Chương 42: [P2] : Trái Đất Này Tròn Thật
JieMay
09/12/2016
- Mẹ... - May khẽ gõ cửa - Con vào được không?
Không có tiếng trả lời, cô lấy hết can đảm mở cửa bước vào trong. Mẹ cô đang sửa lại đường băng nơi bàn tay hôm nọ, May vội chạy ngay đến:
- Mẹ, để con giúp cho.
Rồi cô giúp mẹ mình chăm sóc vết thương kia. Không ngờ, Mie lại để yên cho con gái làm.
- Còn đau lắm không mẹ? - May ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt mẹ đang nhìn mình thì có chút bối rối.
-...
- Mẹ, May xin lỗi, con biết là mình không nên...
- Con có bị khó chịu không?
Giật mình, mẹ là vừa hỏi thăm mình sao?
- Ơ...
- Em bé có quấy rầy con nhiều không?
- Không có, à, từ lúc về đây đứa nhỏ dường như đã hiểu chuyện hơn rồi ạ.
- Hồi vừa có con, mẹ đây chẳng thể ăn được gì cả, May của mẹ nghịch từ nhỏ luôn đấy chứ.
Nói rồi Mie bắt đầu kể, bà kể về những ngày đầu tiên khi con gái đến với bà. May lắng nghe, rồi chợt bật cười không hiểu vì sao lúc ấy mình lại nghịch ngợm như thế.
- Chẳng qua là mẹ có chút bất ngờ nên không kịp thích ứng. Con lớn rồi, mẹ không nên quản suy nghĩ của con.
- Mẹ... - May cảm động nhìn bà - Du tốt lắm, sẽ không khiến cho mẹ phải thất vọng đâu.
- Nhưng, bây giờ thằng bé đâu rồi?
- Giận nhau rồi ạ. Vì cậu ấy không muốn giữ đứa nhỏ này.
- Chắc là vì muốn tốt cho con nhỉ?
- Gì chứ? Con không cần đâu. Đứa nhỏ con có thể tự chăm sóc được, nếu như Du Không muốn giữ.
- May nè, thử một lần đứng ở vị trí người khác mà suy nghĩ đi. Ngày xưa cũng vì cố chấp mà mẹ suýt không giữ được con, là do chuyện này đấy!
Thì ra, lúc đó ba ba đã từng muốn mẹ từ bỏ May, vì sức khỏe của bà.
Thảo nào, khi May được phép đến với thế giới này, Jay lại thương yêu và bảo bọc con gái mình như vậy. Chắc chắn khi ấy, anh đã rất khổ tâm.
Du có được như ba ba không? Liệu cậu có thương con mình như vậy?
- Chắc gì cậu ấy suy nghĩ nhiều được như ba ba lúc đó? - May có chút hoài nghi.
- Khi nào gặp lại, con có thể hỏi mà. Đoán già đoán non làm gì cho nặng lòng nhỉ?
- Con biết rồi, cảm ơn mẹ.
*
Hôm nay nhà May có khách nha, là bạn cũ của ba mẹ. Nghe đâu lâu lắm rồi không gặp nhau.
- Đây là Anna, còn nhớ chứ? Con mau chào bác ấy đi May! - Cô đảm nhận nhiệm vụ pha trà, vừa bê ra thì nghe mẹ cô nói thế.
- Dạ vâng, con chào...
"Xoảng!" Số ly tách trên tay May bị sự giật mình của cô mà thuận đà rơi xuống sàn nhà, vỡ vụn.
- Bác, có phải bác là...
- Ta là mẹ của Du đây. Thiên Anh đấy ư? - Thì ra, là người quen cả.
- Có chuyện gì đấy cô Anna? - Jay vẫn còn ngơ ngác, hỏi lại.
- Thằng con của tôi từng dẫn con bé về, bảo là bạn gái nó... - Anna cười, dường như đã ngầm đoán được chuyện gì đang diễn ra.
- Không nhớ sao Anna? Con bé May lúc nhỏ cô đã từng chăm sóc đấy!
- Gì cơ? Sao lúc trước tôi không nhận ra con bé nhỉ? - Anna chau mày, nhìn cô gái đang đứng trước mặt, sao lại khác xa bé May lúc nhỏ mình cưng chiều thế này?
- Vậy ra, thằng bé Du là con của cô và Yul à?
Anma gật đầu, mọi chuyện dần dần rõ ràng hơn.
- Mẹ ơi, bác ấy...
- Con cũng quên rồi sao? Lúc nhỏ là một tay Anna chăm sóc cho con đó.
Nhớ rồi nha, kí ức về những năm tháng còn nhỏ xíu kia bỗng mơ mơ hồ hồ ùa về trong đầu May. Lúc ấy có mẹ Anna và có cả ba Yul nữa, họ cùng nhau chăm sóc mình, làm sao cô có thể quên được chứ?
- Mẹ Anna! - May ôm chầm lấy mẹ nuôi, gọi lớn.
- Bé May đã lớn và xinh đẹp đến thế cơ mà. Thảo nào lúc trước mẹ lại không nhận ra.
Trái đất này tròn quá, thực sự là rất tròn...
*
Tối nay, không hiểu tại sao nửa đêm May lại bị giật mình, không ngủ được. Muốn trở mình nhưng không thể, toàn thân cứng đờ, khó chịu ghê...
- Chị khỏe không, May?
Dường như có ai đó đang ôm May từ phía sau ấy nhỉ? Lành lạnh nhưng dễ chịu thật nha.
- Về rồi đó sao? - May bình thản nói.
- Vâng, em về rồi đây. Không vui à?
- Là em định bỏ đứa nhỏ mà, chị không muốn nói chuyện!
- May...
- Thôi nha, không cần phải tỏ ra thân thiện như thế.
- Đừng giận nữa, em biết lỗi rồi mà... - Cọ cọ chiếc cằm lên tóc May, cậu nũng nịu nói.
- Đáng ghét!
- Đứa nhỏ có làm chị khó chịu nữa không?
May lắc đầu, bản thân thêm một lần nữa mềm lòng mất rồi. Lại cảm nhận được cái hạnh phúc bé nhỏ chợt len lỏi vào trong tim.
- Ngoan nào, ngoan nào, đừng nghịch ngợm làm phiền mẹ con nữa, có biết không? - Vuốt ve, Du cẩn thận vuốt ve chiếc bụng nhỏ xíu của cô, cưng chiều nói.
- Mấy ngày qua em đã đi đâu? - Đây là câu hỏi mà May luôn thắc mắc.
- Đi tìm cách giải quyết mọi vấn đề đang xảy ra.
- Thế đã tìm được gì chưa?
- Một chút...
- Là gì?
- Cách để em sống lại!
Không có tiếng trả lời, cô lấy hết can đảm mở cửa bước vào trong. Mẹ cô đang sửa lại đường băng nơi bàn tay hôm nọ, May vội chạy ngay đến:
- Mẹ, để con giúp cho.
Rồi cô giúp mẹ mình chăm sóc vết thương kia. Không ngờ, Mie lại để yên cho con gái làm.
- Còn đau lắm không mẹ? - May ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt mẹ đang nhìn mình thì có chút bối rối.
-...
- Mẹ, May xin lỗi, con biết là mình không nên...
- Con có bị khó chịu không?
Giật mình, mẹ là vừa hỏi thăm mình sao?
- Ơ...
- Em bé có quấy rầy con nhiều không?
- Không có, à, từ lúc về đây đứa nhỏ dường như đã hiểu chuyện hơn rồi ạ.
- Hồi vừa có con, mẹ đây chẳng thể ăn được gì cả, May của mẹ nghịch từ nhỏ luôn đấy chứ.
Nói rồi Mie bắt đầu kể, bà kể về những ngày đầu tiên khi con gái đến với bà. May lắng nghe, rồi chợt bật cười không hiểu vì sao lúc ấy mình lại nghịch ngợm như thế.
- Chẳng qua là mẹ có chút bất ngờ nên không kịp thích ứng. Con lớn rồi, mẹ không nên quản suy nghĩ của con.
- Mẹ... - May cảm động nhìn bà - Du tốt lắm, sẽ không khiến cho mẹ phải thất vọng đâu.
- Nhưng, bây giờ thằng bé đâu rồi?
- Giận nhau rồi ạ. Vì cậu ấy không muốn giữ đứa nhỏ này.
- Chắc là vì muốn tốt cho con nhỉ?
- Gì chứ? Con không cần đâu. Đứa nhỏ con có thể tự chăm sóc được, nếu như Du Không muốn giữ.
- May nè, thử một lần đứng ở vị trí người khác mà suy nghĩ đi. Ngày xưa cũng vì cố chấp mà mẹ suýt không giữ được con, là do chuyện này đấy!
Thì ra, lúc đó ba ba đã từng muốn mẹ từ bỏ May, vì sức khỏe của bà.
Thảo nào, khi May được phép đến với thế giới này, Jay lại thương yêu và bảo bọc con gái mình như vậy. Chắc chắn khi ấy, anh đã rất khổ tâm.
Du có được như ba ba không? Liệu cậu có thương con mình như vậy?
- Chắc gì cậu ấy suy nghĩ nhiều được như ba ba lúc đó? - May có chút hoài nghi.
- Khi nào gặp lại, con có thể hỏi mà. Đoán già đoán non làm gì cho nặng lòng nhỉ?
- Con biết rồi, cảm ơn mẹ.
*
Hôm nay nhà May có khách nha, là bạn cũ của ba mẹ. Nghe đâu lâu lắm rồi không gặp nhau.
- Đây là Anna, còn nhớ chứ? Con mau chào bác ấy đi May! - Cô đảm nhận nhiệm vụ pha trà, vừa bê ra thì nghe mẹ cô nói thế.
- Dạ vâng, con chào...
"Xoảng!" Số ly tách trên tay May bị sự giật mình của cô mà thuận đà rơi xuống sàn nhà, vỡ vụn.
- Bác, có phải bác là...
- Ta là mẹ của Du đây. Thiên Anh đấy ư? - Thì ra, là người quen cả.
- Có chuyện gì đấy cô Anna? - Jay vẫn còn ngơ ngác, hỏi lại.
- Thằng con của tôi từng dẫn con bé về, bảo là bạn gái nó... - Anna cười, dường như đã ngầm đoán được chuyện gì đang diễn ra.
- Không nhớ sao Anna? Con bé May lúc nhỏ cô đã từng chăm sóc đấy!
- Gì cơ? Sao lúc trước tôi không nhận ra con bé nhỉ? - Anna chau mày, nhìn cô gái đang đứng trước mặt, sao lại khác xa bé May lúc nhỏ mình cưng chiều thế này?
- Vậy ra, thằng bé Du là con của cô và Yul à?
Anma gật đầu, mọi chuyện dần dần rõ ràng hơn.
- Mẹ ơi, bác ấy...
- Con cũng quên rồi sao? Lúc nhỏ là một tay Anna chăm sóc cho con đó.
Nhớ rồi nha, kí ức về những năm tháng còn nhỏ xíu kia bỗng mơ mơ hồ hồ ùa về trong đầu May. Lúc ấy có mẹ Anna và có cả ba Yul nữa, họ cùng nhau chăm sóc mình, làm sao cô có thể quên được chứ?
- Mẹ Anna! - May ôm chầm lấy mẹ nuôi, gọi lớn.
- Bé May đã lớn và xinh đẹp đến thế cơ mà. Thảo nào lúc trước mẹ lại không nhận ra.
Trái đất này tròn quá, thực sự là rất tròn...
*
Tối nay, không hiểu tại sao nửa đêm May lại bị giật mình, không ngủ được. Muốn trở mình nhưng không thể, toàn thân cứng đờ, khó chịu ghê...
- Chị khỏe không, May?
Dường như có ai đó đang ôm May từ phía sau ấy nhỉ? Lành lạnh nhưng dễ chịu thật nha.
- Về rồi đó sao? - May bình thản nói.
- Vâng, em về rồi đây. Không vui à?
- Là em định bỏ đứa nhỏ mà, chị không muốn nói chuyện!
- May...
- Thôi nha, không cần phải tỏ ra thân thiện như thế.
- Đừng giận nữa, em biết lỗi rồi mà... - Cọ cọ chiếc cằm lên tóc May, cậu nũng nịu nói.
- Đáng ghét!
- Đứa nhỏ có làm chị khó chịu nữa không?
May lắc đầu, bản thân thêm một lần nữa mềm lòng mất rồi. Lại cảm nhận được cái hạnh phúc bé nhỏ chợt len lỏi vào trong tim.
- Ngoan nào, ngoan nào, đừng nghịch ngợm làm phiền mẹ con nữa, có biết không? - Vuốt ve, Du cẩn thận vuốt ve chiếc bụng nhỏ xíu của cô, cưng chiều nói.
- Mấy ngày qua em đã đi đâu? - Đây là câu hỏi mà May luôn thắc mắc.
- Đi tìm cách giải quyết mọi vấn đề đang xảy ra.
- Thế đã tìm được gì chưa?
- Một chút...
- Là gì?
- Cách để em sống lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.