Chương 441: Không Thấy Bà Cụ
Vô Danh Thí Chủ
08/02/2021
Kính Thiếu Khanh hít sâu một hơi, người phụ nữ của anh ở bên đó chịu ấm
ức, tức phát khóc rồi. Bây giờ anh ngoài đau lòng chính là tức giận:
"Được, được rồi, em đừng khóc, em đang ở đâu? Bây giờ anh tới đón em. Em ở yên chỗ đó nhé đừng đi đâu hết nha? Cái công ty quèn đó, đừng tức
nữa, chúng ta không thèm!"
Trần Mộng Dao sụt sịt, sau khi gửi vị trí của mình cô đứng bên lề đường chờ đợi. Bây giờ thời tiết dần trở lạnh, cũng không quá nóng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Ngay sau đó, chiếc xe thể thao sang trọng của Kính Thiếu Khanh đỗ vào lề đường. Sau khi lên xe nhìn thấy anh, lại nhịn không được tâm trạng đổ vỡ, dựa vào vai anh và bắt đầu khóc: “Bây giờ em cảm thấy bản thân vô cùng vô dụng, bị người ta đuổi ra khỏi cửa rồi, tức chết mất..."
Kinh Thiếu Khanh vừa vỗ lưng an ủi, vừa nhìn về phía tòa nhà văn phòng cách đó không xa, chỉ là một công ty nhỏ đến xách giày cho anh cũng không xứng, lại làm cho người phụ nữ của anh chịu ấm ức!
Trên đường về, anh thăm dò hỏi: "Nếu em... nếu em vẫn muốn đi làm, em có muốn đến chi nhánh công ty của anh không? Chỉ là địa điểm hơi xa, ở khu Bắc, nếu ở tổng công ty dưới mí mắt anh sợ em không thoải mái, đến chi nhánh công ty được chứ đúng không? Em yên tâm, anh tuyệt đối không cho em đi cửa sau, cho em tự phát huy, về mặt nếp sống trong công ty em yên tâm, tuyệt đối tốt. Mỗi ngày anh sẽ tan ca trước hai tiếng đi đón em, dù sao cũng hơi xa, quay lại còn mất thêm hai tiếng, vậy ở bên chỗ anh cho rồi.
Trần Mộng Dao có chút do dự: "Chuyện này có phiền phức quá không? Khu Bắc hơi xa, đi tới đi lui cũng phải mất bốn tiếng. Bốn tiếng đồng hồ anh làm chuyện khác không tốt hơn hả? Chỉ chạy trên đường... em đến tong công ty cũng không sao, nhưng anh không được nói ra mối quan hệ của chúng ta, nếu không người khác sẽ có cái nhìn khác về em. Ít nhất cho tới trước khi chúng ta kết hôn không được nói ra..."
Kinh Thiếu Khanh nhìn thấy cô nhượng bộ, trong lòng sáng tỏ thông suốt: "Như vậy mới đúng mà, được, anh hứa sẽ làm theo yêu cầu của em, vậy là quyết định nhé? Ngày mai em trực tiếp đến bộ phận nhân sự phỏng vấn là được. Ngày trước
Chương 439: Không Thấy Bà Cụ
từng tiếp em ở chỗ của anh, bên nhân sự nhất định sẽ ưu tiên thông qua."
Trần Mộng Dao gật đầu: "Được, ngày mai em đi. Làm chậm trễ công việc của anh rồi, xin lỗi anh nhé, anh đưa em về rồi quay lại công ty đi, tối nay em muốn ăn một bữa thịnh soạn để trút giận, anh đi với em nhé."
Kinh Thiếu Khanh lấy tay xoa mái tóc dài của cô: "Không sao, buổi chiều anh không đến công ty nữa. Em muốn sắp xếp gì cũng được."
Trần Mộng Dao đôi mắt bỗng nhiên đờ đẫn: "Em... bây giờ muốn ngủ..."
Kính Thiếu Khanh không ngờ là cô vẫn còn tâm trạng để ngủ: “Ờ... vậy về nhà anh, em cứ ngủ, khi nào dậy thì chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng. Chỉ có cô mới có thể làm được loại chuyện này. Đã tức đến phát khóc rồi, còn có tâm trạng ngủ nghỉ ăn một bữa thịnh soạn, anh có phần nghi ngờ cô có phải bị đả kích rồi không... Không phải người bình thường đều sẽ rất phiền muộn sao?
Của tiệm bánh ngọt.
Ôn Ngôn chạy về căn hộ ngay khi rảnh rỗi, bây giờ trong nhà có một bà cụ cần chăm sóc mọi lúc, cô thật sự không yên tâm.
Trở về đến nhà, cả người cô ngây ra, bà cụ đã biến mất!
Căn phòng lớn như vậy, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy hết. Một bà cụ đi đứng không tiện có thể đi đâu? Cô có chút hoảng hốt, sau khi ra khỏi khách sạn liền đi thẳng đến cửa tiệm, bận rộn đến mức năm giờ cô mới rảnh để về nhà, bà cụ không hề gọi điện cho cô, chỉ có Mục Đình Sâm nói với cô là anh sẽ về Để Độ.
Kể từ khi cô rời khỏi căn hộ, tới giờ cũng chưa tới năm tiếng, làm sao mọi người có thể biển mất?
Vừa lúc cô đang luống cuống chân tay định gọi cảnh sát, bỗng phát hiện trong điện thoại có tin nhắn của Mục Đình Sâm, lúc cô bận không kịp kiểm tra lại tin nhắn: “Bà nội anh đã đón về Đế Độ rồi, tự bà muốn đi cùng anh. Dù sao em cũng không tiện chăm sóc, thôi để anh chăm sóc thay em đi. Anh và bà đi rồi, nếu em nhớ thì quay lại Đế Đô thăm nhé."
Cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, bất kể dù có phải bà cụ tự muốn đi hay không, điều kiện trước tiên để Mục Đinh Sâm đồng ý, tuyệt đối phải là có lợi cho anh. Anh đang biến tướng ép cô về Đế Đô sao?
Hoãn quả thần lai, cô rót một cổc nước một hơi uống cạn, mệt đến mức không kịp uống một ngụm nước, còn làm cho cô lo lắng một trận.
Khi cô gọi cho Mục Đình Sâm, hiển thị tắt máy, tức là họ vẫn chưa xuống máy bay. Cô cảm thấy mọi chuyện trở nên phức tạp, vốn dĩ cô nghĩ là có thể trì hoãn thêm một thời gian, sau một năm sẽ nói chuyện đàng hoàng với Mục Định Sâm. Bây giờ bà cụ đang ở trong tay anh, cô có lựa chọn nào không? Có lẽ chưa đầy một năm nữa cô sẽ phải ngoan ngoãn quay lại Đế Đô tìm anh.
Cô quay sang gọi video cho Trần Mộng Dao, lúc này phải tìm người trò chuyện để vơi đi phiền não. Khi video được kết nối, Trần Mộng Dao vẫn nhắm nghiền mắt, bộ dạng như chưa tỉnh: "Tiểu Ngôn... mình đang ngủ, có chuyện gì vậy?"
Ôn Ngôn tràn đầy khổ tâm gắng gượng lại nghẹn ngào: "Giờ này mà cậu ngủ cái gì... Được rồi... cậu ngủ đi, mình không sao..."
Trần Mộng Dao sụt sịt, sau khi gửi vị trí của mình cô đứng bên lề đường chờ đợi. Bây giờ thời tiết dần trở lạnh, cũng không quá nóng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Ngay sau đó, chiếc xe thể thao sang trọng của Kính Thiếu Khanh đỗ vào lề đường. Sau khi lên xe nhìn thấy anh, lại nhịn không được tâm trạng đổ vỡ, dựa vào vai anh và bắt đầu khóc: “Bây giờ em cảm thấy bản thân vô cùng vô dụng, bị người ta đuổi ra khỏi cửa rồi, tức chết mất..."
Kinh Thiếu Khanh vừa vỗ lưng an ủi, vừa nhìn về phía tòa nhà văn phòng cách đó không xa, chỉ là một công ty nhỏ đến xách giày cho anh cũng không xứng, lại làm cho người phụ nữ của anh chịu ấm ức!
Trên đường về, anh thăm dò hỏi: "Nếu em... nếu em vẫn muốn đi làm, em có muốn đến chi nhánh công ty của anh không? Chỉ là địa điểm hơi xa, ở khu Bắc, nếu ở tổng công ty dưới mí mắt anh sợ em không thoải mái, đến chi nhánh công ty được chứ đúng không? Em yên tâm, anh tuyệt đối không cho em đi cửa sau, cho em tự phát huy, về mặt nếp sống trong công ty em yên tâm, tuyệt đối tốt. Mỗi ngày anh sẽ tan ca trước hai tiếng đi đón em, dù sao cũng hơi xa, quay lại còn mất thêm hai tiếng, vậy ở bên chỗ anh cho rồi.
Trần Mộng Dao có chút do dự: "Chuyện này có phiền phức quá không? Khu Bắc hơi xa, đi tới đi lui cũng phải mất bốn tiếng. Bốn tiếng đồng hồ anh làm chuyện khác không tốt hơn hả? Chỉ chạy trên đường... em đến tong công ty cũng không sao, nhưng anh không được nói ra mối quan hệ của chúng ta, nếu không người khác sẽ có cái nhìn khác về em. Ít nhất cho tới trước khi chúng ta kết hôn không được nói ra..."
Kinh Thiếu Khanh nhìn thấy cô nhượng bộ, trong lòng sáng tỏ thông suốt: "Như vậy mới đúng mà, được, anh hứa sẽ làm theo yêu cầu của em, vậy là quyết định nhé? Ngày mai em trực tiếp đến bộ phận nhân sự phỏng vấn là được. Ngày trước
Chương 439: Không Thấy Bà Cụ
từng tiếp em ở chỗ của anh, bên nhân sự nhất định sẽ ưu tiên thông qua."
Trần Mộng Dao gật đầu: "Được, ngày mai em đi. Làm chậm trễ công việc của anh rồi, xin lỗi anh nhé, anh đưa em về rồi quay lại công ty đi, tối nay em muốn ăn một bữa thịnh soạn để trút giận, anh đi với em nhé."
Kinh Thiếu Khanh lấy tay xoa mái tóc dài của cô: "Không sao, buổi chiều anh không đến công ty nữa. Em muốn sắp xếp gì cũng được."
Trần Mộng Dao đôi mắt bỗng nhiên đờ đẫn: "Em... bây giờ muốn ngủ..."
Kính Thiếu Khanh không ngờ là cô vẫn còn tâm trạng để ngủ: “Ờ... vậy về nhà anh, em cứ ngủ, khi nào dậy thì chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng. Chỉ có cô mới có thể làm được loại chuyện này. Đã tức đến phát khóc rồi, còn có tâm trạng ngủ nghỉ ăn một bữa thịnh soạn, anh có phần nghi ngờ cô có phải bị đả kích rồi không... Không phải người bình thường đều sẽ rất phiền muộn sao?
Của tiệm bánh ngọt.
Ôn Ngôn chạy về căn hộ ngay khi rảnh rỗi, bây giờ trong nhà có một bà cụ cần chăm sóc mọi lúc, cô thật sự không yên tâm.
Trở về đến nhà, cả người cô ngây ra, bà cụ đã biến mất!
Căn phòng lớn như vậy, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy hết. Một bà cụ đi đứng không tiện có thể đi đâu? Cô có chút hoảng hốt, sau khi ra khỏi khách sạn liền đi thẳng đến cửa tiệm, bận rộn đến mức năm giờ cô mới rảnh để về nhà, bà cụ không hề gọi điện cho cô, chỉ có Mục Đình Sâm nói với cô là anh sẽ về Để Độ.
Kể từ khi cô rời khỏi căn hộ, tới giờ cũng chưa tới năm tiếng, làm sao mọi người có thể biển mất?
Vừa lúc cô đang luống cuống chân tay định gọi cảnh sát, bỗng phát hiện trong điện thoại có tin nhắn của Mục Đình Sâm, lúc cô bận không kịp kiểm tra lại tin nhắn: “Bà nội anh đã đón về Đế Độ rồi, tự bà muốn đi cùng anh. Dù sao em cũng không tiện chăm sóc, thôi để anh chăm sóc thay em đi. Anh và bà đi rồi, nếu em nhớ thì quay lại Đế Đô thăm nhé."
Cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, bất kể dù có phải bà cụ tự muốn đi hay không, điều kiện trước tiên để Mục Đinh Sâm đồng ý, tuyệt đối phải là có lợi cho anh. Anh đang biến tướng ép cô về Đế Đô sao?
Hoãn quả thần lai, cô rót một cổc nước một hơi uống cạn, mệt đến mức không kịp uống một ngụm nước, còn làm cho cô lo lắng một trận.
Khi cô gọi cho Mục Đình Sâm, hiển thị tắt máy, tức là họ vẫn chưa xuống máy bay. Cô cảm thấy mọi chuyện trở nên phức tạp, vốn dĩ cô nghĩ là có thể trì hoãn thêm một thời gian, sau một năm sẽ nói chuyện đàng hoàng với Mục Định Sâm. Bây giờ bà cụ đang ở trong tay anh, cô có lựa chọn nào không? Có lẽ chưa đầy một năm nữa cô sẽ phải ngoan ngoãn quay lại Đế Đô tìm anh.
Cô quay sang gọi video cho Trần Mộng Dao, lúc này phải tìm người trò chuyện để vơi đi phiền não. Khi video được kết nối, Trần Mộng Dao vẫn nhắm nghiền mắt, bộ dạng như chưa tỉnh: "Tiểu Ngôn... mình đang ngủ, có chuyện gì vậy?"
Ôn Ngôn tràn đầy khổ tâm gắng gượng lại nghẹn ngào: "Giờ này mà cậu ngủ cái gì... Được rồi... cậu ngủ đi, mình không sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.