Chương 1102
Vô Danh Thí Chủ
18/07/2021
“Ai cũng có thể sao?”
Mục Đình Sâm lạnh lùng hắt tay cô ra, bỏ lại một câu.
Ôn Ngôn vẫn kiên trì: “Chỉ là một cái ôm mà thôi, không thể bình thường hơn, sao lại là “ai cũng có thể”2”
Anh đi đến trước cửa sổ sát sàn ngồi xuống, đốt một điều thuốc: “Thích phụ nữ của tôi nhiều như vậy, tôi cũng có thể không keo kiệt ôm?
Vậy đời tôi sẽ không phải làm bát cứ điều gì khác rồi.
Sao em không keo kiệt?
Em đã kết hôn rồi, em cũng chưa từng hỏi anh đáp ứng hay không, chẳng lẽ anh ngay cả tư cách tức giận cũng không có?
Cô đứng dậy, hít sâu một hơi: “Xin lỗi, chuyện này là em tắc trách, không có quá nhiều cố ky cảm xúc của anh, em không muốn thành như vậy.”
Mục Đình Sâm chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Anh ta mở một nhà hàng món ăn Quảng Đông cho em, để em ở trong lòng nhiều năm như vậy, đặc biệt về nước để gặp em, em bị cảm động phải không?”
Cảm động sao?
Đối với Ôn Ngôn mà nói, càng nhiều hơn chính là sợ hãi?
Cô cúi thấp đầu xuống: “Không có, em không nghĩ là anh ta làm tất cả vì em, em cũng kà vừa mới biết, rất ngạc nhiên, rất sợ hãi, cứ như vậy mà thôi.
Em đã nhận sai rồi, không cần phải nhéo không buông, không có lần sau rồi.”
Mục Đình Sâm không nói gì, sau một thời gian ngắn yên tĩnh, hai người đồng thanh hỏi: “Tay có đau không?”
Nghe được thanh âm của đối phương, hai người đều giật mình một giây.
Ôn Ngôn tìm được hộp thuốc, đi tới trước mặt anh ngồi xổm xuống, vừa chạm vào bàn tay bị thương của anh, anh liền đau đến theo bản năng né tránh: “Không sao, không cần lo, em lo tốt tay em là được rồi.”
Cô cố chấp cố định tay anh: “Đừng nhúc nhích, em xem thương tổn đến khớp xương không, đau cũng chịu đựng một chút.”
Còn có… dập thuốc đi, sặc chết rồi.”
Anh tùy ý nghe lời cô an bài, thuận tay ném thuốc lá vào gạt tàn.
Nhìn dáng dấp cô cần thận xử lý vết thương cho anh, tay cô còn đang chảy máu, anh có chút hối hận, lúc ấy không nên xúc động đẩy cô như vậy, trời biết, nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác ôm nhau, anh là tâm tình gì.
Kiểm tra xong, Ôn Ngôn giúp anh băng bó tay: “Không có tổn thương xương cốt, nhưng khẳng định phải đau vài ngày, cửa sổ xe dày như vậy như vậy đều có thể đập vỡ, lúc ấy nếu em ở trước mặt anh, một quyền này của anh sợ là muốn rơi vào trên người em a?”
Mục Đình Sâm nghĩ đến cảnh cô và Quý Á Nam ôm nhau liền không vui, không vui rút tay ra: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không?
Anh nhát định phải nói điều này.
Lại có lần sau, cũng không chỉ đơn giản như vậy!”
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn hắn một cái, ngoại trừ uy hiếp, anh còn có thể làm gì?
Mục Đình Sâm lạnh lùng hắt tay cô ra, bỏ lại một câu.
Ôn Ngôn vẫn kiên trì: “Chỉ là một cái ôm mà thôi, không thể bình thường hơn, sao lại là “ai cũng có thể”2”
Anh đi đến trước cửa sổ sát sàn ngồi xuống, đốt một điều thuốc: “Thích phụ nữ của tôi nhiều như vậy, tôi cũng có thể không keo kiệt ôm?
Vậy đời tôi sẽ không phải làm bát cứ điều gì khác rồi.
Sao em không keo kiệt?
Em đã kết hôn rồi, em cũng chưa từng hỏi anh đáp ứng hay không, chẳng lẽ anh ngay cả tư cách tức giận cũng không có?
Cô đứng dậy, hít sâu một hơi: “Xin lỗi, chuyện này là em tắc trách, không có quá nhiều cố ky cảm xúc của anh, em không muốn thành như vậy.”
Mục Đình Sâm chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Anh ta mở một nhà hàng món ăn Quảng Đông cho em, để em ở trong lòng nhiều năm như vậy, đặc biệt về nước để gặp em, em bị cảm động phải không?”
Cảm động sao?
Đối với Ôn Ngôn mà nói, càng nhiều hơn chính là sợ hãi?
Cô cúi thấp đầu xuống: “Không có, em không nghĩ là anh ta làm tất cả vì em, em cũng kà vừa mới biết, rất ngạc nhiên, rất sợ hãi, cứ như vậy mà thôi.
Em đã nhận sai rồi, không cần phải nhéo không buông, không có lần sau rồi.”
Mục Đình Sâm không nói gì, sau một thời gian ngắn yên tĩnh, hai người đồng thanh hỏi: “Tay có đau không?”
Nghe được thanh âm của đối phương, hai người đều giật mình một giây.
Ôn Ngôn tìm được hộp thuốc, đi tới trước mặt anh ngồi xổm xuống, vừa chạm vào bàn tay bị thương của anh, anh liền đau đến theo bản năng né tránh: “Không sao, không cần lo, em lo tốt tay em là được rồi.”
Cô cố chấp cố định tay anh: “Đừng nhúc nhích, em xem thương tổn đến khớp xương không, đau cũng chịu đựng một chút.”
Còn có… dập thuốc đi, sặc chết rồi.”
Anh tùy ý nghe lời cô an bài, thuận tay ném thuốc lá vào gạt tàn.
Nhìn dáng dấp cô cần thận xử lý vết thương cho anh, tay cô còn đang chảy máu, anh có chút hối hận, lúc ấy không nên xúc động đẩy cô như vậy, trời biết, nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác ôm nhau, anh là tâm tình gì.
Kiểm tra xong, Ôn Ngôn giúp anh băng bó tay: “Không có tổn thương xương cốt, nhưng khẳng định phải đau vài ngày, cửa sổ xe dày như vậy như vậy đều có thể đập vỡ, lúc ấy nếu em ở trước mặt anh, một quyền này của anh sợ là muốn rơi vào trên người em a?”
Mục Đình Sâm nghĩ đến cảnh cô và Quý Á Nam ôm nhau liền không vui, không vui rút tay ra: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không?
Anh nhát định phải nói điều này.
Lại có lần sau, cũng không chỉ đơn giản như vậy!”
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn hắn một cái, ngoại trừ uy hiếp, anh còn có thể làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.