Chương 25:
Linh Chi Thủy
17/09/2024
Dương Nguyên Bân dừng bước, vẻ mặt đau đớn, nước mắt dần trào ra, giọng nói nghẹn ngào hỏi Thanh Nhi: “Tại sao lại như vậy? Cô ấy là cô gái tốt, cô gái rất tốt, tại sao lại không cho cô ấy có được hạnh phúc, tại sao?”
Thanh Nhi nhìn Dương Nguyên Bân đau lòng vì Hà Nguyệt, giải thích: “Cô ấy rất đáng thương, nhưng đó là số phận do chính cô ấy lựa chọn, đã lựa chọn từ rất lâu rồi. Nếu không buông bỏ được, không dứt ra được, sẽ mãi mãi đau khổ.”
Dương Nguyên Bân khó hiểu hỏi: “Sao lại là do cô ấy lựa chọn? Chẳng lẽ cô ấy tự nguyện làm quỷ hồn vất vưởng sao?”
Thanh Nhi nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt xót xa của Dương Nguyên Bân, thở dài: “Haiz! Có rất nhiều chuyện bây giờ anh sẽ không hiểu được. Nếu con người chỉ sống một đời thì đơn giản biết mấy. Sở dĩ cô ấy có kết cục như ngày hôm nay là hoàn toàn do nghiệp chướng kiếp trước gây ra.”
Quay đầu nhìn Dương Nguyên Bân vẫn chưa hiểu, Thanh Nhi tiếp tục nói: “Con đường đều do bản thân lựa chọn, ngay từ đầu đã không ai ép buộc ai.”
Dừng một chút, cô tiếp tục giải thích cho Dương Nguyên Bân: “Anh biết không, anh vẫn yêu cô ấy, cô ấy cũng vẫn yêu anh, vì vậy cô ấy đã nhiều lần muốn lấy mạng của anh, hy vọng có thể nối lại tình xưa ở thế giới bên kia. Cách làm tùy hứng của cô ấy sẽ khiến hai người không những không thể bên nhau, mà còn cùng rơi xuống vực sâu tăm tối, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không siêu sinh.”
Dương Nguyên Bân nghe Thanh Nhi nói, như rơi vào màn sương mù, thế giới quan này anh chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng tin vào chuyện ma quỷ, nhưng Thanh Nhi đã cho anh nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy, không thể tin được, khó có thể tin được, nhưng lại không thể không tin.
Thanh Nhi mỉm cười, tiến đến gần Dương Nguyên Bân đang bàng hoàng, hoang mang, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hôn lên má anh. Dương Nguyên Bân lập tức bừng tỉnh bởi cảm giác ấm áp, ẩm ướt đó, đúng vậy, tối hôm đó cũng là cảm giác này, cảm giác chấn động tâm linh.
Thanh Nhi lùi lại một bước, đôi mắt trong veo ánh lên tia dịu dàng: “Anh nhất định phải sống thật tốt!”
Dương Nguyên Bân đột nhiên liên tưởng đến điều gì, hỏi: “Vậy vụ tai nạn xe máy lần trước là do em ra tay cứu giúp sao?”
Thanh Nhi cười hỏi: “Tại sao anh lại cho là em? Anh nhìn thấy em sao?”
Dương Nguyên Bân nhìn Thanh Nhi với ánh mắt sâu thẳm: “Anh nghe thấy Hà Nguyệt nói em đã ba lần bốn lượt ngăn cản cô ấy, nói cách khác là em đã hóa giải nguy hiểm cho anh, nghĩa là thực ra em vẫn luôn ở bên cạnh, đúng không?”
Thanh Nhi cúi đầu, không đáp lời Dương Nguyên Bân. Nhìn vẻ mặt khác thường của Thanh Nhi, Dương Nguyên Bân không kìm lòng được tiến lên ôm chầm lấy cô, dùng hai tay siết chặt cô trong lòng, áp mặt vào mái tóc thơm ngát, nhắm mắt lại dịu dàng nói: “Thanh Nhi, cảm ơn em! Cảm ơn em! Anh…”
Như đoán trước được Dương Nguyên Bân muốn nói gì, Thanh Nhi vùng ra khỏi vòng tay anh, lên tiếng chuyển chủ đề: “À, đúng rồi, anh có biết tại sao em lại muốn anh đưa em đến nghĩa trang để gặp Hà Nguyệt không?
Thực ra là muốn để hai người gặp mặt, sau đó để Hà Nguyệt chết tâm, để cô ấy quay đầu là bờ. Bởi vì duyên phận của hai người đã hết, tiếp tục dây dưa sẽ chỉ khiến cho hồn phi phách tán, thần hình câu diệt, sau này hãy cầu nguyện cho cô ấy thật nhiều!”
Dương Nguyên Bân nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới hỏi: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi? Bao giờ thì có thể đầu thai chuyển thế?”
Thanh Nhi nói: “Điều này còn phải xem tạo hóa của bản thân cô ấy, nhất niệm định càn khôn, nhưng mà, em tin cô ấy sẽ tỉnh ngộ, chỉ là cần một khoảng thời gian.”
Nhắc đến chuyện của Hà Nguyệt, Dương Nguyên Bân lại trở về tâm trạng chán nản ban nãy. Anh tự mình đi đến bờ kè, nhìn về phía xa với vẻ u sầu, bi thương.
Rõ ràng, lúc này anh đang ở trong trạng thái cảm xúc lẫn lộn, suy nghĩ hoang mang, anh thậm chí còn tự trách bản thân, tại sao vào lúc Hà Nguyệt cần anh như vậy, anh lại tham luyến nhân thế, chẳng lẽ tình yêu dành cho Hà Nguyệt đã nhạt phai rồi sao?
Đã theo thời gian mà biến mất sao? Không, anh khẳng định mình vẫn còn yêu Hà Nguyệt, những tháng ngày tươi đẹp đã qua, tình yêu nồng nàn ngày xưa, anh không thể nào quên, anh không phải là người dễ dàng quên tình, mặc dù dung nhan xinh đẹp động lòng người kia đã hóa thành tro bụi, nhưng tình vẫn còn đó, yêu vẫn còn đó.
Nhưng điều gì khiến anh có thể gạt bỏ tình yêu kiên định này, mà nảy sinh tình cảm với người con gái khác?
Thanh Nhi đứng bên cạnh nhìn sườn mặt đang hướng về phía xa của Dương Nguyên Bân, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Cô kìm nén nỗi đau đang dâng lên trong lòng, gượng cười an ủi Dương Nguyên Bân: “Cô ấy sẽ viên mãn, anh không cần tự trách mình, duyên phận của hai người chỉ giới hạn ở kiếp này, nên buông bỏ được thì hãy buông bỏ.”
Dương Nguyên Bân cúi đầu cười khổ, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Thanh Nhi nói: “Anh chưa từng quên cô ấy, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không có dũng khí cùng cô ấy xuống suối vàng, em biết vì sao không? Bởi vì anh…”
Thanh Nhi nhìn Dương Nguyên Bân đau lòng vì Hà Nguyệt, giải thích: “Cô ấy rất đáng thương, nhưng đó là số phận do chính cô ấy lựa chọn, đã lựa chọn từ rất lâu rồi. Nếu không buông bỏ được, không dứt ra được, sẽ mãi mãi đau khổ.”
Dương Nguyên Bân khó hiểu hỏi: “Sao lại là do cô ấy lựa chọn? Chẳng lẽ cô ấy tự nguyện làm quỷ hồn vất vưởng sao?”
Thanh Nhi nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt xót xa của Dương Nguyên Bân, thở dài: “Haiz! Có rất nhiều chuyện bây giờ anh sẽ không hiểu được. Nếu con người chỉ sống một đời thì đơn giản biết mấy. Sở dĩ cô ấy có kết cục như ngày hôm nay là hoàn toàn do nghiệp chướng kiếp trước gây ra.”
Quay đầu nhìn Dương Nguyên Bân vẫn chưa hiểu, Thanh Nhi tiếp tục nói: “Con đường đều do bản thân lựa chọn, ngay từ đầu đã không ai ép buộc ai.”
Dừng một chút, cô tiếp tục giải thích cho Dương Nguyên Bân: “Anh biết không, anh vẫn yêu cô ấy, cô ấy cũng vẫn yêu anh, vì vậy cô ấy đã nhiều lần muốn lấy mạng của anh, hy vọng có thể nối lại tình xưa ở thế giới bên kia. Cách làm tùy hứng của cô ấy sẽ khiến hai người không những không thể bên nhau, mà còn cùng rơi xuống vực sâu tăm tối, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không siêu sinh.”
Dương Nguyên Bân nghe Thanh Nhi nói, như rơi vào màn sương mù, thế giới quan này anh chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng tin vào chuyện ma quỷ, nhưng Thanh Nhi đã cho anh nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy, không thể tin được, khó có thể tin được, nhưng lại không thể không tin.
Thanh Nhi mỉm cười, tiến đến gần Dương Nguyên Bân đang bàng hoàng, hoang mang, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hôn lên má anh. Dương Nguyên Bân lập tức bừng tỉnh bởi cảm giác ấm áp, ẩm ướt đó, đúng vậy, tối hôm đó cũng là cảm giác này, cảm giác chấn động tâm linh.
Thanh Nhi lùi lại một bước, đôi mắt trong veo ánh lên tia dịu dàng: “Anh nhất định phải sống thật tốt!”
Dương Nguyên Bân đột nhiên liên tưởng đến điều gì, hỏi: “Vậy vụ tai nạn xe máy lần trước là do em ra tay cứu giúp sao?”
Thanh Nhi cười hỏi: “Tại sao anh lại cho là em? Anh nhìn thấy em sao?”
Dương Nguyên Bân nhìn Thanh Nhi với ánh mắt sâu thẳm: “Anh nghe thấy Hà Nguyệt nói em đã ba lần bốn lượt ngăn cản cô ấy, nói cách khác là em đã hóa giải nguy hiểm cho anh, nghĩa là thực ra em vẫn luôn ở bên cạnh, đúng không?”
Thanh Nhi cúi đầu, không đáp lời Dương Nguyên Bân. Nhìn vẻ mặt khác thường của Thanh Nhi, Dương Nguyên Bân không kìm lòng được tiến lên ôm chầm lấy cô, dùng hai tay siết chặt cô trong lòng, áp mặt vào mái tóc thơm ngát, nhắm mắt lại dịu dàng nói: “Thanh Nhi, cảm ơn em! Cảm ơn em! Anh…”
Như đoán trước được Dương Nguyên Bân muốn nói gì, Thanh Nhi vùng ra khỏi vòng tay anh, lên tiếng chuyển chủ đề: “À, đúng rồi, anh có biết tại sao em lại muốn anh đưa em đến nghĩa trang để gặp Hà Nguyệt không?
Thực ra là muốn để hai người gặp mặt, sau đó để Hà Nguyệt chết tâm, để cô ấy quay đầu là bờ. Bởi vì duyên phận của hai người đã hết, tiếp tục dây dưa sẽ chỉ khiến cho hồn phi phách tán, thần hình câu diệt, sau này hãy cầu nguyện cho cô ấy thật nhiều!”
Dương Nguyên Bân nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới hỏi: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi? Bao giờ thì có thể đầu thai chuyển thế?”
Thanh Nhi nói: “Điều này còn phải xem tạo hóa của bản thân cô ấy, nhất niệm định càn khôn, nhưng mà, em tin cô ấy sẽ tỉnh ngộ, chỉ là cần một khoảng thời gian.”
Nhắc đến chuyện của Hà Nguyệt, Dương Nguyên Bân lại trở về tâm trạng chán nản ban nãy. Anh tự mình đi đến bờ kè, nhìn về phía xa với vẻ u sầu, bi thương.
Rõ ràng, lúc này anh đang ở trong trạng thái cảm xúc lẫn lộn, suy nghĩ hoang mang, anh thậm chí còn tự trách bản thân, tại sao vào lúc Hà Nguyệt cần anh như vậy, anh lại tham luyến nhân thế, chẳng lẽ tình yêu dành cho Hà Nguyệt đã nhạt phai rồi sao?
Đã theo thời gian mà biến mất sao? Không, anh khẳng định mình vẫn còn yêu Hà Nguyệt, những tháng ngày tươi đẹp đã qua, tình yêu nồng nàn ngày xưa, anh không thể nào quên, anh không phải là người dễ dàng quên tình, mặc dù dung nhan xinh đẹp động lòng người kia đã hóa thành tro bụi, nhưng tình vẫn còn đó, yêu vẫn còn đó.
Nhưng điều gì khiến anh có thể gạt bỏ tình yêu kiên định này, mà nảy sinh tình cảm với người con gái khác?
Thanh Nhi đứng bên cạnh nhìn sườn mặt đang hướng về phía xa của Dương Nguyên Bân, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Cô kìm nén nỗi đau đang dâng lên trong lòng, gượng cười an ủi Dương Nguyên Bân: “Cô ấy sẽ viên mãn, anh không cần tự trách mình, duyên phận của hai người chỉ giới hạn ở kiếp này, nên buông bỏ được thì hãy buông bỏ.”
Dương Nguyên Bân cúi đầu cười khổ, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Thanh Nhi nói: “Anh chưa từng quên cô ấy, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không có dũng khí cùng cô ấy xuống suối vàng, em biết vì sao không? Bởi vì anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.