Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 100: Lòng Trắc Ẩn

Vô Danh Thí Chủ

22/01/2021

việc gì đã quên, con mà không nói má cũng không nghĩ ra, má tuổi cũng lớn rồi người cũng lơ mơ, không

chú ý đến Bánh Trôi, bây giờ má gọi điện thoại về hỏi

lão Lâm!”

Ôn Ngôn nghe cũng sốt ruột, với thời tiết tồi tệ như

vậy, thời gian để Bánh Trôi trong sân với lang thang

thì có gì khác biệt?

Má Lưu sẽ gọi điện thoại về Mục trạch, để thuận tiện

Ôn Ngôn nghe, mở loa ngoài hết mức.

Điện thoại kết nói rất lâu đều không có người nghe, thì

hai người tưởng rằng không ai bắt máy, đột nhiên

được kết nối.

Má Lưu vội vàng nói: “Phu nhân bảo đi xem Bánh Trôi

như thế nào rồi, tối hôm qua thời tiết xấu như vậy,

Bánh Trôi nhất định bị dọa cho sợ rồi, mau mau cho

người đi xem xem, nên dọn dẹp một chút, dừng để bị

bệnh, mèo được nuông chiều, bị bệnh sẽ lấy đi nửa

cái mạng!

Đầu điện thoại bên kia im lặng mấy giấy, tiếng của

Mục Đình Sâm đột nhiên phát ra: “Tôi biết rồi.”

Sau đó điện thoại bị ngắt kết nối máy.

Ôn Ngôn và má Lưu ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng

không nghĩ đến người nghe điện thoại là Mục Đình

Sâm, Ôn Ngôn có chút lo lắng: “Anh ta không biết

trông coi, má Lưu hay là má gọi điện trực tiếp riêng

cho chú Lâm.”

Má Lưu không đồng ý: “Được rồi, đừng lo lắng, dù

thiếu gia không quan tâm, nhất định sẽ dặn dò lão

Lâm trông coi, cho dù cậu ấy không làm thế, Mục

trạch nhiều người làm, lúc nào cũng có người trông

coi, việc này không có người dặn dò cũng sẽ có người

giúp con làm, nói không chắc có khi lúc má đi thì có

người chăm sóc Bánh Trôi rồi, con yên tâm nhé.”

Nơi ở Mục trạch, Mục Đình Sâm mới tắm xong thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện thoại

của má Lưu, tuy rằng không bằng lòng, anh vẫn đi ra

sân sau.

Nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của

Bánh Trôi, anh nhíu mày: “Ra đây…”

Dĩ nhiên, Bánh Trôi không nghe những lời như thế,

anh nhãn nại tìm một vòng, vẫn như cũ không nhìn

thấy Bánh Trôi, không kìm nổi có chút hoang mang,

gọi bảo vệ ở cửa lớn đến: “Đi tìm con mèo đói!”

Không lâu sau, một bảo vệ tìm được Bánh Trôi trong

khoảng trống ở bồn hoa: “Thiếu gia, con mèo ở trong

đây!”



Mục Đình Sâm bước nhanh đến, lúc nhìn thấy Bánh

Trôi, sắc mặt anh trở nên nặng nè.

Anh thì chưa thấy con mèo đần độn như vậy, tối hôm

qua thời tiết tồi tệ, con mèo này không biết cách chạy

vào nhà tránh, ngược lại ở nơi trồng hoa này, không những để bản thân mắc kẹt trong khe bồn hoa, hơn

nữa toàn thân bản, lông trên người bị ướt, chân sau

cũng bị thương… Trong đôi mắt xanh yếu ớt là kinh

hoàng và sợ hãi, có thể tưởng tượng ra tối hôm qua

nó bơ vơ và tuyệt vọng nhiều thế nào…

“Đưa nó đi bệnh viện thú cưng, kiểm tra toàn bộ, xem

kỹ ở chân, dọn dẹp sạch sẽ trước khi phu nhân quay

về, đừng để phu nhân biết.” Chung quy Mục Đình

Sâm đã động lòng trắc ẩn, nếu bị Ôn Ngôn nhìn thấy

Bánh Trôi thành dáng vẻ như thế này, sợ là sẽ tranh

cãi với anh?

“Vâng, thiếu gial” Vệ sĩ đáp. Vì hiện tại Bánh Trôi rất

bản, trực tiếp năm phần da và thịt ở phía sau cỏ lên,

Bánh Trôi kêu thảm thiết, Mục Đình Sâm mắng: “Ôm

cho tốt!”

Vệ sĩ khiếp sợ, vội vàng ôm Bánh Trôi vào lòng như

đang ôm đứa bé: “Vâng vâng vâng…”

Tối ngày hôm qua Ôn Ngôn xảy ra tai nạn, Trần Mộng

Dao suốt đêm ngủ không ngon giấc, ban ngày đi làm

cả ngày liên tục ngáp.

Không dễ gì chịu đựng đến khi tan làm, cô là người

đầu tiên thu dọn đồ chuẩn bị đi, cô phải vội đến bệnh

viện để gặp Ôn Ngôn, rồi về nhà nấu cơm.

Vừa đi đến của thang máy, thì cô cảm giác ở đằng sau

mình có một cảm giác áp bức, quay đầu lại xem, là

Kính Thiếu Khanh so với cô cao hơn 1 khúc.

“Ô, đi làm không tích cực, tan làm ngược lại chạy rất

nhanh. Nghe chủ quản nói, hôm nay cô làm sai một số

tài liệu quan trọng, đều đã nói đến tôi, cô nói tôi nên

làm gì?” Kính Thiếu Khanh cười như không cười nói.

“Tôi… tôi tối hôm qua ngủ không ngon giấc, tài liệu đó

sau này tôi không phải làm sao? Biết sai có thể thay

đổi đại sự, anh đừng tóm tôi không bỏ?” Trần Mộng Dao không dám tùy tiện mở miệng giận, phải thừa

nhận điều đó.

“Không phải tôi đã sớm nói người trẻ không nên thức

khuya sao? Tại sao cô không biết thay đổi? Cái gì biết

sai có thể thay đổi đại sự, lời nói này cô nói ra không

biết ngại sao?” Kính Thiếu Khanh thấy cô không nồi

nóng, không ngừng trêu.



“Phải, anh là ông chủ, anh nói cái gì cũng đúng, nếu

còn gì cần răn dạy ngày mai xin hãy đến sớm, hôm

nay đã tan làm rồi, tôi phải đến bệnh viện thăm Tiểu

Ngôn.” Trần Mộng Dao đã đủ nhẫn nại của mình, chỉ

sợ ông chủ không hiểu lại oán giận.

“Việc tối qua tôi biết rồi, tôi cũng tiện đến để đi thăm,

đợi chút cùng nhau đi nhé.” Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh

trở nên nghiêm túc.

“Được” Trần Mộng Dao không ngại, dù sao đi tiện

theo xe không tồn tiền.

Hai người cùng ngồi chung xe đến bệnh viện, đồng

thời xe của Mục Đình Sâm cũng dừng trong nhà xe

của bệnh viện.

Kính Thiếu Khanh nhìn thấy xe của Mục Đình Sâm,

kêu bắm còi trước khi dừng xe: “Đình Sâm.”

Mục Đình Sâm thấy anh, lại thấy Trần Mộng Dao bên

cạnh anh, khẽ gật đầu, như là lời chào.

Ba người cùng nhau đi vào thang máy, Kính Thiếu

Khanh không đợi được liền hỏi: “Chuyện gì xảy ra

thế? Tại sao tôi lại cảm thấy Ôn Ngôn xảy ra chuyện

cũ nữa? Cậu người đàn ông này không xứng với chức

danh mà.”

Đình Sâm không nói lời nào, không liếc mắt mà nhìn

chằm chằm vào số tầng thay đổi liên tục, khi thanh

máy dừng lại, anh bước ra ngoài. Kính Thiếu Khanh

nói thêm: “Không ngại hỏi thêm một câu, cậu cũng

không nhìn nhìn mặt cậu một chút, tối hôm qua một đêm không ngủ, sớm trở thành con gấu trúc rồi.”

Trần Mộng Dao cũng chú ý đến, thần sắc Mục Đình

Sâm không được tốt lắm, rõ ràng là do quá mệt mỏi.

Vào phòng bệnh, Ôn Ngôn đã tỉnh, má Lưu đúng lúc

về chuẩn bị bữa tối, phòng bệnh chỉ có mỗi Ôn Ngôn,

Mục Định Sâm có chút không vui nói: “Má Lưu đâu?”

Ôn Ngôn đáp: “Trở về lấy đồ ăn cho tôi rồi, sao mọi

người lại cùng nhau đến?”

Trần Mộng Dao ngồi xuống mép giường: “Tình cờ gặp

nhau, thì đi cùng nhau. Cảm thấy như thế nào rồi? Đỡ

hơn chút chưa? Tối hôm qua dọa mình sợ muốn chết,

đời này mình cũng không rơi nhiều nước mắt như

đêm hôm qua, nếu cậu xảy ra chuyện gì, cả đời này

mình sẽ không tha thứ cho chính mình.”

Ôn Ngôn cười không nói, trong lòng có chút lo lắng, tối

hôm qua Mục Đình Sâm vì chuyện của cô mà đã dẳn

vặt nhiều lần, nếu anh biết là lúc Trần Mộng Dao gọi cô mà cô ngã chảy nhiều máu, trong lòng sẽ khó tránh

khỏi có thành kiến, tốt hơn là đừng nhắc đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook