Chương 86: ANH Ở ĐY [ĐẠI KẾT CỤC]
Bạc Hãn Khinh Y Thấu
02/06/2015
Con người trong những lúc nguy nan, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều dài như cả một thế kỷ, trước mắt một mảnh tối đen, chóp mũi là mùi của hơi đất bốc lên hòa lẫn với bùn nâu.
Trên đầu Lâm Miểu Miểu là chiếc áo của Tông Chính, cô cuộn mình trong ngực anh, anh dùng thân thể che chắn toàn bộ lớp bùn đất và đá vụn đang rơi xuống, che chở đỉnh đầu cô, dùng thân thể như chiếc ô vững chắc mang theo nhiệt độ sưởi ấm cho cô.
Lâm Miểu Miểu chưa bao giờ phủ nhận bản thân cường đại, cô có một ý chí kiên cường và dẻo dai, có thân thủ cao siêu, thế nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng cảm thấy bản thân không phải thực kiên cường như mình vẫn nghĩ?
Là khi ở trong ngực anh, hay là khi treo lơ lửng ngoài cửa sổ ở khách sạn Hải Lực? Hoặc là khi đám người ăn tươi nuốt sống kia tranh đoạt lẫn nhau, bóc trần một màn tàn khốc nhất nhưng cũng chân thật nhất.
Con người khi đứng trước thiên tai, cũng yếu ớt và nhỏ bé giống như một con kiến vậy, vốn không có gì khác biệt.
Cô co mình trong lòng anh, hỏi: “Ngừng chưa?”
Anh không lên tiếng đáp lời, Lâm Miểu Miểu trong lòng bất an, lập tức xốc lớp áo trên đầu ra, anh mím chặt môi, bùn đất và nước mưa bết dính đầy trên mặt, trên người anh, trông chật vật giống như mới vừa ngâm trong nước bùn vậy.
Mưa vẫn rơi ào ào như trước, bọn họ tránh trong một đường cống, không có vật che lấp, mưa từ trên cao trút xuống người anh rồi bắn tung tóe trên mặt đất, lúc này cô mới thấy mặt anh đã trắng bệch, môi xanh tím, một vệt máu từ khóe môi anh tràn ra, đã bị mưa cuốn đi.
“Tông Chính?” Trong giọng nói của cô mang theo sự khủng hoảng tột cùng.
“Anh ở đây.” Anh cúi đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười, thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, cơ hồ bị tiếng mưa rơi lấn át, hốc mắt của cô không chịu khống chế mà nóng lên.
Cô lập tức đứng lên, lập tức sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, lúc chạy tránh núi lở, anh nắm tay cô chạy ra khỏi sơn động, tránh trong một đường cống, thoát khỏi hướng mà bùn đất và đá lăn xuống.
Bởi vì chấn động, nên có một số bùn đá nhỏ chảy về phía bên này, một viên đá to bằng đầu người liền lăn trúng chân anh, Lâm Miểu Miểu lau đi nước mưa trên mặt, một khắc cũng không dám chậm trễ, cúi người nhấc viên đá đang đè trên đùi anh lên, trên ống quần màu trắng, đã sớm thấm ướt một mảng máu tươi, cùng với hỗn hợp bùn đất và nước mưa tạo thành màu hồng nâu ghê người.
“Anh không sao.” Anh chống người muốn đứng lên, Lâm Miểu Miểu vội vàng nâng anh dậy, loạng choạng đi tới một góc khác của đường cống để tránh mưa.
Giúp đỡ anh cẩn thận ngồi xuống, cô liền vội vàng tìm di động cầu cứu, toàn thân cô đều ướt đẫm, di động đương nhiên cũng bị thấm ướt, hiện tại cô sợ nhất chính là không bắt được tín hiệu hoặc di động bị thấm nước hư mất, may mắn hai loại tình huống trên đều không xảy ra, đầu tiên cô gọi cho Lý Trân, cuộc thứ hai cô gọi cho Vương Cường, cuộc thứ ba cô gọi 120.
Làm xong hết thảy, cô mới có thời gian đi kiểm tra thương thế của Tông Chính, Tông Chính mặt căng cứng tái nhợt, dựa người vào trên hõm đá, nhìn vẻ mặt Lâm Miểu Miểu lo lắng và sợ hãi, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Anh cố nén đau đớn, đột nhiên hỏi: “Lâm Miểu Miểu, nếu anh tàn phế, em......”
Lâm Miểu Miểu đang cẩn thận cuốn ống quần của anh, nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, sợi tóc giữa trán còn đọng lại giọt mưa, trên mặt cũng lấm lem vết bùn đất, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ chật vật như vậy, nhưng ở trong mắt cô, sắc mặt tái nhợt của anh, ánh mắt vẫn mang theo khí thế bức người, nửa thân trên để trần, cơ thể rắn chắc, từng khớp xương rõ ràng, trông anh tuấn cao lớn hơn bao giờ hết.
Anh thông minh, anh anh tuấn, anh dũng cảm...... tất cả những gì thuộc về anh, không hề liên quan tới cô, nhưng trước sự sống và cái chết, anh cởi áo phủ lên đầu cô, dùng thân thể của chính mình ngăn cản nguy hiểm che chở cô......
Không phải mỗi một cặp vợ chồng khi gặp lúc nguy nan, đều có thể không rời không bỏ, ví như Lâm Thế Vân và Diệp Đạo, bọn họ trước khi vụ ánh của Cố Dung xảy ra, là cặp vợ chồng ân ái mặn nồng nổi danh ở thành phố Z, nhưng trong vụ án Cố Dung, cũng lộ ra bản ngã chân thật nhất.
Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên cảm thấy mình vô cùng may mắn, nếu trước hai mươi năm cô phải nếm trải đau khổ, đều là vì để gặp anh, yêu anh, thì những khổ cực này dường như đã trở thành những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Cô cúi đầu xuống, cuốn ống quần anh lên, trầm mặc không lên tiếng.
Vốn Tông Chính muốn mượn cơ hội này lấy lại thỏa thuận ly hôn rồi âm thầm xử lý nó, còn có thể nhân cơ hội thể hiện bản lĩnh một chút, nào biết Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên một chữ cũng không nói, trong lòng anh lập tức giống bị cái gì đó gặm cắn, vừa nóng rát vừa đau đớn, thậm chí hơn cả vết thương đang đau nhức trên đùi, anh nảy sinh ý nghĩ ác độc, nếu Lâm Miểu Miểu dám ghét bỏ mình, anh liền đem cô......
Anh cố kiềm chế cảm xúc ‘chân thật’, miệng “tốt bụng” nói: “Em muốn thế nào? Nếu anh tàn phế, em muốn ly hôn anh cũng có thể hiểu được, dù sao thỏa thuận ly hôn cũng đang ở chỗ em.”
So với chuyện ấy, Lâm Miểu Miểu hiện tại càng quan tâm miệng vết thương của anh hơn, bởi vì không có vật dụng cần thiết, cô cuốn ống quần lên tới nửa bắp chân, đang định cuốn lên nữa, liền cảm thấy chân Tông Chính đang không ngừng run, anh không rên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống, Lâm Miểu Miểu nhìn thấy mà lòng thắt lại: “Đau không?”
Vậy mà cô còn hỏi ư? Anh cắn răng cứng rắn chống đỡ: “Không đau!”
Chết đến nơi còn mạnh miệng, Lâm Miểu Miểu cũng lười vạch trần anh, cô cúi đầu cẩn thận chạm nhẹ vào các khớp xương xung quanh miệng vết thương, muốn kiểm tra thương thế của anh một chút, Tông Chính tựa trên tảng đá đau đến nổi hít sâu một hơi.
Lâm Miểu Miểu không dám đụng vào, tuy rằng cô có chút kinh nghiệm xử lý vết thương, nhưng chỉ là với những vết thương nhỏ. Trời vẫn tiếp tục mưa, cô vắt chiếc áo sơ mi của Tông Chính, cẩn thận chà lau vết bùn đất trên mặt anh, Tông Chính sau khi im lặng được vài phút, lại tiếp tục ép hỏi: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh! Thỏa thuận ly hôn......”
“Lâm Miểu Miểu, bây giờ bộ dạng anh như vậy, lỡ như thật sự tàn phế, em định mốn như thế nào? Dù sao hôn lễ còn chưa cử hành, em hiện tại hối hận vẫn còn kịp......”
Lâm Miểu Miểu ngừng tay, nhếch môi hơi mỉm cười: “Tông Chính......”
“Hửm?”
“Em vẫn sẽ ở bên anh.”
Tâm tình Tông Chính trong nháy mắt như thấy lại ánh sáng mặt trời, so với ngày hè nóng nực được uống một ly nước đá còn thoải mái hơn, anh cố nén vui mừng, ra vẻ khó xử thở dài: “Nhưng mà, thỏa thuận ly hôn vẫn còn trong tay em...... Em hiện tại nói như vậy, về sau thì sao? Sau này em hối hận thì làm sao bây giờ? Anh tình nguyện em hiện tại rời đi......”
Lâm Miểu Miểu mím môi, trong lòng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Tông Chính thật sự không giống một người không tự tin như vậy a, trong lòng cô thầm đoán có lẽ do anh bị thương, con người đương nhiên cũng có lúc trở nên yếu ớt, hơn nữa lỡ như chân anh thật sự xảy ra vấn đề...... Dường như cô cũng có thể lý giải tâm tình của anh lúc này, cô vội vàng trấn an: “Sau khi trở về, em sẽ lập tức trả lại thỏa thuận ly hôn cho anh.”
Tông Chính trong lòng vui vẻ, trên mặt lại cảm xúc gì cũng không có, “Cho dù hiện tại em trả lại thỏa thuận ly hôn cho anh, về sau lỡ như em hối hận, lại muốn ly hôn, anh......” Sắc mặt anh càng thêm trắng bệch, “Mỗi lần em đề nghị ly hôn với anh, trong lòng anh rất khó chịu, hận không thể......” Giết chết em.
Anh tạm dừng một chút, thanh âm trầm thấp: “...... Anh liền hận không thể chết đi để quên hết tất cả.”
Lâm Miểu Miểu lúc này nghe thấy mấy từ “Tàn phế, chết” liền hốt hoảng, trong đầu rối loạn.
Cô ôn nhu hỏi: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Tông Chính một chân bó thạch cao, nghênh ngang nằm trên giường bệnh, Lâm Miểu Miểu mang theo đồ ăn đẩy cửa tiến vào.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi bọn họ được cứu, nguyên nhân núi lỡ cũng được điều tra rõ, suy cho cùng cũng là hai người không được may mắn, ngọn núi đó vốn không xảy ra núi lở, nhưng một thời gian trước, có người muốn xây một trang viên ở sườn núi, khiến tầng đất chống đỡ bị phá vỡ, hơn nữa lại có trận mưa to, vì thế mới phát sinh núi lở.
Lâm Miểu Miểu đặt cà men lên bàn, xếp đồ ăn ra, Tông Chính giương cằm lên: “Em đút anh.”
Lâm Miểu Miểu liếc anh một cái, anh bị thương ở chân, tay có bị gì đâu chứ? Bất quá, ai bảo anh là bệnh nhân, cô vừa đút anh ăn cơm, vừa nói về việc hôn lễ: “Anh ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng hai tháng, hôn lễ chỉ có thể hoãn lại.”
Tông Chính nhíu mày, hiển nhiên không muốn hoãn lại: “Không cần hoãn lại. Nếu hoãn lại hai tháng, lúc đó em đã mang thai bốn tháng rồi, vất vả như vậy, em chịu được sao?”
Lâm Miểu Miểu đang muốn nói mình không yếu ớt như anh nói đâu, anh đã mở miệng kết luận: “Dù có ngồi xe lăn anh cũng phải cử hành hôn lễ đúng thời gian.”
Lâm Miểu Miểu: “......”
“Thỏa thuận ly hôn đâu?”
Cô lại đút anh thêm muỗng nữa, thuận miệng đáp: “Ở trong túi của em, ăn cơm xong em đưa cho anh.”
“Lấy đưa cho anh ngay đi.” Không giải quyết chuyện này trước, anh nào có tâm tình ăn cơm.
Cô lại hết chỗ nói rồi, được rồi, cảm xúc của bệnh nhân cần phải chú ý, nhu cầu của bệnh nhân cũng cần phải thỏa mãn.
Tông Chính cầm trong tay thỏa thuận ly hôn, nhìn lướt qua rồi “roẹt roẹt” xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó vò lại thành một khối, mới cảm thấy mỹ mãn sai bảo: “Anh muốn uống nước......”
Bởi vì Tông Chính bị thương, lại không đồng ý dời lại hôn lễ, Tông Nam Sơn suy nghĩ, không thay đổi ngày tổ chức hôn lễ đương nhiên rất tốt, nhưng kế hoạch buổi lễ vốn đã chuẩn bị nay phải thay đổi, vốn bọn họ định tổ chức hôn lễ kéo dài ba ngày, nay phải tiến hành trong một ngày, hôm tổ chức hôn lễ, tình cảnh có vẻ quái dị, Đỗ Thiếu Khiêm giúp Tông Chính đi ra xã giao, người có việc vui tinh thần thoải mái, sắc mặt Tông Chính đương nhiên rất tốt, thế nhưng một chân bị bó thạch cao, hình tượng khiến cho mọi người cảm thấy có chút quái lạ.
Tông Chính bận rộn đi kính rượu mọi người, Lâm Miểu Miểu cũng vội đến độ chân không chạm đất, Toa Lâm từ bên ngoài xông vào, không chút hình tượng thục nữ hỏi: “Phù rể là ai?”
“Đỗ Thiếu Khiêm a.” Lâm Miểu Miểu tức giận liếc nhìn cô ấy một cái: “Thật đúng lúc, em giúp chị đem hoa cài hoa của chú rể đưa cho Tông Chính đi.”
“A...... Sư tỷ, cái đó, em cùng Đỗ Thiếu Khiêm có chút xích mích......”
Lâm Miểu Miểu lúc này mới chú ý tới vẻ mặt Toa Lâm buồn bực, Đỗ Thiếu Khiêm người này trừ bỏ dẻo miệng, hoa tâm, hay lảm nhảm, có hơi phiền một chút, mặt khác anh ta cũng không tệ lắm nhỉ? Cô cảm thấy buồn bực, Toa Lâm cũng không phải người dễ bị khi dễ, Đỗ Thiếu Khiêm muốn trêu chọc cô ấy, còn không biết bị đánh thành cái dạng gì kia, biểu tình lúc này của cô ấy, Lâm Miểu Miểu thật không đoán ra giữa hai người đã xảy ra xích mích thế nào.
“Xích mích thế nào? Có cần chị giúp hai người......”
Toa Lâm cầm lấy hoa cài áo, vội vàng từ chối khéo: “Không cần, không cần, kỳ thật cũng không có chuyện gì, em đi đưa hoa đây.”
Ra cửa, cô an ủi chính mình, không phải là chỉ ở nhà anh ta vài ngày, lại ngủ với anh ta mấy đêm, sau đó không từ mà biệt thôi ư, cũng không phải là chuyện lớn gì, ừ, không được xem là chuyện lớn đâu.
Đến thời gian, Lâm Miểu Miểu mặc áo cưới màu trắng, được Lâm Thế Quần nắm tay dắt ra, Tông Chính đã sớm đứng chờ bên ngoài, toàn bộ quá trình Lâm Miểu Miểu đã biết, nhưng vẫn khẩn trương vô cùng, người chủ hôn đang cho chiếu những tấm hình cưới của bọn họ, và những tấm ảnh lúc hai người quen nhau, bỗng nhiên cô như có linh cảm nhìn về phía anh, lập tức đón lấy ánh nhìn chăm chú đầy tình cảm trìu mến của anh.
Ở trong đám đông, bất luận bên cạnh anh có bao nhiêu người, bất luận bộ dáng anh như thế nào, cô đều có thể nhận ra anh trước tiên.
Anh mặc bộ comple màu đen, trước ngực cài kim cài áo nạm kim cương sáng lấp lánh, anh nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện, ánh mắt lại nhìn cô chuyên chú.
Sau đó, anh mở miệng, không có thanh âm, nhưng cô lại xem hiểu khẩu hình của anh.
Anh nói: Vợ à, anh yêu em.
Hoàn Chính Văn
Trên đầu Lâm Miểu Miểu là chiếc áo của Tông Chính, cô cuộn mình trong ngực anh, anh dùng thân thể che chắn toàn bộ lớp bùn đất và đá vụn đang rơi xuống, che chở đỉnh đầu cô, dùng thân thể như chiếc ô vững chắc mang theo nhiệt độ sưởi ấm cho cô.
Lâm Miểu Miểu chưa bao giờ phủ nhận bản thân cường đại, cô có một ý chí kiên cường và dẻo dai, có thân thủ cao siêu, thế nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng cảm thấy bản thân không phải thực kiên cường như mình vẫn nghĩ?
Là khi ở trong ngực anh, hay là khi treo lơ lửng ngoài cửa sổ ở khách sạn Hải Lực? Hoặc là khi đám người ăn tươi nuốt sống kia tranh đoạt lẫn nhau, bóc trần một màn tàn khốc nhất nhưng cũng chân thật nhất.
Con người khi đứng trước thiên tai, cũng yếu ớt và nhỏ bé giống như một con kiến vậy, vốn không có gì khác biệt.
Cô co mình trong lòng anh, hỏi: “Ngừng chưa?”
Anh không lên tiếng đáp lời, Lâm Miểu Miểu trong lòng bất an, lập tức xốc lớp áo trên đầu ra, anh mím chặt môi, bùn đất và nước mưa bết dính đầy trên mặt, trên người anh, trông chật vật giống như mới vừa ngâm trong nước bùn vậy.
Mưa vẫn rơi ào ào như trước, bọn họ tránh trong một đường cống, không có vật che lấp, mưa từ trên cao trút xuống người anh rồi bắn tung tóe trên mặt đất, lúc này cô mới thấy mặt anh đã trắng bệch, môi xanh tím, một vệt máu từ khóe môi anh tràn ra, đã bị mưa cuốn đi.
“Tông Chính?” Trong giọng nói của cô mang theo sự khủng hoảng tột cùng.
“Anh ở đây.” Anh cúi đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười, thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, cơ hồ bị tiếng mưa rơi lấn át, hốc mắt của cô không chịu khống chế mà nóng lên.
Cô lập tức đứng lên, lập tức sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, lúc chạy tránh núi lở, anh nắm tay cô chạy ra khỏi sơn động, tránh trong một đường cống, thoát khỏi hướng mà bùn đất và đá lăn xuống.
Bởi vì chấn động, nên có một số bùn đá nhỏ chảy về phía bên này, một viên đá to bằng đầu người liền lăn trúng chân anh, Lâm Miểu Miểu lau đi nước mưa trên mặt, một khắc cũng không dám chậm trễ, cúi người nhấc viên đá đang đè trên đùi anh lên, trên ống quần màu trắng, đã sớm thấm ướt một mảng máu tươi, cùng với hỗn hợp bùn đất và nước mưa tạo thành màu hồng nâu ghê người.
“Anh không sao.” Anh chống người muốn đứng lên, Lâm Miểu Miểu vội vàng nâng anh dậy, loạng choạng đi tới một góc khác của đường cống để tránh mưa.
Giúp đỡ anh cẩn thận ngồi xuống, cô liền vội vàng tìm di động cầu cứu, toàn thân cô đều ướt đẫm, di động đương nhiên cũng bị thấm ướt, hiện tại cô sợ nhất chính là không bắt được tín hiệu hoặc di động bị thấm nước hư mất, may mắn hai loại tình huống trên đều không xảy ra, đầu tiên cô gọi cho Lý Trân, cuộc thứ hai cô gọi cho Vương Cường, cuộc thứ ba cô gọi 120.
Làm xong hết thảy, cô mới có thời gian đi kiểm tra thương thế của Tông Chính, Tông Chính mặt căng cứng tái nhợt, dựa người vào trên hõm đá, nhìn vẻ mặt Lâm Miểu Miểu lo lắng và sợ hãi, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Anh cố nén đau đớn, đột nhiên hỏi: “Lâm Miểu Miểu, nếu anh tàn phế, em......”
Lâm Miểu Miểu đang cẩn thận cuốn ống quần của anh, nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, sợi tóc giữa trán còn đọng lại giọt mưa, trên mặt cũng lấm lem vết bùn đất, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ chật vật như vậy, nhưng ở trong mắt cô, sắc mặt tái nhợt của anh, ánh mắt vẫn mang theo khí thế bức người, nửa thân trên để trần, cơ thể rắn chắc, từng khớp xương rõ ràng, trông anh tuấn cao lớn hơn bao giờ hết.
Anh thông minh, anh anh tuấn, anh dũng cảm...... tất cả những gì thuộc về anh, không hề liên quan tới cô, nhưng trước sự sống và cái chết, anh cởi áo phủ lên đầu cô, dùng thân thể của chính mình ngăn cản nguy hiểm che chở cô......
Không phải mỗi một cặp vợ chồng khi gặp lúc nguy nan, đều có thể không rời không bỏ, ví như Lâm Thế Vân và Diệp Đạo, bọn họ trước khi vụ ánh của Cố Dung xảy ra, là cặp vợ chồng ân ái mặn nồng nổi danh ở thành phố Z, nhưng trong vụ án Cố Dung, cũng lộ ra bản ngã chân thật nhất.
Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên cảm thấy mình vô cùng may mắn, nếu trước hai mươi năm cô phải nếm trải đau khổ, đều là vì để gặp anh, yêu anh, thì những khổ cực này dường như đã trở thành những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Cô cúi đầu xuống, cuốn ống quần anh lên, trầm mặc không lên tiếng.
Vốn Tông Chính muốn mượn cơ hội này lấy lại thỏa thuận ly hôn rồi âm thầm xử lý nó, còn có thể nhân cơ hội thể hiện bản lĩnh một chút, nào biết Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên một chữ cũng không nói, trong lòng anh lập tức giống bị cái gì đó gặm cắn, vừa nóng rát vừa đau đớn, thậm chí hơn cả vết thương đang đau nhức trên đùi, anh nảy sinh ý nghĩ ác độc, nếu Lâm Miểu Miểu dám ghét bỏ mình, anh liền đem cô......
Anh cố kiềm chế cảm xúc ‘chân thật’, miệng “tốt bụng” nói: “Em muốn thế nào? Nếu anh tàn phế, em muốn ly hôn anh cũng có thể hiểu được, dù sao thỏa thuận ly hôn cũng đang ở chỗ em.”
So với chuyện ấy, Lâm Miểu Miểu hiện tại càng quan tâm miệng vết thương của anh hơn, bởi vì không có vật dụng cần thiết, cô cuốn ống quần lên tới nửa bắp chân, đang định cuốn lên nữa, liền cảm thấy chân Tông Chính đang không ngừng run, anh không rên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống, Lâm Miểu Miểu nhìn thấy mà lòng thắt lại: “Đau không?”
Vậy mà cô còn hỏi ư? Anh cắn răng cứng rắn chống đỡ: “Không đau!”
Chết đến nơi còn mạnh miệng, Lâm Miểu Miểu cũng lười vạch trần anh, cô cúi đầu cẩn thận chạm nhẹ vào các khớp xương xung quanh miệng vết thương, muốn kiểm tra thương thế của anh một chút, Tông Chính tựa trên tảng đá đau đến nổi hít sâu một hơi.
Lâm Miểu Miểu không dám đụng vào, tuy rằng cô có chút kinh nghiệm xử lý vết thương, nhưng chỉ là với những vết thương nhỏ. Trời vẫn tiếp tục mưa, cô vắt chiếc áo sơ mi của Tông Chính, cẩn thận chà lau vết bùn đất trên mặt anh, Tông Chính sau khi im lặng được vài phút, lại tiếp tục ép hỏi: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh! Thỏa thuận ly hôn......”
“Lâm Miểu Miểu, bây giờ bộ dạng anh như vậy, lỡ như thật sự tàn phế, em định mốn như thế nào? Dù sao hôn lễ còn chưa cử hành, em hiện tại hối hận vẫn còn kịp......”
Lâm Miểu Miểu ngừng tay, nhếch môi hơi mỉm cười: “Tông Chính......”
“Hửm?”
“Em vẫn sẽ ở bên anh.”
Tâm tình Tông Chính trong nháy mắt như thấy lại ánh sáng mặt trời, so với ngày hè nóng nực được uống một ly nước đá còn thoải mái hơn, anh cố nén vui mừng, ra vẻ khó xử thở dài: “Nhưng mà, thỏa thuận ly hôn vẫn còn trong tay em...... Em hiện tại nói như vậy, về sau thì sao? Sau này em hối hận thì làm sao bây giờ? Anh tình nguyện em hiện tại rời đi......”
Lâm Miểu Miểu mím môi, trong lòng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Tông Chính thật sự không giống một người không tự tin như vậy a, trong lòng cô thầm đoán có lẽ do anh bị thương, con người đương nhiên cũng có lúc trở nên yếu ớt, hơn nữa lỡ như chân anh thật sự xảy ra vấn đề...... Dường như cô cũng có thể lý giải tâm tình của anh lúc này, cô vội vàng trấn an: “Sau khi trở về, em sẽ lập tức trả lại thỏa thuận ly hôn cho anh.”
Tông Chính trong lòng vui vẻ, trên mặt lại cảm xúc gì cũng không có, “Cho dù hiện tại em trả lại thỏa thuận ly hôn cho anh, về sau lỡ như em hối hận, lại muốn ly hôn, anh......” Sắc mặt anh càng thêm trắng bệch, “Mỗi lần em đề nghị ly hôn với anh, trong lòng anh rất khó chịu, hận không thể......” Giết chết em.
Anh tạm dừng một chút, thanh âm trầm thấp: “...... Anh liền hận không thể chết đi để quên hết tất cả.”
Lâm Miểu Miểu lúc này nghe thấy mấy từ “Tàn phế, chết” liền hốt hoảng, trong đầu rối loạn.
Cô ôn nhu hỏi: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Tông Chính một chân bó thạch cao, nghênh ngang nằm trên giường bệnh, Lâm Miểu Miểu mang theo đồ ăn đẩy cửa tiến vào.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi bọn họ được cứu, nguyên nhân núi lỡ cũng được điều tra rõ, suy cho cùng cũng là hai người không được may mắn, ngọn núi đó vốn không xảy ra núi lở, nhưng một thời gian trước, có người muốn xây một trang viên ở sườn núi, khiến tầng đất chống đỡ bị phá vỡ, hơn nữa lại có trận mưa to, vì thế mới phát sinh núi lở.
Lâm Miểu Miểu đặt cà men lên bàn, xếp đồ ăn ra, Tông Chính giương cằm lên: “Em đút anh.”
Lâm Miểu Miểu liếc anh một cái, anh bị thương ở chân, tay có bị gì đâu chứ? Bất quá, ai bảo anh là bệnh nhân, cô vừa đút anh ăn cơm, vừa nói về việc hôn lễ: “Anh ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng hai tháng, hôn lễ chỉ có thể hoãn lại.”
Tông Chính nhíu mày, hiển nhiên không muốn hoãn lại: “Không cần hoãn lại. Nếu hoãn lại hai tháng, lúc đó em đã mang thai bốn tháng rồi, vất vả như vậy, em chịu được sao?”
Lâm Miểu Miểu đang muốn nói mình không yếu ớt như anh nói đâu, anh đã mở miệng kết luận: “Dù có ngồi xe lăn anh cũng phải cử hành hôn lễ đúng thời gian.”
Lâm Miểu Miểu: “......”
“Thỏa thuận ly hôn đâu?”
Cô lại đút anh thêm muỗng nữa, thuận miệng đáp: “Ở trong túi của em, ăn cơm xong em đưa cho anh.”
“Lấy đưa cho anh ngay đi.” Không giải quyết chuyện này trước, anh nào có tâm tình ăn cơm.
Cô lại hết chỗ nói rồi, được rồi, cảm xúc của bệnh nhân cần phải chú ý, nhu cầu của bệnh nhân cũng cần phải thỏa mãn.
Tông Chính cầm trong tay thỏa thuận ly hôn, nhìn lướt qua rồi “roẹt roẹt” xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó vò lại thành một khối, mới cảm thấy mỹ mãn sai bảo: “Anh muốn uống nước......”
Bởi vì Tông Chính bị thương, lại không đồng ý dời lại hôn lễ, Tông Nam Sơn suy nghĩ, không thay đổi ngày tổ chức hôn lễ đương nhiên rất tốt, nhưng kế hoạch buổi lễ vốn đã chuẩn bị nay phải thay đổi, vốn bọn họ định tổ chức hôn lễ kéo dài ba ngày, nay phải tiến hành trong một ngày, hôm tổ chức hôn lễ, tình cảnh có vẻ quái dị, Đỗ Thiếu Khiêm giúp Tông Chính đi ra xã giao, người có việc vui tinh thần thoải mái, sắc mặt Tông Chính đương nhiên rất tốt, thế nhưng một chân bị bó thạch cao, hình tượng khiến cho mọi người cảm thấy có chút quái lạ.
Tông Chính bận rộn đi kính rượu mọi người, Lâm Miểu Miểu cũng vội đến độ chân không chạm đất, Toa Lâm từ bên ngoài xông vào, không chút hình tượng thục nữ hỏi: “Phù rể là ai?”
“Đỗ Thiếu Khiêm a.” Lâm Miểu Miểu tức giận liếc nhìn cô ấy một cái: “Thật đúng lúc, em giúp chị đem hoa cài hoa của chú rể đưa cho Tông Chính đi.”
“A...... Sư tỷ, cái đó, em cùng Đỗ Thiếu Khiêm có chút xích mích......”
Lâm Miểu Miểu lúc này mới chú ý tới vẻ mặt Toa Lâm buồn bực, Đỗ Thiếu Khiêm người này trừ bỏ dẻo miệng, hoa tâm, hay lảm nhảm, có hơi phiền một chút, mặt khác anh ta cũng không tệ lắm nhỉ? Cô cảm thấy buồn bực, Toa Lâm cũng không phải người dễ bị khi dễ, Đỗ Thiếu Khiêm muốn trêu chọc cô ấy, còn không biết bị đánh thành cái dạng gì kia, biểu tình lúc này của cô ấy, Lâm Miểu Miểu thật không đoán ra giữa hai người đã xảy ra xích mích thế nào.
“Xích mích thế nào? Có cần chị giúp hai người......”
Toa Lâm cầm lấy hoa cài áo, vội vàng từ chối khéo: “Không cần, không cần, kỳ thật cũng không có chuyện gì, em đi đưa hoa đây.”
Ra cửa, cô an ủi chính mình, không phải là chỉ ở nhà anh ta vài ngày, lại ngủ với anh ta mấy đêm, sau đó không từ mà biệt thôi ư, cũng không phải là chuyện lớn gì, ừ, không được xem là chuyện lớn đâu.
Đến thời gian, Lâm Miểu Miểu mặc áo cưới màu trắng, được Lâm Thế Quần nắm tay dắt ra, Tông Chính đã sớm đứng chờ bên ngoài, toàn bộ quá trình Lâm Miểu Miểu đã biết, nhưng vẫn khẩn trương vô cùng, người chủ hôn đang cho chiếu những tấm hình cưới của bọn họ, và những tấm ảnh lúc hai người quen nhau, bỗng nhiên cô như có linh cảm nhìn về phía anh, lập tức đón lấy ánh nhìn chăm chú đầy tình cảm trìu mến của anh.
Ở trong đám đông, bất luận bên cạnh anh có bao nhiêu người, bất luận bộ dáng anh như thế nào, cô đều có thể nhận ra anh trước tiên.
Anh mặc bộ comple màu đen, trước ngực cài kim cài áo nạm kim cương sáng lấp lánh, anh nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện, ánh mắt lại nhìn cô chuyên chú.
Sau đó, anh mở miệng, không có thanh âm, nhưng cô lại xem hiểu khẩu hình của anh.
Anh nói: Vợ à, anh yêu em.
Hoàn Chính Văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.