Chương 1: ĐẶT PHÒNG
Bạc Hãn Khinh Y Thấu
02/06/2015
Trung tâm thành phố Z được gọi là trung khu, mà trung tâm của trung khu lại có hai nơi, ban ngày ở cao ốc Hồng Quế Nhai tụ tập, ban đêm ở phố Kim Chung Hà đắm chìm trong cảnh xa xỉ hào hoa(1).
Nếu làm một bảng xếp hạng quán bar đông đảo ở phố Kim Chung Hà, “Mộ Sắc Sâm Lâm” không hề bàn cãi đứng vị trí thứ nhất.
Sở dĩ “Mộ Sắc Sâm Lâm” nổi tiếng như vậy, không ngoài 3 nguyên nhân: Giá cả đắt đỏ đến không hề có đạo lý, ông chủ phía sau quán bar – Đỗ Thiếu Khiêm, cùng với danh hiệu hoàng hậu quán đêm. Ba nguyên nhân này tạo ra một kết quả: “Mộ Sắc Sâm Lâm” không thiếu chính là hai loại người, phụ nữ xinh đẹp cùng với những vị quý công tử có tiền có thế.
Đèn hoa mới lên, quán bar lớn nhỏ trên phố Kim Chung Hà, nhà hàng cao cấp, hội sở tư nhân, cùng đón thời khắc phồn vinh nhất trong một ngày.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Khiêm sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, đột nhiên cười nhẹ nói: “Tiểu bảo bối, danh hiệu hoàng hậu của em phải đổi chủ rồi.”
Người phụ nữ trong lòng ngẩng lên hé ra một khuôn mặt rung động lòng người, ái muội nhẹ vuốt ve huyết mạch ở giữa đầy sức lực của Đỗ Thiếu Khiêm, tươi cười kiều mị: “Hoàng hậu đổi chủ em không để ý, chính là không biết vị trí bên người Đỗ thiếu có phải cũng muốn đổi chủ hay chăng?”
Đỗ Thiếu Khiêm cười cười, vô cùng thân thiết dùng cằm cọ cọ lên trán của người phụ nữ: “Vẫn là em hiểu anh nhất.”
Sắc mặt cô nàng khẽ biến, nhưng vẫn sảng khoái từ trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm đứng lên, nhún vai, lúc này mới đem tầm mắt nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thoáng qua, cô ta thở dài, tự giễu nói: “Đàn ông a……”
Lâm Miểu Miểu đứng ở cửa đảo mắt bốn phía, ánh sáng mờ mịt, cùng với đủ loại cây cối hoa cỏ làm đồ trang trí để ngăn vách, khiến cho tầm mắt của cô bị ngăn cách mạnh mẽ. Cô rất nhanh đã đi về phía một nữ nhân viên phục vụ, thản nhiên hỏi thăm: “Tông Chính ở đâu?”
Nữ phục vụ ăn mặc hở hang hơi sửng sốt, rất nhanh liền khách khí trả lời: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng,”
Lâm Miểu Miểu đè xuống một tia bực bội trong lòng, lại lần nữa nhìn xung quanh bốn phía, Tông Chính ban đêm hầu như đều ở tại hội sở tư nhân “Hồng Tụ” hoặc quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”, thời gian của cô không nhiều, ngày mai còn có một cuộc thi, nhất định phải mau chóng giải quyết sự việc.
Đang lúc Lâm Miểu Miểu đau đầu, nữ phục vụ mang theo nụ cười đi về phía cô, “Tiểu thư, Đỗ thiếu mời cô qua đó uống ly rượu.”
Lâm Miểu Miểu trong lòng có phần không kiên nhẫn, nhưng cô lại thay đổi ngay ý nghĩ, đúng lúc có thể hỏi thăm đối phương một chút về Tông Chính, liền theo nữ phục vụ vào một góc ít người. Trong lúc Đỗ Thiếu Khiêm cho người đi mời Lâm Miểu Miểu, mấy người đàn ông ngồi vây quanh trong phòng có vách ngăn cũng đã thảo luận xong.
“Đỗ thiếu, anh không thể không có lương tâm như vậy, rõ ràng người ta mới theo anh hai tháng, anh đã thay lòng đổi dạ.”
Đỗ Thiếu Khiêm cười nhạo một tiếng, bộ dạng lười biếng nhấp một ngụm rượu, “Phụ nữ không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, thế nào? Sợ không chiếm đoạt được tôi? Ai có thể lấy đi tâm hồn thiếu nữ, mọi người đều dựa vào bản lĩnh.” Đỗ Thiếu Khiêm bỗng nhiên nhìn thoáng qua Tông Chính vẻ mặt lạnh nhạt, “Lão tử ta cũng bại bởi Tông Chính một lần……”
Tông Chính dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân thon dài vắt cùng một chỗ, hai cánh tay giang ra, tự nhiên buông xuống đặt ở hai bên sườn cơ thể, tư thế ngồi này tương đối nhàn nhã, lại mười phần bá đạo, một mình anh đã chiếm hết cả một chiếc sô pha dài.
Tông Chính nghe vậy, giữa đôi lông mày bỗng nhíu lại, không nhịn được nhìn vào mắt Đỗ Thiếu Khiêm: “Vô vị.”
Đỗ Thiếu Khiêm không thèm so đo cười cười, lo lắng Tông Chính gần đây tâm trạng u ám, liền không đi trêu đùa Tông Chính, chủ đề lại lần nữa quay lại trên người Lâm Miểu Miểu.
“Mọi người có cảm thấy cô ta giống như nữ đặc vụ trong quân đội hay không?” Đỗ Thiếu Khiêm vuốt cằm, đôi mắt nóng bỏng dị thường, phụ nữ của hắn nhiều như vậy, vẫn là lần đầu gặp được loại phụ nữ này.
Đỗ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn thấy chính là đôi chân thon dài thẳng tắp nóng bỏng lộ ra, cô nàng cao không đến 1m75, nhưng chân dài ít nhất phải 44 tấc(2), chỉ đôi chân kia thôi đã có thể khiến cho đàn ông nóng lòng muốn thử, càng không cần nói cô nàng còn có một khuôn mặt có thể xem là tuyệt mỹ, thần sắc trên mặt cực kỳ lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự tự tin mạnh mẽ, cho dù lộ cả một mảng da thịt lớn, cũng không cảm thấy một chút tình sắc nào, trái lại có một loại sắc thái cấm dục.
Cố Khải nhìn Lâm Miểu Miểu đang đi tới, bỗng nhiên cười nói với Đỗ Thiếu Khiêm: “Tôi dám đánh cược với cậu, cậu không theo đuổi được cô ấy.”
Đỗ Thiếu Khiêm hạ lông mày, cô gái này nhìn qua quả thực khó theo đuổi, nhưng Đỗ Thiếu Khiêm hắn là ai, quý công tử biệt hiệu truyền xa, đặc biệt mở một quán bar chỉ vì săn lùng cái đẹp, đáy mắt Đỗ Thiếu Khiêm hiện lên một tia hưng phấn, càng là cao không trèo tới, càng khiến người ta muốn chinh phục.
Phòng ngăn vách ở Mộ Sắc Sâm Lâm không có đóng kín, mỗi một tháng, đều sẽ có những khóm cây to không cùng chủng loại được vận chuyển đến, giống như bức bình phong ngăn cách những chỗ ngồi khác với chỗ ngồi của gian phòng bên cạnh, sau khi Lâm Miểu Miểu được dẫn đến, nữ phục vụ liền rời khỏi, cô đi vào trong góc cửa dùng nhánh cây bện lại, rất nhanh nhìn lướt qua cảnh tượng trong gian phòng, Đỗ Thiếu Khiêm mỉm cười chỉ về vị trí bên cạnh mình, “Qua đây ngồi.”
Lâm Miểu Miểu đứng tại chỗ, không trả lời, ánh mắt của cô dừng trên khuôn mặt bình tĩnh của Tông Chính, trong đầu nhanh chóng hiện lên tư liệu thám tử đưa cho cô.
Tông Chính, 22 tuổi, thái tử gia của Tông gia – hào môn thế gia tại thành phố Z, đối với phụ nữ cực kỳ chán ghét, ban đêm thường ở hội sở tư nhân “Hồng Tụ”, hoặc quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”.
“Anh là Tông Chính?”
Lúc Lâm Miểu Miểu đi vào, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào trên người cô, Tông Chính hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng anh chỉ là hai mắt nhìn lên liền thu tầm mắt về, dáng vẻ buồn chán nhìn chằm chằm vào dịch thể rượu màu hổ phách.
Tầm mắt của Cố Khải ở giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu, đảo một vòng, bỗng nhiên cười lên, chớp mắt vài cái với Đỗ Thiếu Khiêm. “Đỗ thiếu, cậu vừa rồi nói như thế nào nhỉ?”
Đỗ Thiếu Khiêm sắc mặt không thay đổi, “Gấp cái gì?”
Giữa hai đầu lông mày của Tông Chính hiện lên một tia không kiên nhẫn, không đáp lại lời của Lâm Miểu Miểu, mà đánh con mắt thờ ơ quan sát Lâm Miểu Miểu vài lần, nhìn Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn anh, không có chút lảng tránh, hai người nhìn nhau hơn mười giây, Tông Chính cười nhạo một tiếng, híp lại hai tròng mắt, tầm mắt như lưỡi dao càng ngày càng sắc bén, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Miểu Miểu.
Ước chừng qua hai phút, Lâm Miểu Miểu vẫn như cũ lẳng lặng nhìn về phía anh, không hề lảng tránh, không hề sợ sệt, không có ham muốn, thậm chí ngay cả phập phồng háo hức cũng không có, cái loại cảm giác này, tựa như thái sơn sụp đổ, cũng không có quan hệ với cô.
Có thể ở trước mặt Tông Chính chịu được áp bách, cùng ánh mắt xâm lược như vậy, vẫn như cũ duy trì vẻ thong dong bình tĩnh, không siểm nịnh, khiến Tông Chính đối với Lâm Miểu Miểu đột nhiên hứng thú hơn vài phần.
Khóe môi của anh nhếch lên, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, “Cô tìm tôi?”
“Anh là Tông Chính?” Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu trước sau như một bình tĩnh lạnh lùng. Cô chỉ nhìn thấy ảnh Tông Chính, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này. Trái lại anh ta so với ảnh chụp càng anh tuấn thêm mấy phần, nhất là cặp mắt phượng hẹp dài kia, lúc híp lại đuôi mắt giương lên, rất có vài phần câu dẫn hớp hồn người.
Tông Chính khẽ cười một tiếng, ngón tay trên ghế sô pha không để ý gõ nhẹ xuống, lạt mềm buộc chặt? Cố ý làm bộ không nhận ra anh? Tông Chính nhìn vào ánh mắt của Lâm Miểu Miểu có phần ý tứ sâu xa, sau hơn mười giây Tông Chính đáp lại một câu: “ Là tôi.”
Tông Chính tựa đầu về sau ngửa lên một chút, càng thảnh thơi dựa trên ghế sô pha, vẻ mặt biếng nhác, nhưng đôi mắt so với trước càng thêm thâm thúy, “Cô tên là gì?”
“Nina.”
Cố Khải huých vào cánh tay của Đỗ Thiếu Khiêm, “Cậu xem, đã không còn việc của cậu rồi.”
Nếu là người khác, Đỗ Thiếu Khiêm đã sớm hừ lạnh một tiếng, sau đó ra tay đoạt người, nhưng……, thứ nhất Tông Chính là anh em tốt của hắn, thứ hai Tông Chính gần đây có chút không vui, có lẽ đang cần một phụ nữ giải sầu, Đỗ Thiếu Khiêm cực kỳ không muốn mà nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tự giễu nói, “Ngay cả cái cây vạn tuế lâu năm cũng động lòng, tôi còn có thể có biện pháp gì đây?”
Lâm Miểu Miểu tiến lên trước hai bước, dừng ở trước mặt Tông chính, từ trên xuống dưới quan sát anh, trong lòng Tông Chính có chút không thoải mái, lấy thân phận địa vị của anh từ trước đến nay đều là cao cao tại thượng, trông xuống người khác, thế nhưng hôm nay lại bị một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng dùng ánh mắt thẩm vấn khiêu khích anh.
“Cô có chuyện gì?” Giọng nói của Tông chính mang theo một tia lãnh ý.
Lâm Miểu Miểu trầm mặc cân nhắc lời lẽ dự tính của bản thân, nếu muốn cô đánh bại người đàn ông trước mặt này, Lâm Miểu Miểu có thể rất nhẹ nhàng giải quyết vấn đề đó, nếu như muốn cô câu dẫn người đàn ông này, vậy thật là làm khó người mà, Lâm Miểu Miểu cân nhắc một hồi lâu, cũng không biết bản thân kế tiếp phải làm như thế nào, vùng giữa hai hàng lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, mắt lộ ra vẻ do dự.
Tầm mắt Tông Chính lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Miểu Miểu, ngữ khí của anh tuy rằng rất thờ ơ, nhưng ánh mắt lại mang theo khí thế dọa người, “Nếu có chuyện gì khó xử, cô có thể nói ra, có điều……” Lời nói của Tông Chính mang theo chút châm biếm, “Nhưng tôi cũng sẽ không giúp người miễn phí.”
Lâm Miểu Miểu cũng không cảm thấy bị nhục nhã, ngược lại bởi vì lời Tông Chính nói mà thở phào nhẹ nhõm.
Tông Chính chuẩn xác bắt được một tia buông lỏng hiện lên trên mặt Lâm Miểu Miểu, vẻ tươi cười càng phát ra sự ngạo mạn cùng ý tứ sâu xa.
Lâm Miểu Miểu tiến lên một bước, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Tông Chính, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhanh vang lên: “Tôi muốn cùng anh đặt phòng, anh muốn cái gì?”
Chú thích:
(1) 纸醉迷金: Dùng để mô tả sự xa hoa trong thành phố, thú vui nhục dục,ngợp trong vàng son,đắm chìm trong cảnh giàu sang, xa hoa trụy lạc.
(2) 吋: inch, thốn, tấc, 1 inch~ 3cm
Nếu làm một bảng xếp hạng quán bar đông đảo ở phố Kim Chung Hà, “Mộ Sắc Sâm Lâm” không hề bàn cãi đứng vị trí thứ nhất.
Sở dĩ “Mộ Sắc Sâm Lâm” nổi tiếng như vậy, không ngoài 3 nguyên nhân: Giá cả đắt đỏ đến không hề có đạo lý, ông chủ phía sau quán bar – Đỗ Thiếu Khiêm, cùng với danh hiệu hoàng hậu quán đêm. Ba nguyên nhân này tạo ra một kết quả: “Mộ Sắc Sâm Lâm” không thiếu chính là hai loại người, phụ nữ xinh đẹp cùng với những vị quý công tử có tiền có thế.
Đèn hoa mới lên, quán bar lớn nhỏ trên phố Kim Chung Hà, nhà hàng cao cấp, hội sở tư nhân, cùng đón thời khắc phồn vinh nhất trong một ngày.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Khiêm sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, đột nhiên cười nhẹ nói: “Tiểu bảo bối, danh hiệu hoàng hậu của em phải đổi chủ rồi.”
Người phụ nữ trong lòng ngẩng lên hé ra một khuôn mặt rung động lòng người, ái muội nhẹ vuốt ve huyết mạch ở giữa đầy sức lực của Đỗ Thiếu Khiêm, tươi cười kiều mị: “Hoàng hậu đổi chủ em không để ý, chính là không biết vị trí bên người Đỗ thiếu có phải cũng muốn đổi chủ hay chăng?”
Đỗ Thiếu Khiêm cười cười, vô cùng thân thiết dùng cằm cọ cọ lên trán của người phụ nữ: “Vẫn là em hiểu anh nhất.”
Sắc mặt cô nàng khẽ biến, nhưng vẫn sảng khoái từ trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm đứng lên, nhún vai, lúc này mới đem tầm mắt nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thoáng qua, cô ta thở dài, tự giễu nói: “Đàn ông a……”
Lâm Miểu Miểu đứng ở cửa đảo mắt bốn phía, ánh sáng mờ mịt, cùng với đủ loại cây cối hoa cỏ làm đồ trang trí để ngăn vách, khiến cho tầm mắt của cô bị ngăn cách mạnh mẽ. Cô rất nhanh đã đi về phía một nữ nhân viên phục vụ, thản nhiên hỏi thăm: “Tông Chính ở đâu?”
Nữ phục vụ ăn mặc hở hang hơi sửng sốt, rất nhanh liền khách khí trả lời: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng,”
Lâm Miểu Miểu đè xuống một tia bực bội trong lòng, lại lần nữa nhìn xung quanh bốn phía, Tông Chính ban đêm hầu như đều ở tại hội sở tư nhân “Hồng Tụ” hoặc quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”, thời gian của cô không nhiều, ngày mai còn có một cuộc thi, nhất định phải mau chóng giải quyết sự việc.
Đang lúc Lâm Miểu Miểu đau đầu, nữ phục vụ mang theo nụ cười đi về phía cô, “Tiểu thư, Đỗ thiếu mời cô qua đó uống ly rượu.”
Lâm Miểu Miểu trong lòng có phần không kiên nhẫn, nhưng cô lại thay đổi ngay ý nghĩ, đúng lúc có thể hỏi thăm đối phương một chút về Tông Chính, liền theo nữ phục vụ vào một góc ít người. Trong lúc Đỗ Thiếu Khiêm cho người đi mời Lâm Miểu Miểu, mấy người đàn ông ngồi vây quanh trong phòng có vách ngăn cũng đã thảo luận xong.
“Đỗ thiếu, anh không thể không có lương tâm như vậy, rõ ràng người ta mới theo anh hai tháng, anh đã thay lòng đổi dạ.”
Đỗ Thiếu Khiêm cười nhạo một tiếng, bộ dạng lười biếng nhấp một ngụm rượu, “Phụ nữ không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, thế nào? Sợ không chiếm đoạt được tôi? Ai có thể lấy đi tâm hồn thiếu nữ, mọi người đều dựa vào bản lĩnh.” Đỗ Thiếu Khiêm bỗng nhiên nhìn thoáng qua Tông Chính vẻ mặt lạnh nhạt, “Lão tử ta cũng bại bởi Tông Chính một lần……”
Tông Chính dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân thon dài vắt cùng một chỗ, hai cánh tay giang ra, tự nhiên buông xuống đặt ở hai bên sườn cơ thể, tư thế ngồi này tương đối nhàn nhã, lại mười phần bá đạo, một mình anh đã chiếm hết cả một chiếc sô pha dài.
Tông Chính nghe vậy, giữa đôi lông mày bỗng nhíu lại, không nhịn được nhìn vào mắt Đỗ Thiếu Khiêm: “Vô vị.”
Đỗ Thiếu Khiêm không thèm so đo cười cười, lo lắng Tông Chính gần đây tâm trạng u ám, liền không đi trêu đùa Tông Chính, chủ đề lại lần nữa quay lại trên người Lâm Miểu Miểu.
“Mọi người có cảm thấy cô ta giống như nữ đặc vụ trong quân đội hay không?” Đỗ Thiếu Khiêm vuốt cằm, đôi mắt nóng bỏng dị thường, phụ nữ của hắn nhiều như vậy, vẫn là lần đầu gặp được loại phụ nữ này.
Đỗ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn thấy chính là đôi chân thon dài thẳng tắp nóng bỏng lộ ra, cô nàng cao không đến 1m75, nhưng chân dài ít nhất phải 44 tấc(2), chỉ đôi chân kia thôi đã có thể khiến cho đàn ông nóng lòng muốn thử, càng không cần nói cô nàng còn có một khuôn mặt có thể xem là tuyệt mỹ, thần sắc trên mặt cực kỳ lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự tự tin mạnh mẽ, cho dù lộ cả một mảng da thịt lớn, cũng không cảm thấy một chút tình sắc nào, trái lại có một loại sắc thái cấm dục.
Cố Khải nhìn Lâm Miểu Miểu đang đi tới, bỗng nhiên cười nói với Đỗ Thiếu Khiêm: “Tôi dám đánh cược với cậu, cậu không theo đuổi được cô ấy.”
Đỗ Thiếu Khiêm hạ lông mày, cô gái này nhìn qua quả thực khó theo đuổi, nhưng Đỗ Thiếu Khiêm hắn là ai, quý công tử biệt hiệu truyền xa, đặc biệt mở một quán bar chỉ vì săn lùng cái đẹp, đáy mắt Đỗ Thiếu Khiêm hiện lên một tia hưng phấn, càng là cao không trèo tới, càng khiến người ta muốn chinh phục.
Phòng ngăn vách ở Mộ Sắc Sâm Lâm không có đóng kín, mỗi một tháng, đều sẽ có những khóm cây to không cùng chủng loại được vận chuyển đến, giống như bức bình phong ngăn cách những chỗ ngồi khác với chỗ ngồi của gian phòng bên cạnh, sau khi Lâm Miểu Miểu được dẫn đến, nữ phục vụ liền rời khỏi, cô đi vào trong góc cửa dùng nhánh cây bện lại, rất nhanh nhìn lướt qua cảnh tượng trong gian phòng, Đỗ Thiếu Khiêm mỉm cười chỉ về vị trí bên cạnh mình, “Qua đây ngồi.”
Lâm Miểu Miểu đứng tại chỗ, không trả lời, ánh mắt của cô dừng trên khuôn mặt bình tĩnh của Tông Chính, trong đầu nhanh chóng hiện lên tư liệu thám tử đưa cho cô.
Tông Chính, 22 tuổi, thái tử gia của Tông gia – hào môn thế gia tại thành phố Z, đối với phụ nữ cực kỳ chán ghét, ban đêm thường ở hội sở tư nhân “Hồng Tụ”, hoặc quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”.
“Anh là Tông Chính?”
Lúc Lâm Miểu Miểu đi vào, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào trên người cô, Tông Chính hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng anh chỉ là hai mắt nhìn lên liền thu tầm mắt về, dáng vẻ buồn chán nhìn chằm chằm vào dịch thể rượu màu hổ phách.
Tầm mắt của Cố Khải ở giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu, đảo một vòng, bỗng nhiên cười lên, chớp mắt vài cái với Đỗ Thiếu Khiêm. “Đỗ thiếu, cậu vừa rồi nói như thế nào nhỉ?”
Đỗ Thiếu Khiêm sắc mặt không thay đổi, “Gấp cái gì?”
Giữa hai đầu lông mày của Tông Chính hiện lên một tia không kiên nhẫn, không đáp lại lời của Lâm Miểu Miểu, mà đánh con mắt thờ ơ quan sát Lâm Miểu Miểu vài lần, nhìn Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn anh, không có chút lảng tránh, hai người nhìn nhau hơn mười giây, Tông Chính cười nhạo một tiếng, híp lại hai tròng mắt, tầm mắt như lưỡi dao càng ngày càng sắc bén, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Miểu Miểu.
Ước chừng qua hai phút, Lâm Miểu Miểu vẫn như cũ lẳng lặng nhìn về phía anh, không hề lảng tránh, không hề sợ sệt, không có ham muốn, thậm chí ngay cả phập phồng háo hức cũng không có, cái loại cảm giác này, tựa như thái sơn sụp đổ, cũng không có quan hệ với cô.
Có thể ở trước mặt Tông Chính chịu được áp bách, cùng ánh mắt xâm lược như vậy, vẫn như cũ duy trì vẻ thong dong bình tĩnh, không siểm nịnh, khiến Tông Chính đối với Lâm Miểu Miểu đột nhiên hứng thú hơn vài phần.
Khóe môi của anh nhếch lên, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, “Cô tìm tôi?”
“Anh là Tông Chính?” Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu trước sau như một bình tĩnh lạnh lùng. Cô chỉ nhìn thấy ảnh Tông Chính, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này. Trái lại anh ta so với ảnh chụp càng anh tuấn thêm mấy phần, nhất là cặp mắt phượng hẹp dài kia, lúc híp lại đuôi mắt giương lên, rất có vài phần câu dẫn hớp hồn người.
Tông Chính khẽ cười một tiếng, ngón tay trên ghế sô pha không để ý gõ nhẹ xuống, lạt mềm buộc chặt? Cố ý làm bộ không nhận ra anh? Tông Chính nhìn vào ánh mắt của Lâm Miểu Miểu có phần ý tứ sâu xa, sau hơn mười giây Tông Chính đáp lại một câu: “ Là tôi.”
Tông Chính tựa đầu về sau ngửa lên một chút, càng thảnh thơi dựa trên ghế sô pha, vẻ mặt biếng nhác, nhưng đôi mắt so với trước càng thêm thâm thúy, “Cô tên là gì?”
“Nina.”
Cố Khải huých vào cánh tay của Đỗ Thiếu Khiêm, “Cậu xem, đã không còn việc của cậu rồi.”
Nếu là người khác, Đỗ Thiếu Khiêm đã sớm hừ lạnh một tiếng, sau đó ra tay đoạt người, nhưng……, thứ nhất Tông Chính là anh em tốt của hắn, thứ hai Tông Chính gần đây có chút không vui, có lẽ đang cần một phụ nữ giải sầu, Đỗ Thiếu Khiêm cực kỳ không muốn mà nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tự giễu nói, “Ngay cả cái cây vạn tuế lâu năm cũng động lòng, tôi còn có thể có biện pháp gì đây?”
Lâm Miểu Miểu tiến lên trước hai bước, dừng ở trước mặt Tông chính, từ trên xuống dưới quan sát anh, trong lòng Tông Chính có chút không thoải mái, lấy thân phận địa vị của anh từ trước đến nay đều là cao cao tại thượng, trông xuống người khác, thế nhưng hôm nay lại bị một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng dùng ánh mắt thẩm vấn khiêu khích anh.
“Cô có chuyện gì?” Giọng nói của Tông chính mang theo một tia lãnh ý.
Lâm Miểu Miểu trầm mặc cân nhắc lời lẽ dự tính của bản thân, nếu muốn cô đánh bại người đàn ông trước mặt này, Lâm Miểu Miểu có thể rất nhẹ nhàng giải quyết vấn đề đó, nếu như muốn cô câu dẫn người đàn ông này, vậy thật là làm khó người mà, Lâm Miểu Miểu cân nhắc một hồi lâu, cũng không biết bản thân kế tiếp phải làm như thế nào, vùng giữa hai hàng lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, mắt lộ ra vẻ do dự.
Tầm mắt Tông Chính lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Miểu Miểu, ngữ khí của anh tuy rằng rất thờ ơ, nhưng ánh mắt lại mang theo khí thế dọa người, “Nếu có chuyện gì khó xử, cô có thể nói ra, có điều……” Lời nói của Tông Chính mang theo chút châm biếm, “Nhưng tôi cũng sẽ không giúp người miễn phí.”
Lâm Miểu Miểu cũng không cảm thấy bị nhục nhã, ngược lại bởi vì lời Tông Chính nói mà thở phào nhẹ nhõm.
Tông Chính chuẩn xác bắt được một tia buông lỏng hiện lên trên mặt Lâm Miểu Miểu, vẻ tươi cười càng phát ra sự ngạo mạn cùng ý tứ sâu xa.
Lâm Miểu Miểu tiến lên một bước, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Tông Chính, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhanh vang lên: “Tôi muốn cùng anh đặt phòng, anh muốn cái gì?”
Chú thích:
(1) 纸醉迷金: Dùng để mô tả sự xa hoa trong thành phố, thú vui nhục dục,ngợp trong vàng son,đắm chìm trong cảnh giàu sang, xa hoa trụy lạc.
(2) 吋: inch, thốn, tấc, 1 inch~ 3cm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.