Chương 1077
Vô Danh Thí Chủ
12/07/2021
Ôn Ngôn cắn đầu đũa lẫm bẩm nói: “Thật đúng là không động tới tâm sao? Nói thật, con người Quý Á Nam không tệ, dù là gia thế bối cảnh hay là bề ngoài và nhân phẩm, tôi nhìn người rất chuẩn, đáng tiếc, cô đã lập gia đình, con cũng có rồi. Hôm nay cô mà không mang Nhuế Nhuế theo, không quen biết tuyệt đối sẽ không nghĩ cô đã là mẹ một con rồi đâu, xem xét chính là chị gái tuổi trẻ xinh đẹp chất lượng tốt…”
Khúc Thanh Ca bị nói đến ngại ngùng: “Ôn Ngôn sao cô cũng hùa với Mộng Dao trêu đùa tôi thế? Tôi phát hiện cô và Mộng Dao ở chung ngây người lâu ngày, đều dần dần bị cô ấy đồng hóa rồi.”
Trần Mộng Dao bất mãn kháng nghị: “Có ý gì? Ý là tôi không tốt, Ôn Ngôn tốt thôi?”
Khúc Thanh Ca có chút dở khóc dở cười: “Tôi có nói như: thế đâu? Tôi không cảm thấy tôi không tốt, tôi tốt nhất rồi!
Tóm lại… Diệp Quân Tước đã bởi vì tôi và Á Nam gặp mặt mà phát hỏa, loại trò đùa này cũng đừng đùa nữa, ăn cơm thật ngon đi, ăn xong chúng ta trả tiền liền đi, cậu ấy bận bịu, tôi cũng không muốn làm cậu ấy bận rộn thêm.”
Trần Mộng Dao nhếch miệng: “Cô nhìn cô nhìn xem, cô vẫn là quan tâm cảm nhận của Diệp Quân Tước mà, ngày ngày la hét muốn ly hôn, cũng không phải thật sự muốn rời. Cô đừng vội phủ nhận, cô đây là vô ý thức biểu đạt ra, tôi và Tiểu Ngôn đều nhìn thấu, chúng tôi đã nhìn thấu nội tâm của cô rồi!”
Khúc Thanh Ca là muốn phủ nhận, nhưng bị Tràn Mộng Dao cắt đứt đường lui, dứt khoát không giải thích. Cô là sợ Diệp Quân Tước nỗi giận, chẳng qua là sợ anh nhằm vào Quý Á Nam mà thôi, không có chuyện khác. Thủ đoạn của Diệp Quân Tước cô không phải không biết, cô không muốn hại Quý Á Nam.
Một bên khác, trang viên Diệp gia.
Diệp Quân Tước ngồi ở phòng khách hút thuốc, trong không khí nổi lơ lửng một tầng sương mù nhàn nhạt, cái gạt tàn thuốc trước mắt anh ta đã gần đây rồi.
A Trạch đứng ở một bên thấp giọng nói: “Quý Á Nam cũng chỉ là đột nhiên trở về, không có nói cho bắt kỳ ai là về làm gì, nhưng mà trước khoảng thời gian trở về đã xử ký xong hết các chuyện ở nước ngoài, xem ra hoàn toàn muốn ở trong nước lâu dài.”
Diệp Quân Tước nhắn diệt thuốc lá trong tay, thở một hơi thật dài: “Khúc Thanh Ca đến nhà hàng cậu ta khai trương, tôi không tin Quý Á Nam về nước chỉ vì mở nhà hàng, vậy chẳng qua là một nghề phụ của Quý gia mà thôi. Anh có cảm giác thấy không… Khúc Thanh Ca rất thích món ăn Quảng Đông?”
A Trạch kiên trì đáp: “Phu nhân… Thích ăn cái gì, tôi không rõ, loại chuyện này, không phải hẳn là cậu rõ hơn với tôi sao?
Sắc mặt Diệp Quân Tước âm trầm đến đáng sợ: “Tôi biết, nhưng… tôi không muốn cứ như vậy mà xác nhận, cho nên mới hỏi anh một chút, xem ra, đích thật là thế? Trách không được tại sao luôn luôn muốn ly hôn với tôi như vậy, lúc trước tôi làm coi như sai đến đâu, cô ấy cũng không nhúc nhích động đậy một đầu ngón tay, cũng từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, đột nhiên muốn ly hôn, Quý Á Nam lại trở về đến trùng hợp như vậy, đổi lại là anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?”
A Trạch lựa chọn giữ yên lặng, anh cảm thấy Khúc Thanh Ca không phải người như vậy, nhưng Diệp Quân Tước suy đoán lại phù hợp logic như thế, anh cũng không biết nên đi bên nào cho phải.
Biết là không thể biết đáp án từ trên người A Trạch, Diệp Quân Tước cũng không tiếp tục hỏi nữa.
A Trạch cuối cùng cũng là khẽ thở dài một hơi, giúp anh xử lý cái gạt tàn thuốc tràn đây.
Khi Khúc Thanh Ca về nhà, là 3 giờ chiều, Diệp Quân Tước đang ở trong sân bồi Nhuế Nhuế nhảy dây, tràng diện hài hòa khó được, làm cô kìm lòng không được ngừng chân quan sát một lát, thẳng đến khi Nhuế Nhuế nhìn thấy cô, hướng cô vẫy gọi: “Mẹ ơi!”
Cô đi lên trước sờ lên tóc Nhuế Nhuế: “Hôm nay ở nhà có nghe lời không?”
Nhuế Nhuế nghiêm túc gật đầu: “Có ạ, con ngoan ngoãn ngủ trưa, ngoan ngoãn cùng bố chơi, lần sau mẹ ra ngoài mang con theo với được không? Con sẽ nghe lời…”
Khúc Thanh Ca có chút áy náy: “Mẹ chỉ là ngẫu nhiên một lần không mang con ra ngoài mà thôi, sau này sẽ mang, hôm nay thực sự không tiện.”
Cô vừa mới dứt lời, Diệp Quân Tước liền nói: “Đúng vậy nhỉ, đi gặp Quý Á Nam, đương nhiên không tiện mang theo con.”
Khúc Thanh Ca nhướng mày, xoay người rời đi, cô không muốn cãi lộn với anh, anh nhất định sẽ níu lấy không thả, cô sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Phát giác cảm xúc của bố và mẹ thay đổi, Nhuế Nhuế ngồi trên trên ghế đu ngắng đầu nhìn Diệp Quân Tước, hỏi: “Bố ơi, hai người sao thế?”
Diệp Quân Tước thu liễm vẻ lo lắng đáy mắt, mỉm cười: “Không có, tự con chơi trước đi, bố với mẹ nói chút chuyện, sẽ về nhanh thôi.”
Khúc Thanh Ca bị nói đến ngại ngùng: “Ôn Ngôn sao cô cũng hùa với Mộng Dao trêu đùa tôi thế? Tôi phát hiện cô và Mộng Dao ở chung ngây người lâu ngày, đều dần dần bị cô ấy đồng hóa rồi.”
Trần Mộng Dao bất mãn kháng nghị: “Có ý gì? Ý là tôi không tốt, Ôn Ngôn tốt thôi?”
Khúc Thanh Ca có chút dở khóc dở cười: “Tôi có nói như: thế đâu? Tôi không cảm thấy tôi không tốt, tôi tốt nhất rồi!
Tóm lại… Diệp Quân Tước đã bởi vì tôi và Á Nam gặp mặt mà phát hỏa, loại trò đùa này cũng đừng đùa nữa, ăn cơm thật ngon đi, ăn xong chúng ta trả tiền liền đi, cậu ấy bận bịu, tôi cũng không muốn làm cậu ấy bận rộn thêm.”
Trần Mộng Dao nhếch miệng: “Cô nhìn cô nhìn xem, cô vẫn là quan tâm cảm nhận của Diệp Quân Tước mà, ngày ngày la hét muốn ly hôn, cũng không phải thật sự muốn rời. Cô đừng vội phủ nhận, cô đây là vô ý thức biểu đạt ra, tôi và Tiểu Ngôn đều nhìn thấu, chúng tôi đã nhìn thấu nội tâm của cô rồi!”
Khúc Thanh Ca là muốn phủ nhận, nhưng bị Tràn Mộng Dao cắt đứt đường lui, dứt khoát không giải thích. Cô là sợ Diệp Quân Tước nỗi giận, chẳng qua là sợ anh nhằm vào Quý Á Nam mà thôi, không có chuyện khác. Thủ đoạn của Diệp Quân Tước cô không phải không biết, cô không muốn hại Quý Á Nam.
Một bên khác, trang viên Diệp gia.
Diệp Quân Tước ngồi ở phòng khách hút thuốc, trong không khí nổi lơ lửng một tầng sương mù nhàn nhạt, cái gạt tàn thuốc trước mắt anh ta đã gần đây rồi.
A Trạch đứng ở một bên thấp giọng nói: “Quý Á Nam cũng chỉ là đột nhiên trở về, không có nói cho bắt kỳ ai là về làm gì, nhưng mà trước khoảng thời gian trở về đã xử ký xong hết các chuyện ở nước ngoài, xem ra hoàn toàn muốn ở trong nước lâu dài.”
Diệp Quân Tước nhắn diệt thuốc lá trong tay, thở một hơi thật dài: “Khúc Thanh Ca đến nhà hàng cậu ta khai trương, tôi không tin Quý Á Nam về nước chỉ vì mở nhà hàng, vậy chẳng qua là một nghề phụ của Quý gia mà thôi. Anh có cảm giác thấy không… Khúc Thanh Ca rất thích món ăn Quảng Đông?”
A Trạch kiên trì đáp: “Phu nhân… Thích ăn cái gì, tôi không rõ, loại chuyện này, không phải hẳn là cậu rõ hơn với tôi sao?
Sắc mặt Diệp Quân Tước âm trầm đến đáng sợ: “Tôi biết, nhưng… tôi không muốn cứ như vậy mà xác nhận, cho nên mới hỏi anh một chút, xem ra, đích thật là thế? Trách không được tại sao luôn luôn muốn ly hôn với tôi như vậy, lúc trước tôi làm coi như sai đến đâu, cô ấy cũng không nhúc nhích động đậy một đầu ngón tay, cũng từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, đột nhiên muốn ly hôn, Quý Á Nam lại trở về đến trùng hợp như vậy, đổi lại là anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?”
A Trạch lựa chọn giữ yên lặng, anh cảm thấy Khúc Thanh Ca không phải người như vậy, nhưng Diệp Quân Tước suy đoán lại phù hợp logic như thế, anh cũng không biết nên đi bên nào cho phải.
Biết là không thể biết đáp án từ trên người A Trạch, Diệp Quân Tước cũng không tiếp tục hỏi nữa.
A Trạch cuối cùng cũng là khẽ thở dài một hơi, giúp anh xử lý cái gạt tàn thuốc tràn đây.
Khi Khúc Thanh Ca về nhà, là 3 giờ chiều, Diệp Quân Tước đang ở trong sân bồi Nhuế Nhuế nhảy dây, tràng diện hài hòa khó được, làm cô kìm lòng không được ngừng chân quan sát một lát, thẳng đến khi Nhuế Nhuế nhìn thấy cô, hướng cô vẫy gọi: “Mẹ ơi!”
Cô đi lên trước sờ lên tóc Nhuế Nhuế: “Hôm nay ở nhà có nghe lời không?”
Nhuế Nhuế nghiêm túc gật đầu: “Có ạ, con ngoan ngoãn ngủ trưa, ngoan ngoãn cùng bố chơi, lần sau mẹ ra ngoài mang con theo với được không? Con sẽ nghe lời…”
Khúc Thanh Ca có chút áy náy: “Mẹ chỉ là ngẫu nhiên một lần không mang con ra ngoài mà thôi, sau này sẽ mang, hôm nay thực sự không tiện.”
Cô vừa mới dứt lời, Diệp Quân Tước liền nói: “Đúng vậy nhỉ, đi gặp Quý Á Nam, đương nhiên không tiện mang theo con.”
Khúc Thanh Ca nhướng mày, xoay người rời đi, cô không muốn cãi lộn với anh, anh nhất định sẽ níu lấy không thả, cô sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Phát giác cảm xúc của bố và mẹ thay đổi, Nhuế Nhuế ngồi trên trên ghế đu ngắng đầu nhìn Diệp Quân Tước, hỏi: “Bố ơi, hai người sao thế?”
Diệp Quân Tước thu liễm vẻ lo lắng đáy mắt, mỉm cười: “Không có, tự con chơi trước đi, bố với mẹ nói chút chuyện, sẽ về nhanh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.