Chương 1020: Cho đến khi nào em hài lòng mới thôi
Vô Danh Thí Chủ
01/07/2021
Đến sau khi cơm được nấu xong, Mục Đình Sâm có tình sai khiến Tiểu Đoàn Tử đi gọi Ôn Ngôn ra, Tiểu Đoàn Tử mà đứng ra thì anh ấy không sợ là Ôn Ngôn sẽ không ra ngoài.
Quả nhiên, không chịu nổi Tiểu Đoàn Tử mè nheo làm nũng, Ôn Ngôn mở cửa đi ra, nhìn thấy đôi mắt đắc ý đầy thách thức của Mục Đình Sâm, cô ấy không khỏi lườm nguýt, không thèm đếm xia gì đến anh ấy.
Má Lưu thì im lặng nhìn, không nhiều lời, chỉ là thăm dò hỏi một câu: “Thiếu gia tối nay không đi về nữa chứ?
Ngoài trời hình như là đã mưa rồi…”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Ừm. Không đi nữa, mưa cũng to quá.”
Ôn Ngôn không tin, nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì quả thật là bên ngoài đã mưa to như trút không biết từ lúc nào, rõ ràng là lúc đi về thì thời tiết vẫn còn rất quang đãng mà, sao mà lại khéo thế chứ…?
Cô ấy nói như rất vô tình: “Anh là lái xe đến mà, cũng đâu có phải đội mưa đâu chứ, chỗ phải đi bộ thì cũng chỉ có vài bước, lát nữa anh cầm theo ô là được rồi. Người bận rộn như anh thì không nên phí phạm thời gian, lát ăn xong thì anh đi về đi.”
Mục Đình Sâm giả vờ như là nghe không hiểu ý cô ấy nói: “Không sao, tối nay anh không bận, không cần phải về.”
Ôn Ngôn đã thế nói rõ hơn: “Nhà họ Mục của anh rộng rãi như thế, nhà em nhỏ thế này không chứa nổi ông lớn như anh, anh không đi về thì ngủ sofa, anh tự xem mà làm.”
Mục Đình Sâm quay ra nhìn Tiểu Đoàn Tử: “Con trai, căn nhà này là của con, con nói xem có muốn bố ở lại đây không?”
Tiểu Đoàn Tử rất đáng yêu gật đầu: “Ừm, con thích nhát là bố ở lại đây, bố đừng đi nữa!”
Mục Đình Sâm rất hài lòng mỉm cười, gắp cho Tiểu Đoàn Tử một viên thịt: “Vẫn là con trai bó hiểu chuyện, lại còn chu đáo nữa chứ, căn nhà này không phải là dưới tên của mẹ con, mẹ con không làm chủ được.”
Ôn Ngôn nhìn thấy hai bố con nhà này phối hợp, tức đến nghẹn họng: “Đúng là thằng nhóc vong ơn bội nghĩa mà, mẹ nuôi con bằng thừa rồi!”
Tiểu Đoàn Tử nhét viên thịt vào miệng, lúng búng nói: “Vong ơn bội nghĩa là gì ạ?”
Má Lưu không nhịn được, bật cười thành tiếng, Ôn Ngôn thực sự là không thể ăn nổi nữa, bỏ đũa xuống đi xem tỉ vi, trên ti vi đang chiếu cái gì thì cô ấy hoàn toàn không hề xem vào đầu, chỉ nghe thấy tiếng nói của Mục Đình Sâm thôi là cả người cô ấy đã khó chịu rồi, rõ ràng là rất bắt thường, lại còn giả vờ như là không có chuyện gì xảy ra vậy, ai mà biết được là anh ấy đã làm gì đằng sau lưng cô ấy chứ?
Có câu nói là, chuyện mà xảy ra bất thường thì chắc chắn là có điều gì đó kỳ quái, anh ấy tuyệt đối là đang làm chuyện gì đó mà không để cô áy biết.
Ăn cơm xong, má Lưu dọn dẹp bát đũa rồi đưa Tiểu Đoàn Tử đi về phòng ngủ, chỉ còn lại Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn hai người họ, đến lúc này thì anh ấy mới sắn đến bên cạnh cô ấy: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Em không thể nào lại nồi giận với anh như thế mà không có lý do gì cả?”
Ôn Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: “Dao Dao dùng điện thoại của Thiếu Khanh gọi điện thoại cho anh tại sao anh lại đang ngủ? Tối hôm qua anh đi làm gì thé? Theo như sự hiểu biết của em về anh thì từ trước tới nay, anh không bao giờ ngủ nướng cả. Mấy ngày nay anh chỉ cần hết giờ.
làm là rời khỏi công ty, lại còn nói là bận gì đó, anh đang bận chuyện gì vậy? Đến thời gian thăm Tiểu Đoàn Tử.
cũng không có nữa? Trước đây thì còn có người ngăn không cho anh đến, bây giờ thì chẳng có ai cả, hoàn toàn là do bản thân anh không bận tâm đến mà thôi, em cũng không phải là nhất định phải tái hôn với anh, chỉ là Tiểu Đoàn Tử không thể nào lại không có tình yêu của bố được, anh ít nhiều gì thì cũng phải thường xuyên đến với thằng bé chứ.”
Mục Đình Sâm lật tức hiểu ra: “Chỉ là vì chuyện này thôi à? Em nghĩ được nhiều thật đấy, anh tuy là sau khi hết giờ làm thì không ở công ty, nhưng mà anh cũng là ở nhà đấy chứ, không hề ra khỏi cửa, trong tay anh giờ đang có một số chuyện vẫn chưa giải quyết xong, thế nhưng hôm nay sắp xếp được chút thời gian là anh đến thăm em và Tiểu Đoàn Tử ngay đấy thôi? Mấy ngày hôm nay buổi tối anh đều không được ngủ ngon, thế nên ban ngày mới ngủ nhiều hơn một chút, em lại nghĩ đi đâu vậy? Trong đầu em không phải là đang nghĩ đến mấy chuyện không được đàng hoàng đấy chứ? Em mà không tin thì có thể đi tìm chú Lâm kiểm tra camera trong nhà ra, xem anh có ra khỏi nhà không?”
Ôn Ngôn ngay lập tức phủ nhận: “Em không có! Là do hành vi của anh quá là bất thường đấy chứ! Anh đừng có mà chỉ nói là anh đang bận, đang bận cái gì chứ? Anh nói ra xem nào, có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu cơ chứ hả?”
Anh ấy chỉ cười khẽ: “Đúng là không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả, nhưng mà bây giờ thì vẫn không thể nói cho em biết được. Bây giờ không còn sớm nữa, anh đi tắm đây, đi ngủ sớm đi, anh buồn ngủ rồi.”
Nhìn thấy anh ấy đứng dậy đi vào nhà tắm, Ôn Ngôn đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, giờ vẫn chưa đến chín giờ tối, anh ấy đã buồn ngủ rồi? Ban ngày ngủ nhiều như thế mà vẫn buồn ngủ, anh ấy nào phải là bắt thường!
Mà là rất, rất bắt bình thường ấy chứ!
Tắm xong, Mục Đình Sâm ngựa quen đường cũ đi vào phòng của Ôn Ngôn, không hề lừa dối, nằm xuống là lăn ra ngủ.
Ôn Ngôn có tức đến thế nào thì cũng chỉ còn cách nhẫn nhịn, nhìn thấy anh ấy ngủ say như thé, trong lòng cô ấy đột nhiên lại bình thản hơn rất nhiều, có lẽ là anh ấy thật sự rất mệt chăng? Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Khương Nghiên Nghiên thì không còn có bất cứ một người phụ nữ nào khác khiến cho cô ấy cảm thấy như xương mắc trong họng cả, có tin anh ấy thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn mở mắt ra trong ánh nắng ban mai, trong lúc vẫn còn đang mơ màng thì nhìn thấy Mục Đình Sâm đứng ở trước cửa số sát sàn, ánh nắng dịu nhẹ khiến cho bóng của anh ấy bị kéo dài ra, trở nên hơi mờ ảo, cứ như không phải là thật vậy.
Cô ấy vừa mới trở mình thì anh ấy đã quay đầu lại nhìn: “Tỉnh rồi à? Má Lưu nói gọi em dậy ăn sáng, nhìn thấy em vẫn ngủ nên anh mới không gọi.”
Ôn Ngôn đưa tay lên che mắt, ánh nắng có dịu nhẹ đến đâu thì vẫn là có chút chói mắt: “Nằm thêm một tý nữa…”
Đệm giường ở ngay bên cạnh cô ấy bỗng nhiên bị lún xuống, Ôn Ngôn quay đầu ra nhìn thì thấy gương mặt của Mục Đình Sâm được phóng đại ra ngay trước mắt, cô ấy bắt giác lùi ra sau: “Anh muốn làm gì thế?”
Anh ấy giật chăn ra ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô ấy: “Cùng với em nằm thêm một lát nữa, hôm nay thời tiết đẹp như thế này, có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Ôn Ngôn nằm trong lòng anh cựa về một tư thế thoải mái hơn: “Muốn đi leo núi, lâu lắm rồi không vận động, cảm thấy các khớp cũng không còn linh hoạt nữa. Chân tay già cả như anh thì có được không vậy?”
Già cả? Sắc mặt của Mục Đình Sâm trở nên sầm lại, cô ấy không phải là lần đầu tiên nói anh già cả rồi, tuy là mỗi lần đều giống như là đang nói đùa vậy, nhưng mà nói nhiều thì cũng trở nên có vài phần là thật, trong lòng cô ấy thật sự là nghĩ như vậy sao? Tính ra thì anh hơn cô ấy mười tuổi…Lẽ nào cô ấy vẫn luôn đề ý đến chuyện tuổi tác này?
Anh ấy liền cắn lấy vành tai của cô ấy: “Thật là thấy anh già à?”
Ôn Ngôn rùng mình một cái: “Anh già hơn em chẳng phải là sự thật là gì! Lớn hơn em vừa tròn mười tuổi đấy, lẽ nào trong lòng anh lại không rõ à?”
Mục Đình Sâm không khỏi nghĩ đến Thẩm Giới, Thẩm Giới đúng là trẻ hơn anh ấy, thế nên cô ấy mới động lòng sao? Càng nghĩ thì trong lòng anh ấy càng khó chịu: “Em để ý đến vấn đề tuổi tác đến vậy sao? Anh so với mười năm trước già hơn nhiều vậy ư? Em nói thật đi!”
Ôn Ngôn vội vàng bào chữa, cô ấy chỉ muốn được yên ổn nằm thêm một lát: “Không…không hề, thật là không có mà, anh nhìn thì vẫn trẻ như những năm trước, không hề già một chút nào, đã thế càng quyên rũ hơn nữa là khác, trưởng thành chững chạc, em thích anh như thế này, em không phải là bận tâm về vấn đề tuổi tác, thật đấy, lừa anh thì em sẽ bị trời đánh!”
Trong mắt của Mục Đình Sâm thì rõ ràng là cô ấy chỉ đang cật lực bao biện mà thôi, anh ấy không hài lòng xoay người nằm đè lên cô ấy: “Kể cả là em có thấy anh già đi chăng nữa, thì anh vẫn có thể thỏa mãn em, có phải là mắy ngày hôm nay anh không đến, nên trong lòng em thấy oán giận không hả? Vậy thì bây giờ luôn đi, cho đến…khi nào em thấy hài lòng mới thôi!”
Quả nhiên, không chịu nổi Tiểu Đoàn Tử mè nheo làm nũng, Ôn Ngôn mở cửa đi ra, nhìn thấy đôi mắt đắc ý đầy thách thức của Mục Đình Sâm, cô ấy không khỏi lườm nguýt, không thèm đếm xia gì đến anh ấy.
Má Lưu thì im lặng nhìn, không nhiều lời, chỉ là thăm dò hỏi một câu: “Thiếu gia tối nay không đi về nữa chứ?
Ngoài trời hình như là đã mưa rồi…”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Ừm. Không đi nữa, mưa cũng to quá.”
Ôn Ngôn không tin, nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì quả thật là bên ngoài đã mưa to như trút không biết từ lúc nào, rõ ràng là lúc đi về thì thời tiết vẫn còn rất quang đãng mà, sao mà lại khéo thế chứ…?
Cô ấy nói như rất vô tình: “Anh là lái xe đến mà, cũng đâu có phải đội mưa đâu chứ, chỗ phải đi bộ thì cũng chỉ có vài bước, lát nữa anh cầm theo ô là được rồi. Người bận rộn như anh thì không nên phí phạm thời gian, lát ăn xong thì anh đi về đi.”
Mục Đình Sâm giả vờ như là nghe không hiểu ý cô ấy nói: “Không sao, tối nay anh không bận, không cần phải về.”
Ôn Ngôn đã thế nói rõ hơn: “Nhà họ Mục của anh rộng rãi như thế, nhà em nhỏ thế này không chứa nổi ông lớn như anh, anh không đi về thì ngủ sofa, anh tự xem mà làm.”
Mục Đình Sâm quay ra nhìn Tiểu Đoàn Tử: “Con trai, căn nhà này là của con, con nói xem có muốn bố ở lại đây không?”
Tiểu Đoàn Tử rất đáng yêu gật đầu: “Ừm, con thích nhát là bố ở lại đây, bố đừng đi nữa!”
Mục Đình Sâm rất hài lòng mỉm cười, gắp cho Tiểu Đoàn Tử một viên thịt: “Vẫn là con trai bó hiểu chuyện, lại còn chu đáo nữa chứ, căn nhà này không phải là dưới tên của mẹ con, mẹ con không làm chủ được.”
Ôn Ngôn nhìn thấy hai bố con nhà này phối hợp, tức đến nghẹn họng: “Đúng là thằng nhóc vong ơn bội nghĩa mà, mẹ nuôi con bằng thừa rồi!”
Tiểu Đoàn Tử nhét viên thịt vào miệng, lúng búng nói: “Vong ơn bội nghĩa là gì ạ?”
Má Lưu không nhịn được, bật cười thành tiếng, Ôn Ngôn thực sự là không thể ăn nổi nữa, bỏ đũa xuống đi xem tỉ vi, trên ti vi đang chiếu cái gì thì cô ấy hoàn toàn không hề xem vào đầu, chỉ nghe thấy tiếng nói của Mục Đình Sâm thôi là cả người cô ấy đã khó chịu rồi, rõ ràng là rất bắt thường, lại còn giả vờ như là không có chuyện gì xảy ra vậy, ai mà biết được là anh ấy đã làm gì đằng sau lưng cô ấy chứ?
Có câu nói là, chuyện mà xảy ra bất thường thì chắc chắn là có điều gì đó kỳ quái, anh ấy tuyệt đối là đang làm chuyện gì đó mà không để cô áy biết.
Ăn cơm xong, má Lưu dọn dẹp bát đũa rồi đưa Tiểu Đoàn Tử đi về phòng ngủ, chỉ còn lại Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn hai người họ, đến lúc này thì anh ấy mới sắn đến bên cạnh cô ấy: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Em không thể nào lại nồi giận với anh như thế mà không có lý do gì cả?”
Ôn Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: “Dao Dao dùng điện thoại của Thiếu Khanh gọi điện thoại cho anh tại sao anh lại đang ngủ? Tối hôm qua anh đi làm gì thé? Theo như sự hiểu biết của em về anh thì từ trước tới nay, anh không bao giờ ngủ nướng cả. Mấy ngày nay anh chỉ cần hết giờ.
làm là rời khỏi công ty, lại còn nói là bận gì đó, anh đang bận chuyện gì vậy? Đến thời gian thăm Tiểu Đoàn Tử.
cũng không có nữa? Trước đây thì còn có người ngăn không cho anh đến, bây giờ thì chẳng có ai cả, hoàn toàn là do bản thân anh không bận tâm đến mà thôi, em cũng không phải là nhất định phải tái hôn với anh, chỉ là Tiểu Đoàn Tử không thể nào lại không có tình yêu của bố được, anh ít nhiều gì thì cũng phải thường xuyên đến với thằng bé chứ.”
Mục Đình Sâm lật tức hiểu ra: “Chỉ là vì chuyện này thôi à? Em nghĩ được nhiều thật đấy, anh tuy là sau khi hết giờ làm thì không ở công ty, nhưng mà anh cũng là ở nhà đấy chứ, không hề ra khỏi cửa, trong tay anh giờ đang có một số chuyện vẫn chưa giải quyết xong, thế nhưng hôm nay sắp xếp được chút thời gian là anh đến thăm em và Tiểu Đoàn Tử ngay đấy thôi? Mấy ngày hôm nay buổi tối anh đều không được ngủ ngon, thế nên ban ngày mới ngủ nhiều hơn một chút, em lại nghĩ đi đâu vậy? Trong đầu em không phải là đang nghĩ đến mấy chuyện không được đàng hoàng đấy chứ? Em mà không tin thì có thể đi tìm chú Lâm kiểm tra camera trong nhà ra, xem anh có ra khỏi nhà không?”
Ôn Ngôn ngay lập tức phủ nhận: “Em không có! Là do hành vi của anh quá là bất thường đấy chứ! Anh đừng có mà chỉ nói là anh đang bận, đang bận cái gì chứ? Anh nói ra xem nào, có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu cơ chứ hả?”
Anh ấy chỉ cười khẽ: “Đúng là không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả, nhưng mà bây giờ thì vẫn không thể nói cho em biết được. Bây giờ không còn sớm nữa, anh đi tắm đây, đi ngủ sớm đi, anh buồn ngủ rồi.”
Nhìn thấy anh ấy đứng dậy đi vào nhà tắm, Ôn Ngôn đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, giờ vẫn chưa đến chín giờ tối, anh ấy đã buồn ngủ rồi? Ban ngày ngủ nhiều như thế mà vẫn buồn ngủ, anh ấy nào phải là bắt thường!
Mà là rất, rất bắt bình thường ấy chứ!
Tắm xong, Mục Đình Sâm ngựa quen đường cũ đi vào phòng của Ôn Ngôn, không hề lừa dối, nằm xuống là lăn ra ngủ.
Ôn Ngôn có tức đến thế nào thì cũng chỉ còn cách nhẫn nhịn, nhìn thấy anh ấy ngủ say như thé, trong lòng cô ấy đột nhiên lại bình thản hơn rất nhiều, có lẽ là anh ấy thật sự rất mệt chăng? Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Khương Nghiên Nghiên thì không còn có bất cứ một người phụ nữ nào khác khiến cho cô ấy cảm thấy như xương mắc trong họng cả, có tin anh ấy thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn mở mắt ra trong ánh nắng ban mai, trong lúc vẫn còn đang mơ màng thì nhìn thấy Mục Đình Sâm đứng ở trước cửa số sát sàn, ánh nắng dịu nhẹ khiến cho bóng của anh ấy bị kéo dài ra, trở nên hơi mờ ảo, cứ như không phải là thật vậy.
Cô ấy vừa mới trở mình thì anh ấy đã quay đầu lại nhìn: “Tỉnh rồi à? Má Lưu nói gọi em dậy ăn sáng, nhìn thấy em vẫn ngủ nên anh mới không gọi.”
Ôn Ngôn đưa tay lên che mắt, ánh nắng có dịu nhẹ đến đâu thì vẫn là có chút chói mắt: “Nằm thêm một tý nữa…”
Đệm giường ở ngay bên cạnh cô ấy bỗng nhiên bị lún xuống, Ôn Ngôn quay đầu ra nhìn thì thấy gương mặt của Mục Đình Sâm được phóng đại ra ngay trước mắt, cô ấy bắt giác lùi ra sau: “Anh muốn làm gì thế?”
Anh ấy giật chăn ra ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô ấy: “Cùng với em nằm thêm một lát nữa, hôm nay thời tiết đẹp như thế này, có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Ôn Ngôn nằm trong lòng anh cựa về một tư thế thoải mái hơn: “Muốn đi leo núi, lâu lắm rồi không vận động, cảm thấy các khớp cũng không còn linh hoạt nữa. Chân tay già cả như anh thì có được không vậy?”
Già cả? Sắc mặt của Mục Đình Sâm trở nên sầm lại, cô ấy không phải là lần đầu tiên nói anh già cả rồi, tuy là mỗi lần đều giống như là đang nói đùa vậy, nhưng mà nói nhiều thì cũng trở nên có vài phần là thật, trong lòng cô ấy thật sự là nghĩ như vậy sao? Tính ra thì anh hơn cô ấy mười tuổi…Lẽ nào cô ấy vẫn luôn đề ý đến chuyện tuổi tác này?
Anh ấy liền cắn lấy vành tai của cô ấy: “Thật là thấy anh già à?”
Ôn Ngôn rùng mình một cái: “Anh già hơn em chẳng phải là sự thật là gì! Lớn hơn em vừa tròn mười tuổi đấy, lẽ nào trong lòng anh lại không rõ à?”
Mục Đình Sâm không khỏi nghĩ đến Thẩm Giới, Thẩm Giới đúng là trẻ hơn anh ấy, thế nên cô ấy mới động lòng sao? Càng nghĩ thì trong lòng anh ấy càng khó chịu: “Em để ý đến vấn đề tuổi tác đến vậy sao? Anh so với mười năm trước già hơn nhiều vậy ư? Em nói thật đi!”
Ôn Ngôn vội vàng bào chữa, cô ấy chỉ muốn được yên ổn nằm thêm một lát: “Không…không hề, thật là không có mà, anh nhìn thì vẫn trẻ như những năm trước, không hề già một chút nào, đã thế càng quyên rũ hơn nữa là khác, trưởng thành chững chạc, em thích anh như thế này, em không phải là bận tâm về vấn đề tuổi tác, thật đấy, lừa anh thì em sẽ bị trời đánh!”
Trong mắt của Mục Đình Sâm thì rõ ràng là cô ấy chỉ đang cật lực bao biện mà thôi, anh ấy không hài lòng xoay người nằm đè lên cô ấy: “Kể cả là em có thấy anh già đi chăng nữa, thì anh vẫn có thể thỏa mãn em, có phải là mắy ngày hôm nay anh không đến, nên trong lòng em thấy oán giận không hả? Vậy thì bây giờ luôn đi, cho đến…khi nào em thấy hài lòng mới thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.