Chương 186: Xấu Hỗ Trong Phòng Bệnh
Vô Danh Thí Chủ
23/01/2021
Đầu Trần Mộng Dao đầy dấu hỏi: “Chờ đã, cô là… mẹ của Kính Thiếu Khanh sao? Xin chào cô, cháu biết anh ấy đúng rồi ạ, anh ấy là sếp của cháu, là bạn của chồng bạn cháu, nhưng truyện này… cháu không rõ Š „ lãm.
Hạ Lam từ trong cặp lấy ra một tập tài liệu đầy chữ: “Tôi lười giải thích quá, cô tự xem đi, cái này là tất cả những gì tôi biết được.” Trần Mộng Dao theo bản năng có chút lo lắng, cô cầm tập tài liệu ra đọc kỹ, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, trên đó viết rõ ràng, từ hôm qua Kính Thiếu Khanh đã đánh Châu Khải, mọi chuyện xảy ra ở nhà hàng Bạch Thuỷ Loan. Nhất thời cô cảm thấy vô cùng phức tạp, Kính Thiếu Khanh vì cô mà đánh người sao? Còn bị trả thù…
“Cô ơi, cháu xin lỗi… đây không phải là chuyện cháu muốn… cháu thật sự không biết rõ tình huống lắm.
Anh ấy đang ở đâu? Cháu sẽ đi xem?” Cô kiên trì nói.
“Đi xem? Chỉ xem thôi là xong à? Cô là người đã khiến Thiếu Khánh từ hôn phải không? Tại sao cô lại giả vờ như không có quan hệ gì với nó vậy? Chỉ cần con trai tôi thích, môn không đăng hộ không đối cũng không sao, cô không cần phải áp lực tâm lý, từ hôm nay cô vào viện chăm sóc nó đi, nếu hai người hợp, cô sẽ là con dâu tương lai của tôi, nếu không hợp thì phí chia tay cô sẽ không thiếu đâu.” Hạ Lam rất thẳng thắn, khiến Trần Mộng Dao ngạc nhiên.
Nhắc nhở cô một câu, nếu lần tới tôi đến mà không thấy cô, tôi sẽ tìm cô.” Ầ Cô đây là đang bị đe dọa sao? Trân Mộng Dao cảm thấy Hạ Lam rất ngầu, mặc dù cô đang bị uy hiếp…
“Vâng vâng, cháu sẽ ở bệnh viện chăm sóc anh ấy, cô có thể rời đi, không cần lo lắng đâu ạ.” Cô gật đầu như gà mỏ thóc, không phải cô nguyện ý ngoan ngoãn như vậy mà là khí chất của Hạ Lam quá mức kinh người.
Hạ Lam hừ lạnh rồi lái xe rời đi. Trần Mộng Dao thở dài, mua một ít hoa quả gần đó mang lên phòng bệnh, khi cô đẩy cửa bước vào, Kính Thiếu Khanh trông thấy cô thì không khỏi thở dài: “Cô thật sự đến rồi, đừng có để ý tới mẹ tôi, cô trở về đi.” Nói thật, nhìn tình cảnh khốn cùng của Kính Thiếu Khanh hiện tại khiến cô có chút xót xa, cho dù không có Hạ Lam, cô vẫn phải ở lại đây: “Anh đừng có giả vờ với tôi, ở đây không có ai chăm sóc anh, cứ để tôi làm, tôi đã từng chăm sóc bố khi ông ấy ốm đau nên sẽ không để anh nghẻo trong tay tôi đâu, đừng lo.” Kính Thiếu Khanh cảm thấy hơi buồn cười: “Chỉ cần cô rời đi, mẹ tôi nhất định sẽ phái người đến, cho nên cô không cần khổ sở ở đây làm gì.” Trần Mộng Dao giả vờ như không nghe thấy, bước đến cửa sổ giả vờ nhìn ra ngoài, hai người ở chung với nhau thật là khó xử, trước giờ cô luôn quen với sự tùy tiện, rất là không thích bầu không khí hiện tại, nhăn nhó quá.
Sau một lúc thì Kính Thiếu Khanh nói: “Tôi chỉ không thích loại người như thế nên mới ra tay, không liên quan gì đến cô, không cần cô cảm thấy có lỗi.” Nghe anh nói như vậy, cô không khỏi nhăn nhỏ: “Phải rồi, Kính thiếu nhà anh tam quan luôn đoan chính được chưa? Tôi không nói tới anh làm cho tôi cái gì…
nhưng cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi sẽ bị lừa.
Thấy anh mang cơm trưa cho tôi, còn giúp tôi chỉnh đốn những kẻ ngu ngốc, tôi tới đây dọn phân dọn nước tiểu cho anh, anh không phải cảm thấy tồi tệ đâu.
Kính Thiếu Khanh đen mặt: “Một cô gái như cô nói chuyện có thể chú ý một chút không? Tôi còn chưa đến mức cần cô… hầu hạ tôi đi vệ sinh, tôi nghiêm túc đấy, nên làm gì thì cứ đi làm đi, đừng có ở đây.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Mẹ anh nói nếu lần tới không thấy tôi thì sẽ đi tìm, tôi có thể nhìn ra nhà anh là do mẹ anh làm chủ, lời anh nói tôi không tính. Đừng khách sáo với tôi, có việc gì cứ gọi tôi, tôi chợp mắt một hồi, buồn ngủ quá.” Nói xong cô đi tới sô pha nằm xuống, thái độ rất rõ ràng.
Kính Thiếu Khanh không kiên trì nữa, bây giờ anh nằm trên giường không thể cử động được, thứ duy nhát anh có thể cử động là cổ.
Đã qua một lúc, anh không thể tránh khỏi việc mắc tiểu, sau một hồi thì nhịn không được nữa, nghiến răng bấm chuông, ngay sau đó y tá đẩy cửa đi vào: “Kính thiếu, có gì khó chịu sao?” Đối mặt với y tá, anh không hề xấu hổ: “Tôi muốn đi tiểu…” Y tá đỏ mặt, nhắc bô rồi thò tay vào chăn bông. Bởi vì trong phòng có điều hòa nhiệt độ, Trần Mộng Dao cũng không ngủ quá sâu, lúc này cũng đã tỉnh lại, xoay người lại, nhìn thấy cảnh này, cô dụi mắt, đi về phía trước hỏi: “Tại sao anh không gọi tôi?” Bị hai người phụ nữ nhìn mình, Kính Thiếu Khanh nhắm mắt lại: “Cô ngủ tiếp đi…” Trần Mộng Dao lườm anh, giật lấy bô từ y tá: *Ở đây không có việc gì nữa đâu, cô cứ tiếp tục đi làm việc của mình đi.”
Hạ Lam từ trong cặp lấy ra một tập tài liệu đầy chữ: “Tôi lười giải thích quá, cô tự xem đi, cái này là tất cả những gì tôi biết được.” Trần Mộng Dao theo bản năng có chút lo lắng, cô cầm tập tài liệu ra đọc kỹ, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, trên đó viết rõ ràng, từ hôm qua Kính Thiếu Khanh đã đánh Châu Khải, mọi chuyện xảy ra ở nhà hàng Bạch Thuỷ Loan. Nhất thời cô cảm thấy vô cùng phức tạp, Kính Thiếu Khanh vì cô mà đánh người sao? Còn bị trả thù…
“Cô ơi, cháu xin lỗi… đây không phải là chuyện cháu muốn… cháu thật sự không biết rõ tình huống lắm.
Anh ấy đang ở đâu? Cháu sẽ đi xem?” Cô kiên trì nói.
“Đi xem? Chỉ xem thôi là xong à? Cô là người đã khiến Thiếu Khánh từ hôn phải không? Tại sao cô lại giả vờ như không có quan hệ gì với nó vậy? Chỉ cần con trai tôi thích, môn không đăng hộ không đối cũng không sao, cô không cần phải áp lực tâm lý, từ hôm nay cô vào viện chăm sóc nó đi, nếu hai người hợp, cô sẽ là con dâu tương lai của tôi, nếu không hợp thì phí chia tay cô sẽ không thiếu đâu.” Hạ Lam rất thẳng thắn, khiến Trần Mộng Dao ngạc nhiên.
Nhắc nhở cô một câu, nếu lần tới tôi đến mà không thấy cô, tôi sẽ tìm cô.” Ầ Cô đây là đang bị đe dọa sao? Trân Mộng Dao cảm thấy Hạ Lam rất ngầu, mặc dù cô đang bị uy hiếp…
“Vâng vâng, cháu sẽ ở bệnh viện chăm sóc anh ấy, cô có thể rời đi, không cần lo lắng đâu ạ.” Cô gật đầu như gà mỏ thóc, không phải cô nguyện ý ngoan ngoãn như vậy mà là khí chất của Hạ Lam quá mức kinh người.
Hạ Lam hừ lạnh rồi lái xe rời đi. Trần Mộng Dao thở dài, mua một ít hoa quả gần đó mang lên phòng bệnh, khi cô đẩy cửa bước vào, Kính Thiếu Khanh trông thấy cô thì không khỏi thở dài: “Cô thật sự đến rồi, đừng có để ý tới mẹ tôi, cô trở về đi.” Nói thật, nhìn tình cảnh khốn cùng của Kính Thiếu Khanh hiện tại khiến cô có chút xót xa, cho dù không có Hạ Lam, cô vẫn phải ở lại đây: “Anh đừng có giả vờ với tôi, ở đây không có ai chăm sóc anh, cứ để tôi làm, tôi đã từng chăm sóc bố khi ông ấy ốm đau nên sẽ không để anh nghẻo trong tay tôi đâu, đừng lo.” Kính Thiếu Khanh cảm thấy hơi buồn cười: “Chỉ cần cô rời đi, mẹ tôi nhất định sẽ phái người đến, cho nên cô không cần khổ sở ở đây làm gì.” Trần Mộng Dao giả vờ như không nghe thấy, bước đến cửa sổ giả vờ nhìn ra ngoài, hai người ở chung với nhau thật là khó xử, trước giờ cô luôn quen với sự tùy tiện, rất là không thích bầu không khí hiện tại, nhăn nhó quá.
Sau một lúc thì Kính Thiếu Khanh nói: “Tôi chỉ không thích loại người như thế nên mới ra tay, không liên quan gì đến cô, không cần cô cảm thấy có lỗi.” Nghe anh nói như vậy, cô không khỏi nhăn nhỏ: “Phải rồi, Kính thiếu nhà anh tam quan luôn đoan chính được chưa? Tôi không nói tới anh làm cho tôi cái gì…
nhưng cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi sẽ bị lừa.
Thấy anh mang cơm trưa cho tôi, còn giúp tôi chỉnh đốn những kẻ ngu ngốc, tôi tới đây dọn phân dọn nước tiểu cho anh, anh không phải cảm thấy tồi tệ đâu.
Kính Thiếu Khanh đen mặt: “Một cô gái như cô nói chuyện có thể chú ý một chút không? Tôi còn chưa đến mức cần cô… hầu hạ tôi đi vệ sinh, tôi nghiêm túc đấy, nên làm gì thì cứ đi làm đi, đừng có ở đây.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Mẹ anh nói nếu lần tới không thấy tôi thì sẽ đi tìm, tôi có thể nhìn ra nhà anh là do mẹ anh làm chủ, lời anh nói tôi không tính. Đừng khách sáo với tôi, có việc gì cứ gọi tôi, tôi chợp mắt một hồi, buồn ngủ quá.” Nói xong cô đi tới sô pha nằm xuống, thái độ rất rõ ràng.
Kính Thiếu Khanh không kiên trì nữa, bây giờ anh nằm trên giường không thể cử động được, thứ duy nhát anh có thể cử động là cổ.
Đã qua một lúc, anh không thể tránh khỏi việc mắc tiểu, sau một hồi thì nhịn không được nữa, nghiến răng bấm chuông, ngay sau đó y tá đẩy cửa đi vào: “Kính thiếu, có gì khó chịu sao?” Đối mặt với y tá, anh không hề xấu hổ: “Tôi muốn đi tiểu…” Y tá đỏ mặt, nhắc bô rồi thò tay vào chăn bông. Bởi vì trong phòng có điều hòa nhiệt độ, Trần Mộng Dao cũng không ngủ quá sâu, lúc này cũng đã tỉnh lại, xoay người lại, nhìn thấy cảnh này, cô dụi mắt, đi về phía trước hỏi: “Tại sao anh không gọi tôi?” Bị hai người phụ nữ nhìn mình, Kính Thiếu Khanh nhắm mắt lại: “Cô ngủ tiếp đi…” Trần Mộng Dao lườm anh, giật lấy bô từ y tá: *Ở đây không có việc gì nữa đâu, cô cứ tiếp tục đi làm việc của mình đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.