Chương 749: Dù buồn ngủ nhưng vẫn phải làm theo quy trình
Vô Danh Thí Chủ
26/04/2021
Dù lúc này đang là lễ Tết nhưng công ty vận chuyển cũng không ngừng hoạt động, cô mua một chút quả cứng gửi lại cho Ôn Hạo xem như có qua có lại. Cô còn cố ý dùng một cái tên giả để vợ chồng Ôn Chí Linh không biết người gửi là cô.
Lúc Mục Đình Sâm về đến nhà đã khá trễ, máy hôm nay anh phải chạy đông chạy tây không ít nhưng những mệt mỏi biến ấy lập tức biến mắt khi anh đặt chân vào nhà. Ôn Ngôn không để ý đến anh mà chỉ hỏi về tình hình của công ty.
Mục Đình Sâm không trả lời: “Không có gì, anh sẽ tự giải quyết, em đừng lo nữa. Công ty bên em đi làm lại chưa?”
Ôn Ngôn gật gật đầu: “Ngày mai sẽ đi làm lại, công ty em cũng khá có lương tâm rồi đấy.”
Mục Đình Sâm không được gặp con trai suốt mười ngày nên vừa về đến liền không đi nghỉ ngơi, anh luôn bế Tiểu Đoàn Tử trên tay mà chơi đùa với nó. Thế nhưng Tiểu Đoàn Tử không thích bị người khác ôm mà muốn tự bò đi, đứa bé trong tay anh rất không thành thật mà quơ hai tay hai chân kháng nghị. Mục Đình Sâm thấy vậy liền bật cười: “Sức lực cũng không nhỏ đây.”
Ôn Ngôn nhìn Tiểu Đoàn Tử khoa tay múa chân một hồi, nói: “Em đang nghĩ có nên dùng dây trói thằng bé lại hay không, như vậy em không quá vắt vả khi lúc nó tập bò rồi. Nếu như nó bò đến những nơi không nên tới thì em có thể dùng dây kéo nó lại.
Tất nhiên Mục Đình Sâm phản đối: “Thằng bé đâu phải là chó mà em dùng dây để làm gì?”
Ôn Ngôn nhướng mày: “Em nói đùa thôi mà, sao có thấy dây trói con lại chứ? Bây giờ thằng nhóc này rất phiền phức, chỉ cần nó đang thức thì một giây cũng không ngừng quậy phá.
Thật sự em sợ má Lưu sẽ bị thằng bé dày vò đến bệnh mắt.”
Mục Đình Sâm không chút lo lắng: “Tuổi cao thì nên có vận động thích hợp, như vậy mới tốt cho sức khỏe. Sao có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Đến tối, lúc đang ăn cơm thì Mục Đình Sâm cứ ngáp ngắn ngáp dài, Ôn Ngôn cũng không nỡ để Tiểu Đoàn Tử dày vò anh nữa. Cô đợi anh dùng bữa xong thì hối thúc anh đi nghỉ ngơi, tất nhiên cô sẽ đau lòng thay cho một nửa của mình rồi, tốt nhất anh không nên vất vả đến mức đổ bệnh khi còn trẻ tuổi như vậy.
Riêng Tiểu Đoàn Tử, dường như chưa được gặp bố suốt mười mấy ngày nên đến tối thằng nhóc lại đòi dính lấy Mục Đình Sâm. Ôn Ngôn hết cách, cô chỉ có thể bé đứa bé về phòng ngủ của hai người rồi dỗ nó ngủ.
Thế nhưng thằng nhóc lại không để cô ôm, trông thấy Mục Đình Sâm nằm xuống thì Tiểu Đoàn Tử cũng bò vào trong chăn. Ban đầu cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh, chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh, đến khi Mục Đình Sâm vừa cảm thấy vui mừng bội phần thì Tiểu Đoàn Tử bắt đầu động mạnh, đứa bé lật người lại rồi dựa trên người anh làm đủ loại dày vò.
Ôn Ngôn đành bế Tiểu Đoàn Tử ra ngoài mặc cho thằng bé vừa khóc vừa la: “Em mang nó xuống lầu, anh đi ngủ trước đi.
Đợi khi nào nó ngủ rồi mới tính, cứ như vậy thì anh cũng không chợp mắt được.”
Mục Đình Sâm đã buồn ngủ đến mát hai mắt khép hờ: “Được…
em đi đi.”
Tiểu Đoàn Tử khóc suốt nửa tiếng hơn mới dần nín khóc, có thể vì nó đã khóc đến mệt rồi nên dần dần ngủ thiếp đi. Ôn Ngôn tranh thủ cơ hội này nhẹ nhàng ru ngủ, đến khi Tiểu Đoàn Tử đã say giấc thì cô mới bế đứa bé trở lại phòng ngủ.
Lại kết thúc một ngày, cô tranh thủ thời khắc yên tĩnh này đi rửa mặt, sau khi thoa kem dưỡng xong mới lên giường đi ngủ. Khi Ôn Ngôn bước lên giường cũng nhẹ nhàng hết mức có thể để không đánh thức Mục Đình Sâm, đúng thật anh đã rất vất vả rồi, vất vả đến mức cô có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của anh. Tính ra anh cũng là một người đàn ông khá gò bó bản thân và thói quen sinh hoạt vô cùng tốt, hầu như anh không có những khuyết điểm lớn nào. Anh không chỉ khác xa với hình ảnh “đàn ông xấu” mà người ta thường nói, thậm chí còn chú trọng hơn cả một người phụ nữ như cô.
Ôn Ngôn vừa điều chỉnh tư thế nằm thì Mục Đình Sâm đã theo thói quen áp sát đến rồi ôm cô vào lòng. Thói quen hình thành một cách tự nhiên này khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp, đồng thời cũng làm cô cảm thấy giữa hai người rất thân mật.
Cô thích cái ôm của anh.
“Ngày hôm nay em chưa làm nũng với anh…”
Toàn thân cô đông cứng. Cái tên này vân chưa ngủ sao? Động tác của cô nhẹ nhàng đến vậy mà cũng đánh thức được anh ư2 Cô nói nhỏ: “Anh đi ngủ đi. Cũng sắp mở không nổi mắt rồi mà anh còn tự dày vò bản thân.”
Mục Đình Sâm ở phía hít sâu mùi hơn ở cổ cô: “Dù buồn ngủ nhưng vẫn phải làm theo quy trình… em rất thơm…”
Trái tim cô đập nhanh đến lợi hại, trước đây từng nói rằng cô sẽ làm những trước mặt anh mỗi ngày nhưng cô một lần cũng chưa làm qua. Cô còn cho rằng anh không để tâm chuyện này, nhưng xem ra giờ đây anh lại nhớ ra rồi. Cô có chút cự nự mà từ chối: “Mau ngủ đi, anh đừng quấy nữa.”
Mục Đình Sâm càng ôm cô chặt hơn: “Mau lên.”
Cô chơi xấu: “Em không làm.”
Anh bàn thổi nhẹ vào tai cô: “Gọi một tiếng chồng, chúc ngủ ngon. Mau lên nào.”
Dường như Ôn Ngôn có thể nghe được tiếng trống ngực “thình thịch” của mình. Cô thử hỏi với giọng dò xét: “Chồng à… ngủ ngon?”
Nhưng ngữ khí của cô chẳng mang một chút ý tứ làm nũng nào, Mục Đình Sâm dần bát mãn: “Ngữ khí làm nũng của người ta thường ngọt dính, em có biết không? Có cần… anh dạy em không?”
Anh vừa dứt lời thì bàn tay liền không an phận mà xoa nắn một cái, khiến hô hấp của cô ngưng trệ mất một giây: “Anh làm công tác chuẩn bị một đêm trước đi, có gì để ngày mai tính.”
Có thể vì Mục Đình Sâm quá buồn ngủ nên anh không làm khó cô nữa, hô hấp của anh dần ổn định trở lại rồi không còn động tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Ngôn đang mơ mơ màng màng mở mắt thì bắt gặp đôi người đang nhìn cô của Mục Đình Sâm.
Cô nhìn vẻ mặt sảng khoái tỉnh táo của anh thì đoán rằng anh đã thức dậy từ lâu. Anh cứ chống một tay lên gác đầu rồi nhìn chằm chằm vào cô, làm cả người cô cũng tỉnh ngủ hẳn: “Làm…
làm gì vậy?”
Anh nhướng mày, cười nhẹ: “Làm…”
Ôn Ngôn thẹn thùng đầy anh một cái: “Đồ bỉ ổi!”
Anh cười rồi kéo cô vào lòng, sợ làm ổn đến Tiểu Đoàn Tử nên anh hạ thấp giọng của mình, khiến người ta nghe vào càng cảm thấy tràn ngập từ tính: “Có người đàn ông nào không phải như vậy không?”
Cô phản bác: “Trước đây anh không phải như vậy, rất nghiêm túc!”
Anh chôn mặt vào hõm cổ của cô, cọ nhẹ: “Trước đây anh giả vờ thôi. Anh sợ dọa sợ em nhưng giò thì không sợ nữa.”
Ôn Ngôn chợt có cảm giác bị lừa, cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi gọng kìm của anh: “Hôm nay em phải đến công ty, anh đừng làm em trễ giờ nữa. Em còn phải dậy tắm rửa đấy.”
Hai cánh tay của anh chắc nịch: “Còn sớm mà, sẽ không trễ giờ đâu. Nếu như em không phản khác thì sẽ không mắt nhiều thời gian. Chúng ta không gặp nhau gần nửa tháng rồi, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Nhớ ư? Tất nhiên cô nhớ anh, nhưng mà Ôn Ngôn sẽ không thừa nhận điều này. Cô làm sao có thể nói ra lời sến sầm như vậy chứ: “Chẳng phải anh đã trở về rồi à? Có gì để nhớ nữa chứ? Đừng nói với em là mới sáng sớm mà anh đã muốn… cái đó đi? Vẫn là thôi nhé?”
Cặp mắt của anh đã nhuốm một tầng sương mù: “Em nhìn anh có giống đang đùa không? Tối qua đã nói rồi, em làm nũng cho anh nghe xem.”
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Ôn Ngôn chuẩn bị tâm lý một lúc lâu rồi chôn mặt vào trước ngực anh: “Chồng à, người ta sắp trễ giờ làm rồi. Hôm nay tha cho em đi, yêu anh…”
Hô hấp của Mục Đình Sâm trì trệ, anh hoàn toàn không thể phản kháng lại, đành nhẫn nhịn mà buông lòng vòng tay: “Thật hết cách với em. Anh tha cho em trước, để tối rồi tính tiếp. Anh ngủ thêm một lúc đây, em dậy trước đi. Đừng có lảng vảng trước mặt anh nữa, nếu không thì anh nhịn không được đâu.”
Ôn Ngôn như thể được đại xá mà phóng nhanh vào nhà vệ sinh, đây là lần đầu tiên cô làm nũng nên không biết bản thân phát huy tốt hay không. Chắc anh cũng hài lòng đi?
Lúc Mục Đình Sâm về đến nhà đã khá trễ, máy hôm nay anh phải chạy đông chạy tây không ít nhưng những mệt mỏi biến ấy lập tức biến mắt khi anh đặt chân vào nhà. Ôn Ngôn không để ý đến anh mà chỉ hỏi về tình hình của công ty.
Mục Đình Sâm không trả lời: “Không có gì, anh sẽ tự giải quyết, em đừng lo nữa. Công ty bên em đi làm lại chưa?”
Ôn Ngôn gật gật đầu: “Ngày mai sẽ đi làm lại, công ty em cũng khá có lương tâm rồi đấy.”
Mục Đình Sâm không được gặp con trai suốt mười ngày nên vừa về đến liền không đi nghỉ ngơi, anh luôn bế Tiểu Đoàn Tử trên tay mà chơi đùa với nó. Thế nhưng Tiểu Đoàn Tử không thích bị người khác ôm mà muốn tự bò đi, đứa bé trong tay anh rất không thành thật mà quơ hai tay hai chân kháng nghị. Mục Đình Sâm thấy vậy liền bật cười: “Sức lực cũng không nhỏ đây.”
Ôn Ngôn nhìn Tiểu Đoàn Tử khoa tay múa chân một hồi, nói: “Em đang nghĩ có nên dùng dây trói thằng bé lại hay không, như vậy em không quá vắt vả khi lúc nó tập bò rồi. Nếu như nó bò đến những nơi không nên tới thì em có thể dùng dây kéo nó lại.
Tất nhiên Mục Đình Sâm phản đối: “Thằng bé đâu phải là chó mà em dùng dây để làm gì?”
Ôn Ngôn nhướng mày: “Em nói đùa thôi mà, sao có thấy dây trói con lại chứ? Bây giờ thằng nhóc này rất phiền phức, chỉ cần nó đang thức thì một giây cũng không ngừng quậy phá.
Thật sự em sợ má Lưu sẽ bị thằng bé dày vò đến bệnh mắt.”
Mục Đình Sâm không chút lo lắng: “Tuổi cao thì nên có vận động thích hợp, như vậy mới tốt cho sức khỏe. Sao có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Đến tối, lúc đang ăn cơm thì Mục Đình Sâm cứ ngáp ngắn ngáp dài, Ôn Ngôn cũng không nỡ để Tiểu Đoàn Tử dày vò anh nữa. Cô đợi anh dùng bữa xong thì hối thúc anh đi nghỉ ngơi, tất nhiên cô sẽ đau lòng thay cho một nửa của mình rồi, tốt nhất anh không nên vất vả đến mức đổ bệnh khi còn trẻ tuổi như vậy.
Riêng Tiểu Đoàn Tử, dường như chưa được gặp bố suốt mười mấy ngày nên đến tối thằng nhóc lại đòi dính lấy Mục Đình Sâm. Ôn Ngôn hết cách, cô chỉ có thể bé đứa bé về phòng ngủ của hai người rồi dỗ nó ngủ.
Thế nhưng thằng nhóc lại không để cô ôm, trông thấy Mục Đình Sâm nằm xuống thì Tiểu Đoàn Tử cũng bò vào trong chăn. Ban đầu cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh, chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh, đến khi Mục Đình Sâm vừa cảm thấy vui mừng bội phần thì Tiểu Đoàn Tử bắt đầu động mạnh, đứa bé lật người lại rồi dựa trên người anh làm đủ loại dày vò.
Ôn Ngôn đành bế Tiểu Đoàn Tử ra ngoài mặc cho thằng bé vừa khóc vừa la: “Em mang nó xuống lầu, anh đi ngủ trước đi.
Đợi khi nào nó ngủ rồi mới tính, cứ như vậy thì anh cũng không chợp mắt được.”
Mục Đình Sâm đã buồn ngủ đến mát hai mắt khép hờ: “Được…
em đi đi.”
Tiểu Đoàn Tử khóc suốt nửa tiếng hơn mới dần nín khóc, có thể vì nó đã khóc đến mệt rồi nên dần dần ngủ thiếp đi. Ôn Ngôn tranh thủ cơ hội này nhẹ nhàng ru ngủ, đến khi Tiểu Đoàn Tử đã say giấc thì cô mới bế đứa bé trở lại phòng ngủ.
Lại kết thúc một ngày, cô tranh thủ thời khắc yên tĩnh này đi rửa mặt, sau khi thoa kem dưỡng xong mới lên giường đi ngủ. Khi Ôn Ngôn bước lên giường cũng nhẹ nhàng hết mức có thể để không đánh thức Mục Đình Sâm, đúng thật anh đã rất vất vả rồi, vất vả đến mức cô có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của anh. Tính ra anh cũng là một người đàn ông khá gò bó bản thân và thói quen sinh hoạt vô cùng tốt, hầu như anh không có những khuyết điểm lớn nào. Anh không chỉ khác xa với hình ảnh “đàn ông xấu” mà người ta thường nói, thậm chí còn chú trọng hơn cả một người phụ nữ như cô.
Ôn Ngôn vừa điều chỉnh tư thế nằm thì Mục Đình Sâm đã theo thói quen áp sát đến rồi ôm cô vào lòng. Thói quen hình thành một cách tự nhiên này khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp, đồng thời cũng làm cô cảm thấy giữa hai người rất thân mật.
Cô thích cái ôm của anh.
“Ngày hôm nay em chưa làm nũng với anh…”
Toàn thân cô đông cứng. Cái tên này vân chưa ngủ sao? Động tác của cô nhẹ nhàng đến vậy mà cũng đánh thức được anh ư2 Cô nói nhỏ: “Anh đi ngủ đi. Cũng sắp mở không nổi mắt rồi mà anh còn tự dày vò bản thân.”
Mục Đình Sâm ở phía hít sâu mùi hơn ở cổ cô: “Dù buồn ngủ nhưng vẫn phải làm theo quy trình… em rất thơm…”
Trái tim cô đập nhanh đến lợi hại, trước đây từng nói rằng cô sẽ làm những trước mặt anh mỗi ngày nhưng cô một lần cũng chưa làm qua. Cô còn cho rằng anh không để tâm chuyện này, nhưng xem ra giờ đây anh lại nhớ ra rồi. Cô có chút cự nự mà từ chối: “Mau ngủ đi, anh đừng quấy nữa.”
Mục Đình Sâm càng ôm cô chặt hơn: “Mau lên.”
Cô chơi xấu: “Em không làm.”
Anh bàn thổi nhẹ vào tai cô: “Gọi một tiếng chồng, chúc ngủ ngon. Mau lên nào.”
Dường như Ôn Ngôn có thể nghe được tiếng trống ngực “thình thịch” của mình. Cô thử hỏi với giọng dò xét: “Chồng à… ngủ ngon?”
Nhưng ngữ khí của cô chẳng mang một chút ý tứ làm nũng nào, Mục Đình Sâm dần bát mãn: “Ngữ khí làm nũng của người ta thường ngọt dính, em có biết không? Có cần… anh dạy em không?”
Anh vừa dứt lời thì bàn tay liền không an phận mà xoa nắn một cái, khiến hô hấp của cô ngưng trệ mất một giây: “Anh làm công tác chuẩn bị một đêm trước đi, có gì để ngày mai tính.”
Có thể vì Mục Đình Sâm quá buồn ngủ nên anh không làm khó cô nữa, hô hấp của anh dần ổn định trở lại rồi không còn động tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Ngôn đang mơ mơ màng màng mở mắt thì bắt gặp đôi người đang nhìn cô của Mục Đình Sâm.
Cô nhìn vẻ mặt sảng khoái tỉnh táo của anh thì đoán rằng anh đã thức dậy từ lâu. Anh cứ chống một tay lên gác đầu rồi nhìn chằm chằm vào cô, làm cả người cô cũng tỉnh ngủ hẳn: “Làm…
làm gì vậy?”
Anh nhướng mày, cười nhẹ: “Làm…”
Ôn Ngôn thẹn thùng đầy anh một cái: “Đồ bỉ ổi!”
Anh cười rồi kéo cô vào lòng, sợ làm ổn đến Tiểu Đoàn Tử nên anh hạ thấp giọng của mình, khiến người ta nghe vào càng cảm thấy tràn ngập từ tính: “Có người đàn ông nào không phải như vậy không?”
Cô phản bác: “Trước đây anh không phải như vậy, rất nghiêm túc!”
Anh chôn mặt vào hõm cổ của cô, cọ nhẹ: “Trước đây anh giả vờ thôi. Anh sợ dọa sợ em nhưng giò thì không sợ nữa.”
Ôn Ngôn chợt có cảm giác bị lừa, cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi gọng kìm của anh: “Hôm nay em phải đến công ty, anh đừng làm em trễ giờ nữa. Em còn phải dậy tắm rửa đấy.”
Hai cánh tay của anh chắc nịch: “Còn sớm mà, sẽ không trễ giờ đâu. Nếu như em không phản khác thì sẽ không mắt nhiều thời gian. Chúng ta không gặp nhau gần nửa tháng rồi, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Nhớ ư? Tất nhiên cô nhớ anh, nhưng mà Ôn Ngôn sẽ không thừa nhận điều này. Cô làm sao có thể nói ra lời sến sầm như vậy chứ: “Chẳng phải anh đã trở về rồi à? Có gì để nhớ nữa chứ? Đừng nói với em là mới sáng sớm mà anh đã muốn… cái đó đi? Vẫn là thôi nhé?”
Cặp mắt của anh đã nhuốm một tầng sương mù: “Em nhìn anh có giống đang đùa không? Tối qua đã nói rồi, em làm nũng cho anh nghe xem.”
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Ôn Ngôn chuẩn bị tâm lý một lúc lâu rồi chôn mặt vào trước ngực anh: “Chồng à, người ta sắp trễ giờ làm rồi. Hôm nay tha cho em đi, yêu anh…”
Hô hấp của Mục Đình Sâm trì trệ, anh hoàn toàn không thể phản kháng lại, đành nhẫn nhịn mà buông lòng vòng tay: “Thật hết cách với em. Anh tha cho em trước, để tối rồi tính tiếp. Anh ngủ thêm một lúc đây, em dậy trước đi. Đừng có lảng vảng trước mặt anh nữa, nếu không thì anh nhịn không được đâu.”
Ôn Ngôn như thể được đại xá mà phóng nhanh vào nhà vệ sinh, đây là lần đầu tiên cô làm nũng nên không biết bản thân phát huy tốt hay không. Chắc anh cũng hài lòng đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.