Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 71: MUỐN NÓI DỐI CHO QUA CHUYỆN

Bạc Hãn Khinh Y Thấu

02/06/2015

"Ở đây anh cũng có biệt thự, ngày mai anh dạy em bơi!"

Lâm Miểu Miểu rất ngạc nhiên, Tông Chính liếc cô xem thường: "Rõ ràng không biết bơi, thế mà lại cho là mình có bản lĩnh, có thể lên trời xuống đất cơ đấy?"

Về đến nhà, Lâm Miểu Miểu đi tắm, mặc một bộ đồ ngủ vô cùng kín đáo, sau đó "yếu ớt" nằm trên giường, chuẩn bị tối nay nói dối cho qua chuyện.

Tông Chính mới vừa vén chăn ra, Lâm Miểu Miểu đã bày ra bộ mặt 'yếu ớt': "Em chóng mặt lắm, em ngủ trước đây!"

Anh sờ trán của Lâm Miểu Miểu, rồi lại sờ trán của mình, "Chẳng lẽ bị sốt rồi?"

Lâm Miểu Miểu tiếp tục giả vờ 'yếu ớt': "Em ngủ một giấc sẽ khỏe ngay thôi."

Tông Chính nhíu mày, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt yêu thương: "Em ngủ đi."

Lâm Miểu Miểu mím môi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mừng thầm mình sống rồi, ngày mai những dấu ngón tay kia chắc sẽ biến mất.

Thời gian còn sớm, chờ sau khi Lâm Miểu Miểu ngủ, Tông Chính lại sang thư phòng làm việc một lúc, cô đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bị anh làm tỉnh giấc, cô mơ màng mở mắt ra, trên khuôn mặt đẹp trai của anh tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Ngực của em làm sao thế này?"

Trong nháy mắt Lâm Miểu Miểu tỉnh hẳn, cô liếc nhìn ngực mình, áo ngủ đã bị Tông Chính cởi ra, bên ngực phải ngoài dấu hôn của Tông Chính còn có mấy dấu ngón tay màu hồng hồng.

Lâm Miểu Miểu im lặng, quyết định giả ngu, "Em cũng không biết nữa."

Tông Chính nhìn cô cười lạnh lùng, nắm cằm của cô hỏi: "Có phải lúc Lý Minh cứu em đã làm hay không?"

Lâm Miểu Miểu tiếp tục làm bộ, "Khi đó em sợ quá chẳng biết gì hết."

Tông Chính liên tục cười khiến cô dựng tóc gáy: "Giỏi thật, Lâm Miểu Miểu, em còn biết nói dối nữa cơ đấy? Còn biết làm bộ làm tịch cơ đấy? Anh cúi đầu xuống cắn một cái trên đỉnh vú của cô, mút mạnh hết sức, cô cau mày kêu lên, "Đau!"

Tông Chính mút cho đến khi quả anh đào đứng thẳng lên mới nhả ra, anh che môi mình lên trên dấu tay mút đến khi dấu tay bị dấu hôn che hết lại, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô đe doạ.

Lâm Miểu Miểu chột dạ: "Đây là chuyện ngoài ý muốn mà!"

Anh đưa tay vuốt má cô, véo một cái: "Lần này thì bỏ qua! Về sau cách xa hắn ta ra!"

Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình rất oan, dĩ nhiên chuyện này cũng không thể trách Lý Minh, lúc đó ai còn chú ý được những chuyện như vậy chứ. Cô nhắm mắt định ngủ tiếp, Tông Chính lại xoay người cô lại, bàn tay nóng rực đặt vào giữa hai đùi, ngón tay thon dài khéo léo tách cánh hoa, xoay vòng, Lâm Miểu Miểu hậm hực mở mắt.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu bị đánh thức, cô uể oải mở mắt ra, ngủ một đêm mà cả người vẫn không có sức, cô oán giận nghĩ, đêm qua nếu không vì quá mệt mỏi, cô có thể dễ dàng ngã vào trong bể bơi như vậy không? Chẳng những không có sức, mà cả người còn mệt rũ rượi.

Tông Chính chống cằm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của cô, gò má và đuôi mắt của cô hơi hồng hồng, vì vừa mới tỉnh ngủ, cho nên con ngươi đen láy ướt át, anh bị ánh mắt này của cô làm cho toàn thân nóng bừng, ngón tay không tự chủ vẽ theo bờ môi hồng của cô, "Mới sáng sớm em đã quyến rũ anh rồi."

Trong chốc lát Lâm Miểu Miểu tỉnh táo lại, biểu tình trên mặt vừa phiền vừa uất ức, cô cũng lười giải thích, cho dù có giải thích Tông Chính cũng có thể tìm ra vô số chứng cứ cô quyến rũ anh.



Cô nghiêm túc nhắc nhở Tông Chính, "Mau dậy thôi, ngày hôm nay chúng ta còn phải đi học bơi nữa!"

Lúc rời khỏi giường đã là hơn chín giờ, đến được biệt thự bên bờ biển cũng gần trưa, trong biệt thự thường ngày không có người ở, thế nhưng mỗi tuần đều có người phụ trách đến quét dọn hai lần, mọi đồ dùng trong nhà đều đầy đủ cả, Lâm Miểu Miểu xách thực phẩm chị Chu chuẩn bị vào trong phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa trưa.

Tông Chính thay quần bơi trên lầu, đứng ở trên đã nhìn thấy Lâm Miểu Miểu, cô mặc váy trắng, đeo một cái tạp dề hoa, mái tóc dài dùng dây thun buộc lại, đang chăm chú gọt vỏ khoai tây, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, cảnh tượng này giống hệt như cảnh thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ trong tranh.

Hai chân anh không chịu nghe lời đi tới, ôm Lâm Miểu Miểu từ phía sau, đầu anh tựa trên bả vai của cô, "Vợ ơi, buổi trưa ăn gì đấy?"

Hơi thở âm ấm phả vào bên tai cô, Lâm Miểu Miểu không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục gọt vỏ khoai tây, chuẩn bị nói một lượt các món ăn định làm.

Tông Chính giả vờ ngạc nhiên nói: "Món anh thích nhất sao không có?"

"Có mà!" Không nhìn thấy cô đang gọt khoai tây sao?

Tông Chính ôm cô thật chặt, liếm cổ cô, tay Lâm Miểu Miểu cũng ngừng lại, giọng điệu cười nhạo của anh vang lên bên tai, "Món ăn anh thích nhất là khoai tây hầm Lâm Miểu Miểu, lúc nào làm cho anh ăn đây?"

Lâm Miểu Miểu mắng thầm mấy câu, bình tĩnh tiếp tục gọt nốt khoai tây trong tay, Tông Chính thấy dáng vẻ này của cô, liền đưa tay mò vào trong váy cô, Lâm Miểu Miểu không nói gì mà bỏ dao gọt xuống: "Em còn phải nấu cơm."

Tông Chính gạt hết những thứ linh tinh lộn xộn trên bàn sang một bên, bế Lâm Miểu Miểu lên: "Anh muốn ăn khoai tây hầm Lâm Miểu Miểu cơ!"

Lâm Miểu Miểu nhíu mày, nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc tại sao cô lại rơi vào cảnh ngộ bị áp bức, bóc lột, bị ăn sạch sành sanh như ngày hôm nay cơ chứ? Đại khái là từ sau vụ ở khách sạn Hynix, cô cứ như vậy mặc anh muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ sau này cô sẽ không có tí địa vị nào ư?

Tông Chính chắc không nghĩ tới Lâm Miểu Miểu "Vâng lời răm rắp" nhiều ngày, lại đột nhiên phản kháng, người nào đó không để ý đã bị Lâm Miểu Miểu đẩy ra, Tông Chính đâu thể vì phản kháng của cô mà chịu thua, anh đưa tay chạm lên mặt cô.

Lâm Miểu Miểu lui về phía sau, híp mắt uy hiếp: "Anh đừng quấy em nữa!"

Tông Chính cười nhạt: "Hôm qua bị lưu manh sờ soạng, em còn muốn gạt anh! Chuyện này anh còn chưa tính sổ với em!"

"Cái này......" Khí thế của Lâm Miểu Miểu ngay tức khắc sụp xuống, nhưng chuyện này, không phải đêm qua đã trả nợ rồi sao?

"Chuyện hôm qua tính là chuyện em bị sàm sỡ, chuyện hôm nay tính là vấn đề thái độ của em! Đã như vậy em lại muốn nói dối anh!"

Lâm Miểu Miểu im lặng, Tông Chính thư thả vén váy của cô lên, cô nhẫn nhịn hai giây, nhìn chung quanh một lượt, không nhịn được mắng một câu: "Anh lưu manh."

Tông Chính không để ý cười: "Anh thừa nhận."

Một giờ sau, Tông Chính thỏa mãn đi ra bể bơi, Lâm Miểu Miểu hai gò má đỏ bừng, hai chân mềm nhũn tiếp tục gọt khoai tây.

Vì dây dưa với nhau, hơn một giờ hai người mới bắt đầu ăn bữa trưa, ăn cơm xong Tông Chính hào hứng bừng bừng kéo Lâm Miểu Miểu đi bơi, Lâm Miểu Miểu không nói gì mà nhìn chằm chằm mảnh áo trong tay, ghép chúng lại còn chưa bằng bàn tay cô, loại áo tắm này làm sao mà mặc, sao anh không dứt khoát mua mấy cái dây cho xong đi?

Lúc đi tiệc hồ bơi của Đỗ Thiếu Khiêm, anh chọn bộ áo tắm kín đáo nhất, buổi sáng cô lấy ra một bộ kín đáo khác định buổi chiều mặc, sau khi bị Tông Chính nhìn thấy, anh liền vứt nó sang một bên, chọn một bộ hở hang đưa cho cô, còn trịnh trọng chỉ cho cô, phải phân rõ trường hợp.



Tông Chính đã sớm nhảy xuống nước, bơi đi bơi lại một vòng, anh gọi Lâm Miểu Miểu vẫn còn ngây người trên bờ: "Ngơ ngác cái gì đấy, mau mau thay quần áo rồi xuống đi!"

Lâm Miểu Miểu không nhúc nhích, Tông Chính lên bờ, đi đến bên cô, vừa cởi chiếc váy trên người Lâm Miểu Miểu, vừa nhướng mày cười, "Lâm Miểu Miểu, có phải em rất thích anh cởi quần áo cho em không?"

Lâm Miểu Miểu nét mặt không thay đổi nhìn anh, sau khi Tông Chính lột sạch quần áo của cô, xem xét kĩ, đột nhiên cười giảo hoạt, anh nắm ngực của Lâm Miểu Miểu hỏi, "Ngày nào anh cũng xoa bóp có phải nó lớn hơn không?"

Lâm Miểu Miểu nghiêm mặt không nói lời nào, nhanh chóng mặc mấy mảnh vải lên người, dù sao có vẫn hơn không. Chắc vừa mới "ăn no", nên Tông Chính không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà sẽ nghiêm túc dạy bơi.

Hơn nửa giờ sau, Tông Chính nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu đạp phình phịch trong nước, tiếc nuối nghĩ, vợ có thần kinh vận động quá phát triển, học nhanh như vậy, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Lâm Miểu Miểu ở trong nước bơi chậm rì, Tông Chính từ xa bơi đến, lúc lướt qua cô, còn cố tình dùng chân đạp nước, làm nước bắn khắp mặt cô, Lâm Miểu Miểu thầm oán, cô bơi chậm, căn bản không đuổi kịp Tông Chính, Tông Chính cách cô vài mét còn ngoảnh lại nhìn cô cười, Lâm Miểu Miểu bơi bảy, tám phút, mới bơi đến được bên cạnh anh, phun ra hai chữ: "Vô vị!"

Tông Chính nhướng mày, đưa tay thổi nước bắn lên mặt cô, Lâm Miểu Miểu tránh sang bên cạnh, đang định đáp trả, anh đã duỗi chân nhanh lẹ như cá bơi đi mất, ở xa cô mấy mét còn quay lại cười với cô.

Lâm Miểu Miểu tức giận lau nước trên mặt, hổ không ra oai, coi cô là mèo bệnh chắc?

Cô lập tức bơi về phía Tông Chính, Tông Chính nằm ngửa trên mặt nước, dùng chân đạp nước, nước bắn tung tóe, Lâm Miểu Miểu bị nước bắn vào làm cho không mở mắt nổi, bên tai toàn là tiếng cười xấu xa, đắc ý của anh. Cô đuổi theo Tông Chính bảy, tám phút, Tông Chính trước sau vẫn nhàn nhã duy trì khoảng cách ba, bốn mét với cô.

Lâm Miểu Miểu bực mình lau nước trên mặt, người mới học bơi như cô, ở trong nước làm sao có thể đuổi kịp Tông Chính chứ? Cô tức giận trừng Tông Chính rồi quay đầu bơi về phía bờ, Tông Chính gọi tên cô, thấy Lâm Miểu Miểu phớt lờ, anh vội vàng đuổi theo.

Lâm Miểu Miểu lên bờ cầm khăn tắm lau nước trên đầu, trên mặt. Tông Chính cũng lên bờ, lấy tay chọc chọc vào mông Lâm Miểu Miểu, "Quỷ hẹp hòi, chỉ đùa em thôi mà!"

Lâm Miểu Miểu đẩy tay anh ra, nhếch khóe môi, trong nước không có cách bắt anh, trên bờ chẳng lẽ cô không có biện pháp chắc, cô làm như lơ đãng đứng lên, đi vòng thật nhanh ra phía sau Tông Chính, nhấc chân đạp mạnh một cái vào mông anh.

"Thùm—— "

Hai người vốn đứng bên bể bơi, Lâm Miểu Miểu đạp một cái, Tông Chính bất ngờ lao đầu xuống nước, Lâm Miểu Miểu cười hả hê nhìn mặt nước, thong dong lau nước trên người.

Qua mười mấy giây, Lâm Miểu Miểu thấy hơi lo lắng, mặt nước cực kỳ yên ả, Tông Chính sau khi bị cô đạp xuống nước, vẫn chưa nổi lên, Lâm Miểu Miểu đi đến bên cạnh bể nhìn xuống dưới, nước rất trong chỉ sâu 3 mét, Tông Chính mặt úp xuống không động đậy nằm dưới đáy, Lâm Miểu Miểu thử gọi Tông Chính, nhưng Tông Chính không có phản ứng gì.

Có lẽ Tông Chính cố tình hù dọa cô, nhưng ngộ nhỡ anh rơi xuống nước đụng đầu vào đâu thì sao? Cô vừa nghĩ đến khả năng thứ hai liền hoảng hốt, cô hít một hơi thật sâu nhảy vào trong nước, bơi đến chỗ Tông Chính, tay vừa mới chạm vào lưng của Tông Chính, còn chưa lật anh lại, một lực mạnh bất thình lình lôi cánh tay của Lâm Miểu Miểu xuống, Tông Chính ngẩng đầu, hai tay khóa chặt thắt lưng của cô, ấn Lâm Miểu Miểu xuống đáy bể, Lâm Miểu Miểu hoảng hốt, mở miệng kêu lại bị uống một ngụm nước, sau đó Tông Chính giữ khuôn mặt của cô hôn lên.

Tông Chính vừa hôn cô vừa bơi lên, đợi khi nổi lên khỏi mặt nước, Lâm Miểu Miểu tức giận đẩy Tông Chính ra, hít lấy hít để không khí trong lành.

Trong lòng cô khỏi phải nói bực thế nào, cứ thế mà bị Tông Chính đùa bỡn.

Tâm trạng anh đương nhiên rất tốt, cười cực kỳ sáng lạn, anh giang tay ôm cô, trong con ngươi vừa sáng vừa chan chứa tình cảm ấm áp. Lâm Miểu Miểu đang muốn mắng một câu vô vị hoặc là đồ vô lại, nhưng vừa định mở miệng lại bị kéo vào trong nước lần nữa, Tông Chính lại hôn cô.

Chìm vào trong nước, lực cản trong nước và cảm giác không trọng lượng khiến cô không thể làm được gì, hoàn cảnh không quen, cô cũng sẽ không vùng vẫy để tránh dẫn tới chuyện ngoài ý muốn, cô tức giận nhìn Tông Chính, Tông Chính nháy mắt với cô, trong mắt phượng của anh đều là ý cười.

Tông Chính hôn một lúc mới ôm cô nổi lên, cô tựa vào ngực anh há miệng hít không khí, còn chưa trở lại bình thường, Tông Chính lại ấn vai cô, kéo cô xuống nước tiếp.

Làm đi làm lại 3 lần, khi nổi lên mặt nước lần nữa, Lâm Miểu Miểu yếu ớt ôm cổ Tông Chính, cả người như mắc trên người anh, anh đưa tay gạt tóc ướt dính trên mặt cô, cười đến mức rung cả lồng ngực, Lâm Miểu Miểu thở bình thường, liền há miệng cắn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook