính Thiếu Khanh thực sự không biết chuyện này:
“Chuyện vừa xảy ra sao? Tôi còn chưa kịp biết, tối
nay tôi còn bận chút vicệ nên tôi không đi thăm
cùng cô được, tôi đưa cô đến đó trước vậy. Đúng
rồi, trở lại chuyện chính, với tư cách là sếp, tôi
phải nhắc nhở cô một chút, gần đây thái độ làm
việc của cô không tốt lắm, giống như… cả ngày ủ
rũ phờ phạc, cô còn trẻ mà, buổi tối không thể ngủ
ngon sao? Thức đêm cũng chẳng phải thói quen
tốt gì.”
Trần Mộng Dao nhịn xuống suy nghĩ muốn cãi lại
anh: “Cảm ơn sếp đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ chú ý.”
Anh rõ ràng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, hết
lần này đến lần khác làm màu với cô, nói năng
như đàn anh vậy, điều này khiến cô thật sự không
chịu nồi.
Đến bệnh viện, cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn duy trì
chút lý trí cuối cùng mỉm cười tạm biệt Kính Thiếu
Thanh.
Bước vào phòng bệnh của Ôn Ngôn, Trần Mộng
Dao thấy dáng vẻ yếu ớt của cô liền giật mình
hoảng sợ, sắc mặt cô tái nhợt một cách kỳ lạ, đôi
môi hồng hào trở nên trắng bệch: “Tiểu Ngôn,
chuyện gì xảy ra vậy?”
Ôn Ngôn chống người đứng dậy, gượng cười:
“Cậu ngồi xuống trước đi… mình chậm rãi kể cho.”
Trần Mộng Dao đỡ Ôn Ngôn ngồi vững, khi biết
toàn bộ chuyện đã xảy ra, cô đột nhiên nổi da gà:
“Con khốn Khương Nghiên Nghiên kia, nó muốn
cậu chết mà! Đến chuyện này cũng làm ra được,
nó nên bị sét đánh chết! Tiểu Ngôn đừng sợ, bây
giờ khắp nơi đều có camera, cô ta không thoát
được đâu, hơn nữa cậu lại là vợ của Mục Đình
Sâm, cảnh sát sẽ giải quyết vụ án rất nhanh, nhiều
nhất là ngày mai là có kết quả rồi đó, dựa theo
trường hợp cố ý gây tai nạn, còn làm cho cậu sẩy
thai, ít nhất cũng phải ăn mấy năm cơm tù! Mình
đang hỏi tại sao ngay trước khi mình tới Thẩm
Giới đột nhiên gọi điện thoại cho mình, chắc cậu
ấy cũng định nói cho mình biết, tức chết bà đây
rồi!”
Ôn Ngôn nói nửa đùa nửa thật: “Sớm biết cậu tức
như vậy thì mình không nên bảo cậu tới, hại cậu lo
lắng thêm nữa…”
Vành mắt Trần Mộng Dao có chút ẩm ướt: “Cậu
nói mấy lời này làm gì? Lúc này rồi vậy mà Mục
Đình Sâm vẫn không ở cạnh cậu, thực sự kỳ quái
mà, mình không đến là cậu thui thủi một mình hả?
Anh ta lại còn nghỉ ngờ đứa trẻ không phải của
mình, cậu cũng xui quá đấy, đúng lúc đang ở cùng
Thẩm Giới lại xảy ra chuyện, Mục Đình Sâm đánh
cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ có thể chịu thôi…”
Nghĩ đến sự khác thường của Thẩm Giới, Ôn
Ngôn hỏi: “Cậu có biết gần đây Thẩm Giới xảy ra
chuyện gì không? Mình thấy anh ấy không ồn lắm,
đột nhiên hẹn mình ra ngoài, cư xử lại rất bất
thường. Nếu không phải vì chuyện này, mình cũng
sẽ không gặp anh ấy một mình.”
Vẻ mặt của Trần Mộng Dao có hơi không tự nhiên,
ánh mắt cô cũng có chút mông lung: “Mình… mình
gần đây rất bận công việc, làm part-time để nuôi
mẹ, cũng không liên lạc với cậu ấy… Mà này, lúc
này cậu nên quan tâm bản thân mình đi chứ? Sao
lại còn nhớ đến cậu ấy? Cậu nói thật với mình đi,
có phải cậu còn thích cậu ấy không?”
Ôn Ngôn cúi đầu suy nghĩ một chút rồi mới nói:
“Mình không biết, Dao Dao, cậu đừng hỏi mình
loại câu hỏi này. Thật ra… có lẽ… trong lòng mình
chưa bao giờ có Thẩm Giới, chỉ là… lúc ở chung
với anh ấy tâm trạng mình rất tốt, dù cho trời có
sập xuống, mình vẫn cảm thấy thế giới vẫn rất tốt
đẹp.” Trần Mộng Dao cau mày: “Suy nghĩ này của cậu
nguy hiểm quá đấy… Mình thực sự tò mò khi ở bên
Mục Đình Sâm cậu có cảm giác gì, cậu nói ra đỉ,
mình giúp cậu phân tích nó.”
Khi ở bên Mục Đình Sâm có cảm giác gì?
Ôn Ngôn cân nhắc hồi lâu, gần như nhớ lại hết ký
ức nửa đời, cuối cùng cô đưa ra kết luận: “Mình
thấy anh ấy rất đáng sợ, mỗi lần ở bên anh ấy,
mình đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, rất sợ
làm anh ấy không vui. Tính cách của anh ấy rất kỳ
quái, trước mặt người khác dịu dàng như thiên sứ,
sự dịu dàng của anh ấy có thể cho cả thế giới này,
duy chỉ không dành cho mình. Với mình mà nói,
anh ấy không khác gì ma quỷ, néu nói anh ấy đối
xử với mình tàn nhẫn bao nhiêu, ngược lại không
phải… anh ấy lại mua thuốc đau dạ dày cho mình,
khi mình nói không thích mùi thuốc, anh ấy cũng
không sẽ không hút trước mặt mình nữa…”
“Nhưng trong tiềm thức mình lại sợ anh ấy, dường
như khi anh ấy cười thì tất thảy mọi thứ đều không
quan trọng nữa… Có lẽ trong tiềm thức, mình xem
hình thức ở chung này như một sự chuộc tội, mình
luôn nghĩ cách lấy lòng anh ấy, làm thế nào để
không làm anh ấy mắt hứng… mình không muốn
cứ tiếp tục như vậy cả đời, sớm muộn gì mình
cũng sẽ tra rõ chuyện bố mình năm đó, mình
không thể làm tội nhân bên cạnh anh ấy suốt đời
được…”
bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng Ôn Ngôn có chút yếu ớt: “Cậu tới rồi nói…”
Sau khi cúp máy, Trần Mộng Dao đặt chiếc thìa
trong tay xuống, vội vàng chạy ra cửa, thấy cô rời
đi, Giang Linh hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Trần Mộng Dao không nhịn được giải thích: “Có
việc phải đến bệnh viện ạ, tối nay con có thể
không về, con đã chiên hai món cho mẹ rồi, mẹ ăn
tạm đi. Ăn xong để bát đó, đợi tôi quay lại sẽ rửa
sạchl”
Giang Linh nhìn thoáng qua phòng bép, không vừa
lòng cau mày: “Sao con chỉ làm hai món, mẹ ăn
thế nào được? Con có nôn thì cũng phải cho mẹ
con ăn no đã chứ?”
Động tác thay giày của Trần Mộng Dao ngừng lại,
vẻ mặt có chút nặng nè: “Mẹ, con rất mệt… Ngày
nào con cũng đi làm đến tối muộn còn phải làm
parttime, mẹ hoàn toàn có thể học làm việc nhà,
nấu ăn. Mỗi ngày đều có thể đắm mình trong mạt
chược, thật chẳng có ích gì.”
Giang Linh trợn tròn mắt, lông mày như dựng lên:
“Trần Mộng Daol Con là đang nói mẹ ăn không
ngồi rồi đúng không? Xưa kia lúc ba con còn sống,
cái gì mẹ cũng không làm, vậy mà giờ đến lượt
con sai bảo mẹ rồi hả? Mẹ chơi mạt chược chẳng
phải không phải là muốn ít tiền phụ gia đình sao?
Mẹ cũng không còn cách nào kiếm được tiền,
không ngờ mẹ nuôi con lớn như vậy để rồi giờ con
dạy bảo mẹ?”
Trần Mộng Dao không nói nữa, từ khi cha cô qua
đời, tính tình của mẹ cô thay đổi rất nhiều, lúc đầu
cô cảm thấy là do bà bị kích thích, sau đó mới phát
hiện Giang Linh lộ ra rất nhiều thói xấu mà lúc bà
làm phu nhân nhà giàu, ví dụ như chơi bời lêu
lổng, thích bài bạc, xài tiền như nước. Nhưng chỉ ít
lúc trước cuộc sống khá giả thì còn có thể chấp
nhận tính cách này của Giang Linh, bây giờ tính
cách ấy đã biến thành cực đoan, xấu tính với mọi
người.
Khi cô vừa đóng cửa đi ra thì nghe tháy tiếng đập
phá đồ đạc ở nhà, cô mặc kệ trực tiếp đi thang
máy xuống lầu.
Giờ này là giờ cao điểm, tắc đường rất nặng, bắt
taxi khu lân cận cũng không dễ dàng gì, cô đứng ở
ven đường đợi rất lâu, lấy điện thoại di động ra
kiểm tra thì phát hiện Thẩm Giới đã gọi cho cô từ
năm mươi phút trước, nhưng cô không nghe máy.
Lúc cô định gọi lại thì một chiếc Bentley màu đen
dừng ở trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, gương
mặt Kính Thiếu Khanh hiện ra: “Đi đâu vậy? Tôi
tiện đường đưa cô đi nhé?”
Cô có chút xấu hổ, bây giờ Kính Thiếu Khanh là
sếp của cô, một chút khí thế lúc trước cô cũng
không thể hiện ra được: “Tôi… tôi đến bệnh viện,
nếu anh không thuận đường thì bỏ đi, tôi tự chờ
xe cũng được.”
Kính Thiếu Khanh cười nhạt nhìn cô: “Đúng lúc tôi
đang rảnh, coi như tiện đường là được, lên xe đi.”
Người ta cũng không kiểu cách, vậy thì cô không
có lý do gì để khách sáo nữa.
Sau khi lên xe, Kính Thiếu Khanh “không so đo
xích mích trước đây”, anh xem cô như một người
bạn cũ, hỏi chuyện: “Cô đến bệnh viện làm gì
vậy?”
Trần Mộng Dao đáp: “Bạn tôi đang ở bệnh viện,
không phải mối quan hệ của anh và Mục Đình
Sâm rất tốt sao? Chắc anh cũng biết vợ anh ta
đang nằm viện mới đúng chứ.”
Kính Thiếu Khanh thực sự không biết chuyện này:
“Chuyện vừa xảy ra sao? Tôi còn chưa kịp biết, tối
nay tôi còn bận chút vicệ nên tôi không đi thăm
cùng cô được, tôi đưa cô đến đó trước vậy. Đúng
rồi, trở lại chuyện chính, với tư cách là sếp, tôi
phải nhắc nhở cô một chút, gần đây thái độ làm
việc của cô không tốt lắm, giống như… cả ngày ủ
rũ phờ phạc, cô còn trẻ mà, buổi tối không thể ngủ
ngon sao? Thức đêm cũng chẳng phải thói quen
tốt gì.”
Trần Mộng Dao nhịn xuống suy nghĩ muốn cãi lại
anh: “Cảm ơn sếp đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ chú ý.”
Anh rõ ràng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, hết
lần này đến lần khác làm màu với cô, nói năng
như đàn anh vậy, điều này khiến cô thật sự không
chịu nồi.
Đến bệnh viện, cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn duy trì
chút lý trí cuối cùng mỉm cười tạm biệt Kính Thiếu
Thanh.
Bước vào phòng bệnh của Ôn Ngôn, Trần Mộng
Dao thấy dáng vẻ yếu ớt của cô liền giật mình
hoảng sợ, sắc mặt cô tái nhợt một cách kỳ lạ, đôi
môi hồng hào trở nên trắng bệch: “Tiểu Ngôn,
chuyện gì xảy ra vậy?”
Ôn Ngôn chống người đứng dậy, gượng cười:
“Cậu ngồi xuống trước đi… mình chậm rãi kể cho.”
Trần Mộng Dao đỡ Ôn Ngôn ngồi vững, khi biết
toàn bộ chuyện đã xảy ra, cô đột nhiên nổi da gà:
“Con khốn Khương Nghiên Nghiên kia, nó muốn
cậu chết mà! Đến chuyện này cũng làm ra được,
nó nên bị sét đánh chết! Tiểu Ngôn đừng sợ, bây
giờ khắp nơi đều có camera, cô ta không thoát
được đâu, hơn nữa cậu lại là vợ của Mục Đình
Sâm, cảnh sát sẽ giải quyết vụ án rất nhanh, nhiều
nhất là ngày mai là có kết quả rồi đó, dựa theo
trường hợp cố ý gây tai nạn, còn làm cho cậu sẩy
thai, ít nhất cũng phải ăn mấy năm cơm tù! Mình
đang hỏi tại sao ngay trước khi mình tới Thẩm
Giới đột nhiên gọi điện thoại cho mình, chắc cậu
ấy cũng định nói cho mình biết, tức chết bà đây
rồi!”
Ôn Ngôn nói nửa đùa nửa thật: “Sớm biết cậu tức
như vậy thì mình không nên bảo cậu tới, hại cậu lo
lắng thêm nữa…”
Vành mắt Trần Mộng Dao có chút ẩm ướt: “Cậu
nói mấy lời này làm gì? Lúc này rồi vậy mà Mục
Đình Sâm vẫn không ở cạnh cậu, thực sự kỳ quái
mà, mình không đến là cậu thui thủi một mình hả?
Anh ta lại còn nghỉ ngờ đứa trẻ không phải của
mình, cậu cũng xui quá đấy, đúng lúc đang ở cùng
Thẩm Giới lại xảy ra chuyện, Mục Đình Sâm đánh
cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ có thể chịu thôi…”
Nghĩ đến sự khác thường của Thẩm Giới, Ôn
Ngôn hỏi: “Cậu có biết gần đây Thẩm Giới xảy ra
chuyện gì không? Mình thấy anh ấy không ồn lắm,
đột nhiên hẹn mình ra ngoài, cư xử lại rất bất
thường. Nếu không phải vì chuyện này, mình cũng
sẽ không gặp anh ấy một mình.”
Vẻ mặt của Trần Mộng Dao có hơi không tự nhiên,
ánh mắt cô cũng có chút mông lung: “Mình… mình
gần đây rất bận công việc, làm part-time để nuôi
mẹ, cũng không liên lạc với cậu ấy… Mà này, lúc
này cậu nên quan tâm bản thân mình đi chứ? Sao
lại còn nhớ đến cậu ấy? Cậu nói thật với mình đi,
có phải cậu còn thích cậu ấy không?”
Ôn Ngôn cúi đầu suy nghĩ một chút rồi mới nói:
“Mình không biết, Dao Dao, cậu đừng hỏi mình
loại câu hỏi này. Thật ra… có lẽ… trong lòng mình
chưa bao giờ có Thẩm Giới, chỉ là… lúc ở chung
với anh ấy tâm trạng mình rất tốt, dù cho trời có
sập xuống, mình vẫn cảm thấy thế giới vẫn rất tốt
đẹp.” Trần Mộng Dao cau mày: “Suy nghĩ này của cậu
nguy hiểm quá đấy… Mình thực sự tò mò khi ở bên
Mục Đình Sâm cậu có cảm giác gì, cậu nói ra đỉ,
mình giúp cậu phân tích nó.”
Khi ở bên Mục Đình Sâm có cảm giác gì?
Ôn Ngôn cân nhắc hồi lâu, gần như nhớ lại hết ký
ức nửa đời, cuối cùng cô đưa ra kết luận: “Mình
thấy anh ấy rất đáng sợ, mỗi lần ở bên anh ấy,
mình đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, rất sợ
làm anh ấy không vui. Tính cách của anh ấy rất kỳ
quái, trước mặt người khác dịu dàng như thiên sứ,
sự dịu dàng của anh ấy có thể cho cả thế giới này,
duy chỉ không dành cho mình. Với mình mà nói,
anh ấy không khác gì ma quỷ, néu nói anh ấy đối
xử với mình tàn nhẫn bao nhiêu, ngược lại không
phải… anh ấy lại mua thuốc đau dạ dày cho mình,
khi mình nói không thích mùi thuốc, anh ấy cũng
không sẽ không hút trước mặt mình nữa…”
“Nhưng trong tiềm thức mình lại sợ anh ấy, dường
như khi anh ấy cười thì tất thảy mọi thứ đều không
quan trọng nữa… Có lẽ trong tiềm thức, mình xem
hình thức ở chung này như một sự chuộc tội, mình
luôn nghĩ cách lấy lòng anh ấy, làm thế nào để
không làm anh ấy mắt hứng… mình không muốn
cứ tiếp tục như vậy cả đời, sớm muộn gì mình
cũng sẽ tra rõ chuyện bố mình năm đó, mình
không thể làm tội nhân bên cạnh anh ấy suốt đời
được…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.