Chương 448: Ở Lại Với Anh
Vô Danh Thí Chủ
23/02/2021
Kính Thiếu Khanh dừng lại, mi mắt cụp xuống, nén lại
cảm xúc: “Anh sẽ gọi điện xin lỗi mẹ ngay trước mặt
em, được không?”
Trần Mộng Dao đột nhiên không hiểu được suy nghĩ
của anh, cô sợ là anh làm vậy chỉ là để dỗ dành cô
chứ thật ra anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì, bèn
bất đắc dĩ nói: “Em… em không muốn anh làm như
vậy vì em, nhưng em nghĩ anh thực sự nên gọi điện cho mẹ.”
Anh không nói gì, trực tiếp bắm số điện thoại của Hạ
Lam. Điện thoại được kết nói với Bluetooth trong xe,
âm thanh vừa đủ lớn để Trần Mộng Dao có thể nghe ro.
“Alo, Thiếu Khanh…”
“Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi là con thất lễ. Lần sau sẽ
không như vậy nữa.”
“Không sao đâu… mẹ có thể hiểu được, con để bụng
chuyện bố con quá yêu thích vẽ tranh đúng không?
Suy cho cùng, đó là thứ mà cả đời này ông ấy đam
mê và không thể dứt bỏ được. Mẹ không mong con
đối tốt với ông ấy, con có thể nễ mặt người mẹ này mà
sau này hai bố con hòa thuận với nhau chút được
không? Vừa nãy con như vậy chắc Dao Dao cảm thấy
rất khó xử. Con cũng không còn là trẻ con nữa, cũng
không phải lần đầu yêu đương. Hãy nghĩ đến những
người xung quanh, nghĩ đến người mình yêu một
chút. Được rồi, hai con mau về nghỉ ngơi đi, mẹ không sao.”
Kính Thiếu Khanh hít nhẹ một hơi, không còn vẻ bỡn
cợt như thường ngày, giờ chỉ có bắt lực và buồn bực:
“Vâng, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, trong xe nhuốm màu im lặng, hồi lâu
cũng không ai lên tiếng.
Trần Mộng Dao biết là mặc dù anh vì muốn cô vui nên
đã xuống nước nhận sai, nhưng điều đó không có
nghĩa tâm trạng anh tốt hơn, mà thực sự anh chỉ đang
tạm gác lại muộn phiền của mình ở phía sau. Chính
cô là người đã khơi gợi câu chuyện đó trên bàn ăn,
giờ có nói thêm gì nữa cũng chỉ sợ làm anh tức giận.
Cuối cùng, Kính Thiếu Khanh lên tiếng trước: “Về chỗ
của anh đi, đừng về nhà em nữa, anh không muốn ở
một mình đêm nay, được không?”
Trần Mộng Dao không nỡ từ chối, cô có chút phân
vân: “Hay là… hôm nay em không nên về nhà anh
nữa? Hôm nay tâm trạng của mọi người đều không
tốt, nên có không gian yên tĩnh một mình để bình tĩnh
lại. Ngủ một giấc tỉnh lại mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Thái độ Kính Thiếu Khanh đột nhiên trở nên cứng rắn:
“Anh không cần bình tĩnh, ngủ một đêm cũng không
khá hơn, cứ quyết như vậy đi, giờ đi về nhà anh.”
Nói xong liền đạp mạnh ga, Trần Mộng Dao bắt mãn:
“Tại sao con người anh lại có thể đáng ghét như vậy?
Anh không quan tâm đến cảm xúc của eml” Giọng
điệu của cô không gay gắt, chỉ có chút giận dỗi, cho
nên Kính Thiếu Khanh hoàn toàn phớt lờ đi lời cô nói.
Vừa về đến biệt thự Bạch Thủy Loan, đèn còn chưa
bật, Trần Mộng Dao đã bị ném lên ghé sofa trong
phòng khách, cô vô thức hét lên một tiếng. Trong bóng
tối, Kính Thiếu Khanh rất gấp gáp, thậm chí còn không
cả làm dạo đầu, trực tiếp “hành sự”.
Cô lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, mỗi khi cảm xúc
bị dao động, sẽ càng muốn làm những chuyện này,
không phải tràn đầy tình cảm lãng mạn như những lúc
bình thường, chỉ đơn giản là trút giận. Cô chợt nghĩ
lúc ban đầu khi hai người chưa ở bên nhau, anh trả
tiền để cô ngủ với anh cũng chỉ là nghĩa đen, hai
người cũng vì chuyện này mà khoảng cách mới kéo
lại gần nhau hơn, lúc đó cô cảm thấy anh hơi lạ kì.
Cô chợt cảm thấy thương anh, có lẽ quá khứ anh từng
có cuộc sống tình cảm phong phú nhưng không phải
là tình yêu mà là vì thiếu người bầu bạn, sự trống trải
của tâm hồn còn day dứt hơn sự trống trải của thể
xác. Mà người khởi xướng tất cả chuyện này, đều là
do bố anh – Kính Thành Húc. Nếu năm đó Kính Thành
Húc không rời khỏi nhà, thì anh không phải sống một
mình cô độc khi còn nhỏ như vậy, chẳng trách có gì
điều đó ăn sâu trong anh khiến anh không thể buông
bỏ, chẳng trách… anh không thể tha thứ.
Đêm nay so với những đêm trước thì cuồng nhiệt hơn,
một lúc sau, cô không thể chịu nổi nữa, cô muốn anh
thả lỏng môi cô ra một chút, chỉ có giọng nói rời rạc
thốt ra, khó mà thành một câu hoàn chỉnh.
Khi xúc động má của Kính Thiếu Khanh ửng hồng lên,
giọng khàn khàn: “Dao Dao… anh yêu em… ở lại bên
anh, được không? Anh yêu em…”
Cô biết anh sắp tới đỉnh, liền theo ý anh: “Được…”
Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao bị đánh thức bởi tiếng
chim hót ngoài cửa sổ, điều đáng tự hào nhất ở biệt
thự ở khu Bạch Thủy Loan không chỉ là thiết kế độc
đáo mà là còn có rất nhiều cây xanh.
Cô ngồi dậy vươn vai, hít thở không khí trong lành sau
cơn mưa từ bên ngoài cửa số, đêm qua đã mưa một
trận lớn, hôm nay nhiệt độ giảm rất nhiều. Đột nhiên,
cô cảm thấy có gì đó không ổn, bất giác nhìn điện
thoại, bây giờ đã là 11 giờ trưa, Kính Thiếu Khanh
cũng không gọi cô dậy đi làm.
Cô không xin nghỉ phép thì sẽ được coi là tự ý nghỉ
làm! Cô lo lắng nhảy ra khỏi giường thu dọn một chút,
nhanh chóng chạy đến công ty, ai ngờ là hai chân vừa
chạm đất thì đột nhiên mềm nhữn ra, cả người nằm bò
ra đất, nhát thời cô còn tưởng bản thân mình bị tàn
phế. Thiếu Khanh đáng chết, không kiềm chế lại, suýt
nữa cô phải bỏ nửa mạng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, mặc kệ thân thể đang
khó chịu cô từ dưới đất đứng dậy ra mở cửa, cô giật
mình, là Hạ Lam.
“Dao Dao, Thiếu Khanh nói cháu đang ở nhà nên dì
qua đây thăm, cháu đã ăn gì chưa? Dì mang cho cháu
một ít đồ ăn và hoa quả, cháu ăn tạm trước đi.”
Hạ Lam bước vào cửa, để đồ ăn lên bàn trà, Trần
Mộng Dao có hơi khó chịu dùng tay vò mái tóc rối bù
của cô: “Cái đó… do cháu phải đi đến công ty gấp nên
chỗ đồ ăn này để cháu mang đi là được rồi ạ.”
cảm xúc: “Anh sẽ gọi điện xin lỗi mẹ ngay trước mặt
em, được không?”
Trần Mộng Dao đột nhiên không hiểu được suy nghĩ
của anh, cô sợ là anh làm vậy chỉ là để dỗ dành cô
chứ thật ra anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì, bèn
bất đắc dĩ nói: “Em… em không muốn anh làm như
vậy vì em, nhưng em nghĩ anh thực sự nên gọi điện cho mẹ.”
Anh không nói gì, trực tiếp bắm số điện thoại của Hạ
Lam. Điện thoại được kết nói với Bluetooth trong xe,
âm thanh vừa đủ lớn để Trần Mộng Dao có thể nghe ro.
“Alo, Thiếu Khanh…”
“Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi là con thất lễ. Lần sau sẽ
không như vậy nữa.”
“Không sao đâu… mẹ có thể hiểu được, con để bụng
chuyện bố con quá yêu thích vẽ tranh đúng không?
Suy cho cùng, đó là thứ mà cả đời này ông ấy đam
mê và không thể dứt bỏ được. Mẹ không mong con
đối tốt với ông ấy, con có thể nễ mặt người mẹ này mà
sau này hai bố con hòa thuận với nhau chút được
không? Vừa nãy con như vậy chắc Dao Dao cảm thấy
rất khó xử. Con cũng không còn là trẻ con nữa, cũng
không phải lần đầu yêu đương. Hãy nghĩ đến những
người xung quanh, nghĩ đến người mình yêu một
chút. Được rồi, hai con mau về nghỉ ngơi đi, mẹ không sao.”
Kính Thiếu Khanh hít nhẹ một hơi, không còn vẻ bỡn
cợt như thường ngày, giờ chỉ có bắt lực và buồn bực:
“Vâng, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, trong xe nhuốm màu im lặng, hồi lâu
cũng không ai lên tiếng.
Trần Mộng Dao biết là mặc dù anh vì muốn cô vui nên
đã xuống nước nhận sai, nhưng điều đó không có
nghĩa tâm trạng anh tốt hơn, mà thực sự anh chỉ đang
tạm gác lại muộn phiền của mình ở phía sau. Chính
cô là người đã khơi gợi câu chuyện đó trên bàn ăn,
giờ có nói thêm gì nữa cũng chỉ sợ làm anh tức giận.
Cuối cùng, Kính Thiếu Khanh lên tiếng trước: “Về chỗ
của anh đi, đừng về nhà em nữa, anh không muốn ở
một mình đêm nay, được không?”
Trần Mộng Dao không nỡ từ chối, cô có chút phân
vân: “Hay là… hôm nay em không nên về nhà anh
nữa? Hôm nay tâm trạng của mọi người đều không
tốt, nên có không gian yên tĩnh một mình để bình tĩnh
lại. Ngủ một giấc tỉnh lại mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Thái độ Kính Thiếu Khanh đột nhiên trở nên cứng rắn:
“Anh không cần bình tĩnh, ngủ một đêm cũng không
khá hơn, cứ quyết như vậy đi, giờ đi về nhà anh.”
Nói xong liền đạp mạnh ga, Trần Mộng Dao bắt mãn:
“Tại sao con người anh lại có thể đáng ghét như vậy?
Anh không quan tâm đến cảm xúc của eml” Giọng
điệu của cô không gay gắt, chỉ có chút giận dỗi, cho
nên Kính Thiếu Khanh hoàn toàn phớt lờ đi lời cô nói.
Vừa về đến biệt thự Bạch Thủy Loan, đèn còn chưa
bật, Trần Mộng Dao đã bị ném lên ghé sofa trong
phòng khách, cô vô thức hét lên một tiếng. Trong bóng
tối, Kính Thiếu Khanh rất gấp gáp, thậm chí còn không
cả làm dạo đầu, trực tiếp “hành sự”.
Cô lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, mỗi khi cảm xúc
bị dao động, sẽ càng muốn làm những chuyện này,
không phải tràn đầy tình cảm lãng mạn như những lúc
bình thường, chỉ đơn giản là trút giận. Cô chợt nghĩ
lúc ban đầu khi hai người chưa ở bên nhau, anh trả
tiền để cô ngủ với anh cũng chỉ là nghĩa đen, hai
người cũng vì chuyện này mà khoảng cách mới kéo
lại gần nhau hơn, lúc đó cô cảm thấy anh hơi lạ kì.
Cô chợt cảm thấy thương anh, có lẽ quá khứ anh từng
có cuộc sống tình cảm phong phú nhưng không phải
là tình yêu mà là vì thiếu người bầu bạn, sự trống trải
của tâm hồn còn day dứt hơn sự trống trải của thể
xác. Mà người khởi xướng tất cả chuyện này, đều là
do bố anh – Kính Thành Húc. Nếu năm đó Kính Thành
Húc không rời khỏi nhà, thì anh không phải sống một
mình cô độc khi còn nhỏ như vậy, chẳng trách có gì
điều đó ăn sâu trong anh khiến anh không thể buông
bỏ, chẳng trách… anh không thể tha thứ.
Đêm nay so với những đêm trước thì cuồng nhiệt hơn,
một lúc sau, cô không thể chịu nổi nữa, cô muốn anh
thả lỏng môi cô ra một chút, chỉ có giọng nói rời rạc
thốt ra, khó mà thành một câu hoàn chỉnh.
Khi xúc động má của Kính Thiếu Khanh ửng hồng lên,
giọng khàn khàn: “Dao Dao… anh yêu em… ở lại bên
anh, được không? Anh yêu em…”
Cô biết anh sắp tới đỉnh, liền theo ý anh: “Được…”
Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao bị đánh thức bởi tiếng
chim hót ngoài cửa sổ, điều đáng tự hào nhất ở biệt
thự ở khu Bạch Thủy Loan không chỉ là thiết kế độc
đáo mà là còn có rất nhiều cây xanh.
Cô ngồi dậy vươn vai, hít thở không khí trong lành sau
cơn mưa từ bên ngoài cửa số, đêm qua đã mưa một
trận lớn, hôm nay nhiệt độ giảm rất nhiều. Đột nhiên,
cô cảm thấy có gì đó không ổn, bất giác nhìn điện
thoại, bây giờ đã là 11 giờ trưa, Kính Thiếu Khanh
cũng không gọi cô dậy đi làm.
Cô không xin nghỉ phép thì sẽ được coi là tự ý nghỉ
làm! Cô lo lắng nhảy ra khỏi giường thu dọn một chút,
nhanh chóng chạy đến công ty, ai ngờ là hai chân vừa
chạm đất thì đột nhiên mềm nhữn ra, cả người nằm bò
ra đất, nhát thời cô còn tưởng bản thân mình bị tàn
phế. Thiếu Khanh đáng chết, không kiềm chế lại, suýt
nữa cô phải bỏ nửa mạng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, mặc kệ thân thể đang
khó chịu cô từ dưới đất đứng dậy ra mở cửa, cô giật
mình, là Hạ Lam.
“Dao Dao, Thiếu Khanh nói cháu đang ở nhà nên dì
qua đây thăm, cháu đã ăn gì chưa? Dì mang cho cháu
một ít đồ ăn và hoa quả, cháu ăn tạm trước đi.”
Hạ Lam bước vào cửa, để đồ ăn lên bàn trà, Trần
Mộng Dao có hơi khó chịu dùng tay vò mái tóc rối bù
của cô: “Cái đó… do cháu phải đi đến công ty gấp nên
chỗ đồ ăn này để cháu mang đi là được rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.