Chương 130: Cô Phải Thắng
Vô Danh Thí Chủ
23/01/2021
Lúc nói giọng cô cũng đang run lên. Đã nói đến mức này thì cô đành phóng lao theo lao. Lần này
cô phải thắng, tuyệt đối không được cúi đầu!
“Ừ… cũng được…” Mục Đình Sâm không khiêm tốn, nhưng trong lòng đang nghĩ, hình như có chỗ
nào không đúng…
Ôn Ngôn nuốt nước miếng: “Cái đó… Mạc Ninh hai ngày gần đây không phải là sắp đi sao? Lúc nào đi thế? Chúng ta mời cô ấy ăn bữa cơm? Cô ấy một thân một mình, anh tìm người chuyển nhà
giúp cô ấy.”
Mục Đình Sâm thành công bị cô chuyển chủ đề: “Cái này tôi biết. Lát nữa tôi phải đi tìm Thiếu Khanh và Lâm Táp. Tối không về ăn cơm, cô ăn
một mình rồi nghỉ sớm chút.”
Lái xe đến cổng Mục trạch, Ôn Ngôn thấp thỏm mà xuống xe. Lúc này mới cảm thấy hai chân run
rầy. Mục Đình Sâm không đi vào, bảo Trần Nặc lái xe tới khu biệt thự Bạch Thủy Loan tìm Kính Thiếu
Khanh, đột nhiên hỏi một câu: “Trần Nặc, lúc nãy
cô ấy đang thách thức tôi sao?”
Trần Nặc nuốt nước miếng: “Xem… xem là vậy đi… Thực ra tôi cảm thấy cũng là cậu không đúng.
Cô ấy tức giận một chút thì cũng không sai…”
Khóe miệng Mục Đình Sâm cong lên, nở nụ cười đậm: “Đúng là không sai… tôi thích. Nên như vậy từ sớm.”
Đúng thế, nên như vậy từ sớm. Lúc trước cho dù là lúc nào thì cô đều trầm mặc dè dặt không nói, giống như đứa trẻ nghe lời vô điều kiện. Họ chạm mặt thì nhát định sẽ không có gì để nói, vẫn luôn đè nén mà vô vị. Sự thay đổi đột ngột của cô khiến anh cảm thấy cuộc sống thú vị hơn, màu trắng
xám cuối cùng cũng biến thành đa sắc.
Lúc lái xe tới khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Lâm
Táp đã tới trước.
Hôm nay hiếm khi Kính Thiếu Khanh tâm trạng tốt, muốn tự mình xuống bếp. Trong ba người họ thì
Kính Thiếu Khanh có “sở thích” nhiều nhất, vào thời đại trước thì là “văn võ song toàn, nội ngoại đều giỏi”. Bây giờ cũng là có thể giỏi việc nước đảm việc nhà. Có điều bình thường không ăn chực được cơm anh nấu, những lúc như thế này vô
cùng ít.
Mục Đình Sâm và Lâm Táp vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí hơi là lạ. Trong nhà Kính Thiếu Khanh giống như có thêm người. Vì ngoài hiên nhà có đôi giày nữ, hơn nữa còn là giày thể thao trắng. Họ không thể đoán ra được Kính Thiếu Khanh thích loại hình nào. Rõ ràng nên là “sexy girl” mang giày cao gót. Giày thể thao thì nhìn thế nào cũng thấy lạ. Kính Thiếu Khanh đổi khẩu vị từ lúc nào?
Đột nhiên trong nhà bếp vang lên tiếng con gái trách móc: “Làm gì thế hả? Như vậy cũng không đúng, như thế cũng không đúng. Tôi đã nói tôi không biết nấu cơm rồi còn bảo tôi giúp anh. Độc
chết anh cho rồi!”
Âm thanh này… Mục Đình Sâm và Lâm Táp nhìn
nhau. Thì ra là người quen, Trần Mộng Daol
Lâm Táp giả vờ như không có gì mà đóng cửa lại, xoa tay: “Em vẫn là nên quên mật mã cửa nhà anh ấy đi vậy. Nếu đột nhiên tới mà nhìn thấy thứ không nên nhìn thì ngại lắm. Lúc trước anh ấy
cũng không đưa phụ nữ về nhà mà…”
Mục Đình Sâm đối với chuyện bát quái không
hứng thú. Lúc nãy chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.
Nghe thấy động tĩnh, Kính Thiếu Khanh đi ra khỏi phòng bếp: “Đến rồi? Hai người ngồi trước, tôi chuẩn bị trước nguyên liệu, lát nữa cho vào nồi là
được.”
Lâm Táp chậc giọng: “Thỏ không ăn cỏ gần hang.
Sao anh lại chuyên ăn cỏ gần hang hả?”
Kính Thiếu Khanh không hiểu: “Cậu đang nói gì vậy?”
Lâm Táp chỉ hướng phòng bếp, Kính Thiếu Khanh
liền hiểu ra: “Nói bậy gì vậy? Cô ấy là nhân viên công ty chúng tôi. Tan ca thì tới nhà tôi kiêm chức theo giờ. Hai người cũng biết, một mình tôi ở, để không bừa bộn… phù sa không để chảy ra ruộng
ngoài, hiểu không?”
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen88.net
Lâm Táp lắc đầu: “Không hiểu. Em cảm thấy lời này của anh dùng để lừa người khác còn được, ngay cả anh em mà anh cũng lừa. Anh có đức tính gì mà bọn em lại không biết? Ngoài hoa tâm, không có khuyết điểm gì, chỉ cần là phụ nữ có liên quan tới anh thì không phải là họ hàng thì chính là tình nhân của anh.”
Kính Thiều Khanh cười cười mà không phản bác. Nghe thấy tiếng chén vỡ vang lên trong bếp, da đầu anh tê rần: “Hai người nói chuyện đi. Tôi đi
xem thử.”
Kính Thiếu Khanh đi rồi, Lâm Táp nói nhỏ với Mục Đình Sâm: “Chuyện này có cần nói với chị dâu
không? Đây là bạn thân của chị ấy đáy. Anh thấy sao?”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, tỏ vẻ không hứng thú với việc này. Lâm Táp không chịu thôi, lôi hộp thuốc lá tinh xảo ra đặt lên bàn: “Làm một điều?”
Nhìn thuốc lá trước mặt, Mục Đình Sâm chỉ do dự một giây liền từ chói thẳng thừng: “Không hút.”
Lâm Táp trêu chọc: “Áy chà chà, cai thật rồi? Em không thèm tin. Chị dâu lại không ở đây, hà tất giả Vờ giả vịt chứ?”
Có lẽ là vì chút thể diện của đàn ông mà Mục Đình Sâm lấy một cây thuốc đi tới trước cửa số mà châm lửa. Cảnh sông mênh mông ngoài cửa sổ.
Bạch Thủy Loan là một nơi tốt để thanh tịnh.
Kính Thiếu Khanh chê Trần Mộng Dao vụng về, liền bảo cô đi ra nghỉ. Cô vừa mới đi ra phòng khách liền nhìn thấy Lâm Táp và Mục Đình Sâm: “Tiểu Ngôn không tới? Nên gọi cậu ấy cùng tới chứ.
Mục Đình Sâm hơi ngắn ra. Điểm này anh chưa nghĩ tới. Vì bình thường đều là ba người đàn ông bọn họ tụ họp, cái gì cũng nói, quả thực không thích hợp đưa phụ nữ tới. Ôn Ngôn cũng không thích hợp với những trường hợp này. Lời nhắc
nhở vô tình này, anh lại có chút do dự rồi.
Thấy anh không nói gì, Trần Mộng Dao nói tiếp: “Gọi bảo cậu ấy tới đi. Người nhiều đông vui mà. Vừa hay tôi cũng ở đây, nếu không tôi nhàm chán lắm.
Lâm Táp cũng tiếp lời: “Gọi cô ấy tới.”
Mục Đình Sâm lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Ngôn. Lúc gọi điện Ôn Ngôn đang ở vườn sau ôm Bánh
Trôi ngồi xích đu: “Sao vậy?”
Cô vẫn hơi chột dạ. Sợ anh nghĩ lại mà gây
chuyện với cô.
Mục Đình Sâm nhìn Trần Mộng Dao mà nói: “Tôi
bảo Trần Nặc tới đón cô đến Bạch Thủy Loan. Bạn
của cô cũng ở đây.”
Nói xong anh cúp máy, gọi Trần Nặc.
Ôn Ngôn có chút không hiểu. Cô biết Kính Thiếu Khanh ở khu biệt thự Bạch Thủy Loan, nhưng
không biết “bạn” mà anh nói là ai.
Trần Mộng Dao vui vẻ nên làm việc cũng trôi chảy hơn nhiều. Trong bếp cô không giúp được thì giúp nơi khác. Căn biệt thự rộng lón chỉ mình Kính Thiếu Khanh ở. Ngay cả giúp việc cũng không có. Cũng chỉ mới thuê cô tới làm theo giờ gần đây,
nghĩ cũng thấy lãng phí.
Lúc cô đang chăm chú là ủi quần áo cho Kính Thiếu Khanh, thì Lâm Táp tiến lên nhỏ giọng hỏi:
“Cô ở cùng Thiều Khanh lúc nào vậy?”
Trần Mộng Dao vẻ mặt mơ hồ: “Cái gì mà ở cùng nhau? Tôi chỉ là một người làm thuê. Muốn cười thì cười đi. Không phải chỉ là gia cảnh suy sụp sao? Vì kiếm tiền, sao nào?”
Lâm Táp hoàn toàn không tin: “Bớt đi. Thiếu
Khanh chưa bao giờ đưa phụ nữ về đây. Chỗ này ngay cả giúp việc cũng không có. Anh ấy cách dăm ba bữa mới tìm người đến quét dọn. Ngoài cái này ra thì chỉ có tôi và Đình Sâm thỉnh thoảng tới. Sự xuất hiện của cô chính là một điều bát ngờ. Tôi nể tình cô là bạn của Ôn Ngôn nên mới hỏi. Mọi người đều là người trưởng thành, chơi đùa với Thiếu Khanh thì cũng không sao. Hôn nhân
của anh ấy đã được “đặt sẵn” rồi.”
Trần Mộng Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Không phải. Trong đầu anh đều là bùn dơ à? Tôi phải nói thế nào anh mới tin? Tôi là kiểu người chỉ chơi đùa thôi sao? Giả dụ tôi thật sự muốn không rõ ràng với anh ta thì anh nói với tôi những thứ này có xem là đâm sau lưng bạn không? Xem cái vẻ
mặt tiểu nhân của anh kia!”
cô phải thắng, tuyệt đối không được cúi đầu!
“Ừ… cũng được…” Mục Đình Sâm không khiêm tốn, nhưng trong lòng đang nghĩ, hình như có chỗ
nào không đúng…
Ôn Ngôn nuốt nước miếng: “Cái đó… Mạc Ninh hai ngày gần đây không phải là sắp đi sao? Lúc nào đi thế? Chúng ta mời cô ấy ăn bữa cơm? Cô ấy một thân một mình, anh tìm người chuyển nhà
giúp cô ấy.”
Mục Đình Sâm thành công bị cô chuyển chủ đề: “Cái này tôi biết. Lát nữa tôi phải đi tìm Thiếu Khanh và Lâm Táp. Tối không về ăn cơm, cô ăn
một mình rồi nghỉ sớm chút.”
Lái xe đến cổng Mục trạch, Ôn Ngôn thấp thỏm mà xuống xe. Lúc này mới cảm thấy hai chân run
rầy. Mục Đình Sâm không đi vào, bảo Trần Nặc lái xe tới khu biệt thự Bạch Thủy Loan tìm Kính Thiếu
Khanh, đột nhiên hỏi một câu: “Trần Nặc, lúc nãy
cô ấy đang thách thức tôi sao?”
Trần Nặc nuốt nước miếng: “Xem… xem là vậy đi… Thực ra tôi cảm thấy cũng là cậu không đúng.
Cô ấy tức giận một chút thì cũng không sai…”
Khóe miệng Mục Đình Sâm cong lên, nở nụ cười đậm: “Đúng là không sai… tôi thích. Nên như vậy từ sớm.”
Đúng thế, nên như vậy từ sớm. Lúc trước cho dù là lúc nào thì cô đều trầm mặc dè dặt không nói, giống như đứa trẻ nghe lời vô điều kiện. Họ chạm mặt thì nhát định sẽ không có gì để nói, vẫn luôn đè nén mà vô vị. Sự thay đổi đột ngột của cô khiến anh cảm thấy cuộc sống thú vị hơn, màu trắng
xám cuối cùng cũng biến thành đa sắc.
Lúc lái xe tới khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Lâm
Táp đã tới trước.
Hôm nay hiếm khi Kính Thiếu Khanh tâm trạng tốt, muốn tự mình xuống bếp. Trong ba người họ thì
Kính Thiếu Khanh có “sở thích” nhiều nhất, vào thời đại trước thì là “văn võ song toàn, nội ngoại đều giỏi”. Bây giờ cũng là có thể giỏi việc nước đảm việc nhà. Có điều bình thường không ăn chực được cơm anh nấu, những lúc như thế này vô
cùng ít.
Mục Đình Sâm và Lâm Táp vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí hơi là lạ. Trong nhà Kính Thiếu Khanh giống như có thêm người. Vì ngoài hiên nhà có đôi giày nữ, hơn nữa còn là giày thể thao trắng. Họ không thể đoán ra được Kính Thiếu Khanh thích loại hình nào. Rõ ràng nên là “sexy girl” mang giày cao gót. Giày thể thao thì nhìn thế nào cũng thấy lạ. Kính Thiếu Khanh đổi khẩu vị từ lúc nào?
Đột nhiên trong nhà bếp vang lên tiếng con gái trách móc: “Làm gì thế hả? Như vậy cũng không đúng, như thế cũng không đúng. Tôi đã nói tôi không biết nấu cơm rồi còn bảo tôi giúp anh. Độc
chết anh cho rồi!”
Âm thanh này… Mục Đình Sâm và Lâm Táp nhìn
nhau. Thì ra là người quen, Trần Mộng Daol
Lâm Táp giả vờ như không có gì mà đóng cửa lại, xoa tay: “Em vẫn là nên quên mật mã cửa nhà anh ấy đi vậy. Nếu đột nhiên tới mà nhìn thấy thứ không nên nhìn thì ngại lắm. Lúc trước anh ấy
cũng không đưa phụ nữ về nhà mà…”
Mục Đình Sâm đối với chuyện bát quái không
hứng thú. Lúc nãy chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.
Nghe thấy động tĩnh, Kính Thiếu Khanh đi ra khỏi phòng bếp: “Đến rồi? Hai người ngồi trước, tôi chuẩn bị trước nguyên liệu, lát nữa cho vào nồi là
được.”
Lâm Táp chậc giọng: “Thỏ không ăn cỏ gần hang.
Sao anh lại chuyên ăn cỏ gần hang hả?”
Kính Thiếu Khanh không hiểu: “Cậu đang nói gì vậy?”
Lâm Táp chỉ hướng phòng bếp, Kính Thiếu Khanh
liền hiểu ra: “Nói bậy gì vậy? Cô ấy là nhân viên công ty chúng tôi. Tan ca thì tới nhà tôi kiêm chức theo giờ. Hai người cũng biết, một mình tôi ở, để không bừa bộn… phù sa không để chảy ra ruộng
ngoài, hiểu không?”
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen88.net
Lâm Táp lắc đầu: “Không hiểu. Em cảm thấy lời này của anh dùng để lừa người khác còn được, ngay cả anh em mà anh cũng lừa. Anh có đức tính gì mà bọn em lại không biết? Ngoài hoa tâm, không có khuyết điểm gì, chỉ cần là phụ nữ có liên quan tới anh thì không phải là họ hàng thì chính là tình nhân của anh.”
Kính Thiều Khanh cười cười mà không phản bác. Nghe thấy tiếng chén vỡ vang lên trong bếp, da đầu anh tê rần: “Hai người nói chuyện đi. Tôi đi
xem thử.”
Kính Thiếu Khanh đi rồi, Lâm Táp nói nhỏ với Mục Đình Sâm: “Chuyện này có cần nói với chị dâu
không? Đây là bạn thân của chị ấy đáy. Anh thấy sao?”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, tỏ vẻ không hứng thú với việc này. Lâm Táp không chịu thôi, lôi hộp thuốc lá tinh xảo ra đặt lên bàn: “Làm một điều?”
Nhìn thuốc lá trước mặt, Mục Đình Sâm chỉ do dự một giây liền từ chói thẳng thừng: “Không hút.”
Lâm Táp trêu chọc: “Áy chà chà, cai thật rồi? Em không thèm tin. Chị dâu lại không ở đây, hà tất giả Vờ giả vịt chứ?”
Có lẽ là vì chút thể diện của đàn ông mà Mục Đình Sâm lấy một cây thuốc đi tới trước cửa số mà châm lửa. Cảnh sông mênh mông ngoài cửa sổ.
Bạch Thủy Loan là một nơi tốt để thanh tịnh.
Kính Thiếu Khanh chê Trần Mộng Dao vụng về, liền bảo cô đi ra nghỉ. Cô vừa mới đi ra phòng khách liền nhìn thấy Lâm Táp và Mục Đình Sâm: “Tiểu Ngôn không tới? Nên gọi cậu ấy cùng tới chứ.
Mục Đình Sâm hơi ngắn ra. Điểm này anh chưa nghĩ tới. Vì bình thường đều là ba người đàn ông bọn họ tụ họp, cái gì cũng nói, quả thực không thích hợp đưa phụ nữ tới. Ôn Ngôn cũng không thích hợp với những trường hợp này. Lời nhắc
nhở vô tình này, anh lại có chút do dự rồi.
Thấy anh không nói gì, Trần Mộng Dao nói tiếp: “Gọi bảo cậu ấy tới đi. Người nhiều đông vui mà. Vừa hay tôi cũng ở đây, nếu không tôi nhàm chán lắm.
Lâm Táp cũng tiếp lời: “Gọi cô ấy tới.”
Mục Đình Sâm lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Ngôn. Lúc gọi điện Ôn Ngôn đang ở vườn sau ôm Bánh
Trôi ngồi xích đu: “Sao vậy?”
Cô vẫn hơi chột dạ. Sợ anh nghĩ lại mà gây
chuyện với cô.
Mục Đình Sâm nhìn Trần Mộng Dao mà nói: “Tôi
bảo Trần Nặc tới đón cô đến Bạch Thủy Loan. Bạn
của cô cũng ở đây.”
Nói xong anh cúp máy, gọi Trần Nặc.
Ôn Ngôn có chút không hiểu. Cô biết Kính Thiếu Khanh ở khu biệt thự Bạch Thủy Loan, nhưng
không biết “bạn” mà anh nói là ai.
Trần Mộng Dao vui vẻ nên làm việc cũng trôi chảy hơn nhiều. Trong bếp cô không giúp được thì giúp nơi khác. Căn biệt thự rộng lón chỉ mình Kính Thiếu Khanh ở. Ngay cả giúp việc cũng không có. Cũng chỉ mới thuê cô tới làm theo giờ gần đây,
nghĩ cũng thấy lãng phí.
Lúc cô đang chăm chú là ủi quần áo cho Kính Thiếu Khanh, thì Lâm Táp tiến lên nhỏ giọng hỏi:
“Cô ở cùng Thiều Khanh lúc nào vậy?”
Trần Mộng Dao vẻ mặt mơ hồ: “Cái gì mà ở cùng nhau? Tôi chỉ là một người làm thuê. Muốn cười thì cười đi. Không phải chỉ là gia cảnh suy sụp sao? Vì kiếm tiền, sao nào?”
Lâm Táp hoàn toàn không tin: “Bớt đi. Thiếu
Khanh chưa bao giờ đưa phụ nữ về đây. Chỗ này ngay cả giúp việc cũng không có. Anh ấy cách dăm ba bữa mới tìm người đến quét dọn. Ngoài cái này ra thì chỉ có tôi và Đình Sâm thỉnh thoảng tới. Sự xuất hiện của cô chính là một điều bát ngờ. Tôi nể tình cô là bạn của Ôn Ngôn nên mới hỏi. Mọi người đều là người trưởng thành, chơi đùa với Thiếu Khanh thì cũng không sao. Hôn nhân
của anh ấy đã được “đặt sẵn” rồi.”
Trần Mộng Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Không phải. Trong đầu anh đều là bùn dơ à? Tôi phải nói thế nào anh mới tin? Tôi là kiểu người chỉ chơi đùa thôi sao? Giả dụ tôi thật sự muốn không rõ ràng với anh ta thì anh nói với tôi những thứ này có xem là đâm sau lưng bạn không? Xem cái vẻ
mặt tiểu nhân của anh kia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.