Chương 944: Khả nghi
Vô Danh Thí Chủ
15/06/2021
Mục Đình Sâm đi đến trước mặt An Tuyết Ly ngồi xuống, cầm tay của bà: “Dì nhỏ, trong quá khứ, đến cùng là dì đã chịu bao nhiêu khổ? Người đàn ông kia, có phải đã từng động thủ với dì? Tại sao dì không rời khỏi ông ta?”
Sắc mặt An Tuyết Ly trong nháy mắt trắng bệch, giống như nghĩ đến chuyện gì rất khủng bó vậy, đáy mắt cấp tốc hiện một vòng sợ hãi: “Cháu đang nói cái gì…”
Mục Đình Sâm cầm chặt tay An Tuyết Ly hơn: “Dì nhỏ, chúng ta là người thân, không có chuyện gì dì không thể nói với cháu, cháu chỉ muốn hiểu rõ quá khứ của dì, muốn biết vì cái gì thần kinh cơ thể của dì lại có vấn đề, dì nên được sống dưới ánh mặt trời.”
An Tuyết Ly thất kinh tránh tay của anh ra: *Dì nghe không hiều cháu đang nói gì! Đừng hỏi nữa! Hiện tại dì rất tốt…
thật đó… van cầu cháu đừng hỏi nữa…”
Mục Đình Sâm có chút chằn chờ, Ôn Ngôn biết tâm anh mềm nhũn, khẽ cắn môi mở miệng nói: “Dì nhỏ, cuối cùng là dì có chuyện gì giấu bọn cháu? Nơi này không có người khác, dì có thể nói với bọn cháu, nói ra sẽ dễ chịu hơn nhiều. Dì sống thế này, bọn cháu nhìn cũng thấy mệt mỏi.
Cháu không hi vọng dì tiếp tục ngủ không ngon giác, lúc ngủ luôn gặp ác mộng, cháu và Đình Sâm đều hy vọng dì có thể sống tốt.” Dù sao thế cũng tốt với An Tuyết Ly, cũng tốt với họ, An Tuyết Ly không bình thường mang đến không ít bối rối cho bọn họ.
Ánh mắt An Tuyết Ly dừng lại ở trên mặt Mục Đình Sâm, hốc mắt ẩn ẩn ngắn lệ lấp lóe: “Có một số việc, không nói, đối với cháu và dì đều tốt. Đình Sâm, là dì can tâm tình nguyện, vì cháu, cái gì dì cũng không cần quan tâm, lúc trước địa ngục như thế dì đều có thể sống qua, hiện tại đến thiên đường, dì đương nhiên có thể sống tốt. Quá khứ đều không quan trọng, dì không muốn nói, các cháu cũng đừng nghĩ nữa. Tâm nguyện lớn nhất đời này của dì, đã hoàn thành, coi như bây giờ có chết, thì cũng không có gì luyến tiếc.”
Có lẽ là tình cảm trong mắt An Tuyết Ly quá mức nồng đậm, hù dọa Mục Đình Sâm, anh ngồi dậy lui về phía sau mấy bước: “Dì nhỏ, cháu không hiểu dì đang nói gì, chân của dì vì cháu mới bị thương, không sai, nhưng hôn nhân của dì… có quan hệ gì với cháu sao?”
Vì cái gì… vì cái gì rõ ràng chỉ là quan hệ giữa dì nhỏ và cháu trai, An Tuyết Ly đối với anh lại tốt như vậy? Tốt như: là… mẹ con ruột!
Suy đoán này làm trong lòng của anh tháp thỏm lo âu. Sợ hãi của anh bị An Tuyết Ly nhìn thấu, An Tuyết Ly đột nhiên đổi ngữ điệu nhẹ nhõm: “Dì nói là chuyện chân của dì, ý của dì là, không muốn cháu bởi vậy canh cánh trong lòng, không sao. Hôn nhân của dì mặc kệ hỏng bét thế nào, đều đã qua rồi. Dì không muốn nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Tiểu Đoàn Tử cũng lớn như vậy rồi, sang năm là ba tuổi, Ôn Ngôn dự định mang thai lần hai không? Hiện tại dì là người tàn phế, cũng không thể đi ra ngoài làm việc, chân què đến công ty không dễ nhìn, cháu sinh con, dì còn có thể giúp cháu chăm sóc.”
Không ngờ chủ đề sẽ kéo tới người mình, Ôn Ngôn giật giật khóe môi: “Chuyện đó… cháu không thể sinh con nữa, có Tiểu Đoàn Tử là đủ rồi, lúc sinh Tiểu Đoàn Tử cơ thể cháu bị thương.”
Cô chỉ có thể nói như vậy, không cần thiết nói quá chỉ tiết.
Không ngờ tới An Tuyết Ly đưa ra lời nói làm kinh người: “Không phải là con riêng của Mục gia hại chứ?”
Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm liếc nhau, hai bên không nói gì, hiện tại Triển Trì thành Diệp Quân Tước, cũng coi như: hối cải để làm người mới, chuyện quá khứ không cần thiết lại giữ lấy không thả, huống chi có Tiểu Đoàn Tử, bọn họ cũng không có tiếc nuối gì. Mấu chốt nhát là, An Tuyết Ly ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng không liên hệ với trong nước, bà không chỉ biết chuyện bố Mục Đình Sâm làm, còn biết chuyện con riêng, xem ra máy năm nay cũng chú ý Mục gia không ít.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, An Tuyết Ly chú ý mục đích bản thân nói nhỏ: “Dì chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhìn có vẻ nó không gây phiền phức cho các cháu, không có thì tốt, nếu có, dì sẽ không bỏ qua cho nó.”
Ôn Ngôn hít vào một hơi: “Không có, mặc dù chung đụng không tốt, cũng không tính là quá xấu, hiện tại ngẫu nhiên còn có thể đi lại với anh ấy, bây giờ anh ấy cũng không nhằm vào Mục thị nữa, khá tốt.
An Tuyết Ly hơi kinh ngạc: “Vậy chính là cậu ta có tiền đồ của bản thân? Nếu không Mục thị khối thịt lớn như thế, cậu ta có thể không chú ý sao? Không phải các cháu thỉnh thoảng có đi lại sao? Lúc nào mời đến cùng ăn cơm, để dì nhìn một chút?”
Ôn Ngôn đang không biết nên làm sao đáp lại, Mục Đình Sâm thay cô giải vây: “Không cần thiết, quan hệ của cháu với cậu ta cũng không tốt.”
Nếu An Tuyết Ly biết con riêng kia bây giờ là Diệp Quân Tước, còn năm giữ một bộ phận cổ phần Mục thị, sợ là sẽ không vui đi? Ở trong đó quá nhiều quanh co quấn lượn, không giải thích rõ sẽ phiền phức.
An Tuyết Ly không kiên trì nữa: “Được thôi, dù sao dì cũng không thích cậu ta, không gặp thì không gặp đi, vừa nghĩ tới cậu ta là con hoang của bố cháu và phụ nữ bên ngoài, dì liền buồn nôn.”
Một bên khác, Diệp Quân Tước hắt hơi hai cái, luôn cảm thấy có người nói nói xấu sau lưng mình.
Hôm nay anh không đến công ty, cả ngày đều ở trong trang viên chơi đùa với Tiểu Nhuế Nhuế, Khúc Thanh Ca ở một bên ghét bỏ nói: “Gần đây nhiệt độ đang giảm, anh cũng đừng để bị cảm, suốt ngày ôm Nhué Nhué, lây bệnh cho con.”
Diệp Quân Tước hoàn toàn không thèm để ý: “Ai nói anh bị cảm? Chắc là có người nói xấu sau lưng anh.”
Khúc Thanh Ca bị chọc phát cười: “Ha ha, anh còn tin chuyện này cơ? Vậy theo anh, là ai nói xấu sau lưng anh?
Người anh đắc tội cũng không ít, cứ như vậy xem ra, một ngày hai mươi bốn giờ anh hắt xì đều không dừng được.
Đừng cãi lại em, trời lạnh mặc áo ấm vào, đừng chỉ muốn phong độ không muốn nhiệt độ.”
Diệp Quân tước lườm cô một chút: “Sao em giống như mẹ anh vậy? Khi còn bé mẹ anh cũng thường xuyên nói anh như thê.
Nói cho hết lời, ý cười đáy mắt anh cũng thu lại, nói đến mẹ mình, anh không tránh khỏi có chút khổ sở.
Khúc Thanh Ca rất giỏi về khoản nhìn mặt nói chuyện, đứng dậy mở cửa sổ ra, để ánh nắng tràn vào trong phòng: “Hôm nay trời đẹp, ra ngoài chơi chút đi.”
Diệp Quân tước nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng mà hôm nay lười động, hôm khác đi. Không phải em hỏi là ai nói xấu anh đi? Anh cảm thấy… hẳn là dì nhỏ Mục Đình Sâm đi. Ngoại trừ bà ta, anh thực sự không nghĩ đến người khác.”
Khúc Thanh Ca dừng một lát mới lên tiếng: “Nghe nói hồi trước dì nhỏ anh ấy xảy ra chuyện, Ôn Ngôn cũng một mực chăm sóc, đến công ty cũng không đi. Đèn ở sàn catwalk đang yên đang lành sao lại rơi xuống? Còn thiếu chút nữa là rơi vào Mục Đình Sâm, thật sự là rất khả nghị, hoặc chính là thực sự quá xui xẻo.”
Ánh mắt Diệp Quân Tước khẽ nhúc nhích: “Hoàn toàn chính xác… rất khả nghi. Sân bãi Mục thị cơ hồ đều là cố định, trang hoàng cái gì từ trước đến nay đều là tốt nhất,.
chuyện đèn rơi xuống cũng có xác xuất tháp như rơi mưa đao vậy, cơ hồ là không thể nào, làm sao lại đột nhiên rơi xuống? Nhưng đây là chuyện Mục gia, anh lười quản, Mục Đình Sâm cũng không ngốc như vậy, kiểu gì cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Sắc mặt An Tuyết Ly trong nháy mắt trắng bệch, giống như nghĩ đến chuyện gì rất khủng bó vậy, đáy mắt cấp tốc hiện một vòng sợ hãi: “Cháu đang nói cái gì…”
Mục Đình Sâm cầm chặt tay An Tuyết Ly hơn: “Dì nhỏ, chúng ta là người thân, không có chuyện gì dì không thể nói với cháu, cháu chỉ muốn hiểu rõ quá khứ của dì, muốn biết vì cái gì thần kinh cơ thể của dì lại có vấn đề, dì nên được sống dưới ánh mặt trời.”
An Tuyết Ly thất kinh tránh tay của anh ra: *Dì nghe không hiều cháu đang nói gì! Đừng hỏi nữa! Hiện tại dì rất tốt…
thật đó… van cầu cháu đừng hỏi nữa…”
Mục Đình Sâm có chút chằn chờ, Ôn Ngôn biết tâm anh mềm nhũn, khẽ cắn môi mở miệng nói: “Dì nhỏ, cuối cùng là dì có chuyện gì giấu bọn cháu? Nơi này không có người khác, dì có thể nói với bọn cháu, nói ra sẽ dễ chịu hơn nhiều. Dì sống thế này, bọn cháu nhìn cũng thấy mệt mỏi.
Cháu không hi vọng dì tiếp tục ngủ không ngon giác, lúc ngủ luôn gặp ác mộng, cháu và Đình Sâm đều hy vọng dì có thể sống tốt.” Dù sao thế cũng tốt với An Tuyết Ly, cũng tốt với họ, An Tuyết Ly không bình thường mang đến không ít bối rối cho bọn họ.
Ánh mắt An Tuyết Ly dừng lại ở trên mặt Mục Đình Sâm, hốc mắt ẩn ẩn ngắn lệ lấp lóe: “Có một số việc, không nói, đối với cháu và dì đều tốt. Đình Sâm, là dì can tâm tình nguyện, vì cháu, cái gì dì cũng không cần quan tâm, lúc trước địa ngục như thế dì đều có thể sống qua, hiện tại đến thiên đường, dì đương nhiên có thể sống tốt. Quá khứ đều không quan trọng, dì không muốn nói, các cháu cũng đừng nghĩ nữa. Tâm nguyện lớn nhất đời này của dì, đã hoàn thành, coi như bây giờ có chết, thì cũng không có gì luyến tiếc.”
Có lẽ là tình cảm trong mắt An Tuyết Ly quá mức nồng đậm, hù dọa Mục Đình Sâm, anh ngồi dậy lui về phía sau mấy bước: “Dì nhỏ, cháu không hiểu dì đang nói gì, chân của dì vì cháu mới bị thương, không sai, nhưng hôn nhân của dì… có quan hệ gì với cháu sao?”
Vì cái gì… vì cái gì rõ ràng chỉ là quan hệ giữa dì nhỏ và cháu trai, An Tuyết Ly đối với anh lại tốt như vậy? Tốt như: là… mẹ con ruột!
Suy đoán này làm trong lòng của anh tháp thỏm lo âu. Sợ hãi của anh bị An Tuyết Ly nhìn thấu, An Tuyết Ly đột nhiên đổi ngữ điệu nhẹ nhõm: “Dì nói là chuyện chân của dì, ý của dì là, không muốn cháu bởi vậy canh cánh trong lòng, không sao. Hôn nhân của dì mặc kệ hỏng bét thế nào, đều đã qua rồi. Dì không muốn nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Tiểu Đoàn Tử cũng lớn như vậy rồi, sang năm là ba tuổi, Ôn Ngôn dự định mang thai lần hai không? Hiện tại dì là người tàn phế, cũng không thể đi ra ngoài làm việc, chân què đến công ty không dễ nhìn, cháu sinh con, dì còn có thể giúp cháu chăm sóc.”
Không ngờ chủ đề sẽ kéo tới người mình, Ôn Ngôn giật giật khóe môi: “Chuyện đó… cháu không thể sinh con nữa, có Tiểu Đoàn Tử là đủ rồi, lúc sinh Tiểu Đoàn Tử cơ thể cháu bị thương.”
Cô chỉ có thể nói như vậy, không cần thiết nói quá chỉ tiết.
Không ngờ tới An Tuyết Ly đưa ra lời nói làm kinh người: “Không phải là con riêng của Mục gia hại chứ?”
Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm liếc nhau, hai bên không nói gì, hiện tại Triển Trì thành Diệp Quân Tước, cũng coi như: hối cải để làm người mới, chuyện quá khứ không cần thiết lại giữ lấy không thả, huống chi có Tiểu Đoàn Tử, bọn họ cũng không có tiếc nuối gì. Mấu chốt nhát là, An Tuyết Ly ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng không liên hệ với trong nước, bà không chỉ biết chuyện bố Mục Đình Sâm làm, còn biết chuyện con riêng, xem ra máy năm nay cũng chú ý Mục gia không ít.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, An Tuyết Ly chú ý mục đích bản thân nói nhỏ: “Dì chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhìn có vẻ nó không gây phiền phức cho các cháu, không có thì tốt, nếu có, dì sẽ không bỏ qua cho nó.”
Ôn Ngôn hít vào một hơi: “Không có, mặc dù chung đụng không tốt, cũng không tính là quá xấu, hiện tại ngẫu nhiên còn có thể đi lại với anh ấy, bây giờ anh ấy cũng không nhằm vào Mục thị nữa, khá tốt.
An Tuyết Ly hơi kinh ngạc: “Vậy chính là cậu ta có tiền đồ của bản thân? Nếu không Mục thị khối thịt lớn như thế, cậu ta có thể không chú ý sao? Không phải các cháu thỉnh thoảng có đi lại sao? Lúc nào mời đến cùng ăn cơm, để dì nhìn một chút?”
Ôn Ngôn đang không biết nên làm sao đáp lại, Mục Đình Sâm thay cô giải vây: “Không cần thiết, quan hệ của cháu với cậu ta cũng không tốt.”
Nếu An Tuyết Ly biết con riêng kia bây giờ là Diệp Quân Tước, còn năm giữ một bộ phận cổ phần Mục thị, sợ là sẽ không vui đi? Ở trong đó quá nhiều quanh co quấn lượn, không giải thích rõ sẽ phiền phức.
An Tuyết Ly không kiên trì nữa: “Được thôi, dù sao dì cũng không thích cậu ta, không gặp thì không gặp đi, vừa nghĩ tới cậu ta là con hoang của bố cháu và phụ nữ bên ngoài, dì liền buồn nôn.”
Một bên khác, Diệp Quân Tước hắt hơi hai cái, luôn cảm thấy có người nói nói xấu sau lưng mình.
Hôm nay anh không đến công ty, cả ngày đều ở trong trang viên chơi đùa với Tiểu Nhuế Nhuế, Khúc Thanh Ca ở một bên ghét bỏ nói: “Gần đây nhiệt độ đang giảm, anh cũng đừng để bị cảm, suốt ngày ôm Nhué Nhué, lây bệnh cho con.”
Diệp Quân Tước hoàn toàn không thèm để ý: “Ai nói anh bị cảm? Chắc là có người nói xấu sau lưng anh.”
Khúc Thanh Ca bị chọc phát cười: “Ha ha, anh còn tin chuyện này cơ? Vậy theo anh, là ai nói xấu sau lưng anh?
Người anh đắc tội cũng không ít, cứ như vậy xem ra, một ngày hai mươi bốn giờ anh hắt xì đều không dừng được.
Đừng cãi lại em, trời lạnh mặc áo ấm vào, đừng chỉ muốn phong độ không muốn nhiệt độ.”
Diệp Quân tước lườm cô một chút: “Sao em giống như mẹ anh vậy? Khi còn bé mẹ anh cũng thường xuyên nói anh như thê.
Nói cho hết lời, ý cười đáy mắt anh cũng thu lại, nói đến mẹ mình, anh không tránh khỏi có chút khổ sở.
Khúc Thanh Ca rất giỏi về khoản nhìn mặt nói chuyện, đứng dậy mở cửa sổ ra, để ánh nắng tràn vào trong phòng: “Hôm nay trời đẹp, ra ngoài chơi chút đi.”
Diệp Quân tước nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng mà hôm nay lười động, hôm khác đi. Không phải em hỏi là ai nói xấu anh đi? Anh cảm thấy… hẳn là dì nhỏ Mục Đình Sâm đi. Ngoại trừ bà ta, anh thực sự không nghĩ đến người khác.”
Khúc Thanh Ca dừng một lát mới lên tiếng: “Nghe nói hồi trước dì nhỏ anh ấy xảy ra chuyện, Ôn Ngôn cũng một mực chăm sóc, đến công ty cũng không đi. Đèn ở sàn catwalk đang yên đang lành sao lại rơi xuống? Còn thiếu chút nữa là rơi vào Mục Đình Sâm, thật sự là rất khả nghị, hoặc chính là thực sự quá xui xẻo.”
Ánh mắt Diệp Quân Tước khẽ nhúc nhích: “Hoàn toàn chính xác… rất khả nghi. Sân bãi Mục thị cơ hồ đều là cố định, trang hoàng cái gì từ trước đến nay đều là tốt nhất,.
chuyện đèn rơi xuống cũng có xác xuất tháp như rơi mưa đao vậy, cơ hồ là không thể nào, làm sao lại đột nhiên rơi xuống? Nhưng đây là chuyện Mục gia, anh lười quản, Mục Đình Sâm cũng không ngốc như vậy, kiểu gì cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.