Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 262: Tôi Muốn

Vô Danh Thí Chủ

30/01/2021

Cô rất ít khi chủ động hỏi chuyện anh, mấy ngày gần đây tần suất hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn, trước câu hỏi của cô, anh đương nhiên phải trả lời: “Thiếu Khanh, bức ảnh cậu ta chơi đùa ở hộp đêm bị người khác chụp lại tung lên mạng, cũng không có chuyện gì to tát.” Cô mở to mắt: ‘Không phải là kiểu ảnh rất nóng bỏng, kích thích đó chứ? Trước đây không phải là anh cũng cùng Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đến loại địa phương đó chơi đùa sao? Đã từng bị ai chụp ảnh chưa?”

Anh tức giận trừng mắt nhìn cô: “Thứ tôi chơi đùa là bầu không khí, còn thứ bọn họ chơi là sự “kích thích” mà em nói, có thể giống nhau sao? Chụp tôi cũng chả chụp được cái gì cả, đương nhiên không GỐ.” Sau khi ăn xong, anh về thẳng phòng, lấy điện thoại di động ra nhắn cho Triển Trì: “Là cậu làm đúng không?” Tin nhắn nhanh chóng được phản hồi: “Có chứng cứ rồi hãy nói lời này.” Chuyện này cũng không coi là lớn, căn bản cũng không cần phải truy tìm căn nguyên gốc rễ đến cùng, nhưng lúc này, Triển Trì có khả năng lớn nhất, Triển Trì coi Kính Thiếu Khanh là tình địch, lời giải thích này rất hợp tình hợp lí.

Anh không tiếp tục bắt bẻ gây khó dễ cho Triển Trì nữa, chỉ đưa ra lời cảnh cáo: “Đừng động vào những người bên cạnh tôi.” Đến hơn chín giờ tối, má Lưu thấy Ôn Ngôn vẫn còn đang ở phòng khách không có ý định về phòng ngủ liền dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô. Ôn Ngôn chỉ cảm thầy có hai ánh mắt sắc bén dán chặt vào người mình, khiến cô lạnh cả người, cô quay đầu lại nhìn má Lưu: “Sao… sao vậy? Lại muốn tháo đèn ra lau sao?” Lần này má Lưu không kiếm cớ nữa, khẽ nói: “Con nên đi ngủ rồi.”

Lúc này cô mới từ từ hiểu ra má Lưu đang đốc thúc cô ở chung với Mục Đình Sâm, từ việc lau chùi điều hòa đến tháo đèn tẩy rửa… Dù sao thì bây giờ cô cũng không sinh con được nữa, muốn đứng vững ở Mục gia, chỉ có thể lấy lòng Mục Đình Sâm, mặc dù cô không nghĩ như vậy, nhưng má Lưu sẽ nghĩ như vậy! Nếu cô không về phòng, má Lưu có thể sẽ ở đây nhìn chằm chằm vào cô mấy tiếng đồng hồ.

Cô nhè nhẹ cầm điện thoại lên lầu, vừa bước đến cửa phòng ngủ liền nhận được một đường dẫn đến một trang web nào đó mà má Lưu gửi cho cô, cô bắm vào xem rồi hốt hoảng tắt nó đi, cô tuyệt đối không ngờ rằng má Lưu lại tiên phong đến vậy, đường link đó do một trang web sex nào đó đăng tải về tần suất chuyện chăn gồi giữa vợ chồng như thế nào mới coi là tình cảm ổn định, mới coi là bình thường…

Tính ra, số lần cô và Mục Đình Sâm thân mật ít đến mức đáng thương, vừa nghĩ đến ván đề này, cô không khỏi đỏ mặt và tim đập nhanh, tại sao tất cả mọi người đều đang bận tâm đến loại chuyện này? “Em đứng ở cửa làm cái gì vậy?” Mục Đình Sâm vừa mở cửa liền thấy cô.

“Không… tôi vừa mới đi đến đây, tôi đi ngủ trước đây.” Cô cúi đầu vượt qua người anh bước vào phòng ngủ.

Mục Đình Sâm cũng không chú ý đến vẻ mặt của cô, đi vào thư phòng làm việc một lúc rồi mới quay trở lại phòng ngủ. Thấy cô đã nằm xuống, anh cũng cởi quần áo tắt đèn lên giường: “Hai ngày nữa tôi đưa em đi chơi, em muốn đi đâu?” Cô rầu rĩ nói: “Nóng quá, tôi không muốn ra ngoài.” Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì đến nơi nào thời tiết dễ chịu một chút, vừa hay để tránh nóng.



Cơ hội hiếm có, khó khăn lắm tôi mới dành ra được chút thời gian, không đi đừng hồi hận.” Cô không dám tưởng tượng viễn cảnh đi du lịch một mình với anh, quá trình đó nhất định sẽ rất giày vò: “Không hồi hận, tôi không muốn đi.” Dường như anh có chút không vui: “Vậy thì một mình tôi đi.” Cô không lên tiếng trả lời, cũng không quan tâm rốt cuộc anh đi một mình hay là dẫn theo người phụ nữ khác, cô càng như vậy, anh càng bực bội: “Con người em, có thể thú vị lên chút được không?”

Cô vẫn không lên tiếng, vốn dĩ cô là một người không thú vị, cũng không phải là ngày đầu tiên anh biết điều đó. Bây giờ trong đầu cô là nội dung đường link mà má Lưu gửi cho cô, lấy đâu ra tâm trí để nói chuyện này với anh? Điện thoại cô đặt cạnh gói đột nhiên vang lên, màn hình cũng sáng lên, trong bóng tối chiếu sáng khuôn mặt và phần cổ của cô. Cô sợ má Lưu lại gửi thứ gì đó khiến người khác phải xấu hổ, không dám kiểm tra trước mặt Mục Đình Sâm, dứt khoát nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ.

Rất nhanh, màn hình điện thoại lại tối sầàm, nhưng Mục Đình Sâm lại đột nhiên đứng dậy, vươn tay ra lấy điện thoại của cô, theo phản xạ cô bắt lấy tay anh: “Anh làm gì vậy?” Tư thế hiện tại là nửa người trên của anh áp vào nửa người trên của cô, tay xẹt qua gò má cô, chóp mũi cô có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ cánh tay anh truyền đến.

Anh cảm thấy phản ứng của cô có chút kì quặc: “Lúc ngủ không nên đặt điện thoại quá gần.” Cô còn cho rằng anh muốn xem điện thoại của cô, Sợ rằng anh sẽ nhìn thấy đường link mà má Lưu gửi, nghe anh nói như vậy, cô thỏ phào nhẹ nhõm, cướp lấy điện thoại từ trong tay anh, đặt trên tủ đầu giường cách đó không xa. Lúc nửa người cô ngồi dậy, phần cỗ mịn màng trắng nõn chà xát vào cánh tay anh, sự tiếp xúc tuyệt vời khiến anh chậm chạp không có rút tay ra, hương thơm từ mái tóc -_ của cô tràn vào khoang mũi anh, khiến con ngươi mắt của anh không khỏi chìm xuống.

Một lần nữa nằm xuống, cô thấy anh vẫn duy trì động tác ban nãy, nhịn không được di chuyển cánh tay anh đang ở trên người cô ra chỗ khác: “Đi ngủ.” Anh hít vào một hơi, vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô.

Toàn thân cô cứng đờ, cảm giác ngứa ngứa khiến cô vô thức nghiêng đầu che vành tai, nụ hôn của anh lại rơi trên gò má cô, cô có thể cảm nhận được hơi nóng mà anh thở ra.

“Tôi muốn…” Giọng nói anh từ trong trẻo, từ tính trở nên khàn khàn vẫn đục, có một sự cám dỗ không thẻ giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook