Chương 328: Tôi Không Định Cả Đời Này Không Chạm Mặt Cô Ấy
Vô Danh Thí Chủ
02/02/2021
Ôn Ngôn quay lưng về phía cô: "Mình không muốn nhớ đến anh ấy nữa."
Khi bọn họ dậy đã hơn 7 giờ tối, Trần Mộng Dao ngáp ngắn ngáp dài dậy nấu một nồi mì. Kỹ thuật nấu mì của cô không bằng Ôn Ngôn, mì nấu nhũn không dai, Ôn Ngôn cũng không có chê bai, ăn không chùa lại một sợi nào.
Sau khi ăn xong thì cùng nhau ngồi xem kịch, Ôn Ngôn đột nhiên đưa ra quyết định: “Công thức bí truyền mà người nào đó đưa cho, hay là dùng đi, anh ấy nhất định đã hỏi qua ý kiến của đầu bếp bánh ngọt hàng đầu, người như mình không thích phụ lòng tốt của người khác."
Trần Mộng Dao cười ra tiếng kêu của lợn: “Từ bao giờ cậu học được cách xuống nước vậy? Ban đầu còn ương ngạnh nói không cần, cuối cùng bây giờ nghĩ thông rồi à? Nếu để mình nói ấy mà, mấy năm nay giữa cậu và Mục Đình Sâm, cũng không thể nói là ai thiếu nợ ai, cắt không đút còn làm cho chuyện lộn xộn thêm."
Ôn Ngôn không để ý tới lời trêu đùa của Trần Mộng Dao, cô quyết định sẽ dùng công thức bí truyền đó là bởi vì sự hấp dẫn của nó quá lớn, không liên quan gì đến Mục Đình Sâm cả.
Đột nhiên, điện thoại Trần Mộng Dao vang lên, Trần Mộng Dao nhìn màn hình hiển thị quả quyết ấn nút trả lời: “Làm gì vậy? Sao lúc nào cũng làm phiên đến bà cô này vậy hả?"
Nghe ngữ điệu này liền biết người ở đâu dây bên kia là ai, không nghi ngờ gì nữa chính là Kính Thiếu Khanh.
Biết được Kính Thiếu Khanh lại đến đây, Trần Mộng Dao nghĩ tối nay dù sao cũng không làm gì, liên hỏi có hoạt động gì không. Kinh Thiếu Khanh nói: “Tôi dự định đến quán bar uống rượu, cô có muốn đến không?"
Trần Mộng Dao rất sẵn lòng đồng ý, vào thời điểm này, cô và Kính Thiếu Khanh là bạn đồng hành. Ngắt điện thoại, cô hỏi Ôn Ngôn: "Tiểu Ngôn, có muốn đi cùng không? Quán bar lần trước đó."
Ôn Ngôn nhớ đến chuyện lần trước gặp Mục Đình Sâm ở quán bar liền lắc đầu: “Minh không đi đâu, cậu đi choi với anh ta di."
Trần Mộng Dao muốn ra ngoài chơi, lại cảm thấy để một mình chị em tốt ở nhà không hay cho lắm: "Nếu cậu không đi, một minh mình đi có phải không hay cho lắm đúng không? Một mình cậu ở nhà cũng cô đơn lẻ loi quá đi."
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn cô: “Thôi mà, mình thực sự không muốn đi, khó khăn lắm mới có thời gian ở nhà nghỉ ngơi, đợi lát nữa mình đi ngủ sớm, cậu đi thì cũng về sớm chút nhé." Trần Mộng Dao thấy cô kiên quyết không đi, chỉ có thể tự mình thay quần áo rồi ra ngoài.
Trước khi đi, cô giấu chiếc khăn quàng cổ mà Kinh Thiếu Khanh mua vào trong áo khoác, cô muốn đeo chiếc khăn, nhưng đến gặp Kính Thiếu Khanh lại đường đường chính chính đeo khăn quàng cổ anh ta mua cho đi như vậy, cô sợ bị Ön Ngôn trêu chọc cô và Kính Thiếu Khanh có cái gì đó.
Đến quán bar, Trần Mộng Dao tìm thấy phòng bao Kính Thiếu Khanh đang ở trong đó, còn chưa kịp chào hỏi thì cả người cảm thấy không ổn cho lắm, không chỉ có Kinh Thiếu Khanh mà Mục Đình Sâm cũng đang ở đây...
Khi bọn họ dậy đã hơn 7 giờ tối, Trần Mộng Dao ngáp ngắn ngáp dài dậy nấu một nồi mì. Kỹ thuật nấu mì của cô không bằng Ôn Ngôn, mì nấu nhũn không dai, Ôn Ngôn cũng không có chê bai, ăn không chùa lại một sợi nào.
Sau khi ăn xong thì cùng nhau ngồi xem kịch, Ôn Ngôn đột nhiên đưa ra quyết định: “Công thức bí truyền mà người nào đó đưa cho, hay là dùng đi, anh ấy nhất định đã hỏi qua ý kiến của đầu bếp bánh ngọt hàng đầu, người như mình không thích phụ lòng tốt của người khác."
Trần Mộng Dao cười ra tiếng kêu của lợn: “Từ bao giờ cậu học được cách xuống nước vậy? Ban đầu còn ương ngạnh nói không cần, cuối cùng bây giờ nghĩ thông rồi à? Nếu để mình nói ấy mà, mấy năm nay giữa cậu và Mục Đình Sâm, cũng không thể nói là ai thiếu nợ ai, cắt không đút còn làm cho chuyện lộn xộn thêm."
Ôn Ngôn không để ý tới lời trêu đùa của Trần Mộng Dao, cô quyết định sẽ dùng công thức bí truyền đó là bởi vì sự hấp dẫn của nó quá lớn, không liên quan gì đến Mục Đình Sâm cả.
Đột nhiên, điện thoại Trần Mộng Dao vang lên, Trần Mộng Dao nhìn màn hình hiển thị quả quyết ấn nút trả lời: “Làm gì vậy? Sao lúc nào cũng làm phiên đến bà cô này vậy hả?"
Nghe ngữ điệu này liền biết người ở đâu dây bên kia là ai, không nghi ngờ gì nữa chính là Kính Thiếu Khanh.
Biết được Kính Thiếu Khanh lại đến đây, Trần Mộng Dao nghĩ tối nay dù sao cũng không làm gì, liên hỏi có hoạt động gì không. Kinh Thiếu Khanh nói: “Tôi dự định đến quán bar uống rượu, cô có muốn đến không?"
Trần Mộng Dao rất sẵn lòng đồng ý, vào thời điểm này, cô và Kính Thiếu Khanh là bạn đồng hành. Ngắt điện thoại, cô hỏi Ôn Ngôn: "Tiểu Ngôn, có muốn đi cùng không? Quán bar lần trước đó."
Ôn Ngôn nhớ đến chuyện lần trước gặp Mục Đình Sâm ở quán bar liền lắc đầu: “Minh không đi đâu, cậu đi choi với anh ta di."
Trần Mộng Dao muốn ra ngoài chơi, lại cảm thấy để một mình chị em tốt ở nhà không hay cho lắm: "Nếu cậu không đi, một minh mình đi có phải không hay cho lắm đúng không? Một mình cậu ở nhà cũng cô đơn lẻ loi quá đi."
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn cô: “Thôi mà, mình thực sự không muốn đi, khó khăn lắm mới có thời gian ở nhà nghỉ ngơi, đợi lát nữa mình đi ngủ sớm, cậu đi thì cũng về sớm chút nhé." Trần Mộng Dao thấy cô kiên quyết không đi, chỉ có thể tự mình thay quần áo rồi ra ngoài.
Trước khi đi, cô giấu chiếc khăn quàng cổ mà Kinh Thiếu Khanh mua vào trong áo khoác, cô muốn đeo chiếc khăn, nhưng đến gặp Kính Thiếu Khanh lại đường đường chính chính đeo khăn quàng cổ anh ta mua cho đi như vậy, cô sợ bị Ön Ngôn trêu chọc cô và Kính Thiếu Khanh có cái gì đó.
Đến quán bar, Trần Mộng Dao tìm thấy phòng bao Kính Thiếu Khanh đang ở trong đó, còn chưa kịp chào hỏi thì cả người cảm thấy không ổn cho lắm, không chỉ có Kinh Thiếu Khanh mà Mục Đình Sâm cũng đang ở đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.