Chương 912: Xấu Hồ Quá
Vô Danh Thí Chủ
09/06/2021
Tiểu Đoàn Tử ở bậc đầu cầu thang, vẻ mặt ủy khuất, cậu đưa bức tranh mình vẽ cho Mục Đình Sâm xem, kết quả Mục Đình Sâm lại không để ý gì đến cậu.
Ôn Ngôn nhìn thây một màn này, trong lòng có chút chua xót, cô không thích bởi vì chuyện của hai người mà ảnh hưởng đến người khác, nhát là Tiểu Đoàn Tử. Cô tiến lên phía trước cần thận ôm lấy an ủi Tiểu Đoàn Tử: “Tâm trạng của bố không tốt, không phải cố tình không để ý đến Tiểu Đoàn Tử đâu, đưa bức tranh cho mẹ xem có đẹp không nào?”
Tiểu Đoàn Tử lại cười cười vui vẻ, giếng như dâng hiến bảo vật mà đưa bức họa của mình lên. Ôn Ngôn nghiêm túc xem hết, cười tán dương: “Tranh của bảo bối thật đẹp, rất tuyệt nha, vậy bây giờ con đi chơi với bà có được không? Mẹ muốn đi dỗ dành bó, giống như lúc con không vui cũng cần người dỗ vậy, không ai để ý bố thì bố đáng thương biết bao, đúng không?”
Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện gật đầu, chạy đi tìm má Lưu.
Ôn Ngôn thở phào một cái, bước lên lầu.
Vừa đẩy cửa thư phòng ra, Mục Đình Sâm liền hơi táo bạo gầm nhẹ nói: ‘Đừng phiền anh!”
Bước chân của Ôn Ngôn vô thức dừng một chút: “Anh cho rằng bây giờ anh còn giống Tiểu Đoàn Tử có thể tùy tiện giở tính trẻ con sao? Sao trước đây em không nhìn ra anh còn cái tính này nhỉ?”
Mục Đình Sâm cố ý không để ý cô, tay loay hoay cái bật lửa tỉnh xảo.
Cô tiến lên phía trước cướp cái bật lửa đi: “Tịch thu, tránh việc anh lại hút thuốc. Không phải theo thói quen của anh thì chuyện đầu tiên làm khi về nhà là tắm sao? Sắp ăn cơm tối rồi, nhanh đi tắm đi.”
Anh không trả lời, đổi sang nghịch cây bút. Cô bất đắc dĩ thở dài: “Cuối cùng là anh có được hay không? Không xong đúng không? Em… em cũng không nói anh cái gì… là tự anh phản ứng thái quá. Nếu như anh và Kỷ Thừa Hoằng nhất định phải có một người chết, vậy em tán thành chuyện anh làm, chúng ta luôn muốn bỏ qua cho người khác, người khác lại không nhất định sẽ bỏ qua chúng ta. Lúc ấy em chỉ là… chỉ là phản ứng theo bản năng thôi, anh đừng cọc cằn ở đây nữa. Đối với em mà nói, anh sống tốt mới là chuyện quan trọng nhát.”
Cô muốn nhấn mạnh, chỉ có chuyện này cô mới nghĩ như thé, cũng không có nghĩa là cô đồng ý với anh là lần nào cũng dùng thủ đoạn này.
Mục Đình Sâm lườm cô một chút: “Vậy em nói xem, cuối cùng thì trong mắt em anh là người như thế nào?”
Cô biết anh muốn nghe cái gì: “Tính tình xảo trá tai quái, nhưng lại là người đặc biệt tốt với em.”
Thời điểm anh nghe được nửa câu sau nét mặt liền dịu đi không ít: “Biết anh tốt với em là được rồi, sau này những chuyện không nên biết, anh có chết cũng không nói với em.”
Cô mắp máy môi, không lên tiếng, có một số việc, không biết thì vẫn tốt hơn, sau khi biết, không tránh khỏi có bắt đồng, cô h THÊM không có tư cách yêu cầu anh làm như thế nào, bắt đầu từ mười tám tuổi, anh đã một thân một mình vượt mọi chông gai đi đến hiện tại, cô không biết anh đã trải qua những gì, anh ở trước mặt cô ngụy trang rất tốt, cho nên cô không có tư cách yêu cầu anh quá nhân từ.
Anh đột nhiên kéo cô vào trong lòng, chui tại ngực cô, như một đứa trẻ cần an ủi: “Anh mệt quá.”
Cô ngồi trên đùi anh, đau lòng vỗ nhẹ lưng của anh: “Em biết, xin lỗi, anh không thể giúp đỡ gì nhiều cho anh.”
Anh hít vào một hơi: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt rồi, mặc kệ anh làm cái gì, anh đều là anh, em đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là lúc anh… đối diện với em cảm thấy có áp lực tâm lý, sợ em cảm thấy anh không tốt, cảm thấy anh đáng sợ. Bất kể như thế nào, anh cũng không đối xử với em như thế đâu.”
Lúc này Ôn Ngôn mới chợt hiểu, chả trách lúc ấy cô có chút phản ứng nhỏ anh đã xù lông rồi, đơn thuần là anh sợ cô không thể sống cùng mình được: “Em biết, em không sợ, cũng sẽ không cảm thấy anh đáng sợ. Vậy thì… Đại thiếu gia, anh giận dỗi đủ rồi, có phải là nên quản con trai mình rồi không?
Lúc anh mới trở về không để ý đến nó, nó còn đang khó chịu đấy.”
Mục Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, đáy mắt ẳn ẩn sóng ngầm phun trào: “Chờ chút nữa rồi để ý nó…”
Cô nhìn ánh mắt của anh, không nhịn được tâm viên ý mã: “Đừng như vậy… sắp ăn cơm tối rồi, sao anh có thể tùy ý được chứ? Buổi tối rồi nói.”
Anh không thuận theo, răng căn một bên vạt áo của cô lôi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nụ hôn lập tức rơi vào cổ cô, xúc cảm ấm áp đó, làm cô tâm trạng chắn động, hai tay không tự chủ được vòng lấy cỗ anh…
Lúc đi ra từ thư phòng, mặt Ôn Ngôn vẫn đỏ ửng chưa rút hét, Mục Đình Sâm lại giống như không có chuyện gì, xuống lầu ôm Tiểu Đoàn Tử lên bàn ăn. Tiểu Đoàn Tử đồng ngôn vô ky(*), gan to rất, làm mặt xấu với Mục Đình Sâm: “Bố còn cần người dỗ, xấu hỗ quá.”
(*) lời trẻ con nói không có cố ky gì.
Giọng nói Mục Đình Sâm lạnh lùng: “Cái này không gọi là sai khiến, cái này gọi là đề nghị, đừng quên là chúng ta cùng đưa anh ta vào tù, anh ta có xuống tay với cậu hay không cũng khó nói.”
Cúp điện thoại, trở lại bàn ăn, Ôn Ngôn hỏi: “Ai gọi tới thế? Sắc mặt anh có chút… không tốt lắm.”
Mục Đình Sâm không giấu diếm: “Diệp Quân Tước gọi tới, Kỷ Thừa Hoằng quả nhiên không chết, còn trốn được từ trong ngục ra, người anh nhìn thấy nhất định là anh ta. Anh ta nhất định là theo dõi anh đến hôn lễ, chỉ là không có cơ hội ra tay.”
Ôn Ngôn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhắc nhở má Lưu: “Đợt này má đừng mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài, để ở nhà tương đối an toàn, muốn sống bình yên cũng khó vậy sao?”
Má Lưu có chút sầu: “Tiêu Đoàn Tử lớn rồi, suốt ngày làm ỗ trong nhà cũng không được, nhưng mà má sẽ không mang nó đi chơi quá xa, ở trong công viên gần đây chơi mà thôi, đến giờ nó liền ồn ào muốn ra ngoài, bây giờ đến công viên cũng không được đi sao? Cái tên Kỷ Thừa Hoằng kia cũng thật là, bình thường sống không muốn, nhất định phải giày vò, hại chết nhiều người như vậy thì không nói, còn đem làm chính mình vào tù, bây giờ còn làm hại chúng ta không có thời gian an tĩnh, không biết những người này nghĩ như thế nào, trước khi vào tù hắn là thương nghiệp lừng lẫy, sau khi vào tù liền biến thành không còn gì cả, không biết hắn mưu tính cái gì nữa.”
Ôn Ngôn nhìn thây một màn này, trong lòng có chút chua xót, cô không thích bởi vì chuyện của hai người mà ảnh hưởng đến người khác, nhát là Tiểu Đoàn Tử. Cô tiến lên phía trước cần thận ôm lấy an ủi Tiểu Đoàn Tử: “Tâm trạng của bố không tốt, không phải cố tình không để ý đến Tiểu Đoàn Tử đâu, đưa bức tranh cho mẹ xem có đẹp không nào?”
Tiểu Đoàn Tử lại cười cười vui vẻ, giếng như dâng hiến bảo vật mà đưa bức họa của mình lên. Ôn Ngôn nghiêm túc xem hết, cười tán dương: “Tranh của bảo bối thật đẹp, rất tuyệt nha, vậy bây giờ con đi chơi với bà có được không? Mẹ muốn đi dỗ dành bó, giống như lúc con không vui cũng cần người dỗ vậy, không ai để ý bố thì bố đáng thương biết bao, đúng không?”
Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện gật đầu, chạy đi tìm má Lưu.
Ôn Ngôn thở phào một cái, bước lên lầu.
Vừa đẩy cửa thư phòng ra, Mục Đình Sâm liền hơi táo bạo gầm nhẹ nói: ‘Đừng phiền anh!”
Bước chân của Ôn Ngôn vô thức dừng một chút: “Anh cho rằng bây giờ anh còn giống Tiểu Đoàn Tử có thể tùy tiện giở tính trẻ con sao? Sao trước đây em không nhìn ra anh còn cái tính này nhỉ?”
Mục Đình Sâm cố ý không để ý cô, tay loay hoay cái bật lửa tỉnh xảo.
Cô tiến lên phía trước cướp cái bật lửa đi: “Tịch thu, tránh việc anh lại hút thuốc. Không phải theo thói quen của anh thì chuyện đầu tiên làm khi về nhà là tắm sao? Sắp ăn cơm tối rồi, nhanh đi tắm đi.”
Anh không trả lời, đổi sang nghịch cây bút. Cô bất đắc dĩ thở dài: “Cuối cùng là anh có được hay không? Không xong đúng không? Em… em cũng không nói anh cái gì… là tự anh phản ứng thái quá. Nếu như anh và Kỷ Thừa Hoằng nhất định phải có một người chết, vậy em tán thành chuyện anh làm, chúng ta luôn muốn bỏ qua cho người khác, người khác lại không nhất định sẽ bỏ qua chúng ta. Lúc ấy em chỉ là… chỉ là phản ứng theo bản năng thôi, anh đừng cọc cằn ở đây nữa. Đối với em mà nói, anh sống tốt mới là chuyện quan trọng nhát.”
Cô muốn nhấn mạnh, chỉ có chuyện này cô mới nghĩ như thé, cũng không có nghĩa là cô đồng ý với anh là lần nào cũng dùng thủ đoạn này.
Mục Đình Sâm lườm cô một chút: “Vậy em nói xem, cuối cùng thì trong mắt em anh là người như thế nào?”
Cô biết anh muốn nghe cái gì: “Tính tình xảo trá tai quái, nhưng lại là người đặc biệt tốt với em.”
Thời điểm anh nghe được nửa câu sau nét mặt liền dịu đi không ít: “Biết anh tốt với em là được rồi, sau này những chuyện không nên biết, anh có chết cũng không nói với em.”
Cô mắp máy môi, không lên tiếng, có một số việc, không biết thì vẫn tốt hơn, sau khi biết, không tránh khỏi có bắt đồng, cô h THÊM không có tư cách yêu cầu anh làm như thế nào, bắt đầu từ mười tám tuổi, anh đã một thân một mình vượt mọi chông gai đi đến hiện tại, cô không biết anh đã trải qua những gì, anh ở trước mặt cô ngụy trang rất tốt, cho nên cô không có tư cách yêu cầu anh quá nhân từ.
Anh đột nhiên kéo cô vào trong lòng, chui tại ngực cô, như một đứa trẻ cần an ủi: “Anh mệt quá.”
Cô ngồi trên đùi anh, đau lòng vỗ nhẹ lưng của anh: “Em biết, xin lỗi, anh không thể giúp đỡ gì nhiều cho anh.”
Anh hít vào một hơi: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt rồi, mặc kệ anh làm cái gì, anh đều là anh, em đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là lúc anh… đối diện với em cảm thấy có áp lực tâm lý, sợ em cảm thấy anh không tốt, cảm thấy anh đáng sợ. Bất kể như thế nào, anh cũng không đối xử với em như thế đâu.”
Lúc này Ôn Ngôn mới chợt hiểu, chả trách lúc ấy cô có chút phản ứng nhỏ anh đã xù lông rồi, đơn thuần là anh sợ cô không thể sống cùng mình được: “Em biết, em không sợ, cũng sẽ không cảm thấy anh đáng sợ. Vậy thì… Đại thiếu gia, anh giận dỗi đủ rồi, có phải là nên quản con trai mình rồi không?
Lúc anh mới trở về không để ý đến nó, nó còn đang khó chịu đấy.”
Mục Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, đáy mắt ẳn ẩn sóng ngầm phun trào: “Chờ chút nữa rồi để ý nó…”
Cô nhìn ánh mắt của anh, không nhịn được tâm viên ý mã: “Đừng như vậy… sắp ăn cơm tối rồi, sao anh có thể tùy ý được chứ? Buổi tối rồi nói.”
Anh không thuận theo, răng căn một bên vạt áo của cô lôi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nụ hôn lập tức rơi vào cổ cô, xúc cảm ấm áp đó, làm cô tâm trạng chắn động, hai tay không tự chủ được vòng lấy cỗ anh…
Lúc đi ra từ thư phòng, mặt Ôn Ngôn vẫn đỏ ửng chưa rút hét, Mục Đình Sâm lại giống như không có chuyện gì, xuống lầu ôm Tiểu Đoàn Tử lên bàn ăn. Tiểu Đoàn Tử đồng ngôn vô ky(*), gan to rất, làm mặt xấu với Mục Đình Sâm: “Bố còn cần người dỗ, xấu hỗ quá.”
(*) lời trẻ con nói không có cố ky gì.
Giọng nói Mục Đình Sâm lạnh lùng: “Cái này không gọi là sai khiến, cái này gọi là đề nghị, đừng quên là chúng ta cùng đưa anh ta vào tù, anh ta có xuống tay với cậu hay không cũng khó nói.”
Cúp điện thoại, trở lại bàn ăn, Ôn Ngôn hỏi: “Ai gọi tới thế? Sắc mặt anh có chút… không tốt lắm.”
Mục Đình Sâm không giấu diếm: “Diệp Quân Tước gọi tới, Kỷ Thừa Hoằng quả nhiên không chết, còn trốn được từ trong ngục ra, người anh nhìn thấy nhất định là anh ta. Anh ta nhất định là theo dõi anh đến hôn lễ, chỉ là không có cơ hội ra tay.”
Ôn Ngôn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhắc nhở má Lưu: “Đợt này má đừng mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài, để ở nhà tương đối an toàn, muốn sống bình yên cũng khó vậy sao?”
Má Lưu có chút sầu: “Tiêu Đoàn Tử lớn rồi, suốt ngày làm ỗ trong nhà cũng không được, nhưng mà má sẽ không mang nó đi chơi quá xa, ở trong công viên gần đây chơi mà thôi, đến giờ nó liền ồn ào muốn ra ngoài, bây giờ đến công viên cũng không được đi sao? Cái tên Kỷ Thừa Hoằng kia cũng thật là, bình thường sống không muốn, nhất định phải giày vò, hại chết nhiều người như vậy thì không nói, còn đem làm chính mình vào tù, bây giờ còn làm hại chúng ta không có thời gian an tĩnh, không biết những người này nghĩ như thế nào, trước khi vào tù hắn là thương nghiệp lừng lẫy, sau khi vào tù liền biến thành không còn gì cả, không biết hắn mưu tính cái gì nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.