Chương 112: Trở Thành Người Đáng Thương Nhát
Vô Danh Thí Chủ
23/01/2021
Trần Mộng Dao hừ vài tiếng: “Mẹ cậu với con điềm Khương Nghiên Nghiên kia. Giàu thì hay lắm sao, Khương Nghiên Nghiên tông cậu, hại cậu sảy thai mà vẫn có thể ung dung như vậy, mình cứ nghĩ cô ta sẽ ở tù vài năm đấy! Đúng là kinh tởm! Chắc chắn tốn không ít tiền giải quyết rồi, sao mà Mục Đình Sâm nhà cậu lại dễ dàng bỏ qua loại chuyện này vậy?”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, không dám nói thật, chỉ có thể nói trái lòng mình: “Dù sao cô ta cũng là em gái cùng cha khác mẹ của mình, không nề mặt sư cũng nễ mặt Phật, cái mạng mẹ mình cho, mình cũng trả hết cho bà ta rồi. Hai người đó đến bệnh viện làm gì?”
Trần Mộng Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mình thấy hình như mẹ cậu đang khám sức khoẻ, mạng bà ta tốt thật, sống còn thoải mái hơn cậu, sức khỏe tốt lắm, đến tuổi này rồi mà không có bệnh gì cả. Mình còn nghe bác sỹ nói cơ thể bà ta còn tốt hơn mấy cô gái trẻ nữa đó, được dưỡng tốt quá mà, chậc chậc, cậu vẫn cứ nên quan tâm bản thân mình nhiều vào.”
Trong đầu Ôn Ngôn “ong” một tiếng: “Cậu chắc chứ?”
Không phải Trần Hàm bị ung thư sao? Bà ta còn nhờ cô bảo Mục Đình Sâm giúp Khương gia một tay!
Trần Mộng Dao bất mãn: “Cậu nghi mình lãng tai sao? Hả?”
Ôn Ngôn không còn tâm trạng để nói nữa: “Không có, hiện tại cứ làm vậy đi, Mục Đình Sâm ở nhà, không tiện nói về Thảm Giới, mình cúp máy trước.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gọi cho Trần Hàm, chờ khi cuộc gọi kết nói, Trần Hàm tỏ ra bình tĩnh: “Ngôn Ngôn, nghĩ gì mà lại gọi cho mẹ vậy?” Chính bởi vì chuyện này bà ta quá bình tĩnh, Ôn Ngôn mới cảm thấy lòng dạ Trần Hàm thâm sâu vô cùng, lúc Trần Mộng Dao gặp Trần Hàm trong bệnh viện, bà ta đã tính trước việc cô biết rồi nhỉ? Thế nên lúc bà ta trả lời điện thoại, mới có thể bình tĩnh đến như vậy, đến bộ dáng thâm tình cũng lười diễn.
Cô có chút suy sụp: “Trần Hàm, bà mắc bệnh ung thư là gạt tôi sao? Trước đây tôi hy vọng bệnh ung thư của bà là giả, nhưng bây giờ, tôi hy vọng đó thật! Bà thật đáng ghê tởm, bà khiến tôi nghĩ bà sinh ra tôi là nỗi ô nhục, ngay cả tôi bà cũng lợi dụng, ngay cả tôi bà cũng lừa! Vì Khương gia, vì người đàn ông đó, vì Khương Nghiên Nghiên! Mà bà lợi dụng tôi, con gái bà khiến tôi sẩy thai, bà dùng tài xế gánh tội thay, người đứng ra giải quyết cũng là bà. Mẹ con bà giống nhau quá! Được rồi, tốt lắm, Trần Hàm, tôi sẽ khiến bà hối hận, tôi không như bố tôi, sẽ không ngốc đến mức yêu bà đến chết mà không đòi hỏi đáp lại!”
Trần Hàm im lặng một lúc rồi nói: “Nếu mẹ không gạt con, liệu con có đồng ý giúp mẹ không? Lúc đó mẹ đã cùng đường rồi… Mặc kệ con nghĩ mẹ thế nào, hình tượng mẹ trong mắt con đã xấu xa ăn sâu rồi, mẹ cũng không muốn cầu mong điều gì xa vời, chỉ chỉ mong sau này khi con muốn tìm bến đỗ thì có thể nhớ đến người mẹ này.”
Ôn Ngôn cảm thấy cực kỳ kinh tởm: “Đừng đạo đức giả nữa, dù sao tôi cũng không giúp bà. Lúc tôi xin Mục Đình Sâm, anh ta không đồng ý, Khương gia được Mục Đình Sâm giúp, hẳn là bà nên cảm ơn cô con gái cưng Khương Nghiên Nghiên của mình đã câu được người đàn ông có giá trị như vậy!”
Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, lúc hoàn hồn mới biết mặt mình đã ướt đấm lệ.
“Cô… đang khóc à?” Giọng của Mạc Ninh đột nhiên vang lên sau lưng cô.
“Không có.” Ôn Ngôn lau nước mắt quay người đi, cô không muốn bị người ta xem là trò cười. Dường như Mạc Ninh có ý gây khó dễ cô, cô ta hô lên: “Ôn Ngôn, sao cô lại khóc thế? Lúc nãy hình cl#:đRodh SE 6l#® Người Đáng Thương Nhất. — 3Œ) như tôi nghe thấy cô nói chuyện với mẹ cô? Còn nhắc đến Đình Sâm nữa… Hóa ra cô không phải cô nhỉ à, còn có mẹ sao?”
Ôn Ngôn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Câm miệng! Phanh phui chuyện người khác cô vui lắm sao?”
Mạc Ninh cong môi: “Thật nhàm chán mà, tôi chỉ tò mò sao cô khóc dữ vậy thôi, mặt mũi lắm lem, chậc chậc.”
Mục Đình Sâm nhìn về phía họ, dù anh không hỏi gì, nhưng trong đáy mắt anh có chút ý dò hỏi. Ôn Ngôn mặc kệ anh đi thẳng lên lầu. Một lúc sau, Mục Đình Sâm mở cửa bước vào phòng: “Có chuyện gì vậy?”
Ôn Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Anh ở với Khương Nghiên Nghiên là vì thích hay là muốn trả thủ tôi? Hả? Tôi chịu thua rồi, được chưa? Anh rốt cuộc hận tôi đến mức nào mới làm ra loại chuyện này chứ? Cưới tôi rôi còn ở cùng em gái cùng mẹ khác cha của tôi, không những dung túng cô ta giết con chúng ta mà anh còn bảo vệ cô ta, còn ra tay giúp đỡ rắc rối của Khương gia. Nếu anh thực sự thích cô ta, anh có thể buông tha cho tôi không? Nếu đó chỉ là để trả thù, tôi chịu thua, tôi không phải là đối thủ của anh, tôi nợ anh, tôi dùng cả đời mình để trả, anh đừng dùng bọn họ khiến tôi buồn nôn nữa!”
“Mặc kệ trong mắt anh tôi kinh tởm thế nào, tôi cũng sống thảm hại nhất! Ngay cả tôi cũng tự khinh bỉ chính mình! Mẹ tôi… mẹ ruột tôi, bà ta và anh cùng nhau bao che cho Khương Nghiên Nghiên, còn gạt tôi bị ung thư, buộc tôi phải nhờ anh giúp đỡ Khương gia. Tôi cảm thấy mình như trò cười, vậy mà cũng tin, nếu không phải hôm nay Dao Dao thấy bà ta kiểm tra sức khỏe ỏe bệnh viện, tôi vẫn cứ ngây ngốc chẳng hay biết gì! Đủ rồi… Thật sự đủ rồi… Tôi chịu đủ rồi…” Cuối cùng, cô khóc không thành tiếng.
Mục Đình Sâm cau mày đưa khăn giấy cho cô, Ôn Ngôn không nhận, quay mặt sang một bên. Anh nửa ép cô lau nước mắt, nói: “Sau này tôi sẽ không qua lại vói Khương Nghiên Nghiên nữa.” Cô sững sờ, anh tỏ thái độ này là sao? Quả nhiên… là vì trả thù cô sao? Để trả thù cô, làm được loại chuyện như vậy, anh hận cô đến bao nhiêu chứ?
Giờ phút này, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy tâm tựa tro tàn: “Được, chỉ cần anh đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, cả đời này tôi sẽ không bao giờ rời khỏi Mục gia.
Ở lại Mục gia, mặc anh dẫn vặt, mặc anh trả thù.
Đáy mắt Mục Đình Sâm thoáng qua ý cười: “Đây là chính cô nói đấy, đời này không rời khỏi Mục gia, vậy thì máy lời trước đây cũng không còn giá trị nữa, dù cô có sinh con thì cũng là người Mục gia tôi, vĩnh viễn phải ở cạnh tôi.”
Cô đứng thẳng người nhìn anh: “Tôi nói được làm được, lời của anh, mong anh cũng làm được.”
Mục Đình Sâm lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Khương Nghiên Nghiên trước mặt cô, còn bật loa ngoài.
Ngay khi cuộc gọi được kết nói liền truyền ra giọng Khương Nghiên Nghiên khó nén được vui mừng: “Anh Đình Sâm… em biết anh sẽ tìm em mài!”
Anh không nói chuyện, Ôn Ngôn thay anh nói: “Là tôi, sau này Mục Đình Sâm sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa.”
Giọng Khương Nghiên Nghiên lập tức vút cao: “Cô nói cái gì? Cô là cái thá gì? Ôn Ngôn, cô đừng tưởng bây giờ cô làm Mục phu nhân thì có gì đặc biệt hơn người, sớm muộn gì cô cũng bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà.”
Ôn Ngôn thầm cười khẩy: “Nói đi nói đi, muốn mắng cứ mắng, điện thoại là Mục Đình Sâm gọi đấy. Hiện tại anh ta đang ở bên cạnh tôi, cho anh ta nghe thử, để anh ta nhìn ra cô là hạng người thế nào. Không ngờ bình thường nói năng ỏn ẻn như thế mà mắng người cũng dữ dội vậy nha…”
Khương Nghiên Nghiên hơi sợ, nhưng cô ta cũng không quá tin: “Không thể nào! Anh Đình Sâm sẽ không…
Trước khi cô ta nói hét lời, Mục Đình Sâm đã lên tiếng: “Cô ấy không nói dối cô, là tôi gọi đấy. Sau này chúng ta không liên lạc nũa, tôi đã giúp Khương gia máy người rồi, cuối cùng cũng thanh toán xong, như vậy đi.”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, không dám nói thật, chỉ có thể nói trái lòng mình: “Dù sao cô ta cũng là em gái cùng cha khác mẹ của mình, không nề mặt sư cũng nễ mặt Phật, cái mạng mẹ mình cho, mình cũng trả hết cho bà ta rồi. Hai người đó đến bệnh viện làm gì?”
Trần Mộng Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mình thấy hình như mẹ cậu đang khám sức khoẻ, mạng bà ta tốt thật, sống còn thoải mái hơn cậu, sức khỏe tốt lắm, đến tuổi này rồi mà không có bệnh gì cả. Mình còn nghe bác sỹ nói cơ thể bà ta còn tốt hơn mấy cô gái trẻ nữa đó, được dưỡng tốt quá mà, chậc chậc, cậu vẫn cứ nên quan tâm bản thân mình nhiều vào.”
Trong đầu Ôn Ngôn “ong” một tiếng: “Cậu chắc chứ?”
Không phải Trần Hàm bị ung thư sao? Bà ta còn nhờ cô bảo Mục Đình Sâm giúp Khương gia một tay!
Trần Mộng Dao bất mãn: “Cậu nghi mình lãng tai sao? Hả?”
Ôn Ngôn không còn tâm trạng để nói nữa: “Không có, hiện tại cứ làm vậy đi, Mục Đình Sâm ở nhà, không tiện nói về Thảm Giới, mình cúp máy trước.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gọi cho Trần Hàm, chờ khi cuộc gọi kết nói, Trần Hàm tỏ ra bình tĩnh: “Ngôn Ngôn, nghĩ gì mà lại gọi cho mẹ vậy?” Chính bởi vì chuyện này bà ta quá bình tĩnh, Ôn Ngôn mới cảm thấy lòng dạ Trần Hàm thâm sâu vô cùng, lúc Trần Mộng Dao gặp Trần Hàm trong bệnh viện, bà ta đã tính trước việc cô biết rồi nhỉ? Thế nên lúc bà ta trả lời điện thoại, mới có thể bình tĩnh đến như vậy, đến bộ dáng thâm tình cũng lười diễn.
Cô có chút suy sụp: “Trần Hàm, bà mắc bệnh ung thư là gạt tôi sao? Trước đây tôi hy vọng bệnh ung thư của bà là giả, nhưng bây giờ, tôi hy vọng đó thật! Bà thật đáng ghê tởm, bà khiến tôi nghĩ bà sinh ra tôi là nỗi ô nhục, ngay cả tôi bà cũng lợi dụng, ngay cả tôi bà cũng lừa! Vì Khương gia, vì người đàn ông đó, vì Khương Nghiên Nghiên! Mà bà lợi dụng tôi, con gái bà khiến tôi sẩy thai, bà dùng tài xế gánh tội thay, người đứng ra giải quyết cũng là bà. Mẹ con bà giống nhau quá! Được rồi, tốt lắm, Trần Hàm, tôi sẽ khiến bà hối hận, tôi không như bố tôi, sẽ không ngốc đến mức yêu bà đến chết mà không đòi hỏi đáp lại!”
Trần Hàm im lặng một lúc rồi nói: “Nếu mẹ không gạt con, liệu con có đồng ý giúp mẹ không? Lúc đó mẹ đã cùng đường rồi… Mặc kệ con nghĩ mẹ thế nào, hình tượng mẹ trong mắt con đã xấu xa ăn sâu rồi, mẹ cũng không muốn cầu mong điều gì xa vời, chỉ chỉ mong sau này khi con muốn tìm bến đỗ thì có thể nhớ đến người mẹ này.”
Ôn Ngôn cảm thấy cực kỳ kinh tởm: “Đừng đạo đức giả nữa, dù sao tôi cũng không giúp bà. Lúc tôi xin Mục Đình Sâm, anh ta không đồng ý, Khương gia được Mục Đình Sâm giúp, hẳn là bà nên cảm ơn cô con gái cưng Khương Nghiên Nghiên của mình đã câu được người đàn ông có giá trị như vậy!”
Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, lúc hoàn hồn mới biết mặt mình đã ướt đấm lệ.
“Cô… đang khóc à?” Giọng của Mạc Ninh đột nhiên vang lên sau lưng cô.
“Không có.” Ôn Ngôn lau nước mắt quay người đi, cô không muốn bị người ta xem là trò cười. Dường như Mạc Ninh có ý gây khó dễ cô, cô ta hô lên: “Ôn Ngôn, sao cô lại khóc thế? Lúc nãy hình cl#:đRodh SE 6l#® Người Đáng Thương Nhất. — 3Œ) như tôi nghe thấy cô nói chuyện với mẹ cô? Còn nhắc đến Đình Sâm nữa… Hóa ra cô không phải cô nhỉ à, còn có mẹ sao?”
Ôn Ngôn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Câm miệng! Phanh phui chuyện người khác cô vui lắm sao?”
Mạc Ninh cong môi: “Thật nhàm chán mà, tôi chỉ tò mò sao cô khóc dữ vậy thôi, mặt mũi lắm lem, chậc chậc.”
Mục Đình Sâm nhìn về phía họ, dù anh không hỏi gì, nhưng trong đáy mắt anh có chút ý dò hỏi. Ôn Ngôn mặc kệ anh đi thẳng lên lầu. Một lúc sau, Mục Đình Sâm mở cửa bước vào phòng: “Có chuyện gì vậy?”
Ôn Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Anh ở với Khương Nghiên Nghiên là vì thích hay là muốn trả thủ tôi? Hả? Tôi chịu thua rồi, được chưa? Anh rốt cuộc hận tôi đến mức nào mới làm ra loại chuyện này chứ? Cưới tôi rôi còn ở cùng em gái cùng mẹ khác cha của tôi, không những dung túng cô ta giết con chúng ta mà anh còn bảo vệ cô ta, còn ra tay giúp đỡ rắc rối của Khương gia. Nếu anh thực sự thích cô ta, anh có thể buông tha cho tôi không? Nếu đó chỉ là để trả thù, tôi chịu thua, tôi không phải là đối thủ của anh, tôi nợ anh, tôi dùng cả đời mình để trả, anh đừng dùng bọn họ khiến tôi buồn nôn nữa!”
“Mặc kệ trong mắt anh tôi kinh tởm thế nào, tôi cũng sống thảm hại nhất! Ngay cả tôi cũng tự khinh bỉ chính mình! Mẹ tôi… mẹ ruột tôi, bà ta và anh cùng nhau bao che cho Khương Nghiên Nghiên, còn gạt tôi bị ung thư, buộc tôi phải nhờ anh giúp đỡ Khương gia. Tôi cảm thấy mình như trò cười, vậy mà cũng tin, nếu không phải hôm nay Dao Dao thấy bà ta kiểm tra sức khỏe ỏe bệnh viện, tôi vẫn cứ ngây ngốc chẳng hay biết gì! Đủ rồi… Thật sự đủ rồi… Tôi chịu đủ rồi…” Cuối cùng, cô khóc không thành tiếng.
Mục Đình Sâm cau mày đưa khăn giấy cho cô, Ôn Ngôn không nhận, quay mặt sang một bên. Anh nửa ép cô lau nước mắt, nói: “Sau này tôi sẽ không qua lại vói Khương Nghiên Nghiên nữa.” Cô sững sờ, anh tỏ thái độ này là sao? Quả nhiên… là vì trả thù cô sao? Để trả thù cô, làm được loại chuyện như vậy, anh hận cô đến bao nhiêu chứ?
Giờ phút này, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy tâm tựa tro tàn: “Được, chỉ cần anh đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, cả đời này tôi sẽ không bao giờ rời khỏi Mục gia.
Ở lại Mục gia, mặc anh dẫn vặt, mặc anh trả thù.
Đáy mắt Mục Đình Sâm thoáng qua ý cười: “Đây là chính cô nói đấy, đời này không rời khỏi Mục gia, vậy thì máy lời trước đây cũng không còn giá trị nữa, dù cô có sinh con thì cũng là người Mục gia tôi, vĩnh viễn phải ở cạnh tôi.”
Cô đứng thẳng người nhìn anh: “Tôi nói được làm được, lời của anh, mong anh cũng làm được.”
Mục Đình Sâm lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Khương Nghiên Nghiên trước mặt cô, còn bật loa ngoài.
Ngay khi cuộc gọi được kết nói liền truyền ra giọng Khương Nghiên Nghiên khó nén được vui mừng: “Anh Đình Sâm… em biết anh sẽ tìm em mài!”
Anh không nói chuyện, Ôn Ngôn thay anh nói: “Là tôi, sau này Mục Đình Sâm sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa.”
Giọng Khương Nghiên Nghiên lập tức vút cao: “Cô nói cái gì? Cô là cái thá gì? Ôn Ngôn, cô đừng tưởng bây giờ cô làm Mục phu nhân thì có gì đặc biệt hơn người, sớm muộn gì cô cũng bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà.”
Ôn Ngôn thầm cười khẩy: “Nói đi nói đi, muốn mắng cứ mắng, điện thoại là Mục Đình Sâm gọi đấy. Hiện tại anh ta đang ở bên cạnh tôi, cho anh ta nghe thử, để anh ta nhìn ra cô là hạng người thế nào. Không ngờ bình thường nói năng ỏn ẻn như thế mà mắng người cũng dữ dội vậy nha…”
Khương Nghiên Nghiên hơi sợ, nhưng cô ta cũng không quá tin: “Không thể nào! Anh Đình Sâm sẽ không…
Trước khi cô ta nói hét lời, Mục Đình Sâm đã lên tiếng: “Cô ấy không nói dối cô, là tôi gọi đấy. Sau này chúng ta không liên lạc nũa, tôi đã giúp Khương gia máy người rồi, cuối cùng cũng thanh toán xong, như vậy đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.