Chương 842: Mệt mỏi cũng vui vẻ
Vô Danh Thí Chủ
22/05/2021
Đến công quán Kính gia, Trần Mộng Dao xuống xe liền chạy thẳng đến trong phòng: “Mẹ, Phàm Phàm tỉnh rồi sao?” Hạ Lam ôm đứa nhóc tiến lên đón: “Tỉnh dậy rồi, quen thuộc các con thời gian này tới, chính nó liền đem lúc ngủ ở giữA Trạch ra, mỗi ngày trông mong chờ các con đó, ta đang định ôm nó đi cổng chờ, các con liền đã tới rồi, hôm nay trên đường không có kẹt xe? Tới còn rất nhanh.”
Trần Mộng Dao tiếp nhận nhi tử hảo hảo hiếm có một phen: “Thật ngoan. Hôm nay trên đường còn tốt, không kẹt xe. Mẹ, sữa bột còn không? Cần mua thêm một sữa bột không? Về sau sữa bột đứa bé chính chúng em tự mua đi, mẹ giúp chúng con chăm đứa bé đã đủ trượng nghĩa, không thể để cho người xuất tiền lại xuất lực.” Hạ Lam cười nói: “Mẹ con ta từ trước đến nay đều trượng nghĩa như thế, Phàm Phàm cũng là cháu trai ruột của ta, mua chút sữa bột thì thế nào? Chút thú vui ấy con cũng muốn đoạt với ta, thật sự là, sữa bột đáng bao nhiêu tiền?
Chúng ta đều là người một nhà, tiền cũng có thể hợp lại một khối mà tiêu, ai xuất tiền nuôi đứa bé không đều như thế? Nếu con so đo khách khí với mẹ. Trước kia lúc các con chưa sinh ta nhàm chán muốn chết, hiện tại cuối cùng có việc làm, mỗi ngày sống được an tâm, đến đi ngủ đều thỏa mái hơn.”
Trần Mộng Dao cười xấu xa bám một cái trên lưng Hạ Lam: “Không riêng đi ngủ thỏa mái, dáng người cũng tốt, người cũng càng có khí chất.” Hạ Lam người vốn là hiền hoà, cùng vãn bối cũng chung đụng được đến, dần dà, Trần Mộng Dao liền không có quá nhiều cố ky, có đôi khi không lớn không nhỏ, Hạ Lam cũng không để ý: “Thật hay giả? Không phải con nói lời dễ nghe dỗ ta đó chứ? Thiếu Khanh còn chưa dỗ ngọt như con.”
Trần Mộng Dao một mặt chân thành: “Con lừa mẹ con là chó nhỏ, thật, eo cũng nhỏ, khẳng định là mang đứa bé mệt mỏi, rèn luyện ra được.”
Hạ Lam cái này bỗng nhiên mông ngựa vỗ hồng quang đầy mặt: “Gọi là mệt mỏi cũng vui vẻ, ta vui lòng. Đi, các con rửa tay một cái ăn cơm đi, đồ ăn đều chuẩn bị xong, để ta lên lầu gọi cha con.”
Kính Thiếu Khanh sau khi đậu xe xong gót chân vào cửa, Hạ Lam đã lên lầu. Trần Mộng Dao đem nhi tử kín đáo đưa cho anh: “Anh ôm con nhiều một chút, nói không chừng Phàm Phàm hiện tại cũng không có nhớ kỹ anh hình dạng thế nào.”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Thế này thì quá mức rồi? Làm sao có thể không nhớ rõ anh hình dạng thế nào?
Tốt xấu anh cũng mỗi ngày đều ở trước mặt nó lộ mặt. Không phải ban ngày em đều nhao nhao nhớ con trai sao? Thật vất vả buổi tối tan việc tới dùng cơm có thể nhìn nó, em còn không tự mình ôm nhiều một cái?”
Trần Mộng Dao từ trước đến nay bất mãn anh đối với con trai thái độ nhạt nhẽo: “Em nhớ nó, cũng muốn ôm nó không buông tay, nhưng đây không phải lý do anh không hết chức trách, hiện tại con trai đã đưa tới lâu như vậy, không ở cùng nhà với anh, liếc nó một cái anh cũng cảm thấy chướng mắt có phải không?
Anh ôm cho em, không ăn cơm không cho phép buông ra! Cái này lại không phải con trai của một mình em, là hai chúng ta, em nếu có thể lưỡng tính tự mình sinh con, còn cần anh làm gì?”
Kính Thiếu Khanh trong đầu ong ong: “Được được được, anh? Ị ôm là được rồi? Em đừng trách trách nữa, lỗ tai anh đều sắp điếc rồi.”
Kỳ thật Kính Thiếu Khanh cũng không phải là không thích con trai, tốt xấu cũng là thân sinh. Anh chỉ là phương diện đối với đứa bé không có quá nóng lòng, biểu hiện ra tương đối bình thản mà thôi, có người thay anh tốn tâm tư, anh cũng liền lười nhác tự mình tốn tâm tư, trong lòng thích không phải cũng được sao? Huống chi bình thường căn bản vòng không đến anh ôm đứa bé, đến Kính Thành Húc một mực chỉ thích vẽ tranh cũng ôm đứa nhỏ không buông, chỗ nào chuyển đến anh ra trận?
Rất nhanh, Hạ Lam cùng Kính Thành Húc xuống tới giới lầu, Kính Thành Húc còn cầm khăn tay đang lau giọt nước trên tay, hiển nhiên vừa mới còn đang vẽ tranh, vừa rửa tay xong.
Kính Thành Húc đi thẳng tới trước mặt Kính Thiếu Khanh, cần thận từng li từng tí thăm dò mà hỏi: “Có phải nên tháy tã của đứa nhỏ rồi không?
Kính Thiếu Khanh biết, Kính Thành Húc là muốn ôm đứa bé, trực tiếp đem đứa bé đưa cho Kính Thành Húc: “Ông xem một chút đi.”
Kính Thành Húc mừng rỡ tiếp nhận đứa nhóc, kiểm tra một phen, tã kỳ thật mới vừa vặn đổi không lâu nữa, sạch sẽ.
Thấy Kính Thiếu Khanh lại rảnh rỗi, Trần Mộng Dao ném đi một cái liếc mắt. Kính Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, căn bản không phải anh không ôm đứa bé, là không có cơ hội được không?!
Lúc ăn cơm, đứa nhóc ngay ở trong xe hài nhi uống sữa bột, xe hài nhi đặt ở bên người Hạ Lam, Hạ Lam ăn cơm còn thỉnh thoảng đùa đứa bé một chút. Trần Mộng Dao đối với Hạ Lam tôn trọng là rất triệt để, ngay từ đầu cô còn tưởng là Hạ Lam đối với cháu trai chỉ là nhất thời thích, thời gian dài cũng sẽ cảm thấy trông đứa bé phiền, không nghĩ tới lâu như vậy, vẫn là như cũ, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, đem đứa nhỏ cho Hạ Lam, cô cũng yên tâm.
Đột nhiên, Hạ Lam ngước mắt nhìn cô hỏi: “Gần đây ta mang đứa bé không có thời gian cùng mẹ con ra ngoài dạo phố, cũng không có liên hệ, bà ấy ở một mình con có yên tâm không?”
Trần Mộng Dao tâm lớn, không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Có cái gì không yên lòng? Trong nhà cửa chống trộm đều là mua loại tốt nhất, không có chuyện gì, con cũng có trở về thăm bà ấy, có rảnh liền trở về”. Hạ Lam ho nhẹ hai tiếng: “Cái kia…
Con có muốn tìm bạn liuwc cho mẹ hay không? Bây giờ con cũng gả tới, bà ấy luôn luôn một mình cũng không tốt lắm, về sau già cũng có người bạn mà. Hiện tại tuy nói coi như tuổi trẻ, có thể vui vẻ, chính là một mình cũng là sẽ cô đơn mà…”
Làm mai mối loại chuyện này đối với Hạ Lam mà nói thật sự chính là lần đầu tiên, cho nên còn có chút không biết nên làm sao mở miệng, càng nhiều hơn chính là sợ Trần Mộng Dao để ý. Trần Mộng Dao lúc này mới kịp phản ứng Hạ Lam là có ý gì, giật mình nói: “ây ây ây… Chuyện này con cũng nghĩ qua, chính bà ấy trước đó cũng giày vò qua, nhưng là không tìm được phù hợp, đều là vớ va vớ vẩn không đáng tin cậy. Con hiện tại cũng không có rảnh quan tâm bà ấy nhiều như vậy, là con suy tính được không đủ chu đáo. Mẹ, mẹ biết người thích hợp sao? Có thể giúp giới thiệu một chút, mẹ giới thiệu khẳng định đáng tin cậy. Cha con cũng đi lâu như vậy, loại chuyện này là nhân chỉ thường tình, con có thể hiểu được, cũng rất tình nguyrnj tìm giúp mẹ con.” Hạ Lam nhẹ nhàng thở ra: “Con không ngại liền tốt, ta chỗ này thật là có người thích hợp, người rất tốt, vốn liếng cũng không tệ, là sư huynh của cha Thiếu Khanh, đều là hoạ sĩ. Loại người này trừ miệng đần một chút, không có gì thói xấu lớn, tính tình không khác ba Thiếu Khanh bao nhiêu, số tuổi cũng khác biệt không nhiều, thân thể rất tốt, có con trai ở nước ngoài phát triển, lâu dài không trở lại, bất quá nghe nói coi như hiếu thuận. Đối phương cũng là goá, ta cảm thấy phù hợp.” Trần Mộng Dao nghe xong cảm thấy rất đáng tin cậy: “Được, lúc nào an bài gặp mặt? Con cũng muốn đi đến náo nhiệt một chút, bằng không hẹn cuối tuần đi? Chúng ta tất cả mọi người cùng ăn một bữa cơm, lại để cho bọn họ khắp nơi tâm sự, nếu là thích hợp không còn gì tốt hơn.”
Hạ Lam cũng sảng khoái: “Được, kia cuối tuần ta an bài, coi như gia đình liên hoan là được, ở Bạch Vịch Nước bên Thiếu Khanh đi, đồ ăn ngon, hoàn cảnh cũng không tệ, Thiếu KKhanh, nhớ kỹ để phòng ăn bên kia cuối tuần cho lưu cái vị trí.”
Rốt cục đến phiên Kính Thiếu Khanh nói chuyện, anh vẫn luôn không có chen vào miệng, giống như người ngoài cuộc vậy: “Rốt cuộc cũng cần con? Được, không có vấn đề gì, con sẽ nói sớm với bên phòng ăn.”
Trần Mộng Dao tiếp nhận nhi tử hảo hảo hiếm có một phen: “Thật ngoan. Hôm nay trên đường còn tốt, không kẹt xe. Mẹ, sữa bột còn không? Cần mua thêm một sữa bột không? Về sau sữa bột đứa bé chính chúng em tự mua đi, mẹ giúp chúng con chăm đứa bé đã đủ trượng nghĩa, không thể để cho người xuất tiền lại xuất lực.” Hạ Lam cười nói: “Mẹ con ta từ trước đến nay đều trượng nghĩa như thế, Phàm Phàm cũng là cháu trai ruột của ta, mua chút sữa bột thì thế nào? Chút thú vui ấy con cũng muốn đoạt với ta, thật sự là, sữa bột đáng bao nhiêu tiền?
Chúng ta đều là người một nhà, tiền cũng có thể hợp lại một khối mà tiêu, ai xuất tiền nuôi đứa bé không đều như thế? Nếu con so đo khách khí với mẹ. Trước kia lúc các con chưa sinh ta nhàm chán muốn chết, hiện tại cuối cùng có việc làm, mỗi ngày sống được an tâm, đến đi ngủ đều thỏa mái hơn.”
Trần Mộng Dao cười xấu xa bám một cái trên lưng Hạ Lam: “Không riêng đi ngủ thỏa mái, dáng người cũng tốt, người cũng càng có khí chất.” Hạ Lam người vốn là hiền hoà, cùng vãn bối cũng chung đụng được đến, dần dà, Trần Mộng Dao liền không có quá nhiều cố ky, có đôi khi không lớn không nhỏ, Hạ Lam cũng không để ý: “Thật hay giả? Không phải con nói lời dễ nghe dỗ ta đó chứ? Thiếu Khanh còn chưa dỗ ngọt như con.”
Trần Mộng Dao một mặt chân thành: “Con lừa mẹ con là chó nhỏ, thật, eo cũng nhỏ, khẳng định là mang đứa bé mệt mỏi, rèn luyện ra được.”
Hạ Lam cái này bỗng nhiên mông ngựa vỗ hồng quang đầy mặt: “Gọi là mệt mỏi cũng vui vẻ, ta vui lòng. Đi, các con rửa tay một cái ăn cơm đi, đồ ăn đều chuẩn bị xong, để ta lên lầu gọi cha con.”
Kính Thiếu Khanh sau khi đậu xe xong gót chân vào cửa, Hạ Lam đã lên lầu. Trần Mộng Dao đem nhi tử kín đáo đưa cho anh: “Anh ôm con nhiều một chút, nói không chừng Phàm Phàm hiện tại cũng không có nhớ kỹ anh hình dạng thế nào.”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Thế này thì quá mức rồi? Làm sao có thể không nhớ rõ anh hình dạng thế nào?
Tốt xấu anh cũng mỗi ngày đều ở trước mặt nó lộ mặt. Không phải ban ngày em đều nhao nhao nhớ con trai sao? Thật vất vả buổi tối tan việc tới dùng cơm có thể nhìn nó, em còn không tự mình ôm nhiều một cái?”
Trần Mộng Dao từ trước đến nay bất mãn anh đối với con trai thái độ nhạt nhẽo: “Em nhớ nó, cũng muốn ôm nó không buông tay, nhưng đây không phải lý do anh không hết chức trách, hiện tại con trai đã đưa tới lâu như vậy, không ở cùng nhà với anh, liếc nó một cái anh cũng cảm thấy chướng mắt có phải không?
Anh ôm cho em, không ăn cơm không cho phép buông ra! Cái này lại không phải con trai của một mình em, là hai chúng ta, em nếu có thể lưỡng tính tự mình sinh con, còn cần anh làm gì?”
Kính Thiếu Khanh trong đầu ong ong: “Được được được, anh? Ị ôm là được rồi? Em đừng trách trách nữa, lỗ tai anh đều sắp điếc rồi.”
Kỳ thật Kính Thiếu Khanh cũng không phải là không thích con trai, tốt xấu cũng là thân sinh. Anh chỉ là phương diện đối với đứa bé không có quá nóng lòng, biểu hiện ra tương đối bình thản mà thôi, có người thay anh tốn tâm tư, anh cũng liền lười nhác tự mình tốn tâm tư, trong lòng thích không phải cũng được sao? Huống chi bình thường căn bản vòng không đến anh ôm đứa bé, đến Kính Thành Húc một mực chỉ thích vẽ tranh cũng ôm đứa nhỏ không buông, chỗ nào chuyển đến anh ra trận?
Rất nhanh, Hạ Lam cùng Kính Thành Húc xuống tới giới lầu, Kính Thành Húc còn cầm khăn tay đang lau giọt nước trên tay, hiển nhiên vừa mới còn đang vẽ tranh, vừa rửa tay xong.
Kính Thành Húc đi thẳng tới trước mặt Kính Thiếu Khanh, cần thận từng li từng tí thăm dò mà hỏi: “Có phải nên tháy tã của đứa nhỏ rồi không?
Kính Thiếu Khanh biết, Kính Thành Húc là muốn ôm đứa bé, trực tiếp đem đứa bé đưa cho Kính Thành Húc: “Ông xem một chút đi.”
Kính Thành Húc mừng rỡ tiếp nhận đứa nhóc, kiểm tra một phen, tã kỳ thật mới vừa vặn đổi không lâu nữa, sạch sẽ.
Thấy Kính Thiếu Khanh lại rảnh rỗi, Trần Mộng Dao ném đi một cái liếc mắt. Kính Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, căn bản không phải anh không ôm đứa bé, là không có cơ hội được không?!
Lúc ăn cơm, đứa nhóc ngay ở trong xe hài nhi uống sữa bột, xe hài nhi đặt ở bên người Hạ Lam, Hạ Lam ăn cơm còn thỉnh thoảng đùa đứa bé một chút. Trần Mộng Dao đối với Hạ Lam tôn trọng là rất triệt để, ngay từ đầu cô còn tưởng là Hạ Lam đối với cháu trai chỉ là nhất thời thích, thời gian dài cũng sẽ cảm thấy trông đứa bé phiền, không nghĩ tới lâu như vậy, vẫn là như cũ, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, đem đứa nhỏ cho Hạ Lam, cô cũng yên tâm.
Đột nhiên, Hạ Lam ngước mắt nhìn cô hỏi: “Gần đây ta mang đứa bé không có thời gian cùng mẹ con ra ngoài dạo phố, cũng không có liên hệ, bà ấy ở một mình con có yên tâm không?”
Trần Mộng Dao tâm lớn, không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Có cái gì không yên lòng? Trong nhà cửa chống trộm đều là mua loại tốt nhất, không có chuyện gì, con cũng có trở về thăm bà ấy, có rảnh liền trở về”. Hạ Lam ho nhẹ hai tiếng: “Cái kia…
Con có muốn tìm bạn liuwc cho mẹ hay không? Bây giờ con cũng gả tới, bà ấy luôn luôn một mình cũng không tốt lắm, về sau già cũng có người bạn mà. Hiện tại tuy nói coi như tuổi trẻ, có thể vui vẻ, chính là một mình cũng là sẽ cô đơn mà…”
Làm mai mối loại chuyện này đối với Hạ Lam mà nói thật sự chính là lần đầu tiên, cho nên còn có chút không biết nên làm sao mở miệng, càng nhiều hơn chính là sợ Trần Mộng Dao để ý. Trần Mộng Dao lúc này mới kịp phản ứng Hạ Lam là có ý gì, giật mình nói: “ây ây ây… Chuyện này con cũng nghĩ qua, chính bà ấy trước đó cũng giày vò qua, nhưng là không tìm được phù hợp, đều là vớ va vớ vẩn không đáng tin cậy. Con hiện tại cũng không có rảnh quan tâm bà ấy nhiều như vậy, là con suy tính được không đủ chu đáo. Mẹ, mẹ biết người thích hợp sao? Có thể giúp giới thiệu một chút, mẹ giới thiệu khẳng định đáng tin cậy. Cha con cũng đi lâu như vậy, loại chuyện này là nhân chỉ thường tình, con có thể hiểu được, cũng rất tình nguyrnj tìm giúp mẹ con.” Hạ Lam nhẹ nhàng thở ra: “Con không ngại liền tốt, ta chỗ này thật là có người thích hợp, người rất tốt, vốn liếng cũng không tệ, là sư huynh của cha Thiếu Khanh, đều là hoạ sĩ. Loại người này trừ miệng đần một chút, không có gì thói xấu lớn, tính tình không khác ba Thiếu Khanh bao nhiêu, số tuổi cũng khác biệt không nhiều, thân thể rất tốt, có con trai ở nước ngoài phát triển, lâu dài không trở lại, bất quá nghe nói coi như hiếu thuận. Đối phương cũng là goá, ta cảm thấy phù hợp.” Trần Mộng Dao nghe xong cảm thấy rất đáng tin cậy: “Được, lúc nào an bài gặp mặt? Con cũng muốn đi đến náo nhiệt một chút, bằng không hẹn cuối tuần đi? Chúng ta tất cả mọi người cùng ăn một bữa cơm, lại để cho bọn họ khắp nơi tâm sự, nếu là thích hợp không còn gì tốt hơn.”
Hạ Lam cũng sảng khoái: “Được, kia cuối tuần ta an bài, coi như gia đình liên hoan là được, ở Bạch Vịch Nước bên Thiếu Khanh đi, đồ ăn ngon, hoàn cảnh cũng không tệ, Thiếu KKhanh, nhớ kỹ để phòng ăn bên kia cuối tuần cho lưu cái vị trí.”
Rốt cục đến phiên Kính Thiếu Khanh nói chuyện, anh vẫn luôn không có chen vào miệng, giống như người ngoài cuộc vậy: “Rốt cuộc cũng cần con? Được, không có vấn đề gì, con sẽ nói sớm với bên phòng ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.