Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 508: Trong Nhà Có Người?

Vô Danh Thí Chủ

06/03/2021

“Ôn Ngôn, thiếu gia giống như thay đổi thành người khác hoàn toàn, con có phát hiện không?” Âm thanh của má Lưu từ phía sau vang lên.

Ôn Ngôn lấy lại tinh thần thuận miệng nói: “Con không phát hiện, thời tiết quá lạnh, con không muốn nhúc nhích, con lên lầu ngủ một giấc cho khoẻ. Được rồi, nếu như chú Lâm phải ra ngoài, má bảo chú đem về hai quyển sách giúp con, chính là cái hệ liệt con thường đọc, nếu chú ấy không biết, thì má bảo chú đến hỏi con.”

Má Lưu đáp một tiếng, đợi cô lên lầu, má Lưu lại gọi điện cho Mục Đình Sâm: “Thiếu gia, lúc cậu về thì mang 2 quyền sách giúp phu nhân, chính là quyển hệ liệt phu nhân thường đọc, phu nhân vừa mới nói…

được.”

Khu biệt thự Bạch Thuỷ Loan.

Hôm nay Trần Mộng Dao bị Kính Thiếu Khanh cưỡng ép phải ở nhà, kỳ thật bụng cô đã không còn đau nữa, nhưng là do không chịu nồi tính kiên trì của anh.

Cô nghĩ đã lâu rồi không có về thăm nhà một chút, Giang Linh ở một mình, bình thường cũng không có liên lạc qua, nên trở về nhìn.

Lái xe đến tiểu khu nhà mình, cô đi thang máy lên lầu theo thói quen, còn tận tâm đem theo bữa ăn sáng cùng quà Giang Linh thích, lúc mở cửa đổi giày, cô đột nhiên phát hiện trên sàn nhà nhiều thêm một đôi giày nam, bố cô đã mát, đôi giày nam này là có chuyện gì xảy ra?

Đang nghỉ hoặc, thì Giang Linh vội vã từ trong phòng ngủ xuất hiện: “Dao Dao, sao con đột nhiên lại trở về thế? Thời tiết lạnh như vậy, mà sáng sớm đã đến rồi…

con không đi làm sao?”

Trong lòng Trần Mộng Dao có chút không dễ chịu: “Trong nhà có người?”

Mắt của Giang Linh nhìn về hướng phòng ngủ: “Cái kia… mẹ còn chưa kịp nói cho con…”



Xem sắc mặt cùng thần tình của Giang Linh, Trần Mộng Dao biết là sự việc không đơn giản. Giang Linh cũng mới ngoài bốn mươi, tìm một người bầu bạn nữa thì cô cũng không phải là phản đối tuyệt đối, chỉ là cảm thấy quá nhanh, rõ ràng bố của cô vẫn chưa tính là mất quá lâu, trước đây không chỉ một lần Giang Linh nói qua sẽ không có người đàn ông khác…

“Loại chuyện như thế này mẹ không cần nói với con…

con… con cũng không quá muốn biết. Nếu như mẹ cảm thấy thích hợp, thì con cũng không có gì để phản đối. Chính là… suy nghĩ của mẹ quá đơn giản, đừng bị người khác lừa, còn có, trước khi kết hôn không nên dẫn người về nhà qua đêm, không được tốt lắm.”

Cảm xúc trong lòng Trần Mộng Dao càng lúc càng nồng đậm lên, nói xong thì thả đồ trong tay xuống rồi xoay người rời đi.

Trở lại xe, cô không lập tức rời đi, một mình lặng lặng ngồi một hồi lâu. Không biết vì sao, cô rất phản cảm việc mẹ cô thân mật với người đàn ông xa lạ, thậm chí mang về nhà, cô biết mình không nên ích kỷ như thế, cho nên những lời mới nói nãy, là cô đã nhượng bộ rồi, chỉ cần dưới tình huống Giang Linh không bị lừa cho dù kết là dự định kết hôn, cô sẽ không phản đối.

Sau khi tỉnh táo, cô có chút hồi hận, những lời nói vừa rồi kia không quá thích hợp? Có thể khiến cho Giang Linh cảm thấy khổ sở không? Hẳn là cô nên kiên trì ở lại để gặp mặt người đàn ông kia, hỗ trợ để dò xét, không nên có thái độ lạnh lùng như vậy… nhưng bây giờ cô đã ra ngoài rồi, cũng không có ý nghĩ muốn lên lầu lại.

Ở một mình cô cũng không muốn trở về biệt thự Bạch Thuỷ Loan, suy nghĩ một chút, liền đi Mục trạch tìm Ôn Ngôn. Lúc má Lưu nhìn thấy cô, biểu hiện rất thân thiết: “Mộng Dao à, đến tìm NgÔn Ngôn sao? Lúc này con bé nói là đi ngủ, không biết có đang ngủ hay không, con đi lên xem một chút đi.”

Trần Mộng Dao biết thói quen sinh hoạt của Ôn Ngôn, sáng mới mới ngủ dậy nhất định là ngủ không được nữa: :Dạ, con lên xem trước một chút.”

Gõ gõ cửa phòng rồi mở ra, Ôn Ngôn có chút ngạc nhiên: “Dao Dao? Hôm nay cậu không có đi làm sao?”

Trần Mộng Dao nghĩ đến việc lúc về nhà thì thấy một màn kia, cảm xúc khó nói: “Cậu xuống lầu đi, mình có việc muốn nói với cậu, mình sẽ không vào phòng của cậu, chồng cậu có bệnh sạch sẽ, đỡ phải làm cho anh ta ghét bỏ mình…”

Đối với bệnh sạch sẽ của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn cũng có chút bất đắc dĩ, kéo tay Trần Mộng Dao xuống phòng khách dưới lầu: “Cậu sao thế? Sáng mới mà tâm tình không tốt rồi.”

Vẻ mặt Trần Mộng Dao đau khổ nói: “Thật lâu rồi mình không có trở về chỗ của mẹ, nên sáng sớm hôm nay liền đi về, còn mang con bà bữa sáng cùng quà, sợ bà ấy cần nhằn mình có đàn ông rồi thì quên mẹ. Kết quả thế nào cậu đoán xem? Bà ấy cản bản cũng không có thời gian cần nhằn mình nữa, cho dù về sau mình không về nhà nữa thì bà ấy cũng sẽ không có ý kiến, vì trong nhà có thêm người đàn ông. Mình chưa thấy người đó, chỉ thấy đôi giày trước cửa, bây giờ trong lòng mình đang hết sức buồn bực.”



Ôn Ngôn nghe thấy sững sót một chút: “Ý của cậu là…

mẹ của cậu có dự định tái hôn? Kỳ thật… loại chuyện như vậy, thuận theo tự nhiên là được rồi, dù sao cậu cản cũng không cản nỗi.”

Trần Mộng Dao thở dài: “Mình biết, cho nên mình không có ý định ngăn cản, nhưng mà cứ cảm thấy trong lòng khó chịu. Thứ nhất, ba mình chết còn chưa bao lâu, thứ hai bà ấy còn chưa kết hôn với người đàn ông kia mà đã đem người về nhà qua đêm, đó cũng là nhà của mình, mình rất là phản cảm? Chỉ là trong lòng mình phiền mà thôi, trên thực tế chỉ cần bà ấy không bị lừa, thì mình sẽ không quản, sáng sớm chuyện này đã kích thích mình, quá đột nhiên cậu có hiểu không?”

Loại chuyện như này Ôn Ngôn cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, cô ngược lại không phải là phản cảm, cách nhìn của cô và Trần Mộng Dao giống nhau: “Nếu cậu không yên tâm, thì tìm cơ hội gặp mặt nói chuyện với người đàn ông kia. Nếu không muốn gặp, thì lấy cách khác đi tìm hiểu một chút, như vậy cậu cũng có thể yên tâm, cũng không cần phải lùng túng.”

Trần Mộng Dao suy nghĩ một chút, quyết định áp dụng lời đề nghị của Ôn Ngôn: “Được, mình liên hệ với thám tử kia một chút, mình sắp thành khách hàng thân thiết của người ta luôn rồi, trước trước sau sau tìm anh ta đã là lần thứ 3 rồi. Lần đầu tiên tìm anh ta là vì chuyện của cậu, lần thứ 2 là tra Bạch Lộ Lộ, lần này…

lại là vì mẹ mình. Người này thu lệ phí không thấp, chỉ cần những chuyện tôi tệ của mình cũng đủ để anh ta an.

Chuyện này cũng không có khó giải quyết như vậy, Trần Mộng Dao ngây người ở Mục trạch đến trưa là nhận được hồi âm của thám tử tư, chỉ là khi biết rõ thân phận người đàn ông kia, khiến cho cô kinh ngạc chính là, người đàn ông kia cô biết, là bạn hợp tác của bố cô lúc trước – Thạch Đông Hải, người từ nhỏ cô đã gọi là chú Thạch, lại muốn trở thành bố dượng của cô?

Lúc trước Thạch Đông Hải đã qua nhà cô vài lần, cũng đã ăn chúng rất nhiều bữa cơm, cô cũng không thể nói rõ là đã quen thuộc người này bao nhiêu, ít nhất từ nhỏ đã là người quen biết, đối phương cũng đã kết hôn, cô nhớ không lầm, đối phương còn có một người con trai, hơn nữa tuyệt đối không goá.

Tài liệu thám tử gửi tới viết rành mạch từng câu, Thạch Đông Hải ly dị, con trai đi theo ông ta, vẫn làm cung ứng vàng bạc, hiện tại cũng không đổi nghề.

Trong ấn tượng, dáng dấp Thạch Đông Hải không đẹp so với bố của cô, thậm chí… có chút xấu? Vóc dáng không cao, còn có chút phát tướng của người trung niên, tóc cũng không nhiều, hơi có vẻ đầy mỡ, cái miệng kia tương đối lợi hại, đây là ấn tướng sâu sắc của cô với Thạch Đông Hải, mẹ cô chỉ sợ là thua trên cái miệng kia của Thạch Đông Hải kia đi.

“Mình cũng phục mẹ mình luôn rồi, quan hệ của Thạch Đông Hải là với bố mình cũng không tệ lắm, bà ấy ở cũng người này, mình luôn cảm thấy là lạ… néu bà ấy tìm một người không quen biết thì thôi đi, nếu như bố mình biết, sợ rằng sẽ tức đến mức bò từ trong mộ ra ngoài?”

Ôn Ngôn an ủi: “Cậu đổi lối suy nghĩ khác thử, cậu cũng đều biết, thì khẳng định mẹ cậu cũng tương đối biết Thạch Đông Hải này, biết người biết gốc tích, không dễ dàng bị mắc lừa, như vậy không phải là rất tốt sao? Cậu cảm thấy người này thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook