Chương 108: Thẩm Giới Xảy Ra Chuyện
Vô Danh Thí Chủ
23/01/2021
“Đại… à không, con cóc kia, ông lấy đâu ra tự tin thế hả? Nếu là trước kia, cái ngưỡng của ông còn không xứng xách dép cho tôi, đừng tưởng dùng mấy đồng bản của mình là có thể làm gì được ở đây, ông chắc phải mắt máy năm mới mua được căn nhà hoàn chỉnh chứ gì? Được rồi, bữa này tôi trả, dù sao đồ ăn cũng chưa dọn lên, ông cũng chưa ăn miếng nào, cũng đừng thò đũa vào mà ăn, ông đi được rồi đấy. Tôi giữ vững phẩm hạnh cuối cùng của mình, không mắng ông ngay tại đây, thế nên mời ông, lẳng lặng, từ cửa lớn bên kia, cút”
Gã đầu trọc đứng dậy, trừng mắt nhìn cô: “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem? Tôi chỉ cần đến club, đàn bà như cô đâu chả có, còn tự cho mình thanh cao à! Tôi ném ra một ngàn tệ là có thể chơi cái loại như cô nguyên đai nguyên kiện, dựa vào cái gì bảo tôi phải phí công sức, móc túi hầu bao cho cô?”
Trần Mộng Dao trọn tròn mát: “Vậy thì ông đến club ni Một nghìn tệ với lại Thứ ông cũng chả rẻ đâu. Tôi đề nghị hôm nào ông nên đến nơi cao cấp hơn ấy, chưa chơi bao giờ chơi đến mười vạn chứ gì? Đi mà rửa mắt đi, đừng ở đây pha trò nữa. Gã hói giận đến đỏ bừng mặt, uống cạn cốc nước chanh miễn phí trên bàn vừa đi vừa chửi: “Người giới thiệu còn tính tôi hai nghìn tệ phí giới thiệu mà giới thiệu cái quái gì thế này!”
Hồi lâu sau Trần Mộng Dao mới nguôi giận, lúc này cô mới nhớ đến việc “báo cáo” với Ôn Ngôn, tin nhắn không nói rõ hết chuyện xem mắt quái gỡ này nên cô trực tiếp gọi điện thoại.
“Là một gã kỳ quặc đó! Hai đời vợ, nhìn như con cóc vậy, sợ cậu xem ảnh xong là mù mắt luôn! Đến nhà hàng cao cấp gọi một bàn đất tiền, xong mình vừa nói không thích hợp để quen thì gã liền bảo mình thanh toán, nói cái gì mà vì muốn mình đồng ý hẹn hò nên ông ta mới gọi nhiều món như vậy. Thì ra nếu mình không đồng ý với ông ta thì mình phải trả cả phần của ông ta hả? Điên à, bị mình chửi nên bỏ đi rồi, tức chết mình, sau này nếu mẹ mình còn dám cho mình đi xem mắt nữa, mình trước tiên mắng bà ấy một trận!”
Ôn Ngôn nghe xong cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có chút lo lắng: “Ông ta bỏ đi là tốt rồi, không quấy rầy cậu là được rồi, xem mắt tào lao thế này thì sau này cậu đừng nên đi nữa.”
Nghĩ đến việc thanh toán hóa đơn, Trần Mộng Dao chán nản: “Được rồi, được rồi, lát nữa nói chuyện tiếp nha, mình cúp máy trước, mình còn chưa ăn cơm này, tiền do mình bỏ ra, phải ăn cho đã cái bụng mới được.”
Khi cô cúp điện thoại, các món ăn cũng lần lượt mang lên, thật sự bày ra một bàn đầy ắp, ngay cả món tráng miệng cũng dành cho… ít nhất… bốn người ăn. Trần Mộng Dao ăn đến chết đi sống lại cũng chưa ăn hết một phần ba, lúc cô gọi phục vụ thanh toán, nghe giá tiền mà cô sững sờ: “Nghiêm túc sao? Bàn này… bốn vạn sáu nghìn tệ?”
Người phục vụ lịch sự mỉm cười nói: “Dạ đúng vậy thưa cô, chúng tôi còn có thể đóng gói lại ly rượu đỏ cô chưa uống, tiện cho lần sau cô đến có thể dùng.” Trần Mộng Dao điên rồi, trên người cô cũng không có nhiều tiền như vậy, tổng cộng chỉ có tám vạn tệ, cô vốn tưởng rằng cái bàn này sẽ không quá một vạn… Là cô tính sai rồi, bị gã hói kia chơi một vố mà. Lúc này đầu óc cô rồi bời, đề trì hoãn thời gian tìm cách, cô đỏ mặt nói nhỏ: “Tôi còn chưa ăn xong… Giúp tôi gói lại đi…”
Còn rất nhiều món chưa đụng tới, không gói thì tiếc lắm, đây là lần đầu tiên cô gói mang về ở nhà hàng cao cấp, xấu hổ thì xấu hỗ nhưng không có cách nào…
Người phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Được thưa cô, xin chờ một chút.” Chờ người phục vụ đi rồi, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Giới, trong lòng cầu nguyện anh nhất định phải nghe điện thoại, đây là “cứu cánh giang hề”.
Thất vọng là Thẩm Giới không nhắc máy, cô đành phải bỏ cuộc sau khi gọi anh ba cuộc. Lúc này đã có nhân viên giúp cô đóng gói, cô muốn nhờ Ôn Ngôn giúp đỡ, nhưng cô cũng biết tình hình kinh tế của Ôn Ngôn nên không thể mở miệng được.
Dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc, cô thấy Kính Thiếu Thanh từ trên lầu đi xuống, bình thường lúc thấy anh, cô liền cảm giác mình ra cửa không xem ngày, vậy mà bây giờ cô lại như thấy được ánh bình minh rực rỡ: “Kính thiếu…”
Kính Thiếu Khanh theo tiếng gọi nhìn lại, anh có chút kinh ngạc, lúc này một cô gái với khuôn mặt tuần tú, thân hình nóng bỏng tiền lên nắm lấy cánh tay anh: “Thiếu Khanh, là ai vậy?”
Trần Mộng Dao hồi hận, sớm biết anh ở đây với phụ nữ thì cô đã không cầu cứu rồi.
“Nhân viên của công ty tôi, Trần Mộng Dao.” Kính Thiếu Khanh trả lời rất bình tĩnh, sau đó nhìn Trần Mộng Dao: “Trùng hợp thế sao? Cô đến một mình?” Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng: “Không phải… tôi đi với bạn, bạn về trước rồi.” Kính Thiếu Khanh cười: “Chú ý đang giờ nghỉ trưa đấy, tôi về trước.”
“Chuyện đó…” Trần Mộng Dao khó mở miệng, nhưng nếu anh ta thực sự rời đi, ai sẽ giúp cô đây?
Kính Thiếu Khanh dừng lại, nhìn cô: “Hả?” Cô cắn răng kéo anh sang một bên, nói nhỏ: “Cho tôi mượn một ít tiền, trừ vào lương của tôi… tôi quên mang tiền.”
Kính Thiếu Khanh hơi buồn cười, đúng lúc nhìn về phía cô: “Bao nhiêu?” “Bốn vạn sáu…” Cô khó khăn lên tiếng.
“Phục vụ, tính tiền bàn 8.” Kính Thiếu Thanh không ngại ngùng như cô, lập tức gọi người phục vụ quẹt thẻ.
Thanh toán xong, anh và người phụ nữ rời khỏi nhà hàng ngay lập tức, Trần Mộng Dao mang theo hai hộp đóng gói ra khỏi nhà hàng, hôm nay đúng là xui xẻo mà…
Trở lại công ty vừa ngồi xuống, Giang Linh đã gọi tới.
Trần Mộng Dao vốn đã có chút tức giận, giọng điệu tự nhiên cũng không khá hơn chút nào: “Gì thế?”
“Mọi chuyện sao rồi? Con đã gặp được người mà đì Lưu giới thiệu cho con chưa?” Giang Linh hào hứng hỏi.
“Ha ha, nếu dì Lưu kia thấy con cóc cũng không tệ thì có thể thử hẹn hò xem, con chướng mắt, sau này nếu mẹ còn dám giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, con không để yên đâu!” Nói xong cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Giang Linh không ngừng gọi lại cho cô, cô trực tiếp tắt nguồn.
Đến giờ làm việc buổi chiều, Kính Thiếu Thanh một mình trở lại công ty.
Khi anh đi ngang qua khu văn phòng, Trần Mộng Dao đang cúi thấp đầu, vừa nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ ngay đến buổi trưa, trong đời cô chưa từng xấu hỗ như vậy, chưa kể với điều kiện hiện tại, cô ăn một bữa hết bốn vạn sáu nghìn tệ, Kính Thiếu Khanh sẽ nghĩ cô không sửa được bệnh công chúa chứ? Sau lưng chắc chắn anh sẽ chê cười cô. Buổi tối về nhà, không ngạc nhiên Giang Linh trưng ra khuôn mặt cau có với cô, bà ngồi phịch xuống ghế sô pha, đen mặt không ngừng đổi kênh truyền hình.
Trần Mộng Dao đặt hộp đồ ăn trên bàn rồi trở vào phòng ngủ, cô đã mệt mỏi một ngày rồi, lười nhìn sắc mặt của bất cứ người nào. Giang Linh nỗi giận, đập dép vào cửa phòng cô: “Bạch nhãn lang!”
Trần Mộng Dao phót lờ bà, nằm trên giường bật điện thoại di động. Tin tức bất ngờ xuất hiện khiến cô sợ hãi: Tam thiếu Thảm gia – Thâm Giới sáng hôm nay tuyên bố giải trừ hôn ước với gia đình tiểu thư Cố Vãn Vãn, vào khoảng năm giờ chiều xảy ra tai nạn ở đường Hoa Dương, không rõ chỉ tiệt.
Gã đầu trọc đứng dậy, trừng mắt nhìn cô: “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem? Tôi chỉ cần đến club, đàn bà như cô đâu chả có, còn tự cho mình thanh cao à! Tôi ném ra một ngàn tệ là có thể chơi cái loại như cô nguyên đai nguyên kiện, dựa vào cái gì bảo tôi phải phí công sức, móc túi hầu bao cho cô?”
Trần Mộng Dao trọn tròn mát: “Vậy thì ông đến club ni Một nghìn tệ với lại Thứ ông cũng chả rẻ đâu. Tôi đề nghị hôm nào ông nên đến nơi cao cấp hơn ấy, chưa chơi bao giờ chơi đến mười vạn chứ gì? Đi mà rửa mắt đi, đừng ở đây pha trò nữa. Gã hói giận đến đỏ bừng mặt, uống cạn cốc nước chanh miễn phí trên bàn vừa đi vừa chửi: “Người giới thiệu còn tính tôi hai nghìn tệ phí giới thiệu mà giới thiệu cái quái gì thế này!”
Hồi lâu sau Trần Mộng Dao mới nguôi giận, lúc này cô mới nhớ đến việc “báo cáo” với Ôn Ngôn, tin nhắn không nói rõ hết chuyện xem mắt quái gỡ này nên cô trực tiếp gọi điện thoại.
“Là một gã kỳ quặc đó! Hai đời vợ, nhìn như con cóc vậy, sợ cậu xem ảnh xong là mù mắt luôn! Đến nhà hàng cao cấp gọi một bàn đất tiền, xong mình vừa nói không thích hợp để quen thì gã liền bảo mình thanh toán, nói cái gì mà vì muốn mình đồng ý hẹn hò nên ông ta mới gọi nhiều món như vậy. Thì ra nếu mình không đồng ý với ông ta thì mình phải trả cả phần của ông ta hả? Điên à, bị mình chửi nên bỏ đi rồi, tức chết mình, sau này nếu mẹ mình còn dám cho mình đi xem mắt nữa, mình trước tiên mắng bà ấy một trận!”
Ôn Ngôn nghe xong cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có chút lo lắng: “Ông ta bỏ đi là tốt rồi, không quấy rầy cậu là được rồi, xem mắt tào lao thế này thì sau này cậu đừng nên đi nữa.”
Nghĩ đến việc thanh toán hóa đơn, Trần Mộng Dao chán nản: “Được rồi, được rồi, lát nữa nói chuyện tiếp nha, mình cúp máy trước, mình còn chưa ăn cơm này, tiền do mình bỏ ra, phải ăn cho đã cái bụng mới được.”
Khi cô cúp điện thoại, các món ăn cũng lần lượt mang lên, thật sự bày ra một bàn đầy ắp, ngay cả món tráng miệng cũng dành cho… ít nhất… bốn người ăn. Trần Mộng Dao ăn đến chết đi sống lại cũng chưa ăn hết một phần ba, lúc cô gọi phục vụ thanh toán, nghe giá tiền mà cô sững sờ: “Nghiêm túc sao? Bàn này… bốn vạn sáu nghìn tệ?”
Người phục vụ lịch sự mỉm cười nói: “Dạ đúng vậy thưa cô, chúng tôi còn có thể đóng gói lại ly rượu đỏ cô chưa uống, tiện cho lần sau cô đến có thể dùng.” Trần Mộng Dao điên rồi, trên người cô cũng không có nhiều tiền như vậy, tổng cộng chỉ có tám vạn tệ, cô vốn tưởng rằng cái bàn này sẽ không quá một vạn… Là cô tính sai rồi, bị gã hói kia chơi một vố mà. Lúc này đầu óc cô rồi bời, đề trì hoãn thời gian tìm cách, cô đỏ mặt nói nhỏ: “Tôi còn chưa ăn xong… Giúp tôi gói lại đi…”
Còn rất nhiều món chưa đụng tới, không gói thì tiếc lắm, đây là lần đầu tiên cô gói mang về ở nhà hàng cao cấp, xấu hổ thì xấu hỗ nhưng không có cách nào…
Người phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Được thưa cô, xin chờ một chút.” Chờ người phục vụ đi rồi, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Giới, trong lòng cầu nguyện anh nhất định phải nghe điện thoại, đây là “cứu cánh giang hề”.
Thất vọng là Thẩm Giới không nhắc máy, cô đành phải bỏ cuộc sau khi gọi anh ba cuộc. Lúc này đã có nhân viên giúp cô đóng gói, cô muốn nhờ Ôn Ngôn giúp đỡ, nhưng cô cũng biết tình hình kinh tế của Ôn Ngôn nên không thể mở miệng được.
Dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc, cô thấy Kính Thiếu Thanh từ trên lầu đi xuống, bình thường lúc thấy anh, cô liền cảm giác mình ra cửa không xem ngày, vậy mà bây giờ cô lại như thấy được ánh bình minh rực rỡ: “Kính thiếu…”
Kính Thiếu Khanh theo tiếng gọi nhìn lại, anh có chút kinh ngạc, lúc này một cô gái với khuôn mặt tuần tú, thân hình nóng bỏng tiền lên nắm lấy cánh tay anh: “Thiếu Khanh, là ai vậy?”
Trần Mộng Dao hồi hận, sớm biết anh ở đây với phụ nữ thì cô đã không cầu cứu rồi.
“Nhân viên của công ty tôi, Trần Mộng Dao.” Kính Thiếu Khanh trả lời rất bình tĩnh, sau đó nhìn Trần Mộng Dao: “Trùng hợp thế sao? Cô đến một mình?” Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng: “Không phải… tôi đi với bạn, bạn về trước rồi.” Kính Thiếu Khanh cười: “Chú ý đang giờ nghỉ trưa đấy, tôi về trước.”
“Chuyện đó…” Trần Mộng Dao khó mở miệng, nhưng nếu anh ta thực sự rời đi, ai sẽ giúp cô đây?
Kính Thiếu Khanh dừng lại, nhìn cô: “Hả?” Cô cắn răng kéo anh sang một bên, nói nhỏ: “Cho tôi mượn một ít tiền, trừ vào lương của tôi… tôi quên mang tiền.”
Kính Thiếu Khanh hơi buồn cười, đúng lúc nhìn về phía cô: “Bao nhiêu?” “Bốn vạn sáu…” Cô khó khăn lên tiếng.
“Phục vụ, tính tiền bàn 8.” Kính Thiếu Thanh không ngại ngùng như cô, lập tức gọi người phục vụ quẹt thẻ.
Thanh toán xong, anh và người phụ nữ rời khỏi nhà hàng ngay lập tức, Trần Mộng Dao mang theo hai hộp đóng gói ra khỏi nhà hàng, hôm nay đúng là xui xẻo mà…
Trở lại công ty vừa ngồi xuống, Giang Linh đã gọi tới.
Trần Mộng Dao vốn đã có chút tức giận, giọng điệu tự nhiên cũng không khá hơn chút nào: “Gì thế?”
“Mọi chuyện sao rồi? Con đã gặp được người mà đì Lưu giới thiệu cho con chưa?” Giang Linh hào hứng hỏi.
“Ha ha, nếu dì Lưu kia thấy con cóc cũng không tệ thì có thể thử hẹn hò xem, con chướng mắt, sau này nếu mẹ còn dám giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, con không để yên đâu!” Nói xong cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Giang Linh không ngừng gọi lại cho cô, cô trực tiếp tắt nguồn.
Đến giờ làm việc buổi chiều, Kính Thiếu Thanh một mình trở lại công ty.
Khi anh đi ngang qua khu văn phòng, Trần Mộng Dao đang cúi thấp đầu, vừa nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ ngay đến buổi trưa, trong đời cô chưa từng xấu hỗ như vậy, chưa kể với điều kiện hiện tại, cô ăn một bữa hết bốn vạn sáu nghìn tệ, Kính Thiếu Khanh sẽ nghĩ cô không sửa được bệnh công chúa chứ? Sau lưng chắc chắn anh sẽ chê cười cô. Buổi tối về nhà, không ngạc nhiên Giang Linh trưng ra khuôn mặt cau có với cô, bà ngồi phịch xuống ghế sô pha, đen mặt không ngừng đổi kênh truyền hình.
Trần Mộng Dao đặt hộp đồ ăn trên bàn rồi trở vào phòng ngủ, cô đã mệt mỏi một ngày rồi, lười nhìn sắc mặt của bất cứ người nào. Giang Linh nỗi giận, đập dép vào cửa phòng cô: “Bạch nhãn lang!”
Trần Mộng Dao phót lờ bà, nằm trên giường bật điện thoại di động. Tin tức bất ngờ xuất hiện khiến cô sợ hãi: Tam thiếu Thảm gia – Thâm Giới sáng hôm nay tuyên bố giải trừ hôn ước với gia đình tiểu thư Cố Vãn Vãn, vào khoảng năm giờ chiều xảy ra tai nạn ở đường Hoa Dương, không rõ chỉ tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.