Chương 146: Mưu Tính Của Lâm Gia
Vô Danh Thí Chủ
23/01/2021
Tất cả mọi người đều nghe nhưng không hiểu, cậu cả nhìn cậu hai mà chướng mắt, mở miệng châm chọc khiêu khích: “Đừng lôi máy thủ đoạn hèn hạ của em
ra, coi chừng ăn trộm bắt thành còn mắt thêm.”
Cậu hai trợn tròn mắt: “Nói cái gì cơ? Sao mà hèn hạ? Ý em là tìm cách để vợ Mục Đình Sâm bán đứng Lâm Táp, để bọn họ xung đột, sau đó Lâm Táp sẽ không còn quan hệ với Mục Đình Sâm nữa, chuyện này dù đối với chúng ta cũng không phải chuyện tốt nhưng sẽ khiến cho hai bên đấu đá lẫn nhau, chúng ta ở giữa mượn cơ hội lôi kéo Mục Đình Sâm. Để trả thù Lâm Táp, nói không chừng Mục Đình Sâm sẽ thực sự hợp
tác với chúng tai”
Mắt cậu cả sáng lên: “Bố, con cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể. Con sẽ tìm Lý Ly để nói chuyện, chúng ta có thể bắt đầu từ cô ta, vợ Mục Đình Sâm đương nhiên sẽ không bán đứng Lâm Táp,
nhưng Lý Ly có thể, bố thấy sao?”
Bố Lâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nặng nè: “Chỉ còn
Chương 147: Mưu Tính Của Lâm Gia cách này thôi, chuyện này sẽ giao cho con, bố tương
đối yên tâm.”
Cậu hai nhịn không được nói: “Con cũng nghĩ ra cách, bố dựa vào đâu mà giao cho anh cả? Bố bắt công
quá?”
Bố Lâm trừng mắt nhìn cậu hai: “Con chẳng làm gì
nên hồn thì ngậm miệng lại!”
Công ty thiết kế Phi Dược đã đến giờ tan sở, Ôn Ngôn không có cảm giác thèm ăn, nằm sắp trên bàn làm
việc nghỉ ngơi, không có ý định ra ngoài ăn cơm.
Chờ những người khác trong công ty đã đi hết, cô mới
thấy thế giới yên tĩnh trở lại, tâm trí trở nên mơ hồ.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng giày cao gót vang vọng,
cô nhíu mày ngẳng dậy, là Lý Ly
Lý Ly từ trước đến nay luôn coi trọng vấn đề thời gian,
giờ ăn cơm cô đi rất nhanh và về cũng rất vội, không
Chương 147: Mưu Tính Của Lâm Gia ăn bên ngoài, ngày nào cũng ăn ở căng tin, hôm nay
cô là người ra về cuối cùng, tay xách túi giống như muốn ra ngoài, thần sắc trông có chút không tập
trung.
“Giám đốc Lý, chị xách theo túi là muốn ra ngoài ăn hay sao? Nghe nói đồ ăn trong nhà ăn khá ngon, mọi khi chị đều ăn uống tiết kiệm, ít khi thấy chị ra ngoài
ăn cơm nha.” Ôn Ngôn thuận miệng hỏi vài câu.
“Ừm… tôi… họ hàng tôi đến chơi mấy ngày, tôi hẹn bọn họ ăn cơm buổi trưa ở gần đây, cô không xuống
ăn cơm sao?” Lý Ly có chút lơ đễnh.
“Tôi không thấy ngon miệng nên không ăn, chị cứ đi
đi, tôi ngủ một lát đây.” Ôn Ngói xong lại nằm xuống.
Sau giờ nghỉ trưa, những người khác lần lượt trở lại công ty, Ôn Ngôn cũng tỉnh lại, vô thức nhìn lướt qua chỗ của Lý Ly, bình thường giờ này Lý Ly đã sớm trở về, hôm nay đã vào giờ làm được năm phút, nhưng cô
vẫn chưa xuất hiện.
Không phải cô muốn đề ý đến Lý Ly, mà là sau khi
Lâm Táp biết Lý Ly là do Lâm gia phái tới, cô cảm thấy là lạ, mặc dù Lâm Táp nói Lý Ly hiện đang làm việc cho anh, những cô vẫn sẽ có phần nào đề phòng
Lần này Lý Ly đến muộn mười lăm phút tròn, người khác thì không nói, nhưng đối với một Lý Ly cần củ chăm chỉ mà nói, quả thực có chút quỷ dị. Dĩ nhiên, Ôn Ngôn sẽ không lo chuyện bao đồng, Lý Ly là giám đốc, cho dù đến muộn Lâm Táp cũng không quan
tâm, những người khác càng không có tư cách so đo.
Sau khi tăng ca buổi tối, Ôn Ngôn về đến nhà thì đã hơn mười giờ, Mục Đình Sâm còn chưa về, toàn bộ Mục trạch âm u, đèn không đủ sáng, lòng cô có chút
trống rỗng khó tả.
Đó cũng là lúc cô nhận ra rằng, trong lòng cô chỉ có Mục Đình Sâm là chỗ dựa, là trụ cột gia đình, chỉ khi anh ở đây, ngôi nhà mới tràn đầy sức sống. Cô không thích bầu không khí ảm đạm này mỗi khi về đến nhà, điều đó chỉ khiến cô thêm mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.
Bánh Trôi kêu một tiêng rôi nhào vào ngực cô, cô cười rồi ôm Bánh Trôi lên lầu: “Tao phải đi tắm rồi đi ngủ, dạo này tao bận quá, không chăm sóc mày được. Tao
xin lỗi.”
Bánh Trôi như hiểu cô mà kêu một tiếng nức nở.
Lúc cô tắm xong, Bánh Trôi đã ngủ thiếp đi trên chăn bông phía cuối giường, cô không nỡ đánh thức, bèn
rón rén chui vào trong chăn ngủ một giấc bình yên.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu của Bánh Trôi khiến cô giật mình tỉnh giấc, cô vội bật đèn lên, Mục
Đình Sâm cũng sợ hãi như Bánh Trôi!
Bánh Trôi ngồi dưới chân giường nhìn chằm chằm, Mục Đình Sâm không dám nhúc nhích, dựa lưng vào cửa, có trời mới biết anh đã trải qua những gì, mệt gần chết trở về tắm rửa xong cuối cùng cũng có thể ngủ. Anh vừa nằm xuống giường, duỗi chân ra vô tình đá phải Bánh Trôi đang nằm cuộn tròn, vốn mẫn cảm
với động vật có lông, anh tức tốc chạy về phía cửa!
Chương 147: Mưu Tính Của Lâm Gia Hiểu được chuyện vừa xảy ra, trong lòng Ôn Ngôn có
chút băn khoăn, vội ôm Bánh Trôi xuống lầu. Khi cô trở lại phòng, Mục Đình Sâm đang ngồi tự kỷ ở mép giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Cô bước tới nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi quay lại tôi đã quá mệt, nên cứ để Bánh Trôi ngủ trên giường, giờ thì không sao rồi, đi
ngủ đi…”
Mục Đình Sâm thả lỏng người, lật chăn bông nằm xuống: “Trước khi tôi tỉnh lại, đừng để con mèo béo đó
vào, tôi mà nhìn thấy sẽ đem nó đi làm canh!”
Những lời này có vẻ khó nghe, nhưng Ôn Ngôn không quan tâm đến anh, cả hai đều mệt, không nhất thiết vì máy chuyện nhỏ nhặt này mà hi sinh thời gian nghỉ ngơi. Lần trước chuyện Khương Nghiên Nghiên chụp ảnh với anh cũng vì quá bận rộn mà cứ thế cho qua, không có kết quả gì cả. Khi bận rộn người ra thường
sẽ không có thời gian để lo nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm gần như thức dậy cùng một lúc, đánh răng rửa mặt xong,
bọn họ cùng xuống lầu ăn sáng, cả hai đều không nói
gì, không chậm trễ một phút, cùng nhau ăn cơm, cùng
ra ngoài.
Vì không quá tiện đường, Mục Đình Sâm chỉ đưa cô đến ngã tư để cô bắt taxi, biết anh rất gấp nên cô cũng không bắt anh phải quan tâm cô. Đây vốn dĩ là
một điều xa xỉ.
Vừa bước đến cổng công ty, cô cảm thấy bầu không
khí so với hôm qua còn lạ hơn, có chút căng thẳng.
Cô không rõ ràng cho lắm, vừa tới văn phòng đặt túi
xách xuống, Lý Ly liền nhắc nhở: “Lâm tổng tìm cô.”
Cô đáp ứng, đi đến trước cửa phòng làm việc của
Lâm Táp gõ một cái: “Tôi đến rồi.”
Lâm Táp trực tiếp mở cửa ra: “Vào đi, tôi có chuyện
gấp cần tìm cô.”
Ôn Ngôn càng thêm mù mờ: “Làm sao vậy?”
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Táp đưa cho cô một phần
tư liệu: “Thứ trên tay cô có gì đó không ổn, bị cắt hợp
đồng. Chắc chắn có người đã làm rò rỉ thông tin liên
quan. Vị khách hàng lớn này đã trực tiếp hủy hợp đồng với tôi. Tôi đã đưa nội dung cho cô từ lâu rồi, cũng chỉ cô và tôi mới có. Của tôi ở đây, của cô đâu? Loại hợp đồng này đến khi kết thúc mới không cần giữ bí mật, ngay cả việc ký kết cũng chỉ có một mình tôi đi, nơi hẹn cũng tuyệt đối không có người không liên
quan.”
ra, coi chừng ăn trộm bắt thành còn mắt thêm.”
Cậu hai trợn tròn mắt: “Nói cái gì cơ? Sao mà hèn hạ? Ý em là tìm cách để vợ Mục Đình Sâm bán đứng Lâm Táp, để bọn họ xung đột, sau đó Lâm Táp sẽ không còn quan hệ với Mục Đình Sâm nữa, chuyện này dù đối với chúng ta cũng không phải chuyện tốt nhưng sẽ khiến cho hai bên đấu đá lẫn nhau, chúng ta ở giữa mượn cơ hội lôi kéo Mục Đình Sâm. Để trả thù Lâm Táp, nói không chừng Mục Đình Sâm sẽ thực sự hợp
tác với chúng tai”
Mắt cậu cả sáng lên: “Bố, con cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể. Con sẽ tìm Lý Ly để nói chuyện, chúng ta có thể bắt đầu từ cô ta, vợ Mục Đình Sâm đương nhiên sẽ không bán đứng Lâm Táp,
nhưng Lý Ly có thể, bố thấy sao?”
Bố Lâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nặng nè: “Chỉ còn
Chương 147: Mưu Tính Của Lâm Gia cách này thôi, chuyện này sẽ giao cho con, bố tương
đối yên tâm.”
Cậu hai nhịn không được nói: “Con cũng nghĩ ra cách, bố dựa vào đâu mà giao cho anh cả? Bố bắt công
quá?”
Bố Lâm trừng mắt nhìn cậu hai: “Con chẳng làm gì
nên hồn thì ngậm miệng lại!”
Công ty thiết kế Phi Dược đã đến giờ tan sở, Ôn Ngôn không có cảm giác thèm ăn, nằm sắp trên bàn làm
việc nghỉ ngơi, không có ý định ra ngoài ăn cơm.
Chờ những người khác trong công ty đã đi hết, cô mới
thấy thế giới yên tĩnh trở lại, tâm trí trở nên mơ hồ.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng giày cao gót vang vọng,
cô nhíu mày ngẳng dậy, là Lý Ly
Lý Ly từ trước đến nay luôn coi trọng vấn đề thời gian,
giờ ăn cơm cô đi rất nhanh và về cũng rất vội, không
Chương 147: Mưu Tính Của Lâm Gia ăn bên ngoài, ngày nào cũng ăn ở căng tin, hôm nay
cô là người ra về cuối cùng, tay xách túi giống như muốn ra ngoài, thần sắc trông có chút không tập
trung.
“Giám đốc Lý, chị xách theo túi là muốn ra ngoài ăn hay sao? Nghe nói đồ ăn trong nhà ăn khá ngon, mọi khi chị đều ăn uống tiết kiệm, ít khi thấy chị ra ngoài
ăn cơm nha.” Ôn Ngôn thuận miệng hỏi vài câu.
“Ừm… tôi… họ hàng tôi đến chơi mấy ngày, tôi hẹn bọn họ ăn cơm buổi trưa ở gần đây, cô không xuống
ăn cơm sao?” Lý Ly có chút lơ đễnh.
“Tôi không thấy ngon miệng nên không ăn, chị cứ đi
đi, tôi ngủ một lát đây.” Ôn Ngói xong lại nằm xuống.
Sau giờ nghỉ trưa, những người khác lần lượt trở lại công ty, Ôn Ngôn cũng tỉnh lại, vô thức nhìn lướt qua chỗ của Lý Ly, bình thường giờ này Lý Ly đã sớm trở về, hôm nay đã vào giờ làm được năm phút, nhưng cô
vẫn chưa xuất hiện.
Không phải cô muốn đề ý đến Lý Ly, mà là sau khi
Lâm Táp biết Lý Ly là do Lâm gia phái tới, cô cảm thấy là lạ, mặc dù Lâm Táp nói Lý Ly hiện đang làm việc cho anh, những cô vẫn sẽ có phần nào đề phòng
Lần này Lý Ly đến muộn mười lăm phút tròn, người khác thì không nói, nhưng đối với một Lý Ly cần củ chăm chỉ mà nói, quả thực có chút quỷ dị. Dĩ nhiên, Ôn Ngôn sẽ không lo chuyện bao đồng, Lý Ly là giám đốc, cho dù đến muộn Lâm Táp cũng không quan
tâm, những người khác càng không có tư cách so đo.
Sau khi tăng ca buổi tối, Ôn Ngôn về đến nhà thì đã hơn mười giờ, Mục Đình Sâm còn chưa về, toàn bộ Mục trạch âm u, đèn không đủ sáng, lòng cô có chút
trống rỗng khó tả.
Đó cũng là lúc cô nhận ra rằng, trong lòng cô chỉ có Mục Đình Sâm là chỗ dựa, là trụ cột gia đình, chỉ khi anh ở đây, ngôi nhà mới tràn đầy sức sống. Cô không thích bầu không khí ảm đạm này mỗi khi về đến nhà, điều đó chỉ khiến cô thêm mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.
Bánh Trôi kêu một tiêng rôi nhào vào ngực cô, cô cười rồi ôm Bánh Trôi lên lầu: “Tao phải đi tắm rồi đi ngủ, dạo này tao bận quá, không chăm sóc mày được. Tao
xin lỗi.”
Bánh Trôi như hiểu cô mà kêu một tiếng nức nở.
Lúc cô tắm xong, Bánh Trôi đã ngủ thiếp đi trên chăn bông phía cuối giường, cô không nỡ đánh thức, bèn
rón rén chui vào trong chăn ngủ một giấc bình yên.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu của Bánh Trôi khiến cô giật mình tỉnh giấc, cô vội bật đèn lên, Mục
Đình Sâm cũng sợ hãi như Bánh Trôi!
Bánh Trôi ngồi dưới chân giường nhìn chằm chằm, Mục Đình Sâm không dám nhúc nhích, dựa lưng vào cửa, có trời mới biết anh đã trải qua những gì, mệt gần chết trở về tắm rửa xong cuối cùng cũng có thể ngủ. Anh vừa nằm xuống giường, duỗi chân ra vô tình đá phải Bánh Trôi đang nằm cuộn tròn, vốn mẫn cảm
với động vật có lông, anh tức tốc chạy về phía cửa!
Chương 147: Mưu Tính Của Lâm Gia Hiểu được chuyện vừa xảy ra, trong lòng Ôn Ngôn có
chút băn khoăn, vội ôm Bánh Trôi xuống lầu. Khi cô trở lại phòng, Mục Đình Sâm đang ngồi tự kỷ ở mép giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Cô bước tới nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi quay lại tôi đã quá mệt, nên cứ để Bánh Trôi ngủ trên giường, giờ thì không sao rồi, đi
ngủ đi…”
Mục Đình Sâm thả lỏng người, lật chăn bông nằm xuống: “Trước khi tôi tỉnh lại, đừng để con mèo béo đó
vào, tôi mà nhìn thấy sẽ đem nó đi làm canh!”
Những lời này có vẻ khó nghe, nhưng Ôn Ngôn không quan tâm đến anh, cả hai đều mệt, không nhất thiết vì máy chuyện nhỏ nhặt này mà hi sinh thời gian nghỉ ngơi. Lần trước chuyện Khương Nghiên Nghiên chụp ảnh với anh cũng vì quá bận rộn mà cứ thế cho qua, không có kết quả gì cả. Khi bận rộn người ra thường
sẽ không có thời gian để lo nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm gần như thức dậy cùng một lúc, đánh răng rửa mặt xong,
bọn họ cùng xuống lầu ăn sáng, cả hai đều không nói
gì, không chậm trễ một phút, cùng nhau ăn cơm, cùng
ra ngoài.
Vì không quá tiện đường, Mục Đình Sâm chỉ đưa cô đến ngã tư để cô bắt taxi, biết anh rất gấp nên cô cũng không bắt anh phải quan tâm cô. Đây vốn dĩ là
một điều xa xỉ.
Vừa bước đến cổng công ty, cô cảm thấy bầu không
khí so với hôm qua còn lạ hơn, có chút căng thẳng.
Cô không rõ ràng cho lắm, vừa tới văn phòng đặt túi
xách xuống, Lý Ly liền nhắc nhở: “Lâm tổng tìm cô.”
Cô đáp ứng, đi đến trước cửa phòng làm việc của
Lâm Táp gõ một cái: “Tôi đến rồi.”
Lâm Táp trực tiếp mở cửa ra: “Vào đi, tôi có chuyện
gấp cần tìm cô.”
Ôn Ngôn càng thêm mù mờ: “Làm sao vậy?”
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Táp đưa cho cô một phần
tư liệu: “Thứ trên tay cô có gì đó không ổn, bị cắt hợp
đồng. Chắc chắn có người đã làm rò rỉ thông tin liên
quan. Vị khách hàng lớn này đã trực tiếp hủy hợp đồng với tôi. Tôi đã đưa nội dung cho cô từ lâu rồi, cũng chỉ cô và tôi mới có. Của tôi ở đây, của cô đâu? Loại hợp đồng này đến khi kết thúc mới không cần giữ bí mật, ngay cả việc ký kết cũng chỉ có một mình tôi đi, nơi hẹn cũng tuyệt đối không có người không liên
quan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.