Chương 895: Không Tin Rằng Bản Tính Của Con Người Là Lương Thiện
Vô Danh Thí Chủ
04/06/2021
Nói như vậy thì lại là Khương Nghiên Nghiên cứu Tiểu Đoàn Tử sao? Ít ra thì sự thực nhìn thấy là như vậy, Khương Nghiên Nghiên đích thực là không hề hại Tiểu Đoàn Tử. Ôn Ngôn gật đầu nói: “Thằng bé không có chuyện gì, cô cũng không biết chăm sóc trẻ con, lần sau tránh xa thằng bé ra, ở Mục trạch có bao nhiêu người như thế, có người trông thằng bé.”
Má Lưu bởi vì sự tạm thời rời khỏi Tiểu Đoàn Tử mà cảm thấy vô cùng áy náy: “Đều là trách má, trách má không nên vì thấy có người ở đó mà yên tâm đi ra chỗ khác, bằng không thì sẽ không xảy ra chuyện này. Mấy người giúp việc dọn dẹp trong nhà cũng thật là, đến một chút nước như thế cũng không lau cho sạch, má đi về nhất định sẽ mắng bọn họ.”
Từ đầu đến cuối, Trần Hàm đều không hề nói giúp cho Khương Nghiên Nghiên đến một câu, hầu hết thời gian đều là giữ thái độ im lặng, kể cả là lúc Ôn Ngôn nổi giận, bà cũng không hề nói tiếng nào. Kỳ thực bà cũng có nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên ôm Tiểu Đoàn Tử cùng lăn xuống cầu thang, còn về chuyện xảy ra trước khi lăn xuống cầu thang thì bà không hề rõ, nhưng mà chỉ với những gì mà bà nhìn thấy thì đúng là Khương Nghiên Nghiên cứu Tiểu Đoàn Tử.
Bà không dám nói gì là vì sợ Ôn Ngôn cho rằng bà bao che cho Khương Nghiên Nghiên, bà có nói nhiều đến thế nào thì cũng không bằng kết quả mà sự thật bày ra, cũng may là Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì, bằng không thì không thể nói rõ ràng được.
Về đến Mục trạch, má Lưu đi nói nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tất cả mọi người bận cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa ăn trưa, đều vừa mệt vừa đói.
Tiểu Đoàn Tử cũng không kịp đợi ăn cơm, ừng ực uống hết một bình sữa, uống xong là lăn ra ngủ mát rồi, lông mi cong vút của thằng bé vẫn còn đầy nước mắt, nhìn rất là tội nghiệp.
Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ của Tiểu Đoàn Tử, thấy vô cùng xót xa, cần thận bề thằng bé lên trên tầng, lúc đi đến đầu cầu thang thì đúng là có phát hiện ra vệt nước, đến lúc này nhìn thì vệt nước vẫn chưa hề khô, cô rất bực bội, bế Tiểu Đoàn Tử về phòng của trẻ con xong, cô nói Lâm quản gia gọi tất cả người giúp việc của Mục trạch đến phòng khách.
Nhìn lúc nhúc mười mấy người đứng đó, cô tức giận quát lớn: “Ai là người phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà?”
Sau khoảng hơn mười giây, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đứng ra: “Là tôi…”
Ôn Ngôn xua xua tay: “Chú Lâm, thanh toán tiền công cho chị ta, sa thải chị ta. Đến dọn vệ sinh nhà mà cũng làm không xong thì giữ lại làm gì chứ? Trong nhà có cả người già lẫn trẻ con, trên sàn cứ ướt rờn rợn như thế, hôm nay may mà không có ngã ra vấn đề gì lớn, sau này thì khó nói. Đây là công việc, là trách nhiệm, đến phần việc của mình mà cũng làm không tốt!”
Lâm quản gia đáp lại một câu rồi đưa người phụ nữ đó đi ra.
Những người giúp việc còn lại thì cúi đầu không dám nói gì, đến thở mạnh cũng không dám, một số người là vì sợ cơn thịnh nộ của Ôn Ngôn, một số thì sợ sẽ bị mất công việc có đãi ngộ không hề tồi này.
Ôn Ngôn nhìn những người còn lại, đã có dự tính còn tốt hơn, người làm việc trong Mục trạch không cần thiết quá nhiều, càng nhiều thì càng loạn, tốt nhất là trừ những vị trí nhất thiết cần giữ một số người lại, những vị trí khác đều có thể sa thải.
Mục Đình Sâm buổi tối về đến nhà, vừa bước vào nhà đã nghe kể chuyện xảy ra ban ngày, anh cũng không có phản ứng gì, quay về phòng tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà rồi mới đi đến phòng trẻ con tìm Ôn Ngôn, Tiểu Đoàn Tử từ lúc về đến nhà thì vẫn ngủ, cho đến lúc này vẫn chưa dậy, Ôn Ngôn thì luôn ở bên cạnh trông thằng bé.
Anh nhìn Tiểu Đoàn Tử, rồi mới hỏi khẽ: “Không có chuyện gì chứ?”
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh: “Anh hỏi em hay là hỏi Tiểu Đoàn Tử?”
Anh đưa tay bóp khẽ cái mũi thanh mảnh của cô: “Hỏi em trước, sau đó là Tiểu Đoàn Tử.”
Đáy mắt cô thoáng qua một chút vui mừng: “Tiểu Đoàn Tử không có việc gì, em thị bị dọa mắt cả hồn vía, lúc ở công ty nhận được điện thoại, đầu óc của em đã trở nên trống rỗng, cũng may là không có chuyện gì. Cổ chân phải của Khương Nghiên Nghiên bị rạn xương nhẹ, phải bó bột, nhìn thì có vẻ như là cô ta đã cứu Tiểu Đoàn Tử mà trở nên như thế, nhưng mà tại sao em lại không tin là cô ta đột nhiên trở nên tốt như thế chứ? Anh tin không?”
Mục Đình Sâm ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Anh cũng không tin, theo như tính cách của cô ta. Chuyện này mà không có liên quan gì đến cô ta thì thôi, cô ta còn bảo vệ Tiểu Đoàn Tử nữa thì đúng là rất kỳ quặc. Từ trước đến nay anh không tin rằng bản tính của con người là lương thiện, đặc biệt là sau những gì tồi tệ mà trước đây cô ta đã làm… Ban đầu để cho mẹ em và cô ta đến Mục trạch ở tạm, anh cũng không phải là không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà anh khá yên tâm với mẹ em, có bà ta trông chừng Khương Nghiên Nghiên, không có vấn đề gì lớn, suy nghĩ của mẹ em vốn rất tinh té, lại thêm bình thường má Lưu cũng không hề rời khỏi Tiểu Đoàn Tử. Tạm thời tin chuyện ngày hôm nay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn đi, đừng nghĩ gì nhiều nữa, Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì là tốt rồi.”
Ôn Ngôn đột nhiên túm lấy cổ áo của anh hít hít: “Lúc anh về đến nhà má Lưu đã nói với anh về việc của Tiêu Đoàn Tử rồi, anh lại còn có thời gian đi tắm xong rồi mới đến xem con trai anh à, anh thật là… Sao mà em lại cảm thấy là anh máu lạnh thế chứ?”
Khóe mép của Mục Đình Sâm không khỏi giật vài cái: “Má Lưu đã nói là Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì rồi, anh có đến xem sớm một chút hay muộn một chút thì cũng có ảnh hưởng gì nào? Em cũng phải hiểu cho anh chứ, cả ngày hôm nay anh chạy ở ngoài, người đầy mồ hôi, sau lưng đau gần chết, cảm giác áo dính lên vết thương, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà đi tắm rồi thay quần áo mà thôi, còn em thì lại cứ kiếm chuyện với anh? Tiểu Đoàn Tử ngủ bao lâu rồi? Sắp đến giờ ăn cơm rồi, có cần gọi thằng bé dậy không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không cần, lúc chiều bọn em về đến nhà đã là ba giờ rồi, bình thường lúc đấy Tiểu Đoàn Tử sớm đã ngủ trưa rồi, hôm nay ngủ muộn thé, để cho thằng bé ngủ, thằng bé cũng đã rất sợ hãi rồi, đợi đến khi nó tỉnh dậy em sẽ làm chút gì đó cho thằng bé ăn là được. Mấy vết thương trên lưng anh nghiêm trọng đến thế à? Nghe anh nói khoa trương như thế, em lại thấy có chút áy náy rồi…”
Mục Đình Sâm thẳng người dậy bật cười: “Không có chuyện gì hết, là cơ địa của anh mẫn cảm thôi, không có cách nào khác cả, đợi đến ngày mai là khỏi rồi. Để cho Tiểu Đoàn Tử ngủ, chúng ta đi xuống ăn cơm thôi.”
Khi hai người lần lượt ra khỏi phòng trẻ con thì vừa hay nhìn thấy Trần Hàm đang dìu Khương Nghiên Nghiên đi xuống tầng, Ôn Ngôn nói: “Lúc ăn cơm thì có thể cho người bưng lên phòng cho cô là được, vốn là chân tay đã bát tiện, lại ngã nữa thì cẩn thận bị tàn phế mắt.
Khương Nghiên Nghiên vội vàng nói: “Không sao, có mẹ đỡ em mà, em cảm thấy là có thể đi được, chậm một chút thì không sao. Một mình em ăn ở trong phòng thì ra thể thống gì chứ?”
Mục Đình Sâm nói khẽ: “Cô trước đây có lúc nào ra thể thống gì?”
Khương Nghiên Nghiên bị nói cho cứng họng, mặt tái nhợt: “Trước đây… trước đây là trước đây… trước đây là do em không tốt, nên mới để lại ấn tượng không tốt như thế cho mọi người, em sẽ cố gắng để cải thiện ấn tượng của mọi người với em.
Ôn Ngôn cũng không nói gì nhiều: “Tùy cô thôi.”
Chớp mắt, lại nửa tháng nữa trôi qua.
Trong nửa tháng này, Khương Quân Thành lại tiếp tục gửi đến cho Trần Hàm hai bọc đồ, trong bọc đồ tất nhiên chẳng có thứ gì là bình thường cả, đều là mấy thứ dùng để dọa dẫm uy hiếp người khác, gián với chuột chét thay phiên nhau, chỉ là mấy trò như vậy.
Máy bọc đồ sau này, Trần Hàm không thèm bóc ra nữa, cứ thế vứt thẳng vào thùng rác.
Khương Quân Thành hình như cứ như thế mà kiếm chuyện với Trần Hàm, cũng không hề lộ mặt, bên cạnh đó thì không ngừng quấy rối. Sau khi ý thức được Khương Quân Thành chỉ biết giở mấy trò vặt vãnh này, Trần Hàm cũng thấy mệt mỏi, không còn muốn tiếp tục tốn thời gian với ông ta nữa, dự định đợi đến khi chân của Khương Nghiên Nghiên đỡ hơn rồi sẽ rời đi.
Mục Đình Sâm vẫn luôn cho người đi tìm Khương Quân Thành, trước đây thì không có tin tức gì, đến đêm hôm đó, Lâm quản gia vội vàng đến thư phòng tìm Mục Đình Sâm: “Thiếu gia, tìm ra được rồi, Khương Quân Thành đang ở nước X.”
Má Lưu bởi vì sự tạm thời rời khỏi Tiểu Đoàn Tử mà cảm thấy vô cùng áy náy: “Đều là trách má, trách má không nên vì thấy có người ở đó mà yên tâm đi ra chỗ khác, bằng không thì sẽ không xảy ra chuyện này. Mấy người giúp việc dọn dẹp trong nhà cũng thật là, đến một chút nước như thế cũng không lau cho sạch, má đi về nhất định sẽ mắng bọn họ.”
Từ đầu đến cuối, Trần Hàm đều không hề nói giúp cho Khương Nghiên Nghiên đến một câu, hầu hết thời gian đều là giữ thái độ im lặng, kể cả là lúc Ôn Ngôn nổi giận, bà cũng không hề nói tiếng nào. Kỳ thực bà cũng có nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên ôm Tiểu Đoàn Tử cùng lăn xuống cầu thang, còn về chuyện xảy ra trước khi lăn xuống cầu thang thì bà không hề rõ, nhưng mà chỉ với những gì mà bà nhìn thấy thì đúng là Khương Nghiên Nghiên cứu Tiểu Đoàn Tử.
Bà không dám nói gì là vì sợ Ôn Ngôn cho rằng bà bao che cho Khương Nghiên Nghiên, bà có nói nhiều đến thế nào thì cũng không bằng kết quả mà sự thật bày ra, cũng may là Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì, bằng không thì không thể nói rõ ràng được.
Về đến Mục trạch, má Lưu đi nói nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tất cả mọi người bận cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa ăn trưa, đều vừa mệt vừa đói.
Tiểu Đoàn Tử cũng không kịp đợi ăn cơm, ừng ực uống hết một bình sữa, uống xong là lăn ra ngủ mát rồi, lông mi cong vút của thằng bé vẫn còn đầy nước mắt, nhìn rất là tội nghiệp.
Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ của Tiểu Đoàn Tử, thấy vô cùng xót xa, cần thận bề thằng bé lên trên tầng, lúc đi đến đầu cầu thang thì đúng là có phát hiện ra vệt nước, đến lúc này nhìn thì vệt nước vẫn chưa hề khô, cô rất bực bội, bế Tiểu Đoàn Tử về phòng của trẻ con xong, cô nói Lâm quản gia gọi tất cả người giúp việc của Mục trạch đến phòng khách.
Nhìn lúc nhúc mười mấy người đứng đó, cô tức giận quát lớn: “Ai là người phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà?”
Sau khoảng hơn mười giây, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đứng ra: “Là tôi…”
Ôn Ngôn xua xua tay: “Chú Lâm, thanh toán tiền công cho chị ta, sa thải chị ta. Đến dọn vệ sinh nhà mà cũng làm không xong thì giữ lại làm gì chứ? Trong nhà có cả người già lẫn trẻ con, trên sàn cứ ướt rờn rợn như thế, hôm nay may mà không có ngã ra vấn đề gì lớn, sau này thì khó nói. Đây là công việc, là trách nhiệm, đến phần việc của mình mà cũng làm không tốt!”
Lâm quản gia đáp lại một câu rồi đưa người phụ nữ đó đi ra.
Những người giúp việc còn lại thì cúi đầu không dám nói gì, đến thở mạnh cũng không dám, một số người là vì sợ cơn thịnh nộ của Ôn Ngôn, một số thì sợ sẽ bị mất công việc có đãi ngộ không hề tồi này.
Ôn Ngôn nhìn những người còn lại, đã có dự tính còn tốt hơn, người làm việc trong Mục trạch không cần thiết quá nhiều, càng nhiều thì càng loạn, tốt nhất là trừ những vị trí nhất thiết cần giữ một số người lại, những vị trí khác đều có thể sa thải.
Mục Đình Sâm buổi tối về đến nhà, vừa bước vào nhà đã nghe kể chuyện xảy ra ban ngày, anh cũng không có phản ứng gì, quay về phòng tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà rồi mới đi đến phòng trẻ con tìm Ôn Ngôn, Tiểu Đoàn Tử từ lúc về đến nhà thì vẫn ngủ, cho đến lúc này vẫn chưa dậy, Ôn Ngôn thì luôn ở bên cạnh trông thằng bé.
Anh nhìn Tiểu Đoàn Tử, rồi mới hỏi khẽ: “Không có chuyện gì chứ?”
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh: “Anh hỏi em hay là hỏi Tiểu Đoàn Tử?”
Anh đưa tay bóp khẽ cái mũi thanh mảnh của cô: “Hỏi em trước, sau đó là Tiểu Đoàn Tử.”
Đáy mắt cô thoáng qua một chút vui mừng: “Tiểu Đoàn Tử không có việc gì, em thị bị dọa mắt cả hồn vía, lúc ở công ty nhận được điện thoại, đầu óc của em đã trở nên trống rỗng, cũng may là không có chuyện gì. Cổ chân phải của Khương Nghiên Nghiên bị rạn xương nhẹ, phải bó bột, nhìn thì có vẻ như là cô ta đã cứu Tiểu Đoàn Tử mà trở nên như thế, nhưng mà tại sao em lại không tin là cô ta đột nhiên trở nên tốt như thế chứ? Anh tin không?”
Mục Đình Sâm ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Anh cũng không tin, theo như tính cách của cô ta. Chuyện này mà không có liên quan gì đến cô ta thì thôi, cô ta còn bảo vệ Tiểu Đoàn Tử nữa thì đúng là rất kỳ quặc. Từ trước đến nay anh không tin rằng bản tính của con người là lương thiện, đặc biệt là sau những gì tồi tệ mà trước đây cô ta đã làm… Ban đầu để cho mẹ em và cô ta đến Mục trạch ở tạm, anh cũng không phải là không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà anh khá yên tâm với mẹ em, có bà ta trông chừng Khương Nghiên Nghiên, không có vấn đề gì lớn, suy nghĩ của mẹ em vốn rất tinh té, lại thêm bình thường má Lưu cũng không hề rời khỏi Tiểu Đoàn Tử. Tạm thời tin chuyện ngày hôm nay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn đi, đừng nghĩ gì nhiều nữa, Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì là tốt rồi.”
Ôn Ngôn đột nhiên túm lấy cổ áo của anh hít hít: “Lúc anh về đến nhà má Lưu đã nói với anh về việc của Tiêu Đoàn Tử rồi, anh lại còn có thời gian đi tắm xong rồi mới đến xem con trai anh à, anh thật là… Sao mà em lại cảm thấy là anh máu lạnh thế chứ?”
Khóe mép của Mục Đình Sâm không khỏi giật vài cái: “Má Lưu đã nói là Tiểu Đoàn Tử không có chuyện gì rồi, anh có đến xem sớm một chút hay muộn một chút thì cũng có ảnh hưởng gì nào? Em cũng phải hiểu cho anh chứ, cả ngày hôm nay anh chạy ở ngoài, người đầy mồ hôi, sau lưng đau gần chết, cảm giác áo dính lên vết thương, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà đi tắm rồi thay quần áo mà thôi, còn em thì lại cứ kiếm chuyện với anh? Tiểu Đoàn Tử ngủ bao lâu rồi? Sắp đến giờ ăn cơm rồi, có cần gọi thằng bé dậy không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không cần, lúc chiều bọn em về đến nhà đã là ba giờ rồi, bình thường lúc đấy Tiểu Đoàn Tử sớm đã ngủ trưa rồi, hôm nay ngủ muộn thé, để cho thằng bé ngủ, thằng bé cũng đã rất sợ hãi rồi, đợi đến khi nó tỉnh dậy em sẽ làm chút gì đó cho thằng bé ăn là được. Mấy vết thương trên lưng anh nghiêm trọng đến thế à? Nghe anh nói khoa trương như thế, em lại thấy có chút áy náy rồi…”
Mục Đình Sâm thẳng người dậy bật cười: “Không có chuyện gì hết, là cơ địa của anh mẫn cảm thôi, không có cách nào khác cả, đợi đến ngày mai là khỏi rồi. Để cho Tiểu Đoàn Tử ngủ, chúng ta đi xuống ăn cơm thôi.”
Khi hai người lần lượt ra khỏi phòng trẻ con thì vừa hay nhìn thấy Trần Hàm đang dìu Khương Nghiên Nghiên đi xuống tầng, Ôn Ngôn nói: “Lúc ăn cơm thì có thể cho người bưng lên phòng cho cô là được, vốn là chân tay đã bát tiện, lại ngã nữa thì cẩn thận bị tàn phế mắt.
Khương Nghiên Nghiên vội vàng nói: “Không sao, có mẹ đỡ em mà, em cảm thấy là có thể đi được, chậm một chút thì không sao. Một mình em ăn ở trong phòng thì ra thể thống gì chứ?”
Mục Đình Sâm nói khẽ: “Cô trước đây có lúc nào ra thể thống gì?”
Khương Nghiên Nghiên bị nói cho cứng họng, mặt tái nhợt: “Trước đây… trước đây là trước đây… trước đây là do em không tốt, nên mới để lại ấn tượng không tốt như thế cho mọi người, em sẽ cố gắng để cải thiện ấn tượng của mọi người với em.
Ôn Ngôn cũng không nói gì nhiều: “Tùy cô thôi.”
Chớp mắt, lại nửa tháng nữa trôi qua.
Trong nửa tháng này, Khương Quân Thành lại tiếp tục gửi đến cho Trần Hàm hai bọc đồ, trong bọc đồ tất nhiên chẳng có thứ gì là bình thường cả, đều là mấy thứ dùng để dọa dẫm uy hiếp người khác, gián với chuột chét thay phiên nhau, chỉ là mấy trò như vậy.
Máy bọc đồ sau này, Trần Hàm không thèm bóc ra nữa, cứ thế vứt thẳng vào thùng rác.
Khương Quân Thành hình như cứ như thế mà kiếm chuyện với Trần Hàm, cũng không hề lộ mặt, bên cạnh đó thì không ngừng quấy rối. Sau khi ý thức được Khương Quân Thành chỉ biết giở mấy trò vặt vãnh này, Trần Hàm cũng thấy mệt mỏi, không còn muốn tiếp tục tốn thời gian với ông ta nữa, dự định đợi đến khi chân của Khương Nghiên Nghiên đỡ hơn rồi sẽ rời đi.
Mục Đình Sâm vẫn luôn cho người đi tìm Khương Quân Thành, trước đây thì không có tin tức gì, đến đêm hôm đó, Lâm quản gia vội vàng đến thư phòng tìm Mục Đình Sâm: “Thiếu gia, tìm ra được rồi, Khương Quân Thành đang ở nước X.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.