Chương 10: Bí Mật Của Tiểu Hồn Ma
JieMay
17/05/2016
Rồi Du bế thốc May đứng dậy và bước đi. Cô hỏi :
- Em đưa chị đi đâu thế này ?
- Im lặng ! Nên nhớ em còn giận chị đấy. - Giọng Du nghiêm nghị.
- A, chị biết rồi !
Du dừng lại trước cổng một ngôi nhà. Nó rất đẹp với mái ngói màu nâu và nước sơn màu kem trắng. Trông có vẻ khá rộng và hình như không có người.
- Đây là...
- Biệt thự nghỉ dưỡng nhà em.
Cậu bế May vào trong, ánh đèn có ở khắp nơi làm cho căn nhà thêm lộng lẫy. Du dừng ở một chiếc ghế lớn ngoài phòng khách, đặt May xuống. Và rồi cậu bỏ đi.
- Đi đâu vậy Du? - May hỏi.
Không có tiếng trả lời, cô đành ngồi yên trên ghế. Một lúc sau, Du trở lại với chậu nước trên tay.
- Gì đây ? - May ngơ ngác hỏi.
- Nước cồn !
- Để làm gì ?
Trả lời cho câu hỏi của May, Du ngồi xuống và từ từ tháo miếng vải băng trên chân cô ra.
- A... A... - May khẽ run lên khi miếng gạc tẩm cồn chạm vào vết thương của cô.
- Đừng có hét lên như thế chứ ! Người gì mà nhát vậy ? - Giọng Du tuy nghiêm nghị nhưng động tác lại run run.
May cố gắng kìm chế để không phải hét lên nữa. Cô chịu đựng cho đến khi Du rửa xong vết thương và băng bó lại. Rồi cậu đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài mà không nói gì cả.
Một hồi sau, không thấy Du quay lại, May thầm nghĩ :
"Chắc do Du còn giận nên không muốn nói chuyện với mình đây mà."
Thế rồi, May cố gắng chịu đau bước xuống đất và đi tìm Du. Đi hết phòng khách rồi đến nhà bếp mà vẫn không thấy cậu đâu. Chợt May nhận ra dáng người quen thuộc đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân kia, cô tiến lại gần và vô tình nghe được :
- Mình đúng là tệ mà. Đã không bảo vệ được cho May mà còn khiến chị ấy bị thương nữa chứ.
- Du thật ngốc! - May nói và quàng tay qua cổ cậu từ phía sau.
- Ơ chị! Sao chị lại ra đây? - Du ngước lên nhìn May.
- Vì em bỏ chị lại một mình. Chị sợ quá chứ sao ? - May cười.
- Ơ... Em xin lỗi.
- Thế mà chị tường em còn giận chị cơ đấy. Hoá ra là trốn ra đây để tâm sự với cái xích đu này à ?
- Không ! Em không có giận chị. Chưa từng...
- Chị biết. Vì lúc nãy mặt em trông rất khó coi. Cứ như sắp khóc vậy.
- Ơ... Chị thấy à ?
Du không biết nói gì nữa. May đã đoán đúng. Đó là lí do tại sao Du bỏ ra đây. Cậu rất sợ May thấy mình trông bộ dạng yếu đuối đó.
- Giờ nói cho chị biết vì sao lúc chiều em lại làm vậy đi ?
- Lúc chị bảo em "Đáng đời" em thấy rất đúng. Vì sự đua đòi nên em đã lái xe khi chưa đủ tuổi. Em không đủ bình tĩnh giải quyết khi nó gặp sự cố. Cuối cùng đã đánh đổi bằng mạng sống của mình.
- Ra là vậy. Nhưng chị vẫn cảm thấy có chỗ khó hiểu nha...
- Chuyện gì ?
- Em mất đã hơn hai năm rồi. Không đến trường, cũng chẳng về nhà được. Không lẽ gia đình, bạn bè không ai nghi ngờ gì sao ?
- À. Trường thì em xin bảo lưu với lý do là đi du học lâu rồi. Em chưa kể cho chị biết rằng cứ mỗi 100 ngày, khi nguồn năng lượng trong người em có đủ, em sẽ trở lại thành người. Lúc đó em sẽ về nhà thăm ba mẹ và em gái,vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Sao ? Có thể trở lại thành người được ư ?
- Ừm, vị thần chủ quản linh hồn tốt lắm. Với những người còn trẻ mà bị chết oan thì ông ấy sẽ cho một đặc quyền như vậy đấy !
- Chị hiểu rồi, thật khổ thân em.
- Lúc trước là thế. Nhưng giờ có chị rồi này, em... em...
- Lại ngại ngùng nữa rồi đấy.
- Thì... Thôi, vào nhà nhé. Chắc chị cũng đói rồi phải không ? - Du cười.
- Nhắc mới nhớ, đói meo rồi đây này. Nhưng...
- Biết rồi. Chân đau chứ gì ? Thế mà cũng cố đi ra đây. Thôi để em bế chị vào !
- Em đưa chị đi đâu thế này ?
- Im lặng ! Nên nhớ em còn giận chị đấy. - Giọng Du nghiêm nghị.
- A, chị biết rồi !
Du dừng lại trước cổng một ngôi nhà. Nó rất đẹp với mái ngói màu nâu và nước sơn màu kem trắng. Trông có vẻ khá rộng và hình như không có người.
- Đây là...
- Biệt thự nghỉ dưỡng nhà em.
Cậu bế May vào trong, ánh đèn có ở khắp nơi làm cho căn nhà thêm lộng lẫy. Du dừng ở một chiếc ghế lớn ngoài phòng khách, đặt May xuống. Và rồi cậu bỏ đi.
- Đi đâu vậy Du? - May hỏi.
Không có tiếng trả lời, cô đành ngồi yên trên ghế. Một lúc sau, Du trở lại với chậu nước trên tay.
- Gì đây ? - May ngơ ngác hỏi.
- Nước cồn !
- Để làm gì ?
Trả lời cho câu hỏi của May, Du ngồi xuống và từ từ tháo miếng vải băng trên chân cô ra.
- A... A... - May khẽ run lên khi miếng gạc tẩm cồn chạm vào vết thương của cô.
- Đừng có hét lên như thế chứ ! Người gì mà nhát vậy ? - Giọng Du tuy nghiêm nghị nhưng động tác lại run run.
May cố gắng kìm chế để không phải hét lên nữa. Cô chịu đựng cho đến khi Du rửa xong vết thương và băng bó lại. Rồi cậu đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài mà không nói gì cả.
Một hồi sau, không thấy Du quay lại, May thầm nghĩ :
"Chắc do Du còn giận nên không muốn nói chuyện với mình đây mà."
Thế rồi, May cố gắng chịu đau bước xuống đất và đi tìm Du. Đi hết phòng khách rồi đến nhà bếp mà vẫn không thấy cậu đâu. Chợt May nhận ra dáng người quen thuộc đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân kia, cô tiến lại gần và vô tình nghe được :
- Mình đúng là tệ mà. Đã không bảo vệ được cho May mà còn khiến chị ấy bị thương nữa chứ.
- Du thật ngốc! - May nói và quàng tay qua cổ cậu từ phía sau.
- Ơ chị! Sao chị lại ra đây? - Du ngước lên nhìn May.
- Vì em bỏ chị lại một mình. Chị sợ quá chứ sao ? - May cười.
- Ơ... Em xin lỗi.
- Thế mà chị tường em còn giận chị cơ đấy. Hoá ra là trốn ra đây để tâm sự với cái xích đu này à ?
- Không ! Em không có giận chị. Chưa từng...
- Chị biết. Vì lúc nãy mặt em trông rất khó coi. Cứ như sắp khóc vậy.
- Ơ... Chị thấy à ?
Du không biết nói gì nữa. May đã đoán đúng. Đó là lí do tại sao Du bỏ ra đây. Cậu rất sợ May thấy mình trông bộ dạng yếu đuối đó.
- Giờ nói cho chị biết vì sao lúc chiều em lại làm vậy đi ?
- Lúc chị bảo em "Đáng đời" em thấy rất đúng. Vì sự đua đòi nên em đã lái xe khi chưa đủ tuổi. Em không đủ bình tĩnh giải quyết khi nó gặp sự cố. Cuối cùng đã đánh đổi bằng mạng sống của mình.
- Ra là vậy. Nhưng chị vẫn cảm thấy có chỗ khó hiểu nha...
- Chuyện gì ?
- Em mất đã hơn hai năm rồi. Không đến trường, cũng chẳng về nhà được. Không lẽ gia đình, bạn bè không ai nghi ngờ gì sao ?
- À. Trường thì em xin bảo lưu với lý do là đi du học lâu rồi. Em chưa kể cho chị biết rằng cứ mỗi 100 ngày, khi nguồn năng lượng trong người em có đủ, em sẽ trở lại thành người. Lúc đó em sẽ về nhà thăm ba mẹ và em gái,vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Sao ? Có thể trở lại thành người được ư ?
- Ừm, vị thần chủ quản linh hồn tốt lắm. Với những người còn trẻ mà bị chết oan thì ông ấy sẽ cho một đặc quyền như vậy đấy !
- Chị hiểu rồi, thật khổ thân em.
- Lúc trước là thế. Nhưng giờ có chị rồi này, em... em...
- Lại ngại ngùng nữa rồi đấy.
- Thì... Thôi, vào nhà nhé. Chắc chị cũng đói rồi phải không ? - Du cười.
- Nhắc mới nhớ, đói meo rồi đây này. Nhưng...
- Biết rồi. Chân đau chứ gì ? Thế mà cũng cố đi ra đây. Thôi để em bế chị vào !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.