Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 302: Nói Với Cô Ấy, Tôi Không Cho

Vô Danh Thí Chủ

30/01/2021

Cô gật đầu: “Đúng vậy, Dao Dao cũng bảo muốn đi cùng tôi, bọn tôi định mở một cửa hàng bán đồ ngọt, nhưng mà vẫn chưa xác định nữa. Cùng lắm thì tim một công việc đủ để nuôi sống bản thân là được rồi."

Nghe Trần Mộng Dao cũng muốn đi, nụ cười trên mặt anh dần biển mất: “Vậy sao... hai người đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?" Ôn Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ xong nữa, cứ từ từ thôi vậy. Đột ngột quá, tôi không quyết định được nhiều chuyện. Đúng rồi, anh có thể đòi Bảnh Trôi từ chỗ Mục Đình sâm giúp tôi không? Tôi phải đưa nó đi, Mục Đình Sâm không thích nó.”

Kính Thiếu Khanh đột nhiên thấy người anh em của mình đáng thương quả, trong mắt Ôn Ngôn anh còn chẳng đáng giá bằng một con mèo: “Cô không suy nghĩ đến việc mang người đi thật à, chỉ mang theo mèo thôi?"

Cô nói một cách rất nghiêm túc: "Đừng đùa nữa, tôi với anh ấy cả đời này cũng chẳng còn bất cứ mối liên hệ nào nữa đâu! Tôi sẽ không công bố chuyện bố tôi trong sạch với mọi người, cũng sẽ không lật lại vụ án, khai anh ấy ra. Thế nhưng tôi cũng không thể nào tiếp tục sống với anh ấy nữa."

Anh gãi đầu, hỏi cô với vẻ thăm dò: “Nếu như... nếu như chuyện này cũng không phải do Đình Sâm làm thì sao? Giữa hai người chỉ có một chút hiểu lầm thôi, cậu ấy có nỗi khổ riêng thì sao?

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện-88

Cô chẳng thèm quan tâm đến những giả thiết kia: "Không có nhiều “nếu như" như vậy đâu. Mấy món đồ ngọt này anh xử lý giúp tôi đi, tôi đi ngủ đây."

Nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại rồi anh mới gọi điện thoại cho Muc Đình sâm, anh cố tình hạ thấp giọng: "Tổ tông nhỏ nhà anh không chấp nhận ý tốt của tôi, còn bảo tôi xử hết đống đồ ngọt của cậu đi. Còn nữa, cô ấy bảo tôi đòi mèo.”

Trong điện thoại, Mục Đình Thâm im lặng một chút rồi mới mở miệng: “Nói với cô ấy, tôi không cho.” Nói xong, anh bị cúp điện mất điện thoại.

Kinh Thiếu Khanh thở dài, dựa vào số pha ăn từng miếng bánh một. Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, rõ ràng là những sự phiền phức mà cứ quấn vào người anh. Một người đàn ông từ trước đến giờ vẫn luôn tự do như anh, bắt đầu từ bây giờ ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ để nấu cơm, những ngày tháng này sẽ kéo dài ít nhất một tháng. Lại còn không được ra ngoài vui vẻ, đúng là dày vò nhau. Nếu Ôn Ngôn đi thật thì sau này người hành hạ anh là Mục Đình Sâm rồi.

Trần Mộng Dao không định nói chuyện cô muốn rời khỏi đây cho Giang Linh, cô muốn nói cho bà sau. Giang Linh hiếm khi không đi đánh mạt chược, buổi chiều cô đưa bà đi xem nhà mới. Nhà mới vẫn đang được sửa chữa, không có gì đáng xem cả, nhưng nó lại là nơi ở của cô trong tương lai.

Lúc rời khỏi nhà mới thì đã là thời gian ăn cơm tôi rồi, Giang Linh nói muốn đến nhà hàng Bạch Thủy Loan ăn cơm, Trần Mộng Dao cũng không phản đối. Thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng là điều có thể chấp nhận được. Đột nhiên, điện thoại của Giang Linh reo lên, Giang Linh nhìn màn hình điện thoại sáng lên, bà thấy có chút kỳ lạ: “Là Triển Trì, nó gọi điện cho con làm gi?"

Trần Mộng Dao run lên một cái, mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng cô run: “Mẹ... đưa con đi... để con nghe, chắc chắn là thay số mới, anh ấy không tìm được con nên mới gọi. Con với anh ấy chia tay rồi nhưng cũng không đến mức không liên lạc với nhau nữa."



Giang Linh cũng không nghi ngờ đi, đưa điện thoại cho cô.

Cô cầm lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe: "Anh muốn làm gi? Sao lại gọi điện cho mẹ tôi?"

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Triển Trì: "Không biết số mới của em nên chỉ còn cách liên lạc với bác gái thôi. Em không phải căng thẳng, anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi. Anh sẽ đến đón em, bây giờ anh đang ở dưới tầng, đợi anh ở ngã rẽ đầu tiên. Anh mong rằng đây là một bữa tối chỉ có hai chúng ta.

Vừa cúp điện thoại, cô chống tay vào tường để có thể đứng vững, Triển Trì biết cô ở đây, anh ta còn quấn lấy cô làm gì nữa?

Giang Linh thấy cô mãi không vào nên qua tìm: “Nó nói gì?"

Cô cười một cách miễn cưỡng: "Cái đó... anh ấy mời con ăn cơm, con với anh ấy có chuyện cần nói. Mẹ, mẹ tự đến nhà hàng Bạch Thủy Loan một mình, con bảo Kính Thiếu Khanh để chỗ cho mẹ.

Giang Linh lẩm bẩm vài câu rồi cùng cô đi thang máy xuống dưới.

Nhìn thấy Giang Linh lái xe rời đi rồi cô mới đến ngã rẽ phía trước tìm Triển Trì. Xe của Triển Trì đã đợi sẵn ở đó rồi. Cô cố gắng khắc phục sự bài xích và sợ hãi trong lòng rồi mới mở cửa xe rồi, ngồi vào: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"

Triển Trì nhìn cô bằng kính chiếu hậu, anh cười mim, quần áo gọn gàng, nét mặt dịu dàng, bộ dạng con nhà giàu, chính nhân quân tử: "Đừng kích động thế, chỉ là mời em ăn cơm thôi. Anh biết em rất ngoan, chưa làm chuyện gì không nên làm cả. Anh cũng sẽ giữ lời hứa, không để em sống không yên ổn."

Trên đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, mãi đến khi xe dừng lại, Trần Mộng Dao mới phát hiện thi ra đây là nơi ở cũ của cô, căn nhà đã bị thu về sau khi phá sản. Cô không ngờ Triển Trì vậy mà lại đầu giá được căn nhà này, cô nắm thật chắc lấy tay cầm ở cửa: "Tại sao lại đưa tôi đến đây? Chỗ này bây giờ là nhà anh đúng không? Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đến đây làm gì?"

Triển Trì kiên nhẫn giải thích: "Nhà này anh mua cho em, đây là nơi em lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều kỷ niệm nên đưa em đến đây ăn cơm thôi. Có đến mức đấy không? Xuống xe đi."

Cô không dám nghĩ xem liệu sau khi vào anh ta có đổi một bộ mặt khác không: "Muốn ăn cơm thì đến nhà hàng ăn, tôi không muốn ở riêng với anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook