Chương 671: Tiền là vạn năng
Vô Danh Thí Chủ
09/04/2021
Ôn Ngôn kiểm tra giờ giấc mới phát hiện đã hơn mười giờ rồi, cứ dạo phố một chút rồi đi ăn trưa là vừa đúng nên cô gật đầu đồng ý: “Được, đi dạo xong thì chúng ta đến nhà hàng Bạch Thủy Loan dùng bữa đi. Mình thử qua ở nhiều nhà hàng rồi nhưng vẫn là chỗ của Kính Thiếu Khanh nấu ngon nhát.”
Lúc đi đến trung tâm thương mại thì bệnh bất động khi nhìn thấy túi xách của Trần Mộng Dao lại tái phát. Lần đầu tiên quẹt thẻ thì cô còn có chút do dự nhưng sau một lần thì càng mắt kiểm soát, Ôn Ngôn phải ra tay kéo cô lại: “Cậu đừng mua nữa, mua nhiều đến vậy thì càm không hét đâu. Mình cảm thấy Kính Thiếu Khanh đưa thẻ cho cậu là một sai lầm, trước sau gì anh ấy cũng phải hối hận thôi!”
Trần Mộng Dao nhìn đống chiến lợi phẩm trên tay, có chút chưa tận hứng: “Nhiêu đây đã bao nhiêu tiền cơ chứ? Anh ấy không keo kiệt đến mức thế đâu nhỉ? Tối qua khi anh ấy đưa mình tắm thẻ này còn nói rất hào sảng cơ, anh ấy bảo mình cứ tùy ý quẹt thẻ kia kìa. Cậu yên tâm, mình cũng biết kiếm tiền không dễ nên sẽ không dùng hết tiền trong thẻ đâu. Chỉ là mình rất lâu chưa mua sắm nên để mình giảm nghiện một chút thôi.
Đợi sau này bụng mình to lên thì không còn nhiều cơ hội ra ngoài đi dạo nữa.”
Ôn Ngôn lắc đầu cười: “Tùy cậu thôi, mình hết cách với cậu rồi.
Mình đi xem đồng hồ nam để mua một cái cho Mục Đình Sâm.
Anh ấy đã đồng ý giúp mình tu sửa nhà cũ của Ôn gia nên mình cũng nên gửi quà cảm ơn cho anh ấy.”
Trần Mộng Dao cảm thấy khó hiểu: “Cái gì giúp cậu? Hai người không phải là người một nhà sao? Có cần phải phân chia rõ ràng như vậy không? Cậu không thấy mệt sao? Giữa mình và Kính Thiếu Khanh thì tự tại hơn nhiều, cậu nên như mình, sống thì cứ suy nghĩ đơn giản một chút mới không phải mệt mỏi.”
Ôn Ngôn không vặn lại cách nói của cô vì mỗi người có một tính cách và phương thức đối xử khác nhau.
Bỗng nhiên cô trông thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đứng ở quây trang sức nữ. Mục Đình Sâm? Sao anh lại ở đây? Giờ này anh đang ở trong công ty sao?
Cô quan sát một chút thì phát hiện ra còn có một người nữ trẻ tuổi đi cùng anh, cô gái trông giống cô của trước đây, non nớt và đơn thuần. Cử chỉ nói chuyện và nụ cười của cô gái mang theo chút dè dặt, trong lòng Ôn Ngôn lộp bộp hai tiếng… sẽ không phải đó chứ? Mục Đình Sâm sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với cô, đúng chứ? Cô chưa từng nghĩ và thậm chí là chưa từng phòng bị qua tình huống này…. Kiếm Hiệp Hay
Trần Mộng Dao trông thấy Ôn Ngôn ngây người nên nhìn theo hướng mắt của cậu ấy, lúc này mắt cô cũng mở lớn: “Người đàn ông của cậu đang làm gì vậy? Người phụ nữ kia là ai2 Hồ ly tỉnh ư? Cậu ở đây đợi mình, cậu đang bế con nên không tiện ra mặt, để mình qua đó hỏi xem quan hệ của họ là như thế nào.
Nếu như mình phát hiện ra điều bắt thường thì mình sẽ cào nát mặt của tiểu tam rồi dạy cô ta cách làm người!”
Ôn Ngôn can ngăn: “Dao Dao, cậu còn đứa bé trong bụng mà muốn đánh nhau với người ta sao? Đây không phải là tác phong của phu nhân Kính gia như cậu, cũng không phải tác phong của mình. Chúng ta nên đường đường chính chính đi qua đó.”
Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Được! Mình nghe lời cậu! Đi, chúng ta qua đó xem thử!”
Thật ra Ôn Ngôn hơi do dự bởi vì sáng nay vội ra ngoài nên cô chưa trang điểm, trang phục trên người cũng rất bình dị. Trong khi đó, cô gái đứng kế bên Mục Đình Sâm tuy chỉ mặc một bộ đồng phục nhưng nhìn vào rất lanh lợi trẻ tuổi, nét mặt hồng hào. Còn cô, cùng lắm cũng chỉ là một người mẹ bỉm sữa giản dị nên có chút mặc cảm…
Đợi đến khi hai người tiền đến thi cô gái kia trông thầy họ trước rồi mới đến Mục Đình Sâm.
Sắc mặt của Mục Đình Sâm có chút cứng nhắc rồi thuận tay đặt lại chiếc vòng cỗ vào hộp đựng trên quây: “Ngôn Ngôn, sao hai người lại đến đây?”
Ôn Ngôn không hề nhìn Mục Đình Sâm mà dán mắt vào cô gái đứng cạnh anh: “Đang lựa trang sức à? Tuy rằng tôi không thích mấy thứ này và không nghiên cứu nhiều về nó nhưng tôi từng làm qua thiết kế. Không chỉ về quần áo mà trang sức tôi cũng có thiết kế qua, nếu không ngại thì để tôi lựa giúp cô nhé?”
Cô gái nhìn Mục Đình Sâm một cái: “Không… không phải vậy đâu… Mục phu nhân hiểu lầm rồi. Mục tổng đang lựa quà tặng cô, ngài ấy muốn tạo bắt ngờ cho cô nhưng không biết cô thích gì mới để tôi đi theo lựa giúp ngài. Tôi tên Tự Như Linh, là thực tập sinh vừa đến công ty.”
Trần Mộng Dao đến gần quan sát bảng tên trên ngực của Tự Như Linh: “Đúng vậy, tên là Tự Như Linh, thực tập sinh chứ chưa phải nhân viên chính thức. Mục Đình Sâm anh cũng được đấy, đến vợ mình thích trang sức như thế nào cũng không biết, phải để người khác lựa giùm. Thật hay giả vậy?”
Ôn Ngôn nhìn về phía Mục Đình Sâm đợi câu trả lời từ anh.
Mục Đình Sâm bị ánh mắt của cô nhìn đến căng thẳng, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh: “Anh… đúng thật… là như vậy, dù sao em cũng đến đây rồi nên em cứ lựa cái nào mà em thích đi.”
Hiện tại cô không còn tâm tình lựa trang sức gì cả, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như anh không biết em thích gì thì cứ đưa tiền cho em tự đi mua, tiền là vạn năng nên anh không cần phải nhọc lòng như vậy. Có phải anh rất rảnh nên mới chạy đến đây lựa trang sức không? Đúng lúc em mệt rồi nên chiều nay anh mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty đi, dù sao anh chăm con cũng rất tốt.”
Tầm mắt của Tự Như Linh đã bị Tiểu Đoàn Tử hấp dẫn lấy: “Được mà, lúc Mục tổng bận rộn thì tôi có thể giúp chăm sóc một chút. Tiểu Đoàn Tử à, còn nhớ dì không? Lần trước chúng ta từng chơi cùng nhau đó.”
Câu nói xen ngang của cô khiến cho bầu không khí trở nên kỳ lạ hẳn. Mục Đình Sâm không được tự nhiên nhìn sang hướng khác: “Tự Như Linh, cô về công ty trước đi.”
Tự Như Linh vẫn chưa hiểu ra, bèn trả lời: “Vâng, vậy tôi về trước đây.”
Ôn Ngôn cắn răng không lên tiếng, cô đưa Tiểu Đoàn Tử cho Mục Đình Sâm. Anh theo phản ứng tự nhiên mà đưa tay ra tiếp lấy cậu nhóc nhưng giây tiếp theo đã bị Ôn Ngôn trừng mắt nhìn một cái: “Không như em nghĩ đâu! Lần trước không phải em giận anh nên bỏ đến Nam Thành sao? Một mình anh dẫn theo con trai đến công ty rồi còn phải họp, anh không còn cách nào khác nên chỉ có thể nhờ người khác trông giùm một lát.
Đúng thật hôm nay anh đến đây để lực trang sức tặng em, giữa anh và cô ta không có gì cả…”
Ôn Ngôn nhìn cô gái đứng quầy, mỉm cười: “Đến đây, cô giúp tôi đóng gói dãy dây chuyền và dãy vòng tay này, còn dãy bên kia nữa. Vị này sẽ thanh toán.”
Nhân viên bán hàng còn đang bận ăn dưa, nghe thấy có đơn hàng lớn liền niềm nở: “Được, được được. Mời cô đợi một chút!”
Mục Đình Sâm một tay ôm tiểu Đoàn Tử, tay còn lại quẹt thẻ.
Anh phiền não nói: “Ôn Ngôn à, em nghe anh giải thích đã. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện đó cơ chứ? Em đừng như vậy…”
Ôn Ngôn cười: “Anh sao vậy? Em chỉ là mua chút đồ thôi mà, cũng không đến nỗi chứ? Anh sợ như vậy, có phải là đang tiếc tiền không?”
Anh không dám lên tiếng vì sợ nói sai thêm câu nào, anh cũng không hiểu vì sao bản thân đến đây lựa quà cho cô mà vẫn bị cô bới móc nữa. Giờ nghĩ kỹ lại, nếu như lúc nãy Tự Như Linh không nhắc đến chuyện thay anh trông Tiểu Đoàn Tử thì chuyện đã không căng thẳng đến thế rồi…
Thanh toán xong, Ôn Ngôn đứng đối diện với chiếc gương trên quây: “Da dẻ của mình dạo này không được tốt cho lắm, chiều nay chúng ta ghé vào thẳm mỹ viện nhé Dao Dao?”
Trần Mộng Dao nén cười: “Được, mình đi cùng cậu. Cứ giao Tiểu Đoàn Tử cho Mục Đình Sâm trông nom đi.”
Hai người cười nói với nhau rồi rời đi, để lại một mình Mục Đình Sâm đang đứng suy sụp bề con trên tay: “Con trai, chiều nay con phải ngoan ngoãn đấy. Mẹ con chưa chăm sóc da mặt xong sẽ không đến đón con đâu… Con mà nháo lên là bố cũng hết cách thôi…”
Lúc đi đến trung tâm thương mại thì bệnh bất động khi nhìn thấy túi xách của Trần Mộng Dao lại tái phát. Lần đầu tiên quẹt thẻ thì cô còn có chút do dự nhưng sau một lần thì càng mắt kiểm soát, Ôn Ngôn phải ra tay kéo cô lại: “Cậu đừng mua nữa, mua nhiều đến vậy thì càm không hét đâu. Mình cảm thấy Kính Thiếu Khanh đưa thẻ cho cậu là một sai lầm, trước sau gì anh ấy cũng phải hối hận thôi!”
Trần Mộng Dao nhìn đống chiến lợi phẩm trên tay, có chút chưa tận hứng: “Nhiêu đây đã bao nhiêu tiền cơ chứ? Anh ấy không keo kiệt đến mức thế đâu nhỉ? Tối qua khi anh ấy đưa mình tắm thẻ này còn nói rất hào sảng cơ, anh ấy bảo mình cứ tùy ý quẹt thẻ kia kìa. Cậu yên tâm, mình cũng biết kiếm tiền không dễ nên sẽ không dùng hết tiền trong thẻ đâu. Chỉ là mình rất lâu chưa mua sắm nên để mình giảm nghiện một chút thôi.
Đợi sau này bụng mình to lên thì không còn nhiều cơ hội ra ngoài đi dạo nữa.”
Ôn Ngôn lắc đầu cười: “Tùy cậu thôi, mình hết cách với cậu rồi.
Mình đi xem đồng hồ nam để mua một cái cho Mục Đình Sâm.
Anh ấy đã đồng ý giúp mình tu sửa nhà cũ của Ôn gia nên mình cũng nên gửi quà cảm ơn cho anh ấy.”
Trần Mộng Dao cảm thấy khó hiểu: “Cái gì giúp cậu? Hai người không phải là người một nhà sao? Có cần phải phân chia rõ ràng như vậy không? Cậu không thấy mệt sao? Giữa mình và Kính Thiếu Khanh thì tự tại hơn nhiều, cậu nên như mình, sống thì cứ suy nghĩ đơn giản một chút mới không phải mệt mỏi.”
Ôn Ngôn không vặn lại cách nói của cô vì mỗi người có một tính cách và phương thức đối xử khác nhau.
Bỗng nhiên cô trông thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đứng ở quây trang sức nữ. Mục Đình Sâm? Sao anh lại ở đây? Giờ này anh đang ở trong công ty sao?
Cô quan sát một chút thì phát hiện ra còn có một người nữ trẻ tuổi đi cùng anh, cô gái trông giống cô của trước đây, non nớt và đơn thuần. Cử chỉ nói chuyện và nụ cười của cô gái mang theo chút dè dặt, trong lòng Ôn Ngôn lộp bộp hai tiếng… sẽ không phải đó chứ? Mục Đình Sâm sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với cô, đúng chứ? Cô chưa từng nghĩ và thậm chí là chưa từng phòng bị qua tình huống này…. Kiếm Hiệp Hay
Trần Mộng Dao trông thấy Ôn Ngôn ngây người nên nhìn theo hướng mắt của cậu ấy, lúc này mắt cô cũng mở lớn: “Người đàn ông của cậu đang làm gì vậy? Người phụ nữ kia là ai2 Hồ ly tỉnh ư? Cậu ở đây đợi mình, cậu đang bế con nên không tiện ra mặt, để mình qua đó hỏi xem quan hệ của họ là như thế nào.
Nếu như mình phát hiện ra điều bắt thường thì mình sẽ cào nát mặt của tiểu tam rồi dạy cô ta cách làm người!”
Ôn Ngôn can ngăn: “Dao Dao, cậu còn đứa bé trong bụng mà muốn đánh nhau với người ta sao? Đây không phải là tác phong của phu nhân Kính gia như cậu, cũng không phải tác phong của mình. Chúng ta nên đường đường chính chính đi qua đó.”
Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Được! Mình nghe lời cậu! Đi, chúng ta qua đó xem thử!”
Thật ra Ôn Ngôn hơi do dự bởi vì sáng nay vội ra ngoài nên cô chưa trang điểm, trang phục trên người cũng rất bình dị. Trong khi đó, cô gái đứng kế bên Mục Đình Sâm tuy chỉ mặc một bộ đồng phục nhưng nhìn vào rất lanh lợi trẻ tuổi, nét mặt hồng hào. Còn cô, cùng lắm cũng chỉ là một người mẹ bỉm sữa giản dị nên có chút mặc cảm…
Đợi đến khi hai người tiền đến thi cô gái kia trông thầy họ trước rồi mới đến Mục Đình Sâm.
Sắc mặt của Mục Đình Sâm có chút cứng nhắc rồi thuận tay đặt lại chiếc vòng cỗ vào hộp đựng trên quây: “Ngôn Ngôn, sao hai người lại đến đây?”
Ôn Ngôn không hề nhìn Mục Đình Sâm mà dán mắt vào cô gái đứng cạnh anh: “Đang lựa trang sức à? Tuy rằng tôi không thích mấy thứ này và không nghiên cứu nhiều về nó nhưng tôi từng làm qua thiết kế. Không chỉ về quần áo mà trang sức tôi cũng có thiết kế qua, nếu không ngại thì để tôi lựa giúp cô nhé?”
Cô gái nhìn Mục Đình Sâm một cái: “Không… không phải vậy đâu… Mục phu nhân hiểu lầm rồi. Mục tổng đang lựa quà tặng cô, ngài ấy muốn tạo bắt ngờ cho cô nhưng không biết cô thích gì mới để tôi đi theo lựa giúp ngài. Tôi tên Tự Như Linh, là thực tập sinh vừa đến công ty.”
Trần Mộng Dao đến gần quan sát bảng tên trên ngực của Tự Như Linh: “Đúng vậy, tên là Tự Như Linh, thực tập sinh chứ chưa phải nhân viên chính thức. Mục Đình Sâm anh cũng được đấy, đến vợ mình thích trang sức như thế nào cũng không biết, phải để người khác lựa giùm. Thật hay giả vậy?”
Ôn Ngôn nhìn về phía Mục Đình Sâm đợi câu trả lời từ anh.
Mục Đình Sâm bị ánh mắt của cô nhìn đến căng thẳng, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh: “Anh… đúng thật… là như vậy, dù sao em cũng đến đây rồi nên em cứ lựa cái nào mà em thích đi.”
Hiện tại cô không còn tâm tình lựa trang sức gì cả, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như anh không biết em thích gì thì cứ đưa tiền cho em tự đi mua, tiền là vạn năng nên anh không cần phải nhọc lòng như vậy. Có phải anh rất rảnh nên mới chạy đến đây lựa trang sức không? Đúng lúc em mệt rồi nên chiều nay anh mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty đi, dù sao anh chăm con cũng rất tốt.”
Tầm mắt của Tự Như Linh đã bị Tiểu Đoàn Tử hấp dẫn lấy: “Được mà, lúc Mục tổng bận rộn thì tôi có thể giúp chăm sóc một chút. Tiểu Đoàn Tử à, còn nhớ dì không? Lần trước chúng ta từng chơi cùng nhau đó.”
Câu nói xen ngang của cô khiến cho bầu không khí trở nên kỳ lạ hẳn. Mục Đình Sâm không được tự nhiên nhìn sang hướng khác: “Tự Như Linh, cô về công ty trước đi.”
Tự Như Linh vẫn chưa hiểu ra, bèn trả lời: “Vâng, vậy tôi về trước đây.”
Ôn Ngôn cắn răng không lên tiếng, cô đưa Tiểu Đoàn Tử cho Mục Đình Sâm. Anh theo phản ứng tự nhiên mà đưa tay ra tiếp lấy cậu nhóc nhưng giây tiếp theo đã bị Ôn Ngôn trừng mắt nhìn một cái: “Không như em nghĩ đâu! Lần trước không phải em giận anh nên bỏ đến Nam Thành sao? Một mình anh dẫn theo con trai đến công ty rồi còn phải họp, anh không còn cách nào khác nên chỉ có thể nhờ người khác trông giùm một lát.
Đúng thật hôm nay anh đến đây để lực trang sức tặng em, giữa anh và cô ta không có gì cả…”
Ôn Ngôn nhìn cô gái đứng quầy, mỉm cười: “Đến đây, cô giúp tôi đóng gói dãy dây chuyền và dãy vòng tay này, còn dãy bên kia nữa. Vị này sẽ thanh toán.”
Nhân viên bán hàng còn đang bận ăn dưa, nghe thấy có đơn hàng lớn liền niềm nở: “Được, được được. Mời cô đợi một chút!”
Mục Đình Sâm một tay ôm tiểu Đoàn Tử, tay còn lại quẹt thẻ.
Anh phiền não nói: “Ôn Ngôn à, em nghe anh giải thích đã. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện đó cơ chứ? Em đừng như vậy…”
Ôn Ngôn cười: “Anh sao vậy? Em chỉ là mua chút đồ thôi mà, cũng không đến nỗi chứ? Anh sợ như vậy, có phải là đang tiếc tiền không?”
Anh không dám lên tiếng vì sợ nói sai thêm câu nào, anh cũng không hiểu vì sao bản thân đến đây lựa quà cho cô mà vẫn bị cô bới móc nữa. Giờ nghĩ kỹ lại, nếu như lúc nãy Tự Như Linh không nhắc đến chuyện thay anh trông Tiểu Đoàn Tử thì chuyện đã không căng thẳng đến thế rồi…
Thanh toán xong, Ôn Ngôn đứng đối diện với chiếc gương trên quây: “Da dẻ của mình dạo này không được tốt cho lắm, chiều nay chúng ta ghé vào thẳm mỹ viện nhé Dao Dao?”
Trần Mộng Dao nén cười: “Được, mình đi cùng cậu. Cứ giao Tiểu Đoàn Tử cho Mục Đình Sâm trông nom đi.”
Hai người cười nói với nhau rồi rời đi, để lại một mình Mục Đình Sâm đang đứng suy sụp bề con trên tay: “Con trai, chiều nay con phải ngoan ngoãn đấy. Mẹ con chưa chăm sóc da mặt xong sẽ không đến đón con đâu… Con mà nháo lên là bố cũng hết cách thôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.