Chương 540: Có Thể Đừng Bỏ Đi Một Cách Tiêu Sái Như Vậy Không
Vô Danh Thí Chủ
09/03/2021
Trước giờ tính tình của cô không hề ôn thuận, nếu đã khiến cô khó
chịu thì cô sẽ không im lặng đâu. Cô đổi sang dùng chân giãm lên thiết
bị cảm ứng của cánh cửa, hai tay chống nạnh: “Không ký tên thì các người đừng họp nữa. Tôi chỉ là lính làm công nên không có gì để mất đâu.”
Kính Thiếu Khanh dù gắp vẫn nhàn mà nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua ý vị không rõ: “Hình như cô đang cầu nhờ vả tôi đúng không? Có ai nhờ người khác lại như vậy không? Tôi có quyền không ký phần tài liệu đó.”
Cô nhất thời không nói lên lời, còn chưa đợi cô mở miệng thì đột nhiên có người vươn tay ra đẩy cô một cái, cửa thang máy theo đó mà đóng lại.
Cô hận không thể đánh anh một trận, Kính Thiếu Khanh dám đối xử với vô như vậy không sợ cô sẽ ghi thù sao? Nếu anh đã không khách khí thì cũng đừng trách cô không nễ mặt!
Trong thang máy, gương mặt của Kính Thiếu Khanh trở nên lạnh lẽo: “Ai cho phép anh đầy cô ấy vậy?”
Người vừa ra tay lúc nãy sắc mặt trắng bệch: “Nhưng… nhưng không đẩy cô ta ra thì chúng ta không đi họp được…”
Kính Thiếu Khanh nóng nảy kéo kéo cà vạt: “Không thể nhẹ tay một chút à?”
Những người xung quanh: “…”
Đợi cuộc họp kết thúc, Kính Thiếu Khanh quay về phòng làm việc. Thời điểm vừa bước vào phòng, anh đã có cảm giác không ổn. Trong không khí tản mát mùi cà phê nồng đậm, nồng đến mức… quá nồng rồi.
Trần Mộng Dao đang ngồi trên vị trí của anh mà đung đưa hai chân, vẻ mặt hưởng thụ: “Họp xong rồi à? Ký tên đi, tôi đợi rất lâu rồi, chán muốn chết! Tôi uống chút cà phê của anh, anh đừng để ý nhé.”
Anh không ngờ cô vẫn chưa rời khỏi, lạnh lùng tiến lên phía trước. Lúc nhìn thấy cà phê trong ly khiến toàn thân anh bát ổn: “Em cố tình đúng không? Em thử uống một ngụm cho anh xem…”
Cô để lộ một nụ cười chuyên nghiệp: “Lỡ tay cho quá nhiều cà phê nên đặc quá rồi, không uống được nữa.
Loại cà phê này rất đắt tiền đó… anh có thể ký tên giùm tôi chưa?”
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hay tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu anh không ký thì sao?”
Cô bị ánh mắt của anh dòm đến mất tự nhiên, trái tim vô thức đập nhanh làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh… anh không ký thì thôi… dù sao Lâm Táp nhờ tôi mang qua đây, nói là cần gấp. Nếu vì chuyện này mà hai người mâu thuẫn với nhau thì không liên quan đến tôi đâu đấy…”
Sau sự im lặng ngắn ngủi, anh cầm tài liệu qua rồi tiện tay lấy ra một cây bút, nhanh chóng ký tên lên đó: “Vậy được chưa?”
Trần Mộng Dao đạt được mục đích cũng không muốn ở lại thêm nữa, bèn cầm tài liệu đứng dậy.
Lúc này Kính Thiếu Khanh lại đột nhiên gọi cô: “Này…
có thể đừng bỏ đi một cách tiêu sái như vậy được không?”
Bước chân của cô khựng lại, trái tim nhói lên từng cơn. Trong ngữ khí của anh mơ hồ mang theo một nỗi ưu thương…
Còn chưa đợi cô kịp chuẩn bị tâm lý thì anh lại nói: “Phòng làm việc của anh bị em phá thành kiểu này, ít ra cũng phải dọn dẹp một chút chứ?”
Cô nghiền răng thật chặt, không quay lại nhìn anh một cái đã bỏ đi: “Cút! Tự mà dọn dẹp đi!”
Cánh cửa vừa bị thô bạo đóng lại thì vẻ mặt lạnh nhạt do Kính Thiếu Khanh có tình làm ra đã tan thành mây khói. Anh nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương còn lưu lại trên ghế của cô, buồn phiền trong lòng được an ủi một chút.
Lúc bắt gặp cô ở thang máy, anh đã tưởng đó là ảo giác nhưng khi cô lên tiếng thì anh mới ý thức được đó không phải là mơ. Anh không biết hiện tại nên đối xử với cô như thế nào, cô là người phụ nữ duy nhất khiến anh không tài nào buông bỏ sau khi chia tay.
Nếu không gặp nhau thì đau khổ, nhưng gặp mặt rồi lại càng đau khổ hơn.
Về đến xe thì Trần Mộng Dao mới phát hiện khóe mắt mình đã ướt từ khi nào. Cô rút tờ khăn giấy ra lau qua một chút nhưng nước mắt lại nhanh chóng trào ra. Cô không tài nào kiểm soát được tâm trạng của mình, càng không kiểm soát được dòng nước mắt cứ tuôn ra. Có thể do tính cách của cả hai không thể giống như bạn bè bình thường sau chia tay, càng không thể cười nói với nhau như trước đây nữa, cô càng không dám tưởng tượng đến cảnh anh ấy ôm ấp thân cận với người phụ nữ khác.
Lúc cô về công ty rồi đưa tài liệu cho Lâm Táp, anh đã nhìn thấy viền mắt đỏ lên của cô. Anh cẩn thận hỏi han: “Không sao chứ? Thiếu Khanh làm khó cô rồi?”
Cô giả vờ oanh liệt mà cười lạnh hai tiếng: “Ha ha, chỉ với anh ấy sao? Bị tôi đánh bại rồi, quần lót anh ấy mặc trên người là màu gì tôi cũng đoán ra được thì làm sao sợ anh ấy làm khó tôi chứ? Với cái tính cách đó của anh ấy mà làm như không ai nhìn thấu được vậy ấy.” đọc full tại truyen.one.
Khóe môi của Lâm Táp giật giật: “Cô thật là… Được được được, không có chuyện gì thì cô đi làm việc tiếp đi.”
Cô quay người trở lại vị trí làm việc, nhưng lúc đối diện với màn hình máy tính thì đầu óc cô đều không xua được bóng dáng của Kính Thiếu Khanh. Cái bộ dáng lạnh nhạt của anh dành cho cô lúc nãy….
Giữa người với người đều như thế, lúc còn bên nhau thì thân mật đến mức không cần chút riêng tư, nhưng một khi rời xa thì sợi dây tình cảm bị cắt đứt hoàn toàn, dần dần trở thành người dưng. Chắc đây chính là định nghĩa của câu “người xa lạ quen thuộc nhất”, người mà ta từng có giờ đã không còn quan hệ gì với ta nữa.
“Mộng Dao, nếu như tâm trạng của cô không được tốt thì đợi lát tôi cùng cô đi quán bar uống rượu nhé?” An Nhã đột nhiên chồm đến hỏi.
Trần Mộng Dao huơ huơ tay: “Tôi cai rồi, không đi mấy nơi như vậy nữa. Giờ cũng lớn rồi nên phải đàng hoàng một chút. Với mức lương hiện giờ của tôi thì không thể phung phí được, tôi còn phải ăn cơm nữa.
Không sao, tâm trạng của tôi rất tốt. Tiểu Ngôn bảo tôi tối nay đến nhà ăn cơm nên tôi sẽ qua nhà cậu ấy.
Bữa ăn của mẹ bầu rất phong phú đó. Mỗi ngày đều được ăn thức ăn tươi ngon được nhập khẩu qua đường hàng không, thật sự Mục Đình Sâm đã ngoan hơn rồi. Anh ta cưng chiều Tiểu Ngôn đến không có giới hạn luôn rồi. Tôi cũng phải tranh thủ tăng vài cân mới được, độc thân thì không sợ béo.”
An Nhã khựng lại, cô chuyển dời đề tài: “Cái đó… tôi muốn tự ra ngoài thuê nhà. Bây giờ mức lương công việc cũng ổn định rồi, tôi cứ sống ở nhà Tiểu Táp cũng quá lâu, dù sao cô nam quả nữ sống chung vẫn khá bắt tiện. Giờ đủ năng lực rồi nên tôi không muốn làm phiền anh ấy nữa. Nhà cô cách công ty khá xa, nhưng chạy xe thì chỉ mất hai tiếng đúng không? Hay là chúng ta thuê nhà ở gần công ty đi? Như vậy thì mỗi ngày cô sẽ có nhiều thời gian để ngủ nướng hơn.”
Trần Mông Dao cũng từng nghĩ đến vấn đề này, ngày nào cũng phải dậy sớm thì quả thật có chút chịu không nổi. Hiện tại An Nhã nhắc đến thì cô cũng nỗi lên hứng thú: “Được đó! Đề tôi tìm thử phòng ốc gần đây, nếu như hai chúng ta thuê chung thì tiết kiệm không ít đấy. Nhưng mà nói mới nhớ… hai người cô nam quả nữ ở chung lâu như vậy nhưng đều không có suy nghĩ đặc biệt gì về nhau à? Lâu như vậy mà cô vẫn chưa qua lại với Lâm Táp là vì anh ấy không phải gu của cô sao? Không thể nào… Lâm Táp người ta là căn chính diêu hồng, nếu không phải tôi suýt chút kết hôn với anh em thân thiết của anh ấy thì tôi đã theo đuổi Lâm Táp rồi!”
An Nhã hơi khó xử: “Tôi và Lâm Táp không phải người cùng một thế giới, ai cũng không suy nghĩ đến phương diện đó. Tôi và anh ấy chỉ là bạn tốt thôi, cô đừng trêu ghẹo tôi nữa. Vả lại… tôi đã thích người khác rồi.”
Đánh hơi được mùi dưa, hai tai của Trần Mộng Dao liền dựng thẳng: “Ai vậy? Ai vậy? Ai có thể có mị lực hơn cả Lâm Táp làm cô phải đầu hàng vậy? Tôi có quen biết người đó không?”
Kính Thiếu Khanh dù gắp vẫn nhàn mà nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua ý vị không rõ: “Hình như cô đang cầu nhờ vả tôi đúng không? Có ai nhờ người khác lại như vậy không? Tôi có quyền không ký phần tài liệu đó.”
Cô nhất thời không nói lên lời, còn chưa đợi cô mở miệng thì đột nhiên có người vươn tay ra đẩy cô một cái, cửa thang máy theo đó mà đóng lại.
Cô hận không thể đánh anh một trận, Kính Thiếu Khanh dám đối xử với vô như vậy không sợ cô sẽ ghi thù sao? Nếu anh đã không khách khí thì cũng đừng trách cô không nễ mặt!
Trong thang máy, gương mặt của Kính Thiếu Khanh trở nên lạnh lẽo: “Ai cho phép anh đầy cô ấy vậy?”
Người vừa ra tay lúc nãy sắc mặt trắng bệch: “Nhưng… nhưng không đẩy cô ta ra thì chúng ta không đi họp được…”
Kính Thiếu Khanh nóng nảy kéo kéo cà vạt: “Không thể nhẹ tay một chút à?”
Những người xung quanh: “…”
Đợi cuộc họp kết thúc, Kính Thiếu Khanh quay về phòng làm việc. Thời điểm vừa bước vào phòng, anh đã có cảm giác không ổn. Trong không khí tản mát mùi cà phê nồng đậm, nồng đến mức… quá nồng rồi.
Trần Mộng Dao đang ngồi trên vị trí của anh mà đung đưa hai chân, vẻ mặt hưởng thụ: “Họp xong rồi à? Ký tên đi, tôi đợi rất lâu rồi, chán muốn chết! Tôi uống chút cà phê của anh, anh đừng để ý nhé.”
Anh không ngờ cô vẫn chưa rời khỏi, lạnh lùng tiến lên phía trước. Lúc nhìn thấy cà phê trong ly khiến toàn thân anh bát ổn: “Em cố tình đúng không? Em thử uống một ngụm cho anh xem…”
Cô để lộ một nụ cười chuyên nghiệp: “Lỡ tay cho quá nhiều cà phê nên đặc quá rồi, không uống được nữa.
Loại cà phê này rất đắt tiền đó… anh có thể ký tên giùm tôi chưa?”
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hay tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu anh không ký thì sao?”
Cô bị ánh mắt của anh dòm đến mất tự nhiên, trái tim vô thức đập nhanh làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh… anh không ký thì thôi… dù sao Lâm Táp nhờ tôi mang qua đây, nói là cần gấp. Nếu vì chuyện này mà hai người mâu thuẫn với nhau thì không liên quan đến tôi đâu đấy…”
Sau sự im lặng ngắn ngủi, anh cầm tài liệu qua rồi tiện tay lấy ra một cây bút, nhanh chóng ký tên lên đó: “Vậy được chưa?”
Trần Mộng Dao đạt được mục đích cũng không muốn ở lại thêm nữa, bèn cầm tài liệu đứng dậy.
Lúc này Kính Thiếu Khanh lại đột nhiên gọi cô: “Này…
có thể đừng bỏ đi một cách tiêu sái như vậy được không?”
Bước chân của cô khựng lại, trái tim nhói lên từng cơn. Trong ngữ khí của anh mơ hồ mang theo một nỗi ưu thương…
Còn chưa đợi cô kịp chuẩn bị tâm lý thì anh lại nói: “Phòng làm việc của anh bị em phá thành kiểu này, ít ra cũng phải dọn dẹp một chút chứ?”
Cô nghiền răng thật chặt, không quay lại nhìn anh một cái đã bỏ đi: “Cút! Tự mà dọn dẹp đi!”
Cánh cửa vừa bị thô bạo đóng lại thì vẻ mặt lạnh nhạt do Kính Thiếu Khanh có tình làm ra đã tan thành mây khói. Anh nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương còn lưu lại trên ghế của cô, buồn phiền trong lòng được an ủi một chút.
Lúc bắt gặp cô ở thang máy, anh đã tưởng đó là ảo giác nhưng khi cô lên tiếng thì anh mới ý thức được đó không phải là mơ. Anh không biết hiện tại nên đối xử với cô như thế nào, cô là người phụ nữ duy nhất khiến anh không tài nào buông bỏ sau khi chia tay.
Nếu không gặp nhau thì đau khổ, nhưng gặp mặt rồi lại càng đau khổ hơn.
Về đến xe thì Trần Mộng Dao mới phát hiện khóe mắt mình đã ướt từ khi nào. Cô rút tờ khăn giấy ra lau qua một chút nhưng nước mắt lại nhanh chóng trào ra. Cô không tài nào kiểm soát được tâm trạng của mình, càng không kiểm soát được dòng nước mắt cứ tuôn ra. Có thể do tính cách của cả hai không thể giống như bạn bè bình thường sau chia tay, càng không thể cười nói với nhau như trước đây nữa, cô càng không dám tưởng tượng đến cảnh anh ấy ôm ấp thân cận với người phụ nữ khác.
Lúc cô về công ty rồi đưa tài liệu cho Lâm Táp, anh đã nhìn thấy viền mắt đỏ lên của cô. Anh cẩn thận hỏi han: “Không sao chứ? Thiếu Khanh làm khó cô rồi?”
Cô giả vờ oanh liệt mà cười lạnh hai tiếng: “Ha ha, chỉ với anh ấy sao? Bị tôi đánh bại rồi, quần lót anh ấy mặc trên người là màu gì tôi cũng đoán ra được thì làm sao sợ anh ấy làm khó tôi chứ? Với cái tính cách đó của anh ấy mà làm như không ai nhìn thấu được vậy ấy.” đọc full tại truyen.one.
Khóe môi của Lâm Táp giật giật: “Cô thật là… Được được được, không có chuyện gì thì cô đi làm việc tiếp đi.”
Cô quay người trở lại vị trí làm việc, nhưng lúc đối diện với màn hình máy tính thì đầu óc cô đều không xua được bóng dáng của Kính Thiếu Khanh. Cái bộ dáng lạnh nhạt của anh dành cho cô lúc nãy….
Giữa người với người đều như thế, lúc còn bên nhau thì thân mật đến mức không cần chút riêng tư, nhưng một khi rời xa thì sợi dây tình cảm bị cắt đứt hoàn toàn, dần dần trở thành người dưng. Chắc đây chính là định nghĩa của câu “người xa lạ quen thuộc nhất”, người mà ta từng có giờ đã không còn quan hệ gì với ta nữa.
“Mộng Dao, nếu như tâm trạng của cô không được tốt thì đợi lát tôi cùng cô đi quán bar uống rượu nhé?” An Nhã đột nhiên chồm đến hỏi.
Trần Mộng Dao huơ huơ tay: “Tôi cai rồi, không đi mấy nơi như vậy nữa. Giờ cũng lớn rồi nên phải đàng hoàng một chút. Với mức lương hiện giờ của tôi thì không thể phung phí được, tôi còn phải ăn cơm nữa.
Không sao, tâm trạng của tôi rất tốt. Tiểu Ngôn bảo tôi tối nay đến nhà ăn cơm nên tôi sẽ qua nhà cậu ấy.
Bữa ăn của mẹ bầu rất phong phú đó. Mỗi ngày đều được ăn thức ăn tươi ngon được nhập khẩu qua đường hàng không, thật sự Mục Đình Sâm đã ngoan hơn rồi. Anh ta cưng chiều Tiểu Ngôn đến không có giới hạn luôn rồi. Tôi cũng phải tranh thủ tăng vài cân mới được, độc thân thì không sợ béo.”
An Nhã khựng lại, cô chuyển dời đề tài: “Cái đó… tôi muốn tự ra ngoài thuê nhà. Bây giờ mức lương công việc cũng ổn định rồi, tôi cứ sống ở nhà Tiểu Táp cũng quá lâu, dù sao cô nam quả nữ sống chung vẫn khá bắt tiện. Giờ đủ năng lực rồi nên tôi không muốn làm phiền anh ấy nữa. Nhà cô cách công ty khá xa, nhưng chạy xe thì chỉ mất hai tiếng đúng không? Hay là chúng ta thuê nhà ở gần công ty đi? Như vậy thì mỗi ngày cô sẽ có nhiều thời gian để ngủ nướng hơn.”
Trần Mông Dao cũng từng nghĩ đến vấn đề này, ngày nào cũng phải dậy sớm thì quả thật có chút chịu không nổi. Hiện tại An Nhã nhắc đến thì cô cũng nỗi lên hứng thú: “Được đó! Đề tôi tìm thử phòng ốc gần đây, nếu như hai chúng ta thuê chung thì tiết kiệm không ít đấy. Nhưng mà nói mới nhớ… hai người cô nam quả nữ ở chung lâu như vậy nhưng đều không có suy nghĩ đặc biệt gì về nhau à? Lâu như vậy mà cô vẫn chưa qua lại với Lâm Táp là vì anh ấy không phải gu của cô sao? Không thể nào… Lâm Táp người ta là căn chính diêu hồng, nếu không phải tôi suýt chút kết hôn với anh em thân thiết của anh ấy thì tôi đã theo đuổi Lâm Táp rồi!”
An Nhã hơi khó xử: “Tôi và Lâm Táp không phải người cùng một thế giới, ai cũng không suy nghĩ đến phương diện đó. Tôi và anh ấy chỉ là bạn tốt thôi, cô đừng trêu ghẹo tôi nữa. Vả lại… tôi đã thích người khác rồi.”
Đánh hơi được mùi dưa, hai tai của Trần Mộng Dao liền dựng thẳng: “Ai vậy? Ai vậy? Ai có thể có mị lực hơn cả Lâm Táp làm cô phải đầu hàng vậy? Tôi có quen biết người đó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.