Chương 249: Cô Không Yêu Anh
Vô Danh Thí Chủ
23/01/2021
Rất nhanh, anh đến bên cạnh cô: “Đây chính là toàn bộ tài sản của Mục gia, em nhìn xem có thuận mắt không.” Cô xoay lại, nhìn thấy trong tay anh là một tập tài liệu đỏ bất động sản, độ dày đó khiến cô chút nữa rớt cằm xuống đất: “Cái… Cái gì? Tôi không cần…”
Anh nhăn mặt: “Không phải con gái bọn em đều muốn cảm giác an toàn sao? Vừa nãy ở trên xe Trần Nặc có nhắc đến tôi…” Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, mang giấy tờ bất động sản bỏ sang một bên: “Anh nghiêm túc sao? Sao tôi lại cảm thấy máy ngày gần đây cả người anh đều thay đổi kì lạ vậy? Tôi là kẻ thù của anh, anh tặng nhà cho kẻ thù có phải là sẽ rất kì lạ không? Tôi lại không thiếu gì, ở Mục trạch có đủ ăn đủ mặc, anh còn đưa tiền cho tôi tiêu, tôi biết thỏa mãn rồi. Mau đặt lại chỗ cũ đi, tôi không cần nhà.”
Ánh mắt anh hơi chùn xuống, ném giấy tờ bát động sản sang một góc sô pha: “Tôi không xem em là kẻ thù, em là vợ của tôi, nếu chỗ nhà này em không thích vậy thì chọn lại mấy tòa khác, tôi mua cho em.” Hiện tại cô cũng đã xác nhận được là anh đang nghiêm túc, không phải đang nói đùa: “Mục Đình Sâm… Tôi thật sự không cần.
Tôi không giống với người khác, chúng ta… cũng không giống với người khác. Như hiện tại cũng khá tốt, thật đấy.” Anh có chút nghi ngờ những gì cô nói: “Là gì? Là cái gì khá tốt? Không đề nghị đến ly hôn nữa?” Cô bĩu môi: “Dù sao tôi có đề nghị anh cũng không đồng ý, tôi đói rồi, xuống ăn cơm đây, anh cũng mau xuống đi.” Anh có chút không hiểu được tâm tư của cô, anh nhìn quá trình cô trưởng thành, anh vốn tưởng đã đủ để hiểu rõ cô, không ngờ ngày càng phát triển xa tầm khống chế của anh.
Đợi thật lâu cũng không thấy anh đi xuống lầu, Ôn Ngôn cũng không dám động đũa, bất đắc dĩ lên lầu Xem xem.
Nhìn thấy anh ngồi trên sô pha với sắc mặt u ám, tim cô bị dọa đập lỡ nửa nhịp: “Sao thế? Nên xuống lầu ăn cơm rồi…” Anh không nhìn cô, bước vào phòng thay quần áo thay đồ rồi ra ngoài.
Cô nhìn vào đống giấy tờ bất động sản ở dưới sàn, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, anh đang tức giận.
Vì cái gì mà tức giận? Là vì cô từ chối quà tặng của anh sao? Không có công lao không nhận thưởng, cô không có thói quen lấy không đồ của người khác, thế cũng không được sao?
Đợi cô xuống lầu, má Lưu than phiền mà hỏi cô: “Lại làm sao nữa? Vừa mới tình cảm thân mật, lại làm người ta tức giận bỏ đi rồi, sao con không thể nhún nhường tí nào thế?” Vẻ mặt Ôn Ngôn bắt đắc dĩ: “Không phải lỗi của con…
anh ấy gọi con lên lầu đưa cho con tập giấy tờ bất động sản để con chọn, muốn cho con nhà, sao con có thể lấy đồ của anh ấy được? Con không muốn… cứ thế, con cũng không chọc anh ấy tức giận mà.” Má Lưu cũng có chút nghĩ không ra: “Có thể là… cậu ấy chưa quen với việc bị người khác từ chối, cậu ấy cho con thì con cứ nhận thôi, nhà còn chê nhiều sao? Trong tay thiếu gia tòa nhà nào không có chát lượng tốt đâu? Để cho cậu ấy vui vẻ, cả nhà yên ổn, con nhận không được sao?” Ôn Ngôn khóc không ra nước mắt: “Con chỉ cần là Mục phu nhân ngày nào, thì những thứ của Mục gia cũng là của con ngày đó, có khác biệt sao? Sao lại phải phiền phức như vậy?” Má Lưu: “Con nói như vậy, giả dụ ly hôn rồi, cậu ấy cho con con có thể mang đi, đồ Mục gia gì đó nếu cậu ấy không muốn cho con, thì một phân tiền con đều cằm không đi được, khác biệt rất lớn đó. Tuy là má không hi vọng hai con ly hôn, chỉ là nói đến đây má thuận tiện nhắc nhở một chút.” Ôn Ngôn không đồng ý: “Nếu như ly hôn, con cái gì cũng không cần, anh ấy lại không nợ gì con, Mục gia cũng không nợ con, con không có lòng tham đó.” Má Lưu muốn nói nhưng lại thôi, loại chuyện này người ngoài như bà không tiện nói, tuy bà là người giúp việc Mục trạch nhưng lại đứng về phía Ôn Ngôn, vị trí cũng thật khó xử.
Sau khi ăn xong, Ôn Nhan tắm rửa sạch sẽ, nằm ở phòng khách vuốt mèo, thấy dáng vẻ của cô, má Lưu liền âm thầm tắt điều hòa.
Lau dọn điều hoà ở Mục trạch là “Dự án lớn”, không chỉ trong chốc lát mà xong được, đó không phải là làm cô nóng chết sao? Suy nghĩ một chút, Ôn Ngôn dứt khoát thu dọn “bộ ba” đến hưởng điều hòa, điện thoại, sách, đồ ăn vặt, liều mạng đi đến công ty. Cuối tuần tập đoàn Mục thị cũng ít người đến làm việc, cả tòa nhà sừng sững dưới ánh mặt trời thiêu đốt, ánh vàng mười phần chói mắt.
Anh nhăn mặt: “Không phải con gái bọn em đều muốn cảm giác an toàn sao? Vừa nãy ở trên xe Trần Nặc có nhắc đến tôi…” Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, mang giấy tờ bất động sản bỏ sang một bên: “Anh nghiêm túc sao? Sao tôi lại cảm thấy máy ngày gần đây cả người anh đều thay đổi kì lạ vậy? Tôi là kẻ thù của anh, anh tặng nhà cho kẻ thù có phải là sẽ rất kì lạ không? Tôi lại không thiếu gì, ở Mục trạch có đủ ăn đủ mặc, anh còn đưa tiền cho tôi tiêu, tôi biết thỏa mãn rồi. Mau đặt lại chỗ cũ đi, tôi không cần nhà.”
Ánh mắt anh hơi chùn xuống, ném giấy tờ bát động sản sang một góc sô pha: “Tôi không xem em là kẻ thù, em là vợ của tôi, nếu chỗ nhà này em không thích vậy thì chọn lại mấy tòa khác, tôi mua cho em.” Hiện tại cô cũng đã xác nhận được là anh đang nghiêm túc, không phải đang nói đùa: “Mục Đình Sâm… Tôi thật sự không cần.
Tôi không giống với người khác, chúng ta… cũng không giống với người khác. Như hiện tại cũng khá tốt, thật đấy.” Anh có chút nghi ngờ những gì cô nói: “Là gì? Là cái gì khá tốt? Không đề nghị đến ly hôn nữa?” Cô bĩu môi: “Dù sao tôi có đề nghị anh cũng không đồng ý, tôi đói rồi, xuống ăn cơm đây, anh cũng mau xuống đi.” Anh có chút không hiểu được tâm tư của cô, anh nhìn quá trình cô trưởng thành, anh vốn tưởng đã đủ để hiểu rõ cô, không ngờ ngày càng phát triển xa tầm khống chế của anh.
Đợi thật lâu cũng không thấy anh đi xuống lầu, Ôn Ngôn cũng không dám động đũa, bất đắc dĩ lên lầu Xem xem.
Nhìn thấy anh ngồi trên sô pha với sắc mặt u ám, tim cô bị dọa đập lỡ nửa nhịp: “Sao thế? Nên xuống lầu ăn cơm rồi…” Anh không nhìn cô, bước vào phòng thay quần áo thay đồ rồi ra ngoài.
Cô nhìn vào đống giấy tờ bất động sản ở dưới sàn, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, anh đang tức giận.
Vì cái gì mà tức giận? Là vì cô từ chối quà tặng của anh sao? Không có công lao không nhận thưởng, cô không có thói quen lấy không đồ của người khác, thế cũng không được sao?
Đợi cô xuống lầu, má Lưu than phiền mà hỏi cô: “Lại làm sao nữa? Vừa mới tình cảm thân mật, lại làm người ta tức giận bỏ đi rồi, sao con không thể nhún nhường tí nào thế?” Vẻ mặt Ôn Ngôn bắt đắc dĩ: “Không phải lỗi của con…
anh ấy gọi con lên lầu đưa cho con tập giấy tờ bất động sản để con chọn, muốn cho con nhà, sao con có thể lấy đồ của anh ấy được? Con không muốn… cứ thế, con cũng không chọc anh ấy tức giận mà.” Má Lưu cũng có chút nghĩ không ra: “Có thể là… cậu ấy chưa quen với việc bị người khác từ chối, cậu ấy cho con thì con cứ nhận thôi, nhà còn chê nhiều sao? Trong tay thiếu gia tòa nhà nào không có chát lượng tốt đâu? Để cho cậu ấy vui vẻ, cả nhà yên ổn, con nhận không được sao?” Ôn Ngôn khóc không ra nước mắt: “Con chỉ cần là Mục phu nhân ngày nào, thì những thứ của Mục gia cũng là của con ngày đó, có khác biệt sao? Sao lại phải phiền phức như vậy?” Má Lưu: “Con nói như vậy, giả dụ ly hôn rồi, cậu ấy cho con con có thể mang đi, đồ Mục gia gì đó nếu cậu ấy không muốn cho con, thì một phân tiền con đều cằm không đi được, khác biệt rất lớn đó. Tuy là má không hi vọng hai con ly hôn, chỉ là nói đến đây má thuận tiện nhắc nhở một chút.” Ôn Ngôn không đồng ý: “Nếu như ly hôn, con cái gì cũng không cần, anh ấy lại không nợ gì con, Mục gia cũng không nợ con, con không có lòng tham đó.” Má Lưu muốn nói nhưng lại thôi, loại chuyện này người ngoài như bà không tiện nói, tuy bà là người giúp việc Mục trạch nhưng lại đứng về phía Ôn Ngôn, vị trí cũng thật khó xử.
Sau khi ăn xong, Ôn Nhan tắm rửa sạch sẽ, nằm ở phòng khách vuốt mèo, thấy dáng vẻ của cô, má Lưu liền âm thầm tắt điều hòa.
Lau dọn điều hoà ở Mục trạch là “Dự án lớn”, không chỉ trong chốc lát mà xong được, đó không phải là làm cô nóng chết sao? Suy nghĩ một chút, Ôn Ngôn dứt khoát thu dọn “bộ ba” đến hưởng điều hòa, điện thoại, sách, đồ ăn vặt, liều mạng đi đến công ty. Cuối tuần tập đoàn Mục thị cũng ít người đến làm việc, cả tòa nhà sừng sững dưới ánh mặt trời thiêu đốt, ánh vàng mười phần chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.