Chương 82: BIẾN CHUYỂN
Bạc Hãn Khinh Y Thấu
02/06/2015
Vừa đến Mộ Sắc Sâm Lâm, Đỗ Thiếu Khiêm thật hiếm thấy đã ở đây uống rượu giải sầu, Tông Chính ngồi xuống bên cạnh anh ta, rót đầy ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
Đỗ Thiếu Khiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, thở dài một hơi: “Tớ tình cờ trông thấy Kỉ Lạc.”
Tông Chính kinh ngạc nhướng mày, suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi: “Cô bạn gái tự sát hồi đó của cậu?”
Đỗ Thiếu Khiêm gật gật đầu, Tông Chính đồng tình vỗ vỗ vai anh ta, anh mấy ngày trước cũng bị cô bạn gái cũ Trương Vi kia hại thảm, lúc này đến lượt Đỗ Thiếu Khiêm, nghĩ tới Đỗ Thiếu Khiêm lúc đó đã cười chế nhạo mình, Tông Chính lại bắt đầu bỏ đá xuống giếng: “Đáng đời!”
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Khiêm có chút quái lạ.
Gần đây hắn vừa quen một em gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, em gái này lớn lên ở nước ngoài, tính cách ngay thẳng phóng khoáng, thân thủ lợi hại, sự tiếc nuối của hắn đối với Lâm Miểu Miểu trước kia nay đã được bù đắp.
Đáng tiếc cô bạn gái mới này không giống những người hắn đã cặp trước kia, không hay bám dính lấy hắn, hai ba ngày lại chạy ra ngoài, ngày đó hắn đưa cô bạn gái ra sân bay, tình cờ gặp lại bạn gái trước trước trước trước...... Kỉ Lạc.
Vừa xảy ra chuyện của Trương Vi, Đỗ Thiếu Khiêm nhìn thấy Kỉ Lạc, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, lòng hắn lúc ấy liền lộp bộp lo lắng, đang lo lắng Kỉ Lạc sẽ lại liều chết không tha, tìm cái chết...... Sau đó, hắn thấy một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Kỉ Lạc, sắc mặt nặng nề đi tới.
“Anh chính là Đỗ Thiếu Khiêm?”
Đỗ Thiếu Khiêm gật đầu, cảm thấy sự tình có vẻ phức tạp, liền muốn bảo cô bạn gái mới đang đứng chờ bên cạnh đi trước, đáng tiếc cô nàng lại mang vẻ mặt hứng thú, mặt mày hớn hở như đang hóng chuyện.
Đỗ Thiếu Khiêm vừa đoán quan hệ giữa người đàn ông kia với Kỉ Lạc, vừa suy ngẫm xem có nên ở trước mặt bạn gái mới thể hiện một chút hay không, lại vừa không tránh khỏi có chút đắc ý, bạn gái trước kia vẫn nhớ mãi không quên mình. Kết quả hắn không đợi được tình huống như mong chờ, Kỉ Lạc đuổi theo, nắm lấy tay áo người đàn ông kia, không ngừng đong đưa qua lại: “Em với anh ta một chút quan hệ cũng không có! Thật sự đó!”
“Em trước kia mắt bị mù mới có thể coi trọng tên cặn bã như thế!”
“Tên cặn bã như vậy ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng không bằng!”
“Ông xã, em yêu anh!”
Đỗ Thiếu Khiêm: “......” Trưng ra khuôn mặt cứng ngắc, cảm thấy trong nháy mắt bản thân bị người ta coi thành tượng sáp, thật mất mặt a.
Sắc mặt người đàn ông kia lập tức tốt lên rất nhiều, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Khiêm một cái, tầm mắt lại dừng trên người cô gái bên cạnh Đỗ Thiếu Khiêm: “Làm phiềm Đỗ tiên sinh không cần ở ngày sinh nhật của vợ tôi, Lễ giáng sinh, Lễ tình nhân...... Gửi quà tặng và thiệp chúc mừng!”
Kỉ Lạc phụ họa gật gật đầu: “Đúng đúng! Em thực khó xử!”
Đỗ Thiếu Khiêm: “......”
Kỉ Lạc đi theo người đàn ông kia cất bước nhanh chóng rời khỏi, lúc gần đi còn không quên “tốt bụng” khuyên bảo cô bạn gái mới của hắn một câu: “Tiểu thư, cẩn thận tra nam(1)!”
Đỗ Thiếu Khiêm cười gượng hai tiếng, kéo tay cô bạn gái mới, cô nàng không khách khí hất tay hắn ra: “Bye!”
......
“Cậu lại không thích Kỉ Lạc, sao còn cho người gửi thiệp, tặng quà chúc mừng?”
Đỗ Thiếu Khiêm trầm mặc trong giây lát mới trả lời: “Làm một người đàn ông, tớ cảm thấy cho dù chia tay mọi người vẫn có thể xem nhau như bạn bè, đây là cách duy trì quan hệ, lại nói quà tặng cũng không cần tớ phải quan tâm, đều là do Tiểu Trần trợ lý của tớ phụ trách việc này.”
Tông Chính không nói gì vài giây, hỏi: “Cậu không phải đối với cô gái nào từng cặp với cậu cũng gửi thiệp tặng quà như vậy đó chứ?”
Đỗ Thiếu Khiêm lắc lắc đầu, Tông Chính cảm thấy tên này vẫn còn cứu được, nhưng ngay sau đó Đỗ Thiếu Khiêm tiếc nuối trả lời: “Cũng tại Tiểu Trần – trợ lý lúc trước của tớ làm mất tờ danh sách, hiện tại chỉ có đưa tặng những cô quen biết vài năm trở lại đây.”
Tông Chính trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cảm khái một câu: “Chỉ một người phụ nữ tớ cũng chưa thu phục được, cậu hãy mau đề xuất ý kiến, rốt cuộc phải làm như thế nào để thu phục được Lâm Miểu Miểu?”
Đỗ Thiếu Khiêm buồn bực thở dài, yên lặng uống một ngụm rượu: “Gần đây tớ mới phát hiện, con gái học TaeKwonDo, dường như đặc biệt khó thu phục......”
Nói xong hắn lại thở dài, “Cô bạn gái mới kia của tớ, tớ còn chưa thu phục được kìa......”
Hơn mười giờ tối, Tông Chính bắt đầu liên tục nhìn điện thoại, mãi cho đến đúng 11 giờ, tâm tình vô cùng mất mát, Lâm Miểu Miểu không gọi điện thoại đến, trong lòng anh đã có chuẩn bị, nhưng sao hôm nay ngay cả mẹ mình - Lý Trân cũng không gọi điện thoại ......
Anh cũng không ngồi thêm nữa, trở về Thiên Hà Viên, Lâm Miểu Miểu đang nằm ngủ thật thơm thật ngon miệng, anh vội vào tắm rửa, vừa lên giường, đã bị Lâm Miểu Miểu đạp một cước, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Anh uống rượu? Đi sô pha ngủ!”
Tông Chính: “......”
Một đêm say giấc, Lâm Miểu Miểu tinh thần sảng khoái rời giường, mang thai đã được vài tuần, chắc là do tố chất cơ thể tốt, hiện tại cô không có những phản ứng của thời kỳ đầu mang thai, Tông Chính ngủ cả một đêm trên sô pha, cổ đau thắt lưng đau, sắc mặt cực kì kém, lúc ăn điểm tâm sáng, còn bị Lý Trân và Khâu Thục Thanh quở trách một trận, cái gì mà vợ ở nhà mang thai, còn đi đêm không về......
Anh sáp lại gần, hạ giọng: “Cổ anh đau......”
Lâm Miểu Miểu dùng khóe mắt liếc qua, hôm nay cổ của anh quả thật có chút không bình thường, hình như ngủ bị sái cổ.
“Thắt lưng anh đau...... Vợ ơi......”
Lâm Miểu Miểu trong lòng cười thầm, Tông Chính lúc ngồi ăn sáng nhiều lần đá chân cô ở dưới bàn, vẻ mặt cô lạnh nhạt hất tay anh ra, không nhìn ánh mắt sâu kín của anh.
Ăn cơm xong, anh vừa thắt caravat vừa đưa ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Miểu Miểu: “Anh đi nha......”
Lâm Miểu Miểu đang xem tờ nhật báo, một chút phản ứng cũng không có, Tông Chính tăng âm lượng thêm chút nữa: “Vợ ơi, anh đi đó......”
Lâm Miểu Miểu còn chưa kịp đáp lại, Khâu Thục Thanh đã không kiên nhẫn: “Muốn đi thì đi nhanh di, lề mà lề mề ở đó làm gì?”
Mặt Tông Chính sượng chín, càng nghĩ càng cảm thấy lòng chua xót, thật sự là bà nội không thương, mẹ không yêu, anh sống ở Thiên Hà Viên giống như không khí trôi lơ lửng vậy. Bây giờ mỗi lần anh gọi điện thoại cho Lâm Miểu Miểu, chỉ cần không liên quan tới vụ án của Cố Dung, nói hai câu cô đã cúp điện thoại của anh, khiến cho hiện tại chủ đề câu chuyện của anh và cô chỉ xoay quanh vụ án của Cố Dung.
Cả ngày nay, Tông Chính ngồi trong văn phòng, trong lòng phiền muộn bức bối, nhất là lại mở cái hội nghị dài dòng, tâm tình quả thực buồn bực vô cùng, hai ngày trước bởi vì vụ án của Cố Dung, mỗi ngày đều có tiến triển mới, anh còn có thể lấy cớ gọi điện thoại cho Lâm Miểu Miểu, cho cô biết sự tồn tại của anh, nhưng hôm nay...... Mãi cho đến tan tầm, một mẩu tin cũng không có.
Về nhà, Lâm Miểu Miểu ngược lại chủ động nói với anh vài câu, lại là về vụ án Cố Dung, từ lúc vụ án Cố Dung xảy ra cho tới bây giờ chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng tiến triển cũng khá khả quan, mỗi ngày ti vi đều đưa tin tức mới, hôm nay Lâm Miểu Miểu mở ti vi chờ mãi, kết quả vụ án vẫn giậm chân tại chỗ như ngày hôm qua, ở bảng tin Diệp Ninh tự thú, tuy rằng quan hệ giữa cô với Diệp Ninh cũng không thể nói là thân thiết, nhưng trong lòng Lâm Miểu Miểu vẫn hy vọng Diệp Ninh không phải là hung thủ.
Hai người thảo luận trong chốc lát, ăn cơm xong, Tông Chính nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt khẽ biến.
“Vụ án của Cố Dung có tiến triển mới.”
Lâm Miểu Miểu lập tức nhìn qua, giọng Tông Chính hơi trầm xuống: “Lâm Thế Vân đã khai thật với phía cảnh sát, chỉ ra và xác nhận Diệp Đạo mới thật sự là hung thủ, Diệp Ninh bởi vì hiếu thuận mà gánh tội thay cho cha.”
Lâm Miểu Miểu ngẩn người, hôm qua cô còn đang suy nghĩ, đầu tiên là cô, sau là Lâm Thế Vân, sau đó là Diệp Ninh, không biết kế tiếp là ai, không nghĩ tới cả Diệp Đạo cũng bị cuốn vào.
Phía cảnh sát đã hai lần nhận được đoạn phim ngắn nặc danh, lần đầu tiên vì rửa sạch hiềm nghi cho Lâm Miểu Miểu, lần thứ hai làm cho Lâm Thế Vân bị bắt, mà lúc này đây...... Sau khi Lâm Thế Vân chỉ ra và xác nhận Diệp Đạo là hung thủ, lại thu được đoạn phim ngắn nặc danh thứ ba.
Thời gian ngay sau Lâm Thế Vân rời đi chưa đến năm phút, 5h19, Diệp Đạo xuất hiện ở biệt thự số 12 Hoa đào sơn.
5h25, Diệp Đạo rời đi.
20 phút sau, 5h45, Diệp Đạo lại lái xe tới biệt thự Hoa đào sơn, từ sau cốp xe lấy ra một số thứ, trong đó có một túi nilon lớn màu đỏ sọc trắng.
Nếu người là Lâm Thế Vân giết, như vậy Diệp Đạo có thể là tới giúp bà ta thu dọn hiện trường, nhưng hiện tại Lâm Thế Vân lại chỉ ra và xác nhận Diệp Đạo mới là hung thủ. Cũng có khả năng người là do Diệp Đạo giết, nhưng ông ta vẫn duy trì trầm mặc, để cho vợ và con trai mình một trước một sau bị cảnh sát bắt giữ, Lâm Thế Vân rốt cục không thể chịu đựng được nữa, chỉ chứng Diệp Đạo......
Tâm tình Lâm Miểu Miểu không tốt, sau khi nghe xong thì trầm mặc, cô không có gì để nói, trên thực tế, đối mặt với vụ án càng ngày càng rắc rối phức tạp, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, phương diện mà đàn ông cùng phụ nữ, người thường cùng đương sự chú ý luôn bất đồng, ví dụ như sau khi việc Lâm Thế Vân chỉ chứng Diệp Đạo bị tiết lộ ra ngoài, hàng loạt tin tức xuất hiện, “Vợ chồng phản bội”,“Trước hoạn nạn thân ai nấy lo”… đều làm người nghe kinh sợ.
Hai cặp vợ chồng Lâm gia, Lâm Thế Quần và Cố Dung, Lâm Thế Vân và Diệp Đạo, đều để lại trong cô ấn tượng về một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tuy nói thì nói như vậy, nhưng tất cả đều có mặt trái của nó, nếu không phải có gia đình Tông gia hòa thuận, Lâm Miểu Miểu chỉ sợ lại một lần nữa không thể tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân.
Nay, những người Lâm gia không bị liên lụy chỉ còn lại có Lâm Thế Quần cùng Lâm Ngạn ......
Kế tiếp sẽ là ai?
Hai ngày nay, vụ án biến đổi bất ngờ, Lâm Miểu Miểu đã được rèn luyện nên tinh thần vững vàng hơn trước rất nhiều, nhưng mỗi khi nghĩ đến người Lâm gia duy nhất không bị liên lụy chỉ còn lại Lâm Thế Quần và Lâm Ngạn, cô bỗng thấy bất an, hơn nữa ngày tổ chức hôn lễ sắp tới gần, cô nằm ở trên giường trăn trở hồi lâu vẫn không ngủ được, Tông Chính ngủ trên sô pha đương nhiên cũng không hề dễ chịu, nghe thấy động tĩnh cô vẫn còn thức, trong lòng vui vẻ: “Em ngủ không được sao?”
Cô trầm mặc trong chốc lát, mới “Ừ” một tiếng.
“Thật trùng hợp, anh cũng ngủ không được. Nếu không, chúng ta tâm sự?” Anh nhẹ nhàng ngồi dậy lên, “Cách xa như vậy, tâm tình không mấy thuận tiện......”
Vừa nói xong câu này anh đã tới sát bên giường, Lâm Miểu Miểu xem thường liếc anh một cái, Tông Chính cười tủm tỉm lên giường, hỏi: “Có phải bởi vì vụ án hay không?”
Tông Chính hiện tại rất chú ý tới biến đổi cảm xúc của Lâm Miểu Miểu, đương nhiên sớm phát hiện Lâm Miểu Miểu khó chịu, vừa nói, vừa giống như lơ đãng đặt tay lên lưng Lâm Miểu Miểu, lại nhích gần thêm chút nữa: “Con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước hất đi, em ngoại trừ mang họ Lâm ra, cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, cho nên đừng suy nghĩ nhiều nữa......”
Tông Chính thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực, thấy Lâm Miểu Miểu không kháng cự, tâm tình lo lắng một ngày trong phút chốc tản đi như sương mù tan trong nắng sớm.
Hai người im lặng nằm trên giường, thật lâu sau, lâu đến nỗi Tông Chính sắp mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy người trong lòng cất tiếng hỏi: “Nếu em thật sự đã giết người, anh sẽ làm như thế nào?”
Tông Chính cả kinh, lập tức liền tỉnh lại, trong đầu vẫn vang vọng lời nói của cô, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ hiện tại giữa hai người.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên trán cô, ôn nhu đầy trìu mến: “Anh sẽ đi gánh tội thay em......”
Giọng Lâm Miểu Miểu trầm xuống: “Lăn xuống đi.”
Tiếng nói của anh mang theo ủy khuất, “Vì sao?”
“Em không có hứng thú ba hoa với anh!”
“...... Anh không nói giỡn.”
“Lăn xuống đi!”
“Được được được, anh thừa nhận câu trả lời vừa rồi không đúng sự thật, ừm, đầu tiên anh tuyệt đối sẽ không tin em giết người......”
Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn anh. Tông Chính lập tức sửa miệng, “Được rồi, giả thiết nếu em giết người, trước hết anh sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, giúp em hủy đi chứng cứ bất lợi, giúp em giải quyết tốt hậu quả, mua chuộc cảnh sát tiêu hủy chứng cớ...... Ừm, còn phải xem tình huống phát triển như thế nào...... Nếu thật sự không thể thay đổi, anh sẽ mua chuộc người thay em gánh tội...... Dù sao anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị đưa vào ngục.”
Trong lòng Tông Chính có chút không nắm chắc câu trả lời này, có thể lấy lòng cô hay không, hay là anh phải tỏ ra nghĩa khí chính trực mà nói: “Bất luận em bị phán mười năm, hay là hai mươi năm, anh đều sẽ chờ em?”
Này...... Hay là thôi đi, anh không có khả năng trơ mắt nhìn người khác chia cắt bọn họ, có lẽ theo góc độ đạo đức, việc làm của anh sẽ vi phạm pháp luật, nhưng vậy thì đã làm sao, nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ, nếu không thể cho cô một cuộc sống tự do hạnh phúc, anh còn xứng làm chồng sao, cùng lắm thì đi cùng cô.
Trong lòng Lâm Miểu Miểu đã không thể nói rõ đây là cảm giác gì, ‘đại nghĩa diệt thân(1)’ và che chở tới cùng, rốt cuộc cái nào tốt, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, bất quá...... Làm chuyện xấu cũng nói được đúng lý hợp tình như vậy, thiên kinh địa nghĩa như vậy a......
Thấy Lâm Miểu Miểu không tỏ vẻ gì, ngữ khí của Tông Chính lại mềm xuống: “Em đang suy nghĩ cái gì, chúng ta có thể cùng nhau trao đổi......”
Cô bỗng nhiên nhớ tới Toa Lâm đã từng nói với cô, đàn ông tuyệt đối không thể nuông chiều, Tông Chính trước kia sẽ ăn nói khép nép chịu nghe ý kiến của cô như vậy sao?
Cô mím môi nhịn cười, không chút để ý “Ừ” một tiếng, lật người nhích ra xa anh một chút.
Tông Chính cách vài giây lại sáp tới, cô lẩm bẩm nói: “Nóng!”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Miểu Miểu mở tin tức, lại kinh hoảng không thôi, từ cô đến Lâm Thế Vân, rồi đến Diệp Ninh, chẳng qua đều bị liên lụy tới cái chết của Cố Dung, nhưng sau khi Diệp Đạo bị bắt, chỉ trong vòng một đêm, tin tức lan truyền giống như nấm mộc, vụ án tai nạn của Úc Gia, tai nạn của Lý Yên, tai nạn xe của Lâm Miểu Miểu, mưu sát Cố Dung, làm giả sổ sách, rửa tiền đen......
Một loạt tội danh, Lâm Miểu Miểu cảm thấy hai mắt của mình cũng không đủ dùng.
Chú thích:
(1) Vì chính nghĩa quên người thân
Đỗ Thiếu Khiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, thở dài một hơi: “Tớ tình cờ trông thấy Kỉ Lạc.”
Tông Chính kinh ngạc nhướng mày, suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi: “Cô bạn gái tự sát hồi đó của cậu?”
Đỗ Thiếu Khiêm gật gật đầu, Tông Chính đồng tình vỗ vỗ vai anh ta, anh mấy ngày trước cũng bị cô bạn gái cũ Trương Vi kia hại thảm, lúc này đến lượt Đỗ Thiếu Khiêm, nghĩ tới Đỗ Thiếu Khiêm lúc đó đã cười chế nhạo mình, Tông Chính lại bắt đầu bỏ đá xuống giếng: “Đáng đời!”
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Khiêm có chút quái lạ.
Gần đây hắn vừa quen một em gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, em gái này lớn lên ở nước ngoài, tính cách ngay thẳng phóng khoáng, thân thủ lợi hại, sự tiếc nuối của hắn đối với Lâm Miểu Miểu trước kia nay đã được bù đắp.
Đáng tiếc cô bạn gái mới này không giống những người hắn đã cặp trước kia, không hay bám dính lấy hắn, hai ba ngày lại chạy ra ngoài, ngày đó hắn đưa cô bạn gái ra sân bay, tình cờ gặp lại bạn gái trước trước trước trước...... Kỉ Lạc.
Vừa xảy ra chuyện của Trương Vi, Đỗ Thiếu Khiêm nhìn thấy Kỉ Lạc, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, lòng hắn lúc ấy liền lộp bộp lo lắng, đang lo lắng Kỉ Lạc sẽ lại liều chết không tha, tìm cái chết...... Sau đó, hắn thấy một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Kỉ Lạc, sắc mặt nặng nề đi tới.
“Anh chính là Đỗ Thiếu Khiêm?”
Đỗ Thiếu Khiêm gật đầu, cảm thấy sự tình có vẻ phức tạp, liền muốn bảo cô bạn gái mới đang đứng chờ bên cạnh đi trước, đáng tiếc cô nàng lại mang vẻ mặt hứng thú, mặt mày hớn hở như đang hóng chuyện.
Đỗ Thiếu Khiêm vừa đoán quan hệ giữa người đàn ông kia với Kỉ Lạc, vừa suy ngẫm xem có nên ở trước mặt bạn gái mới thể hiện một chút hay không, lại vừa không tránh khỏi có chút đắc ý, bạn gái trước kia vẫn nhớ mãi không quên mình. Kết quả hắn không đợi được tình huống như mong chờ, Kỉ Lạc đuổi theo, nắm lấy tay áo người đàn ông kia, không ngừng đong đưa qua lại: “Em với anh ta một chút quan hệ cũng không có! Thật sự đó!”
“Em trước kia mắt bị mù mới có thể coi trọng tên cặn bã như thế!”
“Tên cặn bã như vậy ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng không bằng!”
“Ông xã, em yêu anh!”
Đỗ Thiếu Khiêm: “......” Trưng ra khuôn mặt cứng ngắc, cảm thấy trong nháy mắt bản thân bị người ta coi thành tượng sáp, thật mất mặt a.
Sắc mặt người đàn ông kia lập tức tốt lên rất nhiều, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Khiêm một cái, tầm mắt lại dừng trên người cô gái bên cạnh Đỗ Thiếu Khiêm: “Làm phiềm Đỗ tiên sinh không cần ở ngày sinh nhật của vợ tôi, Lễ giáng sinh, Lễ tình nhân...... Gửi quà tặng và thiệp chúc mừng!”
Kỉ Lạc phụ họa gật gật đầu: “Đúng đúng! Em thực khó xử!”
Đỗ Thiếu Khiêm: “......”
Kỉ Lạc đi theo người đàn ông kia cất bước nhanh chóng rời khỏi, lúc gần đi còn không quên “tốt bụng” khuyên bảo cô bạn gái mới của hắn một câu: “Tiểu thư, cẩn thận tra nam(1)!”
Đỗ Thiếu Khiêm cười gượng hai tiếng, kéo tay cô bạn gái mới, cô nàng không khách khí hất tay hắn ra: “Bye!”
......
“Cậu lại không thích Kỉ Lạc, sao còn cho người gửi thiệp, tặng quà chúc mừng?”
Đỗ Thiếu Khiêm trầm mặc trong giây lát mới trả lời: “Làm một người đàn ông, tớ cảm thấy cho dù chia tay mọi người vẫn có thể xem nhau như bạn bè, đây là cách duy trì quan hệ, lại nói quà tặng cũng không cần tớ phải quan tâm, đều là do Tiểu Trần trợ lý của tớ phụ trách việc này.”
Tông Chính không nói gì vài giây, hỏi: “Cậu không phải đối với cô gái nào từng cặp với cậu cũng gửi thiệp tặng quà như vậy đó chứ?”
Đỗ Thiếu Khiêm lắc lắc đầu, Tông Chính cảm thấy tên này vẫn còn cứu được, nhưng ngay sau đó Đỗ Thiếu Khiêm tiếc nuối trả lời: “Cũng tại Tiểu Trần – trợ lý lúc trước của tớ làm mất tờ danh sách, hiện tại chỉ có đưa tặng những cô quen biết vài năm trở lại đây.”
Tông Chính trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cảm khái một câu: “Chỉ một người phụ nữ tớ cũng chưa thu phục được, cậu hãy mau đề xuất ý kiến, rốt cuộc phải làm như thế nào để thu phục được Lâm Miểu Miểu?”
Đỗ Thiếu Khiêm buồn bực thở dài, yên lặng uống một ngụm rượu: “Gần đây tớ mới phát hiện, con gái học TaeKwonDo, dường như đặc biệt khó thu phục......”
Nói xong hắn lại thở dài, “Cô bạn gái mới kia của tớ, tớ còn chưa thu phục được kìa......”
Hơn mười giờ tối, Tông Chính bắt đầu liên tục nhìn điện thoại, mãi cho đến đúng 11 giờ, tâm tình vô cùng mất mát, Lâm Miểu Miểu không gọi điện thoại đến, trong lòng anh đã có chuẩn bị, nhưng sao hôm nay ngay cả mẹ mình - Lý Trân cũng không gọi điện thoại ......
Anh cũng không ngồi thêm nữa, trở về Thiên Hà Viên, Lâm Miểu Miểu đang nằm ngủ thật thơm thật ngon miệng, anh vội vào tắm rửa, vừa lên giường, đã bị Lâm Miểu Miểu đạp một cước, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Anh uống rượu? Đi sô pha ngủ!”
Tông Chính: “......”
Một đêm say giấc, Lâm Miểu Miểu tinh thần sảng khoái rời giường, mang thai đã được vài tuần, chắc là do tố chất cơ thể tốt, hiện tại cô không có những phản ứng của thời kỳ đầu mang thai, Tông Chính ngủ cả một đêm trên sô pha, cổ đau thắt lưng đau, sắc mặt cực kì kém, lúc ăn điểm tâm sáng, còn bị Lý Trân và Khâu Thục Thanh quở trách một trận, cái gì mà vợ ở nhà mang thai, còn đi đêm không về......
Anh sáp lại gần, hạ giọng: “Cổ anh đau......”
Lâm Miểu Miểu dùng khóe mắt liếc qua, hôm nay cổ của anh quả thật có chút không bình thường, hình như ngủ bị sái cổ.
“Thắt lưng anh đau...... Vợ ơi......”
Lâm Miểu Miểu trong lòng cười thầm, Tông Chính lúc ngồi ăn sáng nhiều lần đá chân cô ở dưới bàn, vẻ mặt cô lạnh nhạt hất tay anh ra, không nhìn ánh mắt sâu kín của anh.
Ăn cơm xong, anh vừa thắt caravat vừa đưa ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Miểu Miểu: “Anh đi nha......”
Lâm Miểu Miểu đang xem tờ nhật báo, một chút phản ứng cũng không có, Tông Chính tăng âm lượng thêm chút nữa: “Vợ ơi, anh đi đó......”
Lâm Miểu Miểu còn chưa kịp đáp lại, Khâu Thục Thanh đã không kiên nhẫn: “Muốn đi thì đi nhanh di, lề mà lề mề ở đó làm gì?”
Mặt Tông Chính sượng chín, càng nghĩ càng cảm thấy lòng chua xót, thật sự là bà nội không thương, mẹ không yêu, anh sống ở Thiên Hà Viên giống như không khí trôi lơ lửng vậy. Bây giờ mỗi lần anh gọi điện thoại cho Lâm Miểu Miểu, chỉ cần không liên quan tới vụ án của Cố Dung, nói hai câu cô đã cúp điện thoại của anh, khiến cho hiện tại chủ đề câu chuyện của anh và cô chỉ xoay quanh vụ án của Cố Dung.
Cả ngày nay, Tông Chính ngồi trong văn phòng, trong lòng phiền muộn bức bối, nhất là lại mở cái hội nghị dài dòng, tâm tình quả thực buồn bực vô cùng, hai ngày trước bởi vì vụ án của Cố Dung, mỗi ngày đều có tiến triển mới, anh còn có thể lấy cớ gọi điện thoại cho Lâm Miểu Miểu, cho cô biết sự tồn tại của anh, nhưng hôm nay...... Mãi cho đến tan tầm, một mẩu tin cũng không có.
Về nhà, Lâm Miểu Miểu ngược lại chủ động nói với anh vài câu, lại là về vụ án Cố Dung, từ lúc vụ án Cố Dung xảy ra cho tới bây giờ chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng tiến triển cũng khá khả quan, mỗi ngày ti vi đều đưa tin tức mới, hôm nay Lâm Miểu Miểu mở ti vi chờ mãi, kết quả vụ án vẫn giậm chân tại chỗ như ngày hôm qua, ở bảng tin Diệp Ninh tự thú, tuy rằng quan hệ giữa cô với Diệp Ninh cũng không thể nói là thân thiết, nhưng trong lòng Lâm Miểu Miểu vẫn hy vọng Diệp Ninh không phải là hung thủ.
Hai người thảo luận trong chốc lát, ăn cơm xong, Tông Chính nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt khẽ biến.
“Vụ án của Cố Dung có tiến triển mới.”
Lâm Miểu Miểu lập tức nhìn qua, giọng Tông Chính hơi trầm xuống: “Lâm Thế Vân đã khai thật với phía cảnh sát, chỉ ra và xác nhận Diệp Đạo mới thật sự là hung thủ, Diệp Ninh bởi vì hiếu thuận mà gánh tội thay cho cha.”
Lâm Miểu Miểu ngẩn người, hôm qua cô còn đang suy nghĩ, đầu tiên là cô, sau là Lâm Thế Vân, sau đó là Diệp Ninh, không biết kế tiếp là ai, không nghĩ tới cả Diệp Đạo cũng bị cuốn vào.
Phía cảnh sát đã hai lần nhận được đoạn phim ngắn nặc danh, lần đầu tiên vì rửa sạch hiềm nghi cho Lâm Miểu Miểu, lần thứ hai làm cho Lâm Thế Vân bị bắt, mà lúc này đây...... Sau khi Lâm Thế Vân chỉ ra và xác nhận Diệp Đạo là hung thủ, lại thu được đoạn phim ngắn nặc danh thứ ba.
Thời gian ngay sau Lâm Thế Vân rời đi chưa đến năm phút, 5h19, Diệp Đạo xuất hiện ở biệt thự số 12 Hoa đào sơn.
5h25, Diệp Đạo rời đi.
20 phút sau, 5h45, Diệp Đạo lại lái xe tới biệt thự Hoa đào sơn, từ sau cốp xe lấy ra một số thứ, trong đó có một túi nilon lớn màu đỏ sọc trắng.
Nếu người là Lâm Thế Vân giết, như vậy Diệp Đạo có thể là tới giúp bà ta thu dọn hiện trường, nhưng hiện tại Lâm Thế Vân lại chỉ ra và xác nhận Diệp Đạo mới là hung thủ. Cũng có khả năng người là do Diệp Đạo giết, nhưng ông ta vẫn duy trì trầm mặc, để cho vợ và con trai mình một trước một sau bị cảnh sát bắt giữ, Lâm Thế Vân rốt cục không thể chịu đựng được nữa, chỉ chứng Diệp Đạo......
Tâm tình Lâm Miểu Miểu không tốt, sau khi nghe xong thì trầm mặc, cô không có gì để nói, trên thực tế, đối mặt với vụ án càng ngày càng rắc rối phức tạp, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, phương diện mà đàn ông cùng phụ nữ, người thường cùng đương sự chú ý luôn bất đồng, ví dụ như sau khi việc Lâm Thế Vân chỉ chứng Diệp Đạo bị tiết lộ ra ngoài, hàng loạt tin tức xuất hiện, “Vợ chồng phản bội”,“Trước hoạn nạn thân ai nấy lo”… đều làm người nghe kinh sợ.
Hai cặp vợ chồng Lâm gia, Lâm Thế Quần và Cố Dung, Lâm Thế Vân và Diệp Đạo, đều để lại trong cô ấn tượng về một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tuy nói thì nói như vậy, nhưng tất cả đều có mặt trái của nó, nếu không phải có gia đình Tông gia hòa thuận, Lâm Miểu Miểu chỉ sợ lại một lần nữa không thể tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân.
Nay, những người Lâm gia không bị liên lụy chỉ còn lại có Lâm Thế Quần cùng Lâm Ngạn ......
Kế tiếp sẽ là ai?
Hai ngày nay, vụ án biến đổi bất ngờ, Lâm Miểu Miểu đã được rèn luyện nên tinh thần vững vàng hơn trước rất nhiều, nhưng mỗi khi nghĩ đến người Lâm gia duy nhất không bị liên lụy chỉ còn lại Lâm Thế Quần và Lâm Ngạn, cô bỗng thấy bất an, hơn nữa ngày tổ chức hôn lễ sắp tới gần, cô nằm ở trên giường trăn trở hồi lâu vẫn không ngủ được, Tông Chính ngủ trên sô pha đương nhiên cũng không hề dễ chịu, nghe thấy động tĩnh cô vẫn còn thức, trong lòng vui vẻ: “Em ngủ không được sao?”
Cô trầm mặc trong chốc lát, mới “Ừ” một tiếng.
“Thật trùng hợp, anh cũng ngủ không được. Nếu không, chúng ta tâm sự?” Anh nhẹ nhàng ngồi dậy lên, “Cách xa như vậy, tâm tình không mấy thuận tiện......”
Vừa nói xong câu này anh đã tới sát bên giường, Lâm Miểu Miểu xem thường liếc anh một cái, Tông Chính cười tủm tỉm lên giường, hỏi: “Có phải bởi vì vụ án hay không?”
Tông Chính hiện tại rất chú ý tới biến đổi cảm xúc của Lâm Miểu Miểu, đương nhiên sớm phát hiện Lâm Miểu Miểu khó chịu, vừa nói, vừa giống như lơ đãng đặt tay lên lưng Lâm Miểu Miểu, lại nhích gần thêm chút nữa: “Con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước hất đi, em ngoại trừ mang họ Lâm ra, cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, cho nên đừng suy nghĩ nhiều nữa......”
Tông Chính thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực, thấy Lâm Miểu Miểu không kháng cự, tâm tình lo lắng một ngày trong phút chốc tản đi như sương mù tan trong nắng sớm.
Hai người im lặng nằm trên giường, thật lâu sau, lâu đến nỗi Tông Chính sắp mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy người trong lòng cất tiếng hỏi: “Nếu em thật sự đã giết người, anh sẽ làm như thế nào?”
Tông Chính cả kinh, lập tức liền tỉnh lại, trong đầu vẫn vang vọng lời nói của cô, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ hiện tại giữa hai người.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên trán cô, ôn nhu đầy trìu mến: “Anh sẽ đi gánh tội thay em......”
Giọng Lâm Miểu Miểu trầm xuống: “Lăn xuống đi.”
Tiếng nói của anh mang theo ủy khuất, “Vì sao?”
“Em không có hứng thú ba hoa với anh!”
“...... Anh không nói giỡn.”
“Lăn xuống đi!”
“Được được được, anh thừa nhận câu trả lời vừa rồi không đúng sự thật, ừm, đầu tiên anh tuyệt đối sẽ không tin em giết người......”
Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn anh. Tông Chính lập tức sửa miệng, “Được rồi, giả thiết nếu em giết người, trước hết anh sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, giúp em hủy đi chứng cứ bất lợi, giúp em giải quyết tốt hậu quả, mua chuộc cảnh sát tiêu hủy chứng cớ...... Ừm, còn phải xem tình huống phát triển như thế nào...... Nếu thật sự không thể thay đổi, anh sẽ mua chuộc người thay em gánh tội...... Dù sao anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị đưa vào ngục.”
Trong lòng Tông Chính có chút không nắm chắc câu trả lời này, có thể lấy lòng cô hay không, hay là anh phải tỏ ra nghĩa khí chính trực mà nói: “Bất luận em bị phán mười năm, hay là hai mươi năm, anh đều sẽ chờ em?”
Này...... Hay là thôi đi, anh không có khả năng trơ mắt nhìn người khác chia cắt bọn họ, có lẽ theo góc độ đạo đức, việc làm của anh sẽ vi phạm pháp luật, nhưng vậy thì đã làm sao, nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ, nếu không thể cho cô một cuộc sống tự do hạnh phúc, anh còn xứng làm chồng sao, cùng lắm thì đi cùng cô.
Trong lòng Lâm Miểu Miểu đã không thể nói rõ đây là cảm giác gì, ‘đại nghĩa diệt thân(1)’ và che chở tới cùng, rốt cuộc cái nào tốt, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, bất quá...... Làm chuyện xấu cũng nói được đúng lý hợp tình như vậy, thiên kinh địa nghĩa như vậy a......
Thấy Lâm Miểu Miểu không tỏ vẻ gì, ngữ khí của Tông Chính lại mềm xuống: “Em đang suy nghĩ cái gì, chúng ta có thể cùng nhau trao đổi......”
Cô bỗng nhiên nhớ tới Toa Lâm đã từng nói với cô, đàn ông tuyệt đối không thể nuông chiều, Tông Chính trước kia sẽ ăn nói khép nép chịu nghe ý kiến của cô như vậy sao?
Cô mím môi nhịn cười, không chút để ý “Ừ” một tiếng, lật người nhích ra xa anh một chút.
Tông Chính cách vài giây lại sáp tới, cô lẩm bẩm nói: “Nóng!”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Miểu Miểu mở tin tức, lại kinh hoảng không thôi, từ cô đến Lâm Thế Vân, rồi đến Diệp Ninh, chẳng qua đều bị liên lụy tới cái chết của Cố Dung, nhưng sau khi Diệp Đạo bị bắt, chỉ trong vòng một đêm, tin tức lan truyền giống như nấm mộc, vụ án tai nạn của Úc Gia, tai nạn của Lý Yên, tai nạn xe của Lâm Miểu Miểu, mưu sát Cố Dung, làm giả sổ sách, rửa tiền đen......
Một loạt tội danh, Lâm Miểu Miểu cảm thấy hai mắt của mình cũng không đủ dùng.
Chú thích:
(1) Vì chính nghĩa quên người thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.