Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 26: CẢM GIÁC ÔM RẤT TỐT

Bạc Hãn Khinh Y Thấu

02/06/2015

Tông Chính kìm nén lửa giận suốt buổi tối, bỗng phun trào như núi lửa: “Cô ta cùng tôi có tí xíu quan hệ nào không? Tùy tiện tìm một người phụ nữ sinh con cho tôi, Lâm Miểu Miểu lời này em nói, không cảm thấy hoang đường sao? Hay là suy nghĩ của con riêng không giống người bình thường? Chính em là con riêng, cũng muốn đem con tôi trở thành con riêng? Em đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”

Trong phòng ngủ tối đen sau khi Tông Chính nói xong một hơi, bầu không khí trở nên đông đặc yên tĩnh, Lâm Miểu Miểu im lặng, cô quả thực chưa từng nghĩ qua, cô chỉ không hy vọng bà nội của Tông Chính thất vọng, lại không thể nói rõ mình không muốn sinh con, cho nên……, cô mới nghĩ ra ý nghĩ quỷ quái này.

Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cô không hề suy nghĩ cảm nhận của Tông Chính, cũng chưa từng nghĩ đến nếu thật sự có chuyện này, đối với đứa trẻ mà nói, có ý nghĩa là gì.

“Xin lỗi……, tôi, kỳ thực không phải có ý này……”

Cơn giận của Tông Chính bùng nổ trong nháy mắt ngắn ngủi, lại hoàn toàn quay về yên lặng, hai tay anh ôm lấy thân thể cô, so với trước càng dính sát vào hơn.

Sáng hôm sau Lâm Miểu Miểu vừa mở mắt, đập vào trong con ngươi là lồng ngực trần của Tông Chính, cổ cô gối lên một cánh tay Tông Chính, thắt lưng bị một cánh tay khác của Tông Chính ôm lấy, chân cũng bị Tông Chính đè lên, Lâm Miểu Miểu yên lặng nhìn khuôn mặt ngủ say anh tuấn của Tông Chính, ngây người một lúc.

Trời mặc dù đã sáng, nhưng tấm rèm dày che kín căn phòng không có khe hở, rất tối, Tông Chính nhắm mắt, môi mỏng mím lại, vẻ mặt cũng không nhu hòa như mấy ngày trước, trong mơ hình như cũng ẩn ẩn tức giận.

Lâm Miểu Miểu nhẹ nhàng chuyển động xương cổ, tầm mắt rơi trên cánh tay rắn chắc của anh.

Cảm giác được ôm, dường như không tệ? Cảm giác được ôm ngủ, dường như cũng không tệ? Lâm Miểu Miểu nhíu mày bắt đầu suy nghĩ, kỳ sinh lý của cô đến bất ngờ, hay là hoóc-môn tiết ra quá nhiều, thế nên mới có cảm giác kỳ quái này?

Cô nhắm mắt để cảm nhận, chóp mũi đều là hơi thở thuần khiết của Tông Chính, rất tươi mát, nửa người cô dán vào người anh, nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô rất nhiều, trung hòa nhiệt độ cũng rất thích hợp.

Điều quan trọng nhất là, cô từ tâm hồn đến thân thể đều rất hưởng thụ cảm giác được ôm vào lòng này.

Trước đây được ôm là khi nào nhỉ? Hình như là hơn một năm trước lúc giành được quán quân giải vô địch thế giới, Phác Hoằng Hi và mấy người sư huynh sư đệ có quan hệ tương đối tốt với cô, đều nhiệt tình ôm cô.

Lâm Miểu Miểu bắt đầu so sánh sự khác nhau giữa những cái ôm này, ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tông Chính, chẳng lẽ là vì dáng người anh ta đẹp, mặt mũi cũng đẹp, cho nên cảm giác ôm cũng tốt hơn hẳn?

Lâm Miểu Miểu lẳng lặng đưa ra quyết định, đối với hành vi đùa giỡn lưu manh chiều ngày hôm qua của Tông Chính ở bãi đỗ xe, vì cái ôm của đối phương cô cảm thấy rất có ý nghĩa, nên cô có thể tạm thời không truy cứu.

Lâm Miểu Miểu lại nằm ở trong lòng Tông Chính một lúc nữa, mới nhẹ nhàng di chuyển cánh tay đang đặt bên hông cô, đang giải cứu cái chân bị Tông Chính đè nặng của mình, đột nhiên Tông Chính tỉnh giấc, tay anh mạnh mẽ đặt ngang bụng cô, kéo Lâm Miểu Miểu trở lại, âm thanh mang giọng mũi nồng đặc: “Đi đâu?”

“Chạy bộ.”

Tông Chính nhắm mắt lại, chẳng những không buông Lâm Miểu Miểu ra, ngược lại càng ôm Lâm Miểu Miểu chặt hơn: “Ngủ cùng tôi thêm lúc nữa.”



Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, anh ôm chặt thế này, mời mọc nhiệt tình thế này, cô cũng không thể từ chối đúng không? Vậy thì ngủ cùng anh! Lâm Miểu Miểu nghe lời nằm trở lại, Tông Chính cảm thấy bất ngờ liếc nhìn cô, cằm đặt trên đỉnh đầu Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm giác ôm thật tốt!

Tông Chính vừa ngủ năm sáu phút, đã bắt đầu hoạt động rồi, mới đầu thì dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô, sau đó cánh tay đang đặt bên hông cô cách áo ngủ thong thả vuốt ve nhè nhẹ ở sau lưng cô, áo ngủ cuối xuân hiển nhiên rất mỏng, cách một lớp áo ngủ, cô có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm bàn tay anh, nóng bỏng như nham thạch, mang theo một luồng sức mạnh kỳ lạ.

Lâm Miểu Miểu chợt nhớ đến buổi chiều lúc ở trong xe, lúc sau nụ hôn của anh ta rất nhẹ rất dịu dàng, giống như lông vũ lướt qua, mang theo cảm giác mềm mại, nếu lúc ấy không phải tình huống kia, có lẽ……, ngón tay của Tông Chính dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, dừng lại bên gáy cô, không ngừng thể hiện cái gì đó, mềm mại khiến cho da thịt bên gáy của cô ngứa ngáy.

Kỳ sinh lý bị đánh thức hay là hoóc-môn tiết ra quá lượng? Cô thấy mình lại có thể không cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không có giống cảm giác tim đập nhanh hơn. Loại cảm giác này, giống như nằm trên bãi cát phơi nắng, ấm áp, thoải mái, yên bình.

Lâm Miểu Miểu nhắm mắt nằm trong lòng Tông Chính, cũng không phản kháng tiếp xúc thăm dò của Tông Chính, hô hấp của Tông Chính lập tức hỗn loạn, cánh môi của cô no đủ đỏ mọng, khóe môi vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chỉ bằng bàn tay cỡ lớn, Tông Chính chỉ cảm thấy có vô số âm thanh đang gào thét trong lòng, yết hầu cuồn cuồn, liền cúi đầu hôn lên cánh môi hồng phấn của Lâm Miểu Miểu, ngay sau đó có một thứ gì đó cưng cứng chống lên bụng dưới của cô.

Mặc dù Lâm Miểu Miểu không có kinh nghiệm nhưng cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, rất nhanh đã có phản ứng, cả người gần như đông cứng trong lòng Tông Chính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng nhiễm một tầng ửng đỏ, vì lúng túng không biết làm sao cánh môi khẽ mở, đầu lưỡi Tông Chính liền cấp tốc đi vào dò xét, ngón tay anh đang muốn trượt vào trong vạt áo của Lâm Miểu Miểu, thân thể lại bỗng nhiên cứng đờ.

Cơ thể Lâm Miểu Miểu so với não bao giờ cũng phản ứng nhanh hơn, chỉ là hôm nay chân cô vẫn luôn bị Tông Chính quấn lấy, nên khi cô vừa mới cong gối, Tông Chính đã nhận ra ngay, lập tức rời khỏi môi cô, cánh tay nóng rực trên hông Lâm Miểu Miểu không nặng không nhẹ dao động, Lâm Miểu Miểu nắm cổ tay anh, tức giận trừng mắt, còn chưa kịp nói, Tông Chính đã xấu xa nói trước: “Sờ vài cái thì làm sao?”

Sờ vài cái, lúc anh vừa sờ lên cổ cô, cô hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ! Mặc cho anh ta sờ!

Tông Chính ôm rất chặt, cảm xúc bụng dưới vô cùng rõ rệt, cảm giác cái ôm ấm áp thoải mái bị phá hư không còn một mảnh.

Lâm Miểu Miểu mặt không cảm xúc đẩy anh ra, Tông Chính càng dính sát vào, không kiêng nể gì ấn chặt thắt lưng của cô, cố ý chạm vài cái.

Gân xanh trên trán Lâm Miểu Miểu nổi hết lên, thời khắc này chính là tiêu biểu cho một Tông Chính bình thường? Cái dáng vẻ lạnh nhạt tối qua, cô thật sự không quen được.

Lợi dụng lúc cô thất thần, Tông Chính càng ôm chặt hơn, bắt đầu len lén đi xuống, lưng cô sau khi lùi được ra sau, liền nhấc chân lên đạp cho anh một cái: “Anh hạ lưu!”

“Tôi thừa nhận.”

Lâm Miểu Miểu không nói được gì, trình độ cãi nhau của Tông Chính hình như thăng cấp……

Cô vừa mới lùi ra một khoảng, Tông Chính lại tiến đến, Lâm Miểu Miểu tức giận trừng mắt nhìn anh, Tông Chính không hề để ý nhếch môi cười, ánh mắt nhìn theo cánh môi phấn hồng của cô, nhìn vào bên gáy và cổ áo ngủ của cô, vết hôn hôm qua lưu lại trên nước da trắng ngần rõ nét mà mờ ám, như một đóa hoa nở rộ.

Tông Chính cúi đầu, nhếch môi: “Lâm Miểu Miểu, tôi sờ em đã được pháp luật cho phép!”



Lâm Miểu Miểu lại lần nữa không thể nói gì, bỗng nhiên cô nhớ tới một bài báo từng xem, trong một cuộc điều tra ở nước M, trong những vụ cưỡng bức phụ nữ trưởng thành, 21,9 % các vụ cưỡng bức đều do chồng hoặc chồng trước của mình gây ra.

Lâm Miểu Miểu suy nghĩ, luật hôn nhân ở Trung Quốc rốt cuộc là có ban hành điều khoản này hay không, Tông Chính không có khả năng cưỡng bức cô, như cưỡng hôn, sờ mó lung tung, dùng thân thể cô an ủi, chuyện này không phải đang xảy ra hay sao? Cô hẳn là có thể hùng hồn chỉ trích đối phương quấy rối chứ?

Lâm Miểu Miểu vì học Taekwondo, thường xuyên phải tiếp xúc thân thể với người khác phái, đối phương hầu như đều là học viên, sư huynh của cô, những người này ở trong mắt Lâm Miểu Miểu, hoàn toàn không có sự phân biệt về giới tính, nhưng từ sau khi kết hôn với Tông Chính, Lâm Miểu Miểu mới rõ ràng minh bạch, đàn ông và phụ nữ là hai loại khác nhau, cô là phụ nữ, Tông Chính là đàn ông.

Đêm qua ôm nhau ngủ, cũng có thể chứng minh điều này, trong cuộc sống 20 năm của cô, chưa từng có người nào thân mật ôm cô như vậy, dường như đem giấu đi sự lẻ loi và ẩm ướt trong bóng tối của cô, hong khô cho đến khi hoàn toàn khô ráo.

Lâm Miểu Miểu đẩy mạnh Tông Chính ra, đỏ mặt xông vào trong nhà tắm, chờ khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, dường như cô mới từ trong hỗn loạn tìm về lý trí, lúc này cùng buổi chiều ngày hôm qua ở trong xe không giống nhau, khi đó sự phẫn nộ của cô đã che phủ hết thảy những cảm xúc khác, giờ thì sao? Cô cũng không xác định.

Lâm Miểu Miểu ở trong phòng tắm thay quần áo xong, lúc đi ra vẻ mặt đã khôi phục bình thường, Tông Chính dường như cũng đổi một bộ mặt khác, khuôn mặt lạnh lùng cài cúc áo sơ mi.

Lâm Miểu Miểu vốn định dọa dẫm Tông Chính, ví dụ như “Động tay động chân nữa liền đánh anh”, kết của người ta căn bản không thèm để ý đến cô, giống như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra trên giường đều là bọt nước, nhất thời cô không biết nói gì, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Lúc ăn sáng, Lâm Miểu Miểu được Khưu Thục Thanh cho 3 quả trứng gà, cô vẫn luôn không thích trứng gà luộc, thời thơ ấu mỗi ngày bà ngoại đều chuẩn bị mật ong hoặc là xì dầu cho cô, dỗ cô ăn, nhớ tới những năm tháng ấm áp duy nhất ấy trong cuộc đời, cô lặng lẽ nuốt trứng gà vô vị này xuống.

“Uống ngụm nước, đừng để nghẹn đó.” Khưu Thục Thanh sai Tông Chính rót nước cho Lâm Miểu Miểu, sau đó Tông Chính còn đẩy bánh kem đến trước mặt Lâm Miểu Miểu.

Chắc là vì cả nhà cùng nhau ăn cơm, cho nên khuôn mặt Tông Chính không còn lạnh lùng như trước đó, tuy nhiên cũng rất hờ hững, Lâm Miểu Miểu vừa cầm đến cái cốc, Khưu Thục Thanh đã bắt đầu dặn dò: “Uống chậm thôi, cẩn thận không sặc.”

Lâm Miểu Miểu cười cười, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng vừa chua sót vừa ấm áp, không biết bao nhiêu năm rồi chưa có người nào nói với cô như vậy?

Ăn sáng xong, Lý Trân gọi Lâm Miểu Miểu lại, bảo cô mấy hôm nữa cùng bà đi xem triển lãm tranh, chuyện này hiển nhiên Lâm Miểu Miểu không có cách nào từ chối, hơn nữa ngành nhiếp ảnh cô học và hội họa cũng có chỗ giống nhau, đi xem triển lãm tranh ở thành phố Z, cũng không có gì không được, cô liền gật đầu đồng ý.

Lý Trân vừa nói mấy câu với Lâm Miểu Miểu về triển lãm tranh, thì Tông Chính đã đi đến bảo cô lái xe đưa anh đi làm.

Lâm Miểu Miểu xem sắc mặt của anh, trong lòng nói thầm, rõ ràng anh ta có thể ngồi xe Tông Nam Sơn, hai người cùng nhau đi làm, rất thuận tiện, hơn nữa tối qua anh ta còn tự mình lái xe ra ngoài, chứng tỏ anh ta rõ ràng cũng có xe ở Thiên Hà Viên, vì cái gì nhất định bắt cô đưa đi?

Lý Trân cười ha ha phất tay với Lâm Miểu Miểu: “Đi đi, đi đi.”

Lâm Miểu Miểu không thể làm gì khác, đành phải ôm ‘Võ Tòng’ chào từ biệt mọi người ở Tông gia, cô lái xe từ trong ga-ra chạy đến trước mặt Tông Chính, Tông Chính khom người lên xe, như cũ không nói lấy một câu. Lâm Miểu Miểu liếc nhìn anh, yên lặng lái xe.

Đến tháp đồng hồ, Lâm Miểu Miểu chuẩn bị rời đi, Tông Chính cởi dây an toàn, không mặn không nhạt nói: “Theo tôi đi làm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook