Chương 1164
Vô Danh Thí Chủ
30/07/2021
Từ đó về sau, cậu gánh vác tắt cả phí tổn chỉ tiêu của An Nhiên, một đoạn thời gian rất dài cô ta đều bởi vì thương thế không thể tiếp tục làm việc nuôi sống mình, đây là cậu nên làm.
Cũng bởi vì tàm thời cuộc sống của cô ta không thể tự gánh vác, cậu để cô ta ở hào trạch của mình ở Pháp, đến về nước, cũng cùng mang theo cô ta trở về.
Nếu có những biện pháp khác, cậu sẽ không lấy “hạ sách”
này, từ trước đến nay cậu quái gỏ đã quen, không quen bên người đột nhiên thêm một người.
Mẹ của An nhiên là được gả đến Pháp, sau khi mẹ qua đời, bố dượng không để ý đến cô ta nữa, cô ta đã một mình sinh sống nhiều năm, thi đậu cùng một trường danh tiếng với cậu cũng là bởi vì thành tích ưu việt, một người con gái có thể dựa vào chính mình làm được tất cả, cũng rất đáng gờm rồi, cậu không muốn vứt cô ta xuống hủy hoại hết cuộc đời cô ta, tối thiểu phải bảo đảm cơ thể cô ta tốt lên đã.
Đến bệnh viện, An Nhiên được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này Mục Tinh Ngôn mới nhớ tới xem xét điện thoại, quả nhiên, có mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Kính Tiêu Nhiễm, còn có Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh.
Cậu có chút áy náy, chọn dãy số Kính Tiêu Nhiễm gọi lại, đại khái là cảm thấy người đồng lứa tương đối dễ giao lưu đi.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, cậu nói: “Anh ở đây có chút việc gấp, khả năng tạm thời không thể tới, muộn một chút anh mới có thẻ đến thăm bó Kính và di, thật xin lỗi.”
Đầu bên kia điện thoại, Kính Tiêu Nhiễm nhìn một bàn đồ ăn có chút thất vọng: “Việc gấp gì thế… Nếu anh có thế tới, muộn một chút không sao, mọi người có thể đợi anh.”
Mục Tinh Ngôn mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, suy nghĩ một lát nói: “Anh sẽ nhanh chóng qua đó.”
Nói xong, cậu cúp điện thoại, bàn giao cho lái xe ở bệnh viện trông coi, cậu không muốn để cho bắt luận người nào thất vọng, nhất là hai người nuôi cậu Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao.
Đến biệt thự Bạch Thuỷ Loan, cậu điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới vào nhà.
Nghe được động tĩnh, Kính Tiêu Nhiễm phản ứng nhanh xông về cổng: “Anh! Anh tới rồi? Nhanh lên tới dùng cơm, tất cả mọi người chờ anh đấy!”
Mục Tỉnh Ngôn nhẹ gật đầu, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, chậm chạp không hề động đũa.
Bởi vì đưa An Nhiên đến bệnh viện, cậu đến muộn ít nhất một giờ, đồ ăn trên bàn, đã có chút nguội, cậu không biết nên làm sao biểu đạt áy náy trong lòng.
Trần Mộng Dao thấy cậu không ăn, thận trọng hỏi: “Có phải là lạnh rồi không? Dì đi hâm nóng.”
Cậu vội vàng nói: “Không lạnh, dù sao thời tiết rất nóng, cứ như vậy ăn đi. Thật xin lỗi, con có chút chuyện tới chậm, để mọi người đợi lâu rồi.”
Kính Thiếu Khanh mở bình rượu đỏ, rót cho mỗi người đều một chén: “Đứa nhỏ này, nói cái gì đó? Việc gấp mà, hẳn nên chờ, người một nhà không nói hai lời.”
Kính Tiêu Nhiễm có chút kinh ngạc, lúc trước Kính Thiếu Khanh nhưng không cho cô uống rượu, sợ cô ở bên ngoài học cái xấu, hôm nay ngược lại là lần đầu tiên rót rượu cho cô. Cô sợ hãi bưng chén rượu lên hỏi: “Bố, bố thật sự làm cho con uống rượu sao?”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Nếu con không muốn uống liền đổi nước trái cây. Con đã trưởng thành, cũng không phải trẻ con nữa.”
Kính Tiêu Nhiễm như nhặt được bảo bối nâng chén ở trong lòng bàn tay: “Con mới không muốn đổi nước trái cây! Rốt cục có thể nếm thử rượu là vị gì, bố cũng biết con không phải đưa trẻ? Lúc sinh nhật mười tám tuổi muốn uống rượu, bố sống chết không cho, hiện tại con sắp mười chín tuổi, lại một giọt rượu chưng từng chạm, bạn học cũng cười con, bố nói sau này con ra ngoài làm sao hòa hợp đây?”
Kính Thiếu Khanh ra vẻ nghiêm túc trừng cô một chút: “Chính là không muốn con ở bên ngoài học cái xấu mới không cho con uống rượu, con không thể so với anh của con, hai anh đều là con trai, uống chút rượu không có gì đáng ngại, con không giống, con gái ở bên ngoài càng uống nhiều càng dễ thiệt thòi.”
Cũng bởi vì tàm thời cuộc sống của cô ta không thể tự gánh vác, cậu để cô ta ở hào trạch của mình ở Pháp, đến về nước, cũng cùng mang theo cô ta trở về.
Nếu có những biện pháp khác, cậu sẽ không lấy “hạ sách”
này, từ trước đến nay cậu quái gỏ đã quen, không quen bên người đột nhiên thêm một người.
Mẹ của An nhiên là được gả đến Pháp, sau khi mẹ qua đời, bố dượng không để ý đến cô ta nữa, cô ta đã một mình sinh sống nhiều năm, thi đậu cùng một trường danh tiếng với cậu cũng là bởi vì thành tích ưu việt, một người con gái có thể dựa vào chính mình làm được tất cả, cũng rất đáng gờm rồi, cậu không muốn vứt cô ta xuống hủy hoại hết cuộc đời cô ta, tối thiểu phải bảo đảm cơ thể cô ta tốt lên đã.
Đến bệnh viện, An Nhiên được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này Mục Tinh Ngôn mới nhớ tới xem xét điện thoại, quả nhiên, có mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Kính Tiêu Nhiễm, còn có Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh.
Cậu có chút áy náy, chọn dãy số Kính Tiêu Nhiễm gọi lại, đại khái là cảm thấy người đồng lứa tương đối dễ giao lưu đi.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, cậu nói: “Anh ở đây có chút việc gấp, khả năng tạm thời không thể tới, muộn một chút anh mới có thẻ đến thăm bó Kính và di, thật xin lỗi.”
Đầu bên kia điện thoại, Kính Tiêu Nhiễm nhìn một bàn đồ ăn có chút thất vọng: “Việc gấp gì thế… Nếu anh có thế tới, muộn một chút không sao, mọi người có thể đợi anh.”
Mục Tinh Ngôn mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, suy nghĩ một lát nói: “Anh sẽ nhanh chóng qua đó.”
Nói xong, cậu cúp điện thoại, bàn giao cho lái xe ở bệnh viện trông coi, cậu không muốn để cho bắt luận người nào thất vọng, nhất là hai người nuôi cậu Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao.
Đến biệt thự Bạch Thuỷ Loan, cậu điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới vào nhà.
Nghe được động tĩnh, Kính Tiêu Nhiễm phản ứng nhanh xông về cổng: “Anh! Anh tới rồi? Nhanh lên tới dùng cơm, tất cả mọi người chờ anh đấy!”
Mục Tỉnh Ngôn nhẹ gật đầu, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, chậm chạp không hề động đũa.
Bởi vì đưa An Nhiên đến bệnh viện, cậu đến muộn ít nhất một giờ, đồ ăn trên bàn, đã có chút nguội, cậu không biết nên làm sao biểu đạt áy náy trong lòng.
Trần Mộng Dao thấy cậu không ăn, thận trọng hỏi: “Có phải là lạnh rồi không? Dì đi hâm nóng.”
Cậu vội vàng nói: “Không lạnh, dù sao thời tiết rất nóng, cứ như vậy ăn đi. Thật xin lỗi, con có chút chuyện tới chậm, để mọi người đợi lâu rồi.”
Kính Thiếu Khanh mở bình rượu đỏ, rót cho mỗi người đều một chén: “Đứa nhỏ này, nói cái gì đó? Việc gấp mà, hẳn nên chờ, người một nhà không nói hai lời.”
Kính Tiêu Nhiễm có chút kinh ngạc, lúc trước Kính Thiếu Khanh nhưng không cho cô uống rượu, sợ cô ở bên ngoài học cái xấu, hôm nay ngược lại là lần đầu tiên rót rượu cho cô. Cô sợ hãi bưng chén rượu lên hỏi: “Bố, bố thật sự làm cho con uống rượu sao?”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Nếu con không muốn uống liền đổi nước trái cây. Con đã trưởng thành, cũng không phải trẻ con nữa.”
Kính Tiêu Nhiễm như nhặt được bảo bối nâng chén ở trong lòng bàn tay: “Con mới không muốn đổi nước trái cây! Rốt cục có thể nếm thử rượu là vị gì, bố cũng biết con không phải đưa trẻ? Lúc sinh nhật mười tám tuổi muốn uống rượu, bố sống chết không cho, hiện tại con sắp mười chín tuổi, lại một giọt rượu chưng từng chạm, bạn học cũng cười con, bố nói sau này con ra ngoài làm sao hòa hợp đây?”
Kính Thiếu Khanh ra vẻ nghiêm túc trừng cô một chút: “Chính là không muốn con ở bên ngoài học cái xấu mới không cho con uống rượu, con không thể so với anh của con, hai anh đều là con trai, uống chút rượu không có gì đáng ngại, con không giống, con gái ở bên ngoài càng uống nhiều càng dễ thiệt thòi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.