Chương 566: Người đau khổ trong thực tế
Vô Danh Thí Chủ
18/03/2021
An Nhã nhíu mày: “Anh… anh thừa dịp lúc tôi uống say đã làm cái gì rồi? Tôi vẫn tưởng anh là dân bản xứ ở Đề Đô, thì ra không phải vậy sao… Tôi có thể hiểu được tâm tình muốn thành công của anh, tôi cũng giống vậy, muốn đứng vững gót chân ở thành phố này, nhưng tôi cũng biết, muốn thành công thì chỉ có thể cố gắng nỗ lực, anh như vậy chỉ sẽ huỷ bản thân anh mà thôi. Theo thôi thấy anh lúc trước đã rất thành công rồi, có xe có nhà, công việc cũng tốt, vừa học thức uyên bác, sao còn muốn làm chuyện như này?”
Giản Mặc nghiên răng nói: “Đó chỉ là cô nhìn thấy những gì giả tạo mà thôi, phòng của tôi là thuê, xe là tiền tôi đi vay để mua, công việc của tôi lương cũng khá ổn, nhưng ở thành phố này cũng vài chục năm tôi cũng không thể tiết kiệm đủ tiền để mua một ngôi nhà! Tôi không nhìn được tương lai, tôi ghét cảm giác xa xa khó vời! Lần này là cơ hội ông trời ban cho tôi, tôi không muốn để nó trôi đi! Điều không thể thiếu ở thành phố này là những người như tôi, nếu cao không tới thấp không xong, thì lúc nào mới đứng đầu?”
An Nhã có chút khổ sở: “Vậy nên… anh cũng không phải muốn gặp tôi mà hẹn tôi ra đây, cũng sẽ không xin lỗi Trần Mộng Dao? Đúng không?”
Giản Mặc không chút do dự trả lời: “Đúng! Tôi biết trong lòng cô luôn thích tôi, nhưng người bạn đời trong tưởng tượng của tôi không phải là Tiểu Bạch như cô, tôi sắp kết hôn với người phụ nữ bản địa, bằng cách này hộ khẩu thường trú đã đăng kí có thể được chuyển đến và trở thành một công dân Đề Đô thực sự. Tôi cũng sẽ không xin lỗi Trần Mộng Dao, tôi muốn cô ta thừa nhận cô ta mới là người sao chép!”
An Nhã nắm chặt chai nước trong tay vô cùng tức giận, trực tiếp tạt nước vào mặt của Giản Mặc: “Đúng vậy, tôi đối với anh có cảm tình, nhưng hiện tại, anh chẳng là cái gì trong mắt tôi cả? Tôi tưởng là trên đời này còn có rất nhiều người tốt, bây giờ tôi mới biết, người xấu cũng không phải là không có! Anh không xứng đẻ tôi ngưỡng mộ, Mộng Dao cũng sẽ không thừa nhận, sẽ không để cho anh đạt được mục đích đâu?”
Giản Mặc cười mà không tức giận, lấy khăn giấy ra lau sạch vết nước trên mặt: “Sao cô có thể xem thường tôi vậy, tôi biết cô không có người thân và không có lai lịch, đến Đế Đô cũng dựa vào Trần Mộng Dao, cô ta có trách nhiệm với cô, vì sự an toàn của cô, chắc chắn cô ta sẽ thừa nhận với giới truyền thông là cô ta đã sao chép. Chúng ta rửa mắt mà xem, không đến vài giờ chúng ta sẽ biết đáp án.”
An Nhã cắn răng nghiền lợi nói: “Không thê nào? Tiểu Ngôn sẽ không để cho anh đạt được mục đích, Kính Thiếu Khanh cũng vậy! Bây giờ tôi đi về!” Nói xong cô đưa tay mở cửa xe, mới phát hiện cửa xe bị khóa rồi.
Giản Mặc nhẹ nhàng nói: “Cô yên tâm đi, tôi không định làm tổn thương cô, tôi sẽ để cô đi sau khi tôi thấy tin tức là Trần Mộng Dao thừa nhận là chính cô ta đã sao chép. Bây giờ cô ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi tôi. Kính Thiếu Khanh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi tôi biết, suy cho cùng anh ta với Trần Mộng Dao đã quen biết từ sớm, lần này cũng vì Trần Mộng Dao mà không ngần ngại, tôi sớm đã nhìn ra rồi, Tiểu Ngôn lại là ai vậy?”
Hỏi đến vấn đề này, anh ta nghĩ tới diều gì, vẻ mặt thay đổi: “Không phải là… Ôn Ngôn đấy chứ?”
An Nhã đỏ mắt nói: “Đúng! Đó là Ôn Ngôn! Anh xúc phạm nhằm người rồi, Mộng Dao là bạn thân nhất của Ôn Ngôn, anh đắc tội Mộng Dao là tương đương với việc đắc tội Mục gia, ngay cả khi Mộng Dao thừa nhận sao chép, anh nghĩ là những ngày tháng sau này sẽ trôi qua tốt đẹp sao? Mục gia muốn lật ngược lại vụ án rất khó sao? Trước đây tôi cảm thấy anh là người thông minh, có học thức, có tầm nhìn, bây giờ tôi mới phát hiện, anh vô cùng ngu ngốc! Tiểu Ngôn cũng đã đến công ty của Kính Thiếu Khanh để tìm Mộng Dao, anh cũng không phải là chưa gặp qua, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ? À đúng rồi, tôi nói cho anh một bí mật, Mộng Dao từng là hôn thê của Kính Thiếu Khanh, bây giờ anh biết tại sao Kính Thiếu Khanh lại hướng về Trần Mộng Dao không? Không phải chỉ vì cô ấy sao chép! Bây giờ bọn họ coi như chia tay, nhưng đối với nhau vẫn còn tình cảm!”
Giản Mặc hiểu được quyền lực của Mục gia và Kính gia ở Đề Đô, hậu quả của việc anh ta làm như vậy căn bản không có chút lợi nào, tác phẩm cuối cùng cũng không thể là của anh ta, ý thức được bản thân đã làm những việc ngu ngốc như vậy, cuối cùng anh ta cũng không thể bình tĩnh được, ngay lập tức quay lại cầu xin: “Tiểu Nhã… anh không làm hại em, đúng không? Từ tối qua đưa em ra ngoài anh cũng không chạm vào một sợi tóc của em, không tạo thành phạm tội, anh như vậy không phải là bắt cóc, em sẽ không nói linh tinh chứ?”
An Nhã mềm lòng, nhưng cũng rất tức giận: “Anh không làm gì tôi, nhưng bây giờ anh không để tôi rời đi, điều này cấu thành việc giam giữ bắt hợp pháp, anh còn uy hiếp Mộng Dao?”
Giản Mặc lập tức mở cửa xe: “Coi như anh chỉ nói đùa, được không? Bây giờ em gọi điện nói cho Trần Mộng Dao em không sao, em vẫn bình thường, anh lập tức đưa em về, coi như tối qua em uống nhiều, được không? Tiểu Nhã… anh đến thành phố này cũng mười năm rồi, tròn mười năm, anh chỉ là không cam lòng mà thôi, em đừng huỷ hoại anh… Nếu như vào ngục giam, anh thực sự tiêu đời rồi, cả đời này anh đều không có cách nào xoay người được cả! Bố mẹ anh vẫn còn ở quê chờ anh mở mày nở mặt về, cũng bởi vì không làm ra thành tựu gì, đã mấy năm nay anh chưa có về nhà rồi…”
An Nhã lại sợ bị lừa gạt, liền hỏi: “Chẳng phải trước đây anh cho ra những tác phẩm tốt sao? Cũng coi như là nhân vật trong giới thiết kế, như vậy không được tính là thành tựu để có thể về nhà sao?”
Giản Mặc chật vật nói: “Đúng vậy… nhưng đó là chuyện của vài năm trước, sau đó tác phẩm của anh không còn kiếm được lợi nhuận nữa, chính là năm ấy anh kiếm được tiền mới về nhà thăm bố mẹ một lần, sau đó anh không còn mặt mũi quay về nữa. Có lẽ chính là vì phong quanh qua, anh mới không chịu lòng bình thường. Em hãy tin anh thêm một lần nữa đi… Xin em đấy…”
Trong lòng An Nhã đấu tranh một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tàn nhẫn được, có nhiều chỗ Giản Mặc giống cô, cô cũng muốn có được chỗ đứng trong Đề Đô này nên hiểu được nỗi khổ của anh: “Được rồi… ngay bây giờ tôi sẽ gọi cho Mộng Dao, nói là tôi không sao, coi như anh không thể làm tiếp được nữa, sau này anh còn có thể làm công việc khác, anh vẫn có thể tiền lên, đừng đi đường vòng, đi không được đâu.”
Giản Mặc gật đầu như củ tỏi: “Anh biết rồi, cảm ơn… cảm „ ẤN.
Người đàn ông trước mặt không thể mê hoặc An Nhã được nữa, cô chỉ nghĩ anh ta vô cùng hèn nhát. Sau khi bình tĩnh lại, cô gọi điện cho Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao đang ngủ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghĩ đến Kính Thiếu Khanh đang ngủ ngon lành bên cạnh, theo phản xạ, cô giật lấy điện thoại lao vào phòng tắm, sợ đánh thức anh.
Tối qua bởi vì lo lắng, nửa đêm cô mới ngủ được, cả người vẫn còn đang ngắn ngơ, không nhìn vào màn hình điện: “Alo?”
An Nhã bình tĩnh nói: “Mộng Dao, tôi không sao, tối qua tôi với Giản Mặc uống nhiều quá, xin lỗi, để cô phải lo lắng rồi.”
Trần Mộng Dao thất thần trong vài phút: “Ý của cô là gì? Cô không sao? Anh ta không bắt cóc cô? Tôi đã gọi cảnh sát rồi!
Thiếu chút nữa tôi thú nhận với truyền thông là tôi ăn cắp ý tưởng rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
An Nhã nhìn về phía Giản Mặc, rầu rỉ nói: *Không… là do anh ấy uống quá nhiều nên gửi một tin nhắn bậy bạ, xin lỗi… cô đã gọi cảnh sát chưa? Tôi sẽ giải thích với cảnh sát, tôi thực sự không có chuyện gì, tôi sẽ lập tức quay về!”
Sau khi xác nhận là An Nhã yên lành, Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết tôi rồi, sau này tránh xa Giản Mặc một chút, dù có nhắn tin khi say thì cũng đủ chứng tỏ nhân phẩm của anh ta không được, sau khi uống rượu luôn nói những lời thật, không chừng sau này anh ta sẽ thật sự làm như vậy! Cô mau quay về đi, tôi cũng quay về ngay đây.”
Giản Mặc nghiên răng nói: “Đó chỉ là cô nhìn thấy những gì giả tạo mà thôi, phòng của tôi là thuê, xe là tiền tôi đi vay để mua, công việc của tôi lương cũng khá ổn, nhưng ở thành phố này cũng vài chục năm tôi cũng không thể tiết kiệm đủ tiền để mua một ngôi nhà! Tôi không nhìn được tương lai, tôi ghét cảm giác xa xa khó vời! Lần này là cơ hội ông trời ban cho tôi, tôi không muốn để nó trôi đi! Điều không thể thiếu ở thành phố này là những người như tôi, nếu cao không tới thấp không xong, thì lúc nào mới đứng đầu?”
An Nhã có chút khổ sở: “Vậy nên… anh cũng không phải muốn gặp tôi mà hẹn tôi ra đây, cũng sẽ không xin lỗi Trần Mộng Dao? Đúng không?”
Giản Mặc không chút do dự trả lời: “Đúng! Tôi biết trong lòng cô luôn thích tôi, nhưng người bạn đời trong tưởng tượng của tôi không phải là Tiểu Bạch như cô, tôi sắp kết hôn với người phụ nữ bản địa, bằng cách này hộ khẩu thường trú đã đăng kí có thể được chuyển đến và trở thành một công dân Đề Đô thực sự. Tôi cũng sẽ không xin lỗi Trần Mộng Dao, tôi muốn cô ta thừa nhận cô ta mới là người sao chép!”
An Nhã nắm chặt chai nước trong tay vô cùng tức giận, trực tiếp tạt nước vào mặt của Giản Mặc: “Đúng vậy, tôi đối với anh có cảm tình, nhưng hiện tại, anh chẳng là cái gì trong mắt tôi cả? Tôi tưởng là trên đời này còn có rất nhiều người tốt, bây giờ tôi mới biết, người xấu cũng không phải là không có! Anh không xứng đẻ tôi ngưỡng mộ, Mộng Dao cũng sẽ không thừa nhận, sẽ không để cho anh đạt được mục đích đâu?”
Giản Mặc cười mà không tức giận, lấy khăn giấy ra lau sạch vết nước trên mặt: “Sao cô có thể xem thường tôi vậy, tôi biết cô không có người thân và không có lai lịch, đến Đế Đô cũng dựa vào Trần Mộng Dao, cô ta có trách nhiệm với cô, vì sự an toàn của cô, chắc chắn cô ta sẽ thừa nhận với giới truyền thông là cô ta đã sao chép. Chúng ta rửa mắt mà xem, không đến vài giờ chúng ta sẽ biết đáp án.”
An Nhã cắn răng nghiền lợi nói: “Không thê nào? Tiểu Ngôn sẽ không để cho anh đạt được mục đích, Kính Thiếu Khanh cũng vậy! Bây giờ tôi đi về!” Nói xong cô đưa tay mở cửa xe, mới phát hiện cửa xe bị khóa rồi.
Giản Mặc nhẹ nhàng nói: “Cô yên tâm đi, tôi không định làm tổn thương cô, tôi sẽ để cô đi sau khi tôi thấy tin tức là Trần Mộng Dao thừa nhận là chính cô ta đã sao chép. Bây giờ cô ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi tôi. Kính Thiếu Khanh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi tôi biết, suy cho cùng anh ta với Trần Mộng Dao đã quen biết từ sớm, lần này cũng vì Trần Mộng Dao mà không ngần ngại, tôi sớm đã nhìn ra rồi, Tiểu Ngôn lại là ai vậy?”
Hỏi đến vấn đề này, anh ta nghĩ tới diều gì, vẻ mặt thay đổi: “Không phải là… Ôn Ngôn đấy chứ?”
An Nhã đỏ mắt nói: “Đúng! Đó là Ôn Ngôn! Anh xúc phạm nhằm người rồi, Mộng Dao là bạn thân nhất của Ôn Ngôn, anh đắc tội Mộng Dao là tương đương với việc đắc tội Mục gia, ngay cả khi Mộng Dao thừa nhận sao chép, anh nghĩ là những ngày tháng sau này sẽ trôi qua tốt đẹp sao? Mục gia muốn lật ngược lại vụ án rất khó sao? Trước đây tôi cảm thấy anh là người thông minh, có học thức, có tầm nhìn, bây giờ tôi mới phát hiện, anh vô cùng ngu ngốc! Tiểu Ngôn cũng đã đến công ty của Kính Thiếu Khanh để tìm Mộng Dao, anh cũng không phải là chưa gặp qua, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ? À đúng rồi, tôi nói cho anh một bí mật, Mộng Dao từng là hôn thê của Kính Thiếu Khanh, bây giờ anh biết tại sao Kính Thiếu Khanh lại hướng về Trần Mộng Dao không? Không phải chỉ vì cô ấy sao chép! Bây giờ bọn họ coi như chia tay, nhưng đối với nhau vẫn còn tình cảm!”
Giản Mặc hiểu được quyền lực của Mục gia và Kính gia ở Đề Đô, hậu quả của việc anh ta làm như vậy căn bản không có chút lợi nào, tác phẩm cuối cùng cũng không thể là của anh ta, ý thức được bản thân đã làm những việc ngu ngốc như vậy, cuối cùng anh ta cũng không thể bình tĩnh được, ngay lập tức quay lại cầu xin: “Tiểu Nhã… anh không làm hại em, đúng không? Từ tối qua đưa em ra ngoài anh cũng không chạm vào một sợi tóc của em, không tạo thành phạm tội, anh như vậy không phải là bắt cóc, em sẽ không nói linh tinh chứ?”
An Nhã mềm lòng, nhưng cũng rất tức giận: “Anh không làm gì tôi, nhưng bây giờ anh không để tôi rời đi, điều này cấu thành việc giam giữ bắt hợp pháp, anh còn uy hiếp Mộng Dao?”
Giản Mặc lập tức mở cửa xe: “Coi như anh chỉ nói đùa, được không? Bây giờ em gọi điện nói cho Trần Mộng Dao em không sao, em vẫn bình thường, anh lập tức đưa em về, coi như tối qua em uống nhiều, được không? Tiểu Nhã… anh đến thành phố này cũng mười năm rồi, tròn mười năm, anh chỉ là không cam lòng mà thôi, em đừng huỷ hoại anh… Nếu như vào ngục giam, anh thực sự tiêu đời rồi, cả đời này anh đều không có cách nào xoay người được cả! Bố mẹ anh vẫn còn ở quê chờ anh mở mày nở mặt về, cũng bởi vì không làm ra thành tựu gì, đã mấy năm nay anh chưa có về nhà rồi…”
An Nhã lại sợ bị lừa gạt, liền hỏi: “Chẳng phải trước đây anh cho ra những tác phẩm tốt sao? Cũng coi như là nhân vật trong giới thiết kế, như vậy không được tính là thành tựu để có thể về nhà sao?”
Giản Mặc chật vật nói: “Đúng vậy… nhưng đó là chuyện của vài năm trước, sau đó tác phẩm của anh không còn kiếm được lợi nhuận nữa, chính là năm ấy anh kiếm được tiền mới về nhà thăm bố mẹ một lần, sau đó anh không còn mặt mũi quay về nữa. Có lẽ chính là vì phong quanh qua, anh mới không chịu lòng bình thường. Em hãy tin anh thêm một lần nữa đi… Xin em đấy…”
Trong lòng An Nhã đấu tranh một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tàn nhẫn được, có nhiều chỗ Giản Mặc giống cô, cô cũng muốn có được chỗ đứng trong Đề Đô này nên hiểu được nỗi khổ của anh: “Được rồi… ngay bây giờ tôi sẽ gọi cho Mộng Dao, nói là tôi không sao, coi như anh không thể làm tiếp được nữa, sau này anh còn có thể làm công việc khác, anh vẫn có thể tiền lên, đừng đi đường vòng, đi không được đâu.”
Giản Mặc gật đầu như củ tỏi: “Anh biết rồi, cảm ơn… cảm „ ẤN.
Người đàn ông trước mặt không thể mê hoặc An Nhã được nữa, cô chỉ nghĩ anh ta vô cùng hèn nhát. Sau khi bình tĩnh lại, cô gọi điện cho Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao đang ngủ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghĩ đến Kính Thiếu Khanh đang ngủ ngon lành bên cạnh, theo phản xạ, cô giật lấy điện thoại lao vào phòng tắm, sợ đánh thức anh.
Tối qua bởi vì lo lắng, nửa đêm cô mới ngủ được, cả người vẫn còn đang ngắn ngơ, không nhìn vào màn hình điện: “Alo?”
An Nhã bình tĩnh nói: “Mộng Dao, tôi không sao, tối qua tôi với Giản Mặc uống nhiều quá, xin lỗi, để cô phải lo lắng rồi.”
Trần Mộng Dao thất thần trong vài phút: “Ý của cô là gì? Cô không sao? Anh ta không bắt cóc cô? Tôi đã gọi cảnh sát rồi!
Thiếu chút nữa tôi thú nhận với truyền thông là tôi ăn cắp ý tưởng rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
An Nhã nhìn về phía Giản Mặc, rầu rỉ nói: *Không… là do anh ấy uống quá nhiều nên gửi một tin nhắn bậy bạ, xin lỗi… cô đã gọi cảnh sát chưa? Tôi sẽ giải thích với cảnh sát, tôi thực sự không có chuyện gì, tôi sẽ lập tức quay về!”
Sau khi xác nhận là An Nhã yên lành, Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết tôi rồi, sau này tránh xa Giản Mặc một chút, dù có nhắn tin khi say thì cũng đủ chứng tỏ nhân phẩm của anh ta không được, sau khi uống rượu luôn nói những lời thật, không chừng sau này anh ta sẽ thật sự làm như vậy! Cô mau quay về đi, tôi cũng quay về ngay đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.