Chương 595: Cô có thể tha thứ không?
Vô Danh Thí Chủ
24/03/2021
Về phía Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước, sau khi cả hai rời khỏi nhà hàng Úc thì cô muốn về thẳng nhà, nhưng Diệp Quân Tước lại đề nghị đi dạo đây đó. Cô cảm thấy người như anh ta sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ví như việc đi dạo phố về đêm như người bình thường. Thế là cô đã đồng ý đề nghị của anh ta vì sự đồng cảm.
Thành phố xe cộ tấp nập, cô giúp Diệp Quân Tước đẩy xe, A Dịch đi cạnh hai người. Cả ba đều không nói gì như thể ai cũng chìm trong thế giới riêng.
Đi dạo được một lúc, Diệp Quân Tước bỗng lên tiếng: “Mạo phép hỏi cô một câu, có người đàn ông nào khiến cô khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên không?”
Trong đại não của Trần Mộng Dao mơ hồ hiện ra gương mặt Kính Thiếu Khanh nhưng rất nhanh bị hình ảnh của Triển Trì lấn át. Nếu nói đến người khiến cô khắc cốt ghi tâm cả đời chắc là Triển Trì. Quả thật cô không thể quên đi người này, mỗi khi cô nhớ đến đều không kiềm được toàn thân run rầy.
Cô trả lời: “Có, thậm chí bây giờ nhớ lại, tôi thà là trước đây không gặp được và quen biết anh ta. Đó là lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Người đó đã biến cuộc sống của tôi thành một mớ hỗn độn, khiến tôi không có cách nào hy vọng về một tương lai tốt đẹp, cũng không còn cách nào để tin tưởng vào tình yêu nữa.”
Diệp Quân Tước nói nhỏ với chính mình: “Cô hận anh ta đến vậy sao?”
Cô không chút do dự nói ra: “Không sai, nếu không phải vì anh ta thì gia cảnh nhà tôi đã không sa sút, bố tôi sẽ không chết vì áp lực, tôi sẽ không gặp phải những khốn đốn sau đó. Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh ta nữa, nhưng tính ra chuyện nhân tính duy nhất anh ta được đó là khiến tôi gặp được người xứng đáng kia. Trước khi bố tôi sắp qua đời, lúc tôi phải sứt đầu mẻ trán vì thiếu tiền làm phẫu thuật cho ông thì phía bệnh viện thông báo có người quyên góp giấu tên. Người đã cứu tôi khỏi dầu sôi lửa bỏng chính là Kính Thiếu Khanh. Bây giờ nhớ lại, tôi mới phát hiện là thì ra duyên phận đã được định sẵn từ lúc đó. Chỉ là… thật đáng tiếc là tôi không thể cùng Kính Thiếu Khanh đi đến cuối con đường.”
Diệp Quân Tước không thuận theo câu chuyện của cô mà nói tiếp nữa, anh hỏi cô: “Người mà cô luôn canh cánh trong lòng kia, nếu anh ta thật lòng sám hối thì cô có thể tha thứ không?”
Trần Mộng Dao cười một cái: “Anh ta sẽ không sám hồi đâu, loại người như anh ta cực kỳ xấu xa. Mà dù cho anh ta có thật sự hối lỗi thì tôi cũng không tha thứ cho anh ta, vĩnh viễn không tha thứ! Có một số chuyện, một khi đã làm ra thì là sự thật là không thể quay đầu hay khiến người khác thay đổi cách nhìn nữa. Tôi cũng không canh cánh trong lòng chỉ là hy vọng sau này sẽ không gặp lại anh ta nữa. Người duy nhất mà tôi có lỗi chỉ có Kính Thiếu Khanh, người mà tôi canh cánh trong lòng cũng chỉ có Kính Thiếu Khanh, vì tôi không thể quên đi.”
Đột nhiên, Diệp Quân Tước vịn lấy một bên của chiếc xe lăn: “Đủ rồi, để A Dịch đưa cô về.”
Trần Mộng Dao từ chối: “Không cần, tôi có thể tự bắt xe về nhà.
Khó lắm mới có cơ hội như vậy nên hai người cứ đi dạo tiếp đi.”
Diệp Quân Tước không nói gì, cô bèn đi tới ven đường. Xem ra hôm nay vận khí của cô không tôi, rất nhanh đã xuất hiện một chiếc taxi chạy đến, cô đợi cũng không cần đợi nữa.
A Dịch thay thế Trần Mộng Dao đẩy xe lăn đi về phía trước: “Thiếu gia, hình như cậu không được vui.”
Diệp Quân Tước mặt không biểu tình nói: “Anh có thể nhìn thấu tôi đang nghĩ gì sao? Tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì…
anh nói với Lệ Thuần phải dùng mọi thủ đoạn cắt đứt tâm niệm của Trần Mộng Dao đối với Kính Thiếu Khanh.”
A Dịch có chút không thể lý giải: “Thiếu gia, đến cùng thì Trần Mộng Dao là gì của cậu? Tại sao cứ phải là cô ta? Dù sao cô ta cũng không có gì đặc biệt, nếu cậu muốn có phụ nữ thì còn nhiều người xuất sắc hơn cô ta… mà cho dù muốn có được cô ta thì cậu cũng không cần thiết phải… khom lưng uốn gối như thế.”
Diệp Quân Tước lạnh giọng: “Từ khi nào mà chuyện của tôi đến lượt anh hỏi vậy? Nếu anh thấy không vui khi làm việc cho tôi thì trỏ về tiếp tục làm việc cho ông già đi.”
Đáy mắt của A Dịch thoáng qua tia khẩn trương: “Xin lỗi! Lẽ ra tôi không nên hỏi!”
Khu biệt thự Bạch Thủy Loan.
Kính Thiếu Khanh ngồi trên sô pha lướt điện thoại, anh lục số điện thoại của Trần Mộng Dao ra rồi lại nhấn nút quay lại, như thể muốn gọi đi nhưng lại do dự.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, trong lòng anh lập tức cao hứng nhưng nhìn lại thì không phải Trần Mộng Dao gọi đến mà là Lệ Thuần. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống rồi từ chối thẳng cuộc gọi.
Rất nhanh, Lê Thuần đã gửi cho anh một tin nhắn: “Nhất định bây giờ anh đang phân vân không biết nên liên lạc Trần Mộng Dao hay không, đúng chứ? Chắc chắn anh cũng không ngờ đến là cô ta vừa ăn cơm xong với Diệp Quân Tước.”
Không thể phủ nhận là những lời này đã làm nỗi lên từng đợt sóng giận trong lòng anh. Anh không có ý định trả lời Lê Thuần mà trực tiếp gọi cho Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao vừa bước xuống xe, bởi vì những chuyện cô kể với Diệp Quân Tước vừa rồi mà kém vui, ngữ điệu của cô cũng lộ ra sự mệt mỏi: “Có gì thì nói, có rắm thì đánh.”
Trong lòng Kính Thiếu Khanh không biết là mùi vị gì, ngữ khí của anh không được tốt: “Ăn cơm tối xong rồi à? Nếu thật sự em có loại suy nghĩ đó với Diệp Quân Tước thì cứ nói thẳng, anh sẽ không chọc gậy bánh xe mà còn tác hợp cho hai người đấy!”
Phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao chính là tức giận nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Anh rộng lượng vậy à? Sao em có thể nhìn không ra? Vẻ mặt ăn giấm của anh chẳng khác gì một đứa nhóc vậy. Đúng thật em có ra ngoài dùng bữa với Diệp Quân Tước nhưng là em đãi lại người ta. Nếu lần sau anh ta lại mời em ăn cơm thì em sẽ không đi nữa đâu. Ân tình cứ trả tới trả lui không biết khi nào mới trả dứt nữa. Em có chút mệt rồi, đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hình như Kính Thiếu Khanh đang nghiến răng nghiền lợi: “Em dám cúp máy xem!”
Miệng nói “cúp thì cúp, anh làm gì được em” nhưng Trần Mộng Dao không hề ngắt máy anh. Sau khi tiến vào trong nhà, kỳ lạ là An Nhã không ở nhà, cô đi về phòng ngủ rồi nằm lên giường thành chữ “đại”: “Rốt cuộc anh muốn sao vậy? Em không cúp máy nữa, anh muốn nói gì thì nói đi.”
Phản ứng bình thản của cô và lửa giận công tâm của Kính Thiếu Khanh là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược. Anh sợ cứ tiếp tục nói chuyện sẽ bị tức chết mắt, anh chán nản nói: “Không muốn làm gì hết, cúp máy đây!” Vừa nói xong anh đã ngắt máy.
Trần Mộng Dao ném điện thoại sang một bên, không có ý định đi dỗ dành anh. Vài ngày nữa là ngày biểu diễn thời trang rồi, cô không còn trông mong gì về việc lọt vào danh sách top mười nữa. Đồng thời cô cũng không có ý định tham gia, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra lúc cô tiến vào vòng trong thì cô thấy bản thân không nên mơ tưởng đạt được kết quả tốt hơn nữa. Cô có được những thứ này đều vì Kính Thiếu Khanh tự hy sinh để đổi về cho cô.
Đến thời điểm này cô vẫn cảm thấy anh rất ngốc, cô hy sinh bản thân chỉ là chuyện nhỏ và có thể tự vượt qua được. Thế nhưng cái anh hy sinh không chỉ là bản thân mình mà còn có tương lai của công ty sau mười lăm năm.
Kính Thiếu Khanh buồn bực mở nắp chai rượu, một hơi nốc cạn ba ly mới giảm bớt được tức giận trong lòng. Anh nằm mơ cũng không ngờ đến bản thân sẽ nằm trong lòng bàn tay cô.
Quả nhiên người hay đi bộ cạnh hồ thì làm sao có giày không ướt chứ? Sẽ có ngày anh bị báo ứng thôi và cô chính là báo ứng của anh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, vậy mà anh còn có thể vui mừng và cho là người đến tìm anh là Trần Mộng Dao.
Nhưng nghĩ lại thì cô không thể đến đây nhanh như vậy, cho dù cô có đến thì cũng phải mất thêm một lúc vì nhà anh và nhà cô không hề gần nhau.
Thành phố xe cộ tấp nập, cô giúp Diệp Quân Tước đẩy xe, A Dịch đi cạnh hai người. Cả ba đều không nói gì như thể ai cũng chìm trong thế giới riêng.
Đi dạo được một lúc, Diệp Quân Tước bỗng lên tiếng: “Mạo phép hỏi cô một câu, có người đàn ông nào khiến cô khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên không?”
Trong đại não của Trần Mộng Dao mơ hồ hiện ra gương mặt Kính Thiếu Khanh nhưng rất nhanh bị hình ảnh của Triển Trì lấn át. Nếu nói đến người khiến cô khắc cốt ghi tâm cả đời chắc là Triển Trì. Quả thật cô không thể quên đi người này, mỗi khi cô nhớ đến đều không kiềm được toàn thân run rầy.
Cô trả lời: “Có, thậm chí bây giờ nhớ lại, tôi thà là trước đây không gặp được và quen biết anh ta. Đó là lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Người đó đã biến cuộc sống của tôi thành một mớ hỗn độn, khiến tôi không có cách nào hy vọng về một tương lai tốt đẹp, cũng không còn cách nào để tin tưởng vào tình yêu nữa.”
Diệp Quân Tước nói nhỏ với chính mình: “Cô hận anh ta đến vậy sao?”
Cô không chút do dự nói ra: “Không sai, nếu không phải vì anh ta thì gia cảnh nhà tôi đã không sa sút, bố tôi sẽ không chết vì áp lực, tôi sẽ không gặp phải những khốn đốn sau đó. Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh ta nữa, nhưng tính ra chuyện nhân tính duy nhất anh ta được đó là khiến tôi gặp được người xứng đáng kia. Trước khi bố tôi sắp qua đời, lúc tôi phải sứt đầu mẻ trán vì thiếu tiền làm phẫu thuật cho ông thì phía bệnh viện thông báo có người quyên góp giấu tên. Người đã cứu tôi khỏi dầu sôi lửa bỏng chính là Kính Thiếu Khanh. Bây giờ nhớ lại, tôi mới phát hiện là thì ra duyên phận đã được định sẵn từ lúc đó. Chỉ là… thật đáng tiếc là tôi không thể cùng Kính Thiếu Khanh đi đến cuối con đường.”
Diệp Quân Tước không thuận theo câu chuyện của cô mà nói tiếp nữa, anh hỏi cô: “Người mà cô luôn canh cánh trong lòng kia, nếu anh ta thật lòng sám hối thì cô có thể tha thứ không?”
Trần Mộng Dao cười một cái: “Anh ta sẽ không sám hồi đâu, loại người như anh ta cực kỳ xấu xa. Mà dù cho anh ta có thật sự hối lỗi thì tôi cũng không tha thứ cho anh ta, vĩnh viễn không tha thứ! Có một số chuyện, một khi đã làm ra thì là sự thật là không thể quay đầu hay khiến người khác thay đổi cách nhìn nữa. Tôi cũng không canh cánh trong lòng chỉ là hy vọng sau này sẽ không gặp lại anh ta nữa. Người duy nhất mà tôi có lỗi chỉ có Kính Thiếu Khanh, người mà tôi canh cánh trong lòng cũng chỉ có Kính Thiếu Khanh, vì tôi không thể quên đi.”
Đột nhiên, Diệp Quân Tước vịn lấy một bên của chiếc xe lăn: “Đủ rồi, để A Dịch đưa cô về.”
Trần Mộng Dao từ chối: “Không cần, tôi có thể tự bắt xe về nhà.
Khó lắm mới có cơ hội như vậy nên hai người cứ đi dạo tiếp đi.”
Diệp Quân Tước không nói gì, cô bèn đi tới ven đường. Xem ra hôm nay vận khí của cô không tôi, rất nhanh đã xuất hiện một chiếc taxi chạy đến, cô đợi cũng không cần đợi nữa.
A Dịch thay thế Trần Mộng Dao đẩy xe lăn đi về phía trước: “Thiếu gia, hình như cậu không được vui.”
Diệp Quân Tước mặt không biểu tình nói: “Anh có thể nhìn thấu tôi đang nghĩ gì sao? Tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì…
anh nói với Lệ Thuần phải dùng mọi thủ đoạn cắt đứt tâm niệm của Trần Mộng Dao đối với Kính Thiếu Khanh.”
A Dịch có chút không thể lý giải: “Thiếu gia, đến cùng thì Trần Mộng Dao là gì của cậu? Tại sao cứ phải là cô ta? Dù sao cô ta cũng không có gì đặc biệt, nếu cậu muốn có phụ nữ thì còn nhiều người xuất sắc hơn cô ta… mà cho dù muốn có được cô ta thì cậu cũng không cần thiết phải… khom lưng uốn gối như thế.”
Diệp Quân Tước lạnh giọng: “Từ khi nào mà chuyện của tôi đến lượt anh hỏi vậy? Nếu anh thấy không vui khi làm việc cho tôi thì trỏ về tiếp tục làm việc cho ông già đi.”
Đáy mắt của A Dịch thoáng qua tia khẩn trương: “Xin lỗi! Lẽ ra tôi không nên hỏi!”
Khu biệt thự Bạch Thủy Loan.
Kính Thiếu Khanh ngồi trên sô pha lướt điện thoại, anh lục số điện thoại của Trần Mộng Dao ra rồi lại nhấn nút quay lại, như thể muốn gọi đi nhưng lại do dự.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, trong lòng anh lập tức cao hứng nhưng nhìn lại thì không phải Trần Mộng Dao gọi đến mà là Lệ Thuần. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống rồi từ chối thẳng cuộc gọi.
Rất nhanh, Lê Thuần đã gửi cho anh một tin nhắn: “Nhất định bây giờ anh đang phân vân không biết nên liên lạc Trần Mộng Dao hay không, đúng chứ? Chắc chắn anh cũng không ngờ đến là cô ta vừa ăn cơm xong với Diệp Quân Tước.”
Không thể phủ nhận là những lời này đã làm nỗi lên từng đợt sóng giận trong lòng anh. Anh không có ý định trả lời Lê Thuần mà trực tiếp gọi cho Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao vừa bước xuống xe, bởi vì những chuyện cô kể với Diệp Quân Tước vừa rồi mà kém vui, ngữ điệu của cô cũng lộ ra sự mệt mỏi: “Có gì thì nói, có rắm thì đánh.”
Trong lòng Kính Thiếu Khanh không biết là mùi vị gì, ngữ khí của anh không được tốt: “Ăn cơm tối xong rồi à? Nếu thật sự em có loại suy nghĩ đó với Diệp Quân Tước thì cứ nói thẳng, anh sẽ không chọc gậy bánh xe mà còn tác hợp cho hai người đấy!”
Phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao chính là tức giận nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Anh rộng lượng vậy à? Sao em có thể nhìn không ra? Vẻ mặt ăn giấm của anh chẳng khác gì một đứa nhóc vậy. Đúng thật em có ra ngoài dùng bữa với Diệp Quân Tước nhưng là em đãi lại người ta. Nếu lần sau anh ta lại mời em ăn cơm thì em sẽ không đi nữa đâu. Ân tình cứ trả tới trả lui không biết khi nào mới trả dứt nữa. Em có chút mệt rồi, đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hình như Kính Thiếu Khanh đang nghiến răng nghiền lợi: “Em dám cúp máy xem!”
Miệng nói “cúp thì cúp, anh làm gì được em” nhưng Trần Mộng Dao không hề ngắt máy anh. Sau khi tiến vào trong nhà, kỳ lạ là An Nhã không ở nhà, cô đi về phòng ngủ rồi nằm lên giường thành chữ “đại”: “Rốt cuộc anh muốn sao vậy? Em không cúp máy nữa, anh muốn nói gì thì nói đi.”
Phản ứng bình thản của cô và lửa giận công tâm của Kính Thiếu Khanh là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược. Anh sợ cứ tiếp tục nói chuyện sẽ bị tức chết mắt, anh chán nản nói: “Không muốn làm gì hết, cúp máy đây!” Vừa nói xong anh đã ngắt máy.
Trần Mộng Dao ném điện thoại sang một bên, không có ý định đi dỗ dành anh. Vài ngày nữa là ngày biểu diễn thời trang rồi, cô không còn trông mong gì về việc lọt vào danh sách top mười nữa. Đồng thời cô cũng không có ý định tham gia, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra lúc cô tiến vào vòng trong thì cô thấy bản thân không nên mơ tưởng đạt được kết quả tốt hơn nữa. Cô có được những thứ này đều vì Kính Thiếu Khanh tự hy sinh để đổi về cho cô.
Đến thời điểm này cô vẫn cảm thấy anh rất ngốc, cô hy sinh bản thân chỉ là chuyện nhỏ và có thể tự vượt qua được. Thế nhưng cái anh hy sinh không chỉ là bản thân mình mà còn có tương lai của công ty sau mười lăm năm.
Kính Thiếu Khanh buồn bực mở nắp chai rượu, một hơi nốc cạn ba ly mới giảm bớt được tức giận trong lòng. Anh nằm mơ cũng không ngờ đến bản thân sẽ nằm trong lòng bàn tay cô.
Quả nhiên người hay đi bộ cạnh hồ thì làm sao có giày không ướt chứ? Sẽ có ngày anh bị báo ứng thôi và cô chính là báo ứng của anh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, vậy mà anh còn có thể vui mừng và cho là người đến tìm anh là Trần Mộng Dao.
Nhưng nghĩ lại thì cô không thể đến đây nhanh như vậy, cho dù cô có đến thì cũng phải mất thêm một lúc vì nhà anh và nhà cô không hề gần nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.