Chương 35: Phải bình tĩnh lại!
Bạc Hãn Khinh Y Thấu
02/06/2015
Buổi tối, khi Lâm Miểu Miểu đi tắm, phát hiện mấy vết ngón tay hồng hồng trên ngực, tắm xong cô đi ra, Tông Chính mặc áo choàng tắm, nằm nghiêng trên giường, vì dây lưng lỏng lẻo, để lộ khuôn ngực màu lúa mạch, Lâm Miểu Miểu cúi đầu nhìn ngực mình, lại liếc mắt nhìn cơ ngực của anh, mặt không chút thay đổi đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên ngực anh, cào mạnh hai cái, thấy da anh đỏ lên, cô mới vừa lòng.
Cô vừa muốn rút tay về, tay đã bị Tông Chính ấn chặt vào ngực mình, anh chống tay dậy, đang định kéo cô lên giường, thì bụng dưới đã bị đầu gối của Lâm Miểu Miểu thúc vào.
Tông Chính hơi nhíu mày, nắm cái tay đang giãy giụa không buông: "Sờ xong muốn đi luôn?"
Lâm Miểu Miểu nghiêm túc trả lời: "Tôi không sờ, tôi chỉ đáp trả anh! Anh làm ngực tôi đỏ hết cả......."
"Thật sao? Để tôi xem."
Lâm Miểu Miểu không có tâm tình đẩy cái tay đang mò đến của anh, Tông Chính ngồi dậy nghiêm chỉnh, chỉ vào ngực mình nói: "Nói phải đưa bằng chứng, tôi không để bị em lừa, em nói mình bị tôi bóp đỏ, tôi không nhìn thấy......"
Lâm Miểu Miểu liếc anh, vẻ rõ là xem thường, cô rút tay mình lại, vòng đến bên kia giường, vừa ngồi lên giường, Tông Chính đã ôm thắt lưng cô từ phía sau, tiếp đó thân thể anh dán chặt vào, môi chạm lên vành tai cô.
Lâm Miểu Miểu thở dài, cô rất ít khi có hành động thất bại kiểu này, nhưng Tông Chính hoàn toàn có thể khiến cô cảm thấy thất bại. Tông Chính là người thế nào? Nếu như là mấy ngày trước, cô sẽ dùng mấy từ mấu chốt để hình dung: Tính khí xấu, ngang ngược, bụng dạ hẹp hòi......
Bây giờ cô chỉ muốn dán lên mặt anh ta một mảnh giấy: Lưu manh......
Chỉ cần lúc hai người ở một mình, anh lúc nào cũng không hết nghĩ mọi cách, thì dùng mọi thủ đoạn, không nghe không thấy không bỏ qua muốn đem cô ăn sạch sành sanh, ôm hôn cô không để ý, tần suất cao cô cũng rất thích, thế nhưng......, Tông Chính còn có một điểm khiến cô vô cùng đau đầu: Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Buổi chiều ở trên lưng ngựa, cô chủ động đáp lại nụ hôn của anh, anh đã đè cô ngay trên lưng ngựa, gần như kéo tuột áo ngực của cô, thiếu chút nữa hai người ngã khỏi lưng ngựa......
Hai năm trước và trước khi kết hôn, Lâm Miểu Miểu điều tra Tông Chính hai lần, tình sử của anh chỉ có ba đoạn, nhân vật chính theo thứ tự là Trương Vi, Lâm Tư, Đỗ Thiếu Khiêm, tổng cộng chiếm một trang giấy, trong đó nội dung liên quan tới Đỗ Thiếu Khiêm còn chiếm hai phần ba......
Lâm Miểu Miểu giải cứu lỗ tai của mình khỏi đôi môi của anh, chui vào trong chăn, ánh mắt bất đắc dĩ: "Anh có thể đừng như vậy được không..." Cô dừng lại mấy giây, nỗ lực tìm một từ ngữ chính xác để hình dung, "...... Dễ hưng phấn."
Sắc mặt của Tông Chính bỗng chốc trầm xuống, Lâm Miểu Miểu lại bổ sung một câu, "Tôi muốn thân mật với anh, nhưng không muốn có bất kỳ hành vi tình dục nào......"
Tông Chính nghe được nửa câu đầu sắc mặt vừa mới bắt đầu chuyển biến tốt, vừa nghe tiếp nửa câu sau, sắc mặt lại u ám, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn căng mọng của cô, cuồng nhiệt hôn xuống, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, mặc cho anh giày vò cánh môi mình, bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế, cô vừa nằm xuống, anh đã xoay người đè lên trên người cô, đưa vật cứng rắn nóng bỏng chen vào giữa hai chân cô.
Lâm Miểu Miểu: "......" Mới vừa rồi rõ ràng từ chối rồi, anh lại như thế này. Cô đẩy anh ra, bị anh hôn kịch liệt như vậy, giọng nói của cô mềm mại đến chính cô cũng không phát hiện, chỉ hơi nhỏ nhẹ, đã ngọt như kẹo đường vậy.
"Tông Chính, tôi không thoải mái, ngủ đi được không?"
Tông Chính liếc nhìn cô: "Em tính mỗi tối đều nói một câu y như đúc để đẩy tôi đi?" Đuổi anh đi dễ thế sao? Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, đưa ra điều kiện của mình: "Em hôn tôi một cái, thì sẽ đi ngủ."
Lâm Miểu Miểu chăm chú nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn âm trầm như trước, cô nghển cổ, vừa muốn hôn môi anh, bất thình lình anh ôm cô lăn một vòng, hai người đảo ngược vị trí, đèn phòng ngủ không sáng lắm, anh nằm thẳng trên giường, trên mặt nửa sáng nửa tối, con ngươi đen vừa sâu vừa sáng, tựa như thứ ánh sáng mịt mù, sống mũi anh rất cao, đường nét khuôn mặt như được cắt gọt, dưới ánh đèn mờ tối, thêm vẻ khôi ngô tuấn tú dịu dàng lại bức bách.
Đai áo choàng tắm tuột ra từ lâu, khuôn ngực trần của anh bày ra trước mặt cô, làn da lúa mạch dưới lòng bàn tay cô, vô cùng nóng, đầy cảm xúc.
Lâm Miểu Miểu ấn môi mình lên môi anh, dù cho không có yêu cầu của anh, cô cũng muốn hôn anh.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Tông Chính đang thắt cà vạt, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu bộ dạng lười biếng đứng ở cửa sổ sát đất phòng khách, đi tới, nhét cà vạt thắt được một nửa vào trong tay cô.
Chuyện nhỏ râu ria này, Lâm Miểu Miểu cũng không để ý, cô nhìn anh, nhón đầu ngón chân thắt vào cho anh, sau khi thắt xong, cô chỉnh lại chiều dài, vừa ngẩng lên, đã bị anh hôn, nụ hôn ngắn ngủi, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô ngồi một bên nhìn anh mặc áo vét, dáng người chuẩn bọc trong bộ tây trang thủ công màu sẫm, cổ áo cài một cái kim bằng đá quý, đẹp như một lưỡi dao sắc bén, anh giơ cánh tay lên, cài cúc áo hột xoàn và cây kim trang trí, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cô, ý bảo cô cài giúp anh.
Hình như Tông Chính rất thích sai bảo cô, nhất là sai cô phục vụ anh ta, từ sau khi chị Chu trở lại, cô không cần mua đồ ăn dọn dẹp vệ sinh nấu cơm giặt giũ, phạm vi Tông Chính sai khiến nhanh chóng biến mất, chỉ khi bôi thuốc còn có thể sai cô, bây giờ hình như anh ta lại tìm ra được việc làm mới.
Tâm trạng anh hôm nay dường như rất tốt, chờ sau khi cô ngoan ngoãn giúp anh cài xong cúc tay áo, anh liền cúi đầu hôn một cái nữa lên môi cô, tiếp đó kéo tay cô đi ra cửa, Lâm Miểu Miểu rất ngạc nhiên: "Đi đâu?"
"Theo tôi đi làm."
Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn chằm chằm vào sau gáy anh nói: "Mẹ anh bảo tôi sáng đến Thiên Hà Viên."
"......Ờ."
Chờ sau khi anh đi, Lâm Miểu Miểu quay vào phòng khách, tay bất giác xoa nhẹ lên môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Trở về phòng dọn dẹp sạch sẽ, cô đi đến Trường Nguyệt Loan, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lý Trân và Khưu Thục Thanh ngồi trên ghế sô pha, trông thấy cô, Khưu Thục Thanh cười híp mắt vẫy tay với cô.
"Tuy rằng con ở nước Y 10 năm, nhưng dẫu sao Z thị mới là nhà con, về sau con có dự định gì không?"
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ngưng lại, cô thật sự không có nghĩ tới chuyện sau này, kế hoạch trước đây là sau khi kết hôn ở lại khoảng hai tháng, rồi quay lại nước Y, cho đến khi hết một năm, nhưng giờ......
Cô im lặng hai giây rồi trả lời: "Thuận theo tự nhiên thôi ạ."
Quan niệm sống của cô là thuận theo tự nhiên, lúc tám tuổi sau khi được Phác Hoằng Hi mang về đạo quán, cô thuận theo tự nhiên học Taekwondo, hơn mười năm sau đó vẫn giữ thái độ như vậy, thuận theo tự nhiên, không hăng hái tiến sâu, cũng sẽ không giận trời trách người.
"Vậy con còn thi đấu không?" Khưu Thục Thanh vốn định nói gần nói xa một chút, nhưng trước giờ bà không thích quanh co lòng vòng, Lâm Miểu Miểu cũng không phải người quanh co, cô thẳng thắn nói ra.
"Hẳn sẽ không đấu nữa ạ." Cô chẳng phải người tích cực, sau khi giành được giải quán quân, cũng thấy dễ ăn nói với Phác Hoằngng Hi, hơn một năm nay cô gần như ở trong giai đoạn nửa giải nghệ, tuy rằng vẫn làm huấn luyện viên ở đạo quán như trước, nhưng không hề tham gia thêm bất kỳ trận đấu nào, hầu hết thời gian đều dành cho việc chụp hình.
Khưu Thục Thanh lấy được đáp án vừa ý, hiển nhiên thấy Lâm Miểu Miểu càng thuận mắt, sau khi Lâm gia đề cập đến chuyện hôn nhân, Tông gia từ trên xuống dưới cũng không để tâm lắm, Khưu Thục Thanh ép Tông Chính đi gặp đối phương, cũng chỉ muốn dùng cách này ép Tông Chính kết hôn sớm, nhưng khi Tông Chính nói muốn kết hôn với Lâm Miểu Miểu, Tông gia lại ngập ngừng.
Nếu như nói ngay từ đầu Tông gia không hài lòng lắm về thân phận của Lâm Miểu Miểu, thì sau khi gặp Lâm Miểu Miểu vài lần, sự không vừa lòng này cũng tiêu tán gần một nửa, sau đó biết được thành tựu cô giành được, lại tiêu tán hơn nửa nữa. Trong mắt Khưu Thục Thanh, tiền bạc danh lợi gia thế chưa bao giờ là tiêu chuẩn đánh giá một người, bà chỉ thật sự xem trọng phong thái và sự kiêu hãnh của đối phương, bất kể đi đến đâu, bất kể làm bất cứ công việc gì, chỉ cần không thẹn với lòng, độ lượng, thản nhiên.
Lúc gần 11 giờ, Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Tông Chính, bảo cô đưa cơm trưa.
"Đưa cơm hả......" Cô vẫn muốn tiếp tục nghe Khưu Thục Thanh kể những chuyện thú vị trong chiến tranh ngày trước, đang nghĩ nên từ chối thế nào, thì từ trong giọng nói của cô, Tông Chính đã đoán ra, thanh âm của anh ngay tức khắc lạnh băng, "Em muốn bỏ đói tôi à?"
Lâm Miểu Miểu không nói, cô không đưa cơm thì anh ta có thể chết đói được sao? Hồng Quế Nhai nằm ở trung tâm thành phố, ở đó nhà hàng tư nhân, hội sở cao cấp nhiều không kể xiết, tự anh ta kén ăn còn trách cô.
Khưu Thục Thanh ngồi ở một bên hỏi: "A Chính gọi tới à?"
Lâm Miểu Miểu gật đầu, Khưu Thục Thanh phất phất tay, bảo quản gia chuẩn bị cơm cho Lâm Miểu Miểu trước, mới ngoảnh lại nói với cô, "Tiểu tử thúi này rất kén ăn, con nhà người khác thì không thích ăn cà rốt, tỏi......., nó thì ngược lại, trực tiếp chọn người nấu cơm."
Vì vậy Lâm Miểu Miểu ăn trưa trước, dưới ánh mắt tươi cười của Khưu Thục Thanh, đi đưa bữa trưa tình yêu cho Tông Chính, cô yên lặng nhìn hộp cơm, hình trái tim màu đỏ, ở giữa còn có trái tim nhỏ, bày tỏ tình yêu.
Thứ hai luôn là thời gian bận rộn nhất, cả Hồng Quế Nhai đều nhốn nháo, hơn 12 giờ Lâm Miểu Miểu đã đến tháp đồng hồ, Tông Chính còn đang giải quyết nốt văn kiện quan trọng trong tay, thấy cô tới, ngước mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Bây giờ Lâm Miểu Miểu ít nhiều cũng có thể đoán ra một ít tâm tư của Tông Chính, chắc là vì lúc trước cô không tình nguyện đưa cơm, nên mới cau có với cô, trưa nay ở Thiên Hà Viên, mặc dù Lâm Miểu Miểu chưa nói được mấy câu, nhưng tâm trạng lại rất tốt, liền chủ động chào hỏi anh một tiếng: "Ăn cơm nhé?"
Tông Chính ngẩng đầu liếc nhìn cô, "ừ" một tiếng. Cô đặt hộp cơm lên bàn, nhấc thức ăn ra, Tông Chính dọn dẹp mặt bàn, đi tới.
Lâm Miểu Miểu ngồi bên cạnh nhìn anh ăn, Tông Chính quét mắt nhìn cô: "Ăn rồi à?"
Lâm Miểu Miểu gật đầu, tiếp tục nhìn anh ăn cơm, theo động tác chiếc cúc hột xoàn giữa cổ tay lóe sáng, cô buồn bực nghĩ, khi anh mặc âu phục đều đeo, nhưng trước đây cô lại không hề phát hiện ra, ánh mắt của cô di chuyển từ trên khuôn mặt của anh tới yết hầu đang chuyển động, rồi đến toàn thân anh, cô thầm nghĩ, rõ ràng anh rất đẹp trai, vì sao trước kia không nhận ra nhỉ.
"Đang nghĩ gì thế?" Anh bỏ chén đũa xuống, thanh âm hơi trầm.
Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu lên, ung dung bình tĩnh trả lời: "Đang nghĩ đến anh."
Tông Chính cả người lạnh lùng dường như trong khoảnh khắc nhu hòa hẳn đi, anh ngước mắt nhìn Lâm Miểu Miểu bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Vậy......, nghĩ gì đến tôi?"
"Không nghĩ gì cả."
Tông Chính nhịn vài giây, nói: "Lâm Miểu Miểu, tâm tư của em thật phức tạp! Không có nhiều tâm cơ thì cũng đừng học người ta quanh co lòng vòng! Có gì nói thẳng!"
Lâm Miểu Miểu hờ hững nhìn anh, trong lòng lại suy nghĩ xem có phải gần đây hoóc-môn tiết ra quá nhiều, vừa rồi cô gần như là theo bản năng không muốn để Tông Chính biết, cô cảm thấy anh rất đẹp trai, rất hấp dẫn, mà cô bị hấp dẫn rồi.
Thế này hình như có một chút ngượng ngùng?
Phải bình tĩnh lại!
Tông Chính nói mấy câu, thấy Lâm Miểu Miểu im lặng không lên tiếng, lại bắt đầu tự mình suy đoán, anh sờ cằm hỏi: "Có phải em cảm thấy tôi vô cùng đẹp trai? Đặc biệt muốn cùng tôi phát triển thêm một bước?"
Ánh mắt Lâm Miểu Miểu lướt qua, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Anh nghĩ nhiều rồi!"
Lúc ngủ trưa, Lâm Miểu Miểu cảm thấy rất rầu rỉ, cô muốn được Tông Chính ôm nhưng lại ghét anh quấy rối, vì sao anh không thể thuần khiết một chút chứ? Đến giờ làm việc, Lâm Miểu Miểu rời giường rửa mặt chải đầu, dùng đá đắp lên đôi môi sưng đỏ, chuẩn bị rời đi.
Tông Chính ngồi trên ghế sô pha phòng nghỉ, vẻ mặt hơi lạnh lùng: "Cách xa mấy tên đàn ông khốn kiếp kia ra!" Với tính cách của anh, tất nhiên không muốn để Lâm Miểu Miểu đi đến câu lạc bộ Tuyết Vực, nhưng vì cuối tuần hai ngày liên tiếp Lâm Miểu Miểu xin nghỉ không đi, cô vô cùng kiên trì, anh cũng có một đống việc phải làm, buổi chiều còn có hai cuộc họp theo thường lệ, không thể đi giám sát, khiến tâm trạng anh rất tệ, nhất là nghĩ đến người nào đó muốn đào góc tường nhà anh.
"Có nghe thấy không?"
Lâm Miểu Miểu nhìn anh, trước mặt anh nghiêm túc nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy." Tông Chính liếc nhìn cô, vẻ mặt hòa hoãn hơn, đứng dậy dùng sức cắn một ngụm lên môi cô, cô nhìn vẻ mặt trầm lắng của anh, biết rõ anh tức giận thật ra là cố tình gây sự, nhưng cô không muốn anh tức giận, cô nhón mũi chân hôn lại anh.
Sau đó......
Lâm Miểu Miểu thiếu chút nữa đi làm trễ.
Cuộc họp thường lệ vào buổi chiều, giám đốc bộ phận tiêu thụ nghiệp vụ điện tử nắm cổ phần Tông thị trong tay, bất chấp khó khăn, nộp bản báo cáo tháng ba lên, nơm nớp lo sợ chờ bị Tông Chính mắng cho một trận té tát, vậy mà Tông Chính chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, bất ngờ không nổi giận.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ vẻ mặt hoảng hốt lau mồ hôi trán, đột nhiên nhớ tới lời đồn trong công ty.
Nhân viên kỳ cựu trong công ty lén lút bàn tán sôi nổi, hai năm qua Tông Chính nắm quyền điều hành tập đoàn, tính cách cũng khó chịu hơn, có lẽ vì bên cạnh không có phụ nữ, dục vọng không thỏa mãn, đương nhiên bên ngoài cũng không ít tin đồn về giới tính của Tông Chính......
Trước đây nữ nhân viên trong tháp đồng hồ còn có ý nghĩa muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng, nhưng sau khi hai mươi mấy nữ nhân viên tâm tư không thuần khiết liên tục bị Tông Chính đuổi đi, tất cả nữ nhân viên trong tháp đồng hồ mới an phận, tìm công việc không dễ dàng, đặc biệt là làm việc ở tháp đồng hồ.
Mà mấy ngày nay bất thình lình xuất hiện một vị Lâm tiểu thư, còn mấy ngày liền đưa cơm cho Tông Chính, tùy ý ra vào phòng làm việc của Tông Chính, nhân viên công ti có nghe phong phanh tin tức cuộc hôn nhân lần thứ hai giữa hai nhà Tông Lâm, cũng suy đoán về thân phận của Lâm Miểu Miểu.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người ôm tâm tình xem trò vui nhìn vị Lâm tiểu thư này, mấy năm gần đây Tông Chính đối với những người phụ nữ tự động dâng tới cửa thế nào, mọi người trong lòng hiểu rõ, nhưng mấy ngày trôi qua, nhân viên làm việc ở tầng 50, đã phát hiện điểm khác, Tông Chính đối xử với vị Lâm tiểu thư này, dường như có gì đó không giống?
Đi làm hầu như đều cùng vị Lâm tiểu thư tay trong tay......
Sau mấy tiếng đồng hồ lại nổi giận đùng đùng kéo vị Lâm tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh về phòng làm việc......
Tâm tình xem trò vui của mọi người lập tức đổi theo chiều gió, có điều là mấy ngày nay tính tình của sếp Tông lúc tốt lúc xấu, thay đổi thất thường, mọi người cũng không nắm rõ hai người này rốt cuộc nằm trong tình huống nào, hiện tại xem ra, đang phát triển theo chiều hướng tốt thì phải?
Tông Chính họp xong, nhìn thời gian vẫn chưa tới bốn giờ, muốn đi câu lạc bộ Tuyết Vực dạo một vòng, nhân tiện đón Lâm Miểu Miểu tan làm.
Nhân viên tầng 50 đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tông Chính rời đi, một nữ nhân viên dụi dụi mắt hỏi người bên cạnh: "Tôi nhìn lầm rồi phải không, hình như sếp Tông đi...... "
Một nữ nhân viên khác bình tĩnh trả lời chắc chắn: "Cậu không nhìn lầm!"
Bên cạnh một người đàn ông đeo mắt kính ló đầu ra, hạ thấp giọng nói: "Lúc cuộc họp buổi chiều kết thúc, tôi nghe thấy sếp Tông đang hát ngân nga! ! Tôi nghẹn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nói ra được!" Sau khi nói xong, người đàn ông đeo kính thở một hơi nhẹ nhõm.
Mọi người: "......"
Giang Trạch dùng cặp văn kiện gõ gõ xuống bàn làm việc, mọi người lập tức ai về vị trí người nấy, một nữ nhân viên lúc rót lúc nước, cố tình đi ngang qua trước mặt Giang Trạch, nhỏ giọng lại gần, bát quái hỏi: "Anh Giang, có tin tức bên trong không......"
"Đi đi đi......" Sau khi Giang Trạch đuổi người, tâm trạng có chút ưu thương, lần trước anh đi Thiên Hà Viên đưa đồ cho Tông Chính, đại khái đã đoán được thân phận của Lâm Miểu Miểu, ngu ngốc đúng là ngu ngốc, nhưng vấn đề là, nếu anh dám bén mảng đến gần......, chắc là chán sống.
Khi Tông Chính đến câu lạc bộ Tuyết Vực, đợi hai ba phút, Lâm Miểu Miểu vừa tan lớp, cô từ trong phòng huấn luyện đi ra, mắt nhìn thẳng đi thẳng đến phòng thay đồ, Tông Chính đang muốn gọi cô lại, ánh mắt vừa chuyển, đã rơi vào trên người Lý Minh từ phòng huấn luyện đi ra, Tông Chính từ khu nghỉ ngơi đứng lên.
Thân hình của anh vốn rất cao, ở câu lạc bộ thể hình lại mặc tây trang thủ công màu sẫm, hiển nhiên làm người khác chú ý, ít nhất tầm mắt của Lý Minh đã nhìn sang.
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau, dường như muốn bắn ra tia lửa khi vung đao múa kiếm, ngay cả luồng khí trong không khí bắt đầu khởi động cũng ngưng lại, Tông Chính nhếch môi cười, từ khu nghỉ ngơi bước ra, anh đi tới trước mặt Lý Minh, không hề dừng lại, lướt qua Lý Minh thản nhiên đi về phía phòng thay quần áo, nhưng sự ngạo mạn, bá đạo ẩn sâu trong xương cốt anh lại thông qua cử chỉ ánh mắt của anh biểu lộ ra ngoài.
Hai người đều không lên tiếng, giao chiến bằng ánh mắt chuyển thành đọ khí thế. Lý Minh vẫn duy trì sự ôn hoà trước sau như một, chỉ có ở sâu trong con ngươi thoáng qua một tia lạnh lùng.
Tông Chính ở bên ngoài phòng thay đồ dành riêng cho Lâm Miểu Miểu chờ cô, chỉ lát sau đã có mấy người mặc trang phục Taekwondo chạy tới, thấy được vẫn là thiếu niên chưa trưởng thành, người dẫn đầu còn ôm một bó hoa hồng đỏ, mấy cậu bé đã trông thấy anh từ lâu, đang xì xào bàn tán, Tông Chính ánh mắt lạnh lùng ngang tàn quét tới, ánh mắt hung hăng của anh quét tới lập tức khiến mấy cậu bé im bặt không dám lên tiếng.
Thay xong quần áo Lâm Miểu Miểu vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tông Chính, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, Tông Chính đi về phía cô, cánh tay đưa ngang ôm lấy thắt lưng của cô, coi bên cạnh như không có người nói: "Đi thôi."
Lâm Miểu Miểu liếc nhìn cánh tay ngang hông, lại quét mắt nhìn mấy học viên đang nhìn cô mong đợi, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt hơi nóng.
"Hạo Tử, sợ cái gì, nếu không lên, huấn luyện viên sẽ bị người khác cướp mất."
"Yên tâm, ở trước mặt huấn luyện viên khẳng định anh ta không dám đánh cậu!"
Thiếu niên đang cầm hoa, chống lại ánh mắt lạnh thấu xương cùng nụ cười âm u của Tông Chính, bất chấp khó khăn tiến lên mấy bước: "Huấn...... huấn luyện viên, có thể mời......cô, ăn cơm tối được không?"
Hạo Tử nói hết lời, mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Miểu Miểu, kết quả vừa nhìn, trước mặt cậu đâu còn Lâm Miểu Miểu, chỉ có một người đàn ông khí thế đè ép, không khỏi sợ hãi lui về sau một bước, lúc này cậu mới phát hiện cả người Lâm Miểu Miểu đều bị người đàn ông trước mặt che chắn sau lưng.
Được người khác che chắn sau lưng......
Lâm Miểu Miểu cảm thấy cảm giác này rất lạ, tuy rằng động cơ của Tông Chính tuyệt đối không phải đang bảo vệ cô, nhưng trong tầm mắt đập vào bờ vai rộng của anh, cô lại có cảm giác thật ấm áp.
"Huấn luyện viên......" Hạo Tử cảnh giác nhìn Tông Chính, thò cái cổ nhìn về phía sau lưng Tông Chính.
Tông Chính hơi nghiêng người che Lâm Miểu Miểu càng kín hơn, nở nụ cười lạnh lùng, anh thật sự cũng không định so đo với mấy cậu thiếu niên choai choai này, từ phía khác kéo Lâm Miểu Miểu ra ngoài: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi."
Lâm Miểu Miểu không nói lời từ chối, nhưng ý từ chối lại biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
"Em nhất định muốn làm một huấn luyện viên hư hỏng, để nhiều người nhìn em sao?"
Huấn luyện viên hư hỏng? Để nhiều người nhìn cô?
Cơn giận của Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính khơi lên, cô không dùng ngôn ngữ phản bác lại, chỉ lẳng lặng nhìn về phía anh, cả người lạnh lùng.
Mặc dù cô không giống Phác Hoằng Hi, cả đời đều cống hiến cho Taekwondo, nhưng luyện tập mười mấy năm, Taekwondo đã hòa thành máu chảy trong xương tủy cô, không thể dễ dàng tha thứ cho việc Tông Chính chê bai như vậy, câu nói thứ nhất hạ thấp nghề nghiệp của cô, câu nói thứ hai hạ thấp nhân phẩm của cô.
Ngày đó Lý Trân đưa cô đi phòng triển lãm Mễ Lan, lúc cô đi vào nhà vệ sinh, vô tình nghe được hai người phụ nữ đang bàn tán chế giễu sau lưng cô, sau đó còn có mấy vị phu nhân đi vào, cười cười nói nói giọng điệu không coi ai ra gì tán dóc về cuộc đời của cô.
Lâm Miểu Miểu tự giễu nghĩ, trong mắt mọi người ở Z thị, từ đầu đến cuối cô chỉ là một đứa con riêng, cho nên nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc quay về đây.
Cô cho là mình từ lâu đã không còn để ý đến thân phận của bản thân nữa.
Thì ra là không phải.
Ít nhất cô để ý cái nhìn của Tông Chính.
Nếu như cô không phải là con riêng, Tông Chính sẽ không nghi ngờ cô như vậy phải không?
Cuộc sống vui vẻ mấy ngày trước, suýt nữa khiến cô động lòng, thậm chí cảm thấy cứ tiếp tục sống chung như vậy cũng rất tốt, hôm nay lời của anh giống như một chậu nước lạnh dội xuống. Anh vừa sinh ra đã sống trong giàu sang phú quý, ngang ngược hống hách đã trở thành thói quen của anh, không thuận theo ý anh, anh sẽ cau mặt cau mày nhìn cô, trước đây chỉ là chuyện nhỏ, còn hôm nay rốt cuộc đã chạm đến giới hạn cuối cùng.
Mấy ngày nay sống chung với nhau, thực ra vấn đề này cũng rõ mười mươi, mỗi lời nói mỗi việc làm của anh đều rất ít khi tôn trọng ý nguyện của cô, anh không phải một người dễ dàng thỏa hiệp, mà Lâm Miểu Miểu cũng là người trên nguyên tắc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Thang máy xuống đến lầu một, cô rút tay mình về, lạnh lùng bước ra khỏi cửa thang máy. Từ câu lạc bộ Tuyết Vực đến tháp đồng hồ, hai người đều không nói lời nào.
Mãi cho đến khi cô đi về phía bãi đậu xe dưới lòng đất, anh mới lạnh lùng mở miệng, lời vừa ra khỏi miệng chính là mệnh lệnh vênh mặt hất hàm sai khiến: "Theo tôi đi lên!"
Lâm Miểu Miểu không nhanh không chậm đi về phía trước, không quay đầu lại cũng không trả lời, vẻ mặt Tông Chính càng ngày càng lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấy giây, bỗng xoay người đi về phía thang máy chuyên dụng của mình.
Cô vừa muốn rút tay về, tay đã bị Tông Chính ấn chặt vào ngực mình, anh chống tay dậy, đang định kéo cô lên giường, thì bụng dưới đã bị đầu gối của Lâm Miểu Miểu thúc vào.
Tông Chính hơi nhíu mày, nắm cái tay đang giãy giụa không buông: "Sờ xong muốn đi luôn?"
Lâm Miểu Miểu nghiêm túc trả lời: "Tôi không sờ, tôi chỉ đáp trả anh! Anh làm ngực tôi đỏ hết cả......."
"Thật sao? Để tôi xem."
Lâm Miểu Miểu không có tâm tình đẩy cái tay đang mò đến của anh, Tông Chính ngồi dậy nghiêm chỉnh, chỉ vào ngực mình nói: "Nói phải đưa bằng chứng, tôi không để bị em lừa, em nói mình bị tôi bóp đỏ, tôi không nhìn thấy......"
Lâm Miểu Miểu liếc anh, vẻ rõ là xem thường, cô rút tay mình lại, vòng đến bên kia giường, vừa ngồi lên giường, Tông Chính đã ôm thắt lưng cô từ phía sau, tiếp đó thân thể anh dán chặt vào, môi chạm lên vành tai cô.
Lâm Miểu Miểu thở dài, cô rất ít khi có hành động thất bại kiểu này, nhưng Tông Chính hoàn toàn có thể khiến cô cảm thấy thất bại. Tông Chính là người thế nào? Nếu như là mấy ngày trước, cô sẽ dùng mấy từ mấu chốt để hình dung: Tính khí xấu, ngang ngược, bụng dạ hẹp hòi......
Bây giờ cô chỉ muốn dán lên mặt anh ta một mảnh giấy: Lưu manh......
Chỉ cần lúc hai người ở một mình, anh lúc nào cũng không hết nghĩ mọi cách, thì dùng mọi thủ đoạn, không nghe không thấy không bỏ qua muốn đem cô ăn sạch sành sanh, ôm hôn cô không để ý, tần suất cao cô cũng rất thích, thế nhưng......, Tông Chính còn có một điểm khiến cô vô cùng đau đầu: Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Buổi chiều ở trên lưng ngựa, cô chủ động đáp lại nụ hôn của anh, anh đã đè cô ngay trên lưng ngựa, gần như kéo tuột áo ngực của cô, thiếu chút nữa hai người ngã khỏi lưng ngựa......
Hai năm trước và trước khi kết hôn, Lâm Miểu Miểu điều tra Tông Chính hai lần, tình sử của anh chỉ có ba đoạn, nhân vật chính theo thứ tự là Trương Vi, Lâm Tư, Đỗ Thiếu Khiêm, tổng cộng chiếm một trang giấy, trong đó nội dung liên quan tới Đỗ Thiếu Khiêm còn chiếm hai phần ba......
Lâm Miểu Miểu giải cứu lỗ tai của mình khỏi đôi môi của anh, chui vào trong chăn, ánh mắt bất đắc dĩ: "Anh có thể đừng như vậy được không..." Cô dừng lại mấy giây, nỗ lực tìm một từ ngữ chính xác để hình dung, "...... Dễ hưng phấn."
Sắc mặt của Tông Chính bỗng chốc trầm xuống, Lâm Miểu Miểu lại bổ sung một câu, "Tôi muốn thân mật với anh, nhưng không muốn có bất kỳ hành vi tình dục nào......"
Tông Chính nghe được nửa câu đầu sắc mặt vừa mới bắt đầu chuyển biến tốt, vừa nghe tiếp nửa câu sau, sắc mặt lại u ám, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn căng mọng của cô, cuồng nhiệt hôn xuống, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, mặc cho anh giày vò cánh môi mình, bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế, cô vừa nằm xuống, anh đã xoay người đè lên trên người cô, đưa vật cứng rắn nóng bỏng chen vào giữa hai chân cô.
Lâm Miểu Miểu: "......" Mới vừa rồi rõ ràng từ chối rồi, anh lại như thế này. Cô đẩy anh ra, bị anh hôn kịch liệt như vậy, giọng nói của cô mềm mại đến chính cô cũng không phát hiện, chỉ hơi nhỏ nhẹ, đã ngọt như kẹo đường vậy.
"Tông Chính, tôi không thoải mái, ngủ đi được không?"
Tông Chính liếc nhìn cô: "Em tính mỗi tối đều nói một câu y như đúc để đẩy tôi đi?" Đuổi anh đi dễ thế sao? Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, đưa ra điều kiện của mình: "Em hôn tôi một cái, thì sẽ đi ngủ."
Lâm Miểu Miểu chăm chú nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn âm trầm như trước, cô nghển cổ, vừa muốn hôn môi anh, bất thình lình anh ôm cô lăn một vòng, hai người đảo ngược vị trí, đèn phòng ngủ không sáng lắm, anh nằm thẳng trên giường, trên mặt nửa sáng nửa tối, con ngươi đen vừa sâu vừa sáng, tựa như thứ ánh sáng mịt mù, sống mũi anh rất cao, đường nét khuôn mặt như được cắt gọt, dưới ánh đèn mờ tối, thêm vẻ khôi ngô tuấn tú dịu dàng lại bức bách.
Đai áo choàng tắm tuột ra từ lâu, khuôn ngực trần của anh bày ra trước mặt cô, làn da lúa mạch dưới lòng bàn tay cô, vô cùng nóng, đầy cảm xúc.
Lâm Miểu Miểu ấn môi mình lên môi anh, dù cho không có yêu cầu của anh, cô cũng muốn hôn anh.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Tông Chính đang thắt cà vạt, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu bộ dạng lười biếng đứng ở cửa sổ sát đất phòng khách, đi tới, nhét cà vạt thắt được một nửa vào trong tay cô.
Chuyện nhỏ râu ria này, Lâm Miểu Miểu cũng không để ý, cô nhìn anh, nhón đầu ngón chân thắt vào cho anh, sau khi thắt xong, cô chỉnh lại chiều dài, vừa ngẩng lên, đã bị anh hôn, nụ hôn ngắn ngủi, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô ngồi một bên nhìn anh mặc áo vét, dáng người chuẩn bọc trong bộ tây trang thủ công màu sẫm, cổ áo cài một cái kim bằng đá quý, đẹp như một lưỡi dao sắc bén, anh giơ cánh tay lên, cài cúc áo hột xoàn và cây kim trang trí, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cô, ý bảo cô cài giúp anh.
Hình như Tông Chính rất thích sai bảo cô, nhất là sai cô phục vụ anh ta, từ sau khi chị Chu trở lại, cô không cần mua đồ ăn dọn dẹp vệ sinh nấu cơm giặt giũ, phạm vi Tông Chính sai khiến nhanh chóng biến mất, chỉ khi bôi thuốc còn có thể sai cô, bây giờ hình như anh ta lại tìm ra được việc làm mới.
Tâm trạng anh hôm nay dường như rất tốt, chờ sau khi cô ngoan ngoãn giúp anh cài xong cúc tay áo, anh liền cúi đầu hôn một cái nữa lên môi cô, tiếp đó kéo tay cô đi ra cửa, Lâm Miểu Miểu rất ngạc nhiên: "Đi đâu?"
"Theo tôi đi làm."
Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn chằm chằm vào sau gáy anh nói: "Mẹ anh bảo tôi sáng đến Thiên Hà Viên."
"......Ờ."
Chờ sau khi anh đi, Lâm Miểu Miểu quay vào phòng khách, tay bất giác xoa nhẹ lên môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Trở về phòng dọn dẹp sạch sẽ, cô đi đến Trường Nguyệt Loan, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lý Trân và Khưu Thục Thanh ngồi trên ghế sô pha, trông thấy cô, Khưu Thục Thanh cười híp mắt vẫy tay với cô.
"Tuy rằng con ở nước Y 10 năm, nhưng dẫu sao Z thị mới là nhà con, về sau con có dự định gì không?"
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ngưng lại, cô thật sự không có nghĩ tới chuyện sau này, kế hoạch trước đây là sau khi kết hôn ở lại khoảng hai tháng, rồi quay lại nước Y, cho đến khi hết một năm, nhưng giờ......
Cô im lặng hai giây rồi trả lời: "Thuận theo tự nhiên thôi ạ."
Quan niệm sống của cô là thuận theo tự nhiên, lúc tám tuổi sau khi được Phác Hoằng Hi mang về đạo quán, cô thuận theo tự nhiên học Taekwondo, hơn mười năm sau đó vẫn giữ thái độ như vậy, thuận theo tự nhiên, không hăng hái tiến sâu, cũng sẽ không giận trời trách người.
"Vậy con còn thi đấu không?" Khưu Thục Thanh vốn định nói gần nói xa một chút, nhưng trước giờ bà không thích quanh co lòng vòng, Lâm Miểu Miểu cũng không phải người quanh co, cô thẳng thắn nói ra.
"Hẳn sẽ không đấu nữa ạ." Cô chẳng phải người tích cực, sau khi giành được giải quán quân, cũng thấy dễ ăn nói với Phác Hoằngng Hi, hơn một năm nay cô gần như ở trong giai đoạn nửa giải nghệ, tuy rằng vẫn làm huấn luyện viên ở đạo quán như trước, nhưng không hề tham gia thêm bất kỳ trận đấu nào, hầu hết thời gian đều dành cho việc chụp hình.
Khưu Thục Thanh lấy được đáp án vừa ý, hiển nhiên thấy Lâm Miểu Miểu càng thuận mắt, sau khi Lâm gia đề cập đến chuyện hôn nhân, Tông gia từ trên xuống dưới cũng không để tâm lắm, Khưu Thục Thanh ép Tông Chính đi gặp đối phương, cũng chỉ muốn dùng cách này ép Tông Chính kết hôn sớm, nhưng khi Tông Chính nói muốn kết hôn với Lâm Miểu Miểu, Tông gia lại ngập ngừng.
Nếu như nói ngay từ đầu Tông gia không hài lòng lắm về thân phận của Lâm Miểu Miểu, thì sau khi gặp Lâm Miểu Miểu vài lần, sự không vừa lòng này cũng tiêu tán gần một nửa, sau đó biết được thành tựu cô giành được, lại tiêu tán hơn nửa nữa. Trong mắt Khưu Thục Thanh, tiền bạc danh lợi gia thế chưa bao giờ là tiêu chuẩn đánh giá một người, bà chỉ thật sự xem trọng phong thái và sự kiêu hãnh của đối phương, bất kể đi đến đâu, bất kể làm bất cứ công việc gì, chỉ cần không thẹn với lòng, độ lượng, thản nhiên.
Lúc gần 11 giờ, Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Tông Chính, bảo cô đưa cơm trưa.
"Đưa cơm hả......" Cô vẫn muốn tiếp tục nghe Khưu Thục Thanh kể những chuyện thú vị trong chiến tranh ngày trước, đang nghĩ nên từ chối thế nào, thì từ trong giọng nói của cô, Tông Chính đã đoán ra, thanh âm của anh ngay tức khắc lạnh băng, "Em muốn bỏ đói tôi à?"
Lâm Miểu Miểu không nói, cô không đưa cơm thì anh ta có thể chết đói được sao? Hồng Quế Nhai nằm ở trung tâm thành phố, ở đó nhà hàng tư nhân, hội sở cao cấp nhiều không kể xiết, tự anh ta kén ăn còn trách cô.
Khưu Thục Thanh ngồi ở một bên hỏi: "A Chính gọi tới à?"
Lâm Miểu Miểu gật đầu, Khưu Thục Thanh phất phất tay, bảo quản gia chuẩn bị cơm cho Lâm Miểu Miểu trước, mới ngoảnh lại nói với cô, "Tiểu tử thúi này rất kén ăn, con nhà người khác thì không thích ăn cà rốt, tỏi......., nó thì ngược lại, trực tiếp chọn người nấu cơm."
Vì vậy Lâm Miểu Miểu ăn trưa trước, dưới ánh mắt tươi cười của Khưu Thục Thanh, đi đưa bữa trưa tình yêu cho Tông Chính, cô yên lặng nhìn hộp cơm, hình trái tim màu đỏ, ở giữa còn có trái tim nhỏ, bày tỏ tình yêu.
Thứ hai luôn là thời gian bận rộn nhất, cả Hồng Quế Nhai đều nhốn nháo, hơn 12 giờ Lâm Miểu Miểu đã đến tháp đồng hồ, Tông Chính còn đang giải quyết nốt văn kiện quan trọng trong tay, thấy cô tới, ngước mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Bây giờ Lâm Miểu Miểu ít nhiều cũng có thể đoán ra một ít tâm tư của Tông Chính, chắc là vì lúc trước cô không tình nguyện đưa cơm, nên mới cau có với cô, trưa nay ở Thiên Hà Viên, mặc dù Lâm Miểu Miểu chưa nói được mấy câu, nhưng tâm trạng lại rất tốt, liền chủ động chào hỏi anh một tiếng: "Ăn cơm nhé?"
Tông Chính ngẩng đầu liếc nhìn cô, "ừ" một tiếng. Cô đặt hộp cơm lên bàn, nhấc thức ăn ra, Tông Chính dọn dẹp mặt bàn, đi tới.
Lâm Miểu Miểu ngồi bên cạnh nhìn anh ăn, Tông Chính quét mắt nhìn cô: "Ăn rồi à?"
Lâm Miểu Miểu gật đầu, tiếp tục nhìn anh ăn cơm, theo động tác chiếc cúc hột xoàn giữa cổ tay lóe sáng, cô buồn bực nghĩ, khi anh mặc âu phục đều đeo, nhưng trước đây cô lại không hề phát hiện ra, ánh mắt của cô di chuyển từ trên khuôn mặt của anh tới yết hầu đang chuyển động, rồi đến toàn thân anh, cô thầm nghĩ, rõ ràng anh rất đẹp trai, vì sao trước kia không nhận ra nhỉ.
"Đang nghĩ gì thế?" Anh bỏ chén đũa xuống, thanh âm hơi trầm.
Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu lên, ung dung bình tĩnh trả lời: "Đang nghĩ đến anh."
Tông Chính cả người lạnh lùng dường như trong khoảnh khắc nhu hòa hẳn đi, anh ngước mắt nhìn Lâm Miểu Miểu bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Vậy......, nghĩ gì đến tôi?"
"Không nghĩ gì cả."
Tông Chính nhịn vài giây, nói: "Lâm Miểu Miểu, tâm tư của em thật phức tạp! Không có nhiều tâm cơ thì cũng đừng học người ta quanh co lòng vòng! Có gì nói thẳng!"
Lâm Miểu Miểu hờ hững nhìn anh, trong lòng lại suy nghĩ xem có phải gần đây hoóc-môn tiết ra quá nhiều, vừa rồi cô gần như là theo bản năng không muốn để Tông Chính biết, cô cảm thấy anh rất đẹp trai, rất hấp dẫn, mà cô bị hấp dẫn rồi.
Thế này hình như có một chút ngượng ngùng?
Phải bình tĩnh lại!
Tông Chính nói mấy câu, thấy Lâm Miểu Miểu im lặng không lên tiếng, lại bắt đầu tự mình suy đoán, anh sờ cằm hỏi: "Có phải em cảm thấy tôi vô cùng đẹp trai? Đặc biệt muốn cùng tôi phát triển thêm một bước?"
Ánh mắt Lâm Miểu Miểu lướt qua, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Anh nghĩ nhiều rồi!"
Lúc ngủ trưa, Lâm Miểu Miểu cảm thấy rất rầu rỉ, cô muốn được Tông Chính ôm nhưng lại ghét anh quấy rối, vì sao anh không thể thuần khiết một chút chứ? Đến giờ làm việc, Lâm Miểu Miểu rời giường rửa mặt chải đầu, dùng đá đắp lên đôi môi sưng đỏ, chuẩn bị rời đi.
Tông Chính ngồi trên ghế sô pha phòng nghỉ, vẻ mặt hơi lạnh lùng: "Cách xa mấy tên đàn ông khốn kiếp kia ra!" Với tính cách của anh, tất nhiên không muốn để Lâm Miểu Miểu đi đến câu lạc bộ Tuyết Vực, nhưng vì cuối tuần hai ngày liên tiếp Lâm Miểu Miểu xin nghỉ không đi, cô vô cùng kiên trì, anh cũng có một đống việc phải làm, buổi chiều còn có hai cuộc họp theo thường lệ, không thể đi giám sát, khiến tâm trạng anh rất tệ, nhất là nghĩ đến người nào đó muốn đào góc tường nhà anh.
"Có nghe thấy không?"
Lâm Miểu Miểu nhìn anh, trước mặt anh nghiêm túc nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy." Tông Chính liếc nhìn cô, vẻ mặt hòa hoãn hơn, đứng dậy dùng sức cắn một ngụm lên môi cô, cô nhìn vẻ mặt trầm lắng của anh, biết rõ anh tức giận thật ra là cố tình gây sự, nhưng cô không muốn anh tức giận, cô nhón mũi chân hôn lại anh.
Sau đó......
Lâm Miểu Miểu thiếu chút nữa đi làm trễ.
Cuộc họp thường lệ vào buổi chiều, giám đốc bộ phận tiêu thụ nghiệp vụ điện tử nắm cổ phần Tông thị trong tay, bất chấp khó khăn, nộp bản báo cáo tháng ba lên, nơm nớp lo sợ chờ bị Tông Chính mắng cho một trận té tát, vậy mà Tông Chính chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh, bất ngờ không nổi giận.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ vẻ mặt hoảng hốt lau mồ hôi trán, đột nhiên nhớ tới lời đồn trong công ty.
Nhân viên kỳ cựu trong công ty lén lút bàn tán sôi nổi, hai năm qua Tông Chính nắm quyền điều hành tập đoàn, tính cách cũng khó chịu hơn, có lẽ vì bên cạnh không có phụ nữ, dục vọng không thỏa mãn, đương nhiên bên ngoài cũng không ít tin đồn về giới tính của Tông Chính......
Trước đây nữ nhân viên trong tháp đồng hồ còn có ý nghĩa muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng, nhưng sau khi hai mươi mấy nữ nhân viên tâm tư không thuần khiết liên tục bị Tông Chính đuổi đi, tất cả nữ nhân viên trong tháp đồng hồ mới an phận, tìm công việc không dễ dàng, đặc biệt là làm việc ở tháp đồng hồ.
Mà mấy ngày nay bất thình lình xuất hiện một vị Lâm tiểu thư, còn mấy ngày liền đưa cơm cho Tông Chính, tùy ý ra vào phòng làm việc của Tông Chính, nhân viên công ti có nghe phong phanh tin tức cuộc hôn nhân lần thứ hai giữa hai nhà Tông Lâm, cũng suy đoán về thân phận của Lâm Miểu Miểu.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người ôm tâm tình xem trò vui nhìn vị Lâm tiểu thư này, mấy năm gần đây Tông Chính đối với những người phụ nữ tự động dâng tới cửa thế nào, mọi người trong lòng hiểu rõ, nhưng mấy ngày trôi qua, nhân viên làm việc ở tầng 50, đã phát hiện điểm khác, Tông Chính đối xử với vị Lâm tiểu thư này, dường như có gì đó không giống?
Đi làm hầu như đều cùng vị Lâm tiểu thư tay trong tay......
Sau mấy tiếng đồng hồ lại nổi giận đùng đùng kéo vị Lâm tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh về phòng làm việc......
Tâm tình xem trò vui của mọi người lập tức đổi theo chiều gió, có điều là mấy ngày nay tính tình của sếp Tông lúc tốt lúc xấu, thay đổi thất thường, mọi người cũng không nắm rõ hai người này rốt cuộc nằm trong tình huống nào, hiện tại xem ra, đang phát triển theo chiều hướng tốt thì phải?
Tông Chính họp xong, nhìn thời gian vẫn chưa tới bốn giờ, muốn đi câu lạc bộ Tuyết Vực dạo một vòng, nhân tiện đón Lâm Miểu Miểu tan làm.
Nhân viên tầng 50 đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tông Chính rời đi, một nữ nhân viên dụi dụi mắt hỏi người bên cạnh: "Tôi nhìn lầm rồi phải không, hình như sếp Tông đi...... "
Một nữ nhân viên khác bình tĩnh trả lời chắc chắn: "Cậu không nhìn lầm!"
Bên cạnh một người đàn ông đeo mắt kính ló đầu ra, hạ thấp giọng nói: "Lúc cuộc họp buổi chiều kết thúc, tôi nghe thấy sếp Tông đang hát ngân nga! ! Tôi nghẹn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nói ra được!" Sau khi nói xong, người đàn ông đeo kính thở một hơi nhẹ nhõm.
Mọi người: "......"
Giang Trạch dùng cặp văn kiện gõ gõ xuống bàn làm việc, mọi người lập tức ai về vị trí người nấy, một nữ nhân viên lúc rót lúc nước, cố tình đi ngang qua trước mặt Giang Trạch, nhỏ giọng lại gần, bát quái hỏi: "Anh Giang, có tin tức bên trong không......"
"Đi đi đi......" Sau khi Giang Trạch đuổi người, tâm trạng có chút ưu thương, lần trước anh đi Thiên Hà Viên đưa đồ cho Tông Chính, đại khái đã đoán được thân phận của Lâm Miểu Miểu, ngu ngốc đúng là ngu ngốc, nhưng vấn đề là, nếu anh dám bén mảng đến gần......, chắc là chán sống.
Khi Tông Chính đến câu lạc bộ Tuyết Vực, đợi hai ba phút, Lâm Miểu Miểu vừa tan lớp, cô từ trong phòng huấn luyện đi ra, mắt nhìn thẳng đi thẳng đến phòng thay đồ, Tông Chính đang muốn gọi cô lại, ánh mắt vừa chuyển, đã rơi vào trên người Lý Minh từ phòng huấn luyện đi ra, Tông Chính từ khu nghỉ ngơi đứng lên.
Thân hình của anh vốn rất cao, ở câu lạc bộ thể hình lại mặc tây trang thủ công màu sẫm, hiển nhiên làm người khác chú ý, ít nhất tầm mắt của Lý Minh đã nhìn sang.
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau, dường như muốn bắn ra tia lửa khi vung đao múa kiếm, ngay cả luồng khí trong không khí bắt đầu khởi động cũng ngưng lại, Tông Chính nhếch môi cười, từ khu nghỉ ngơi bước ra, anh đi tới trước mặt Lý Minh, không hề dừng lại, lướt qua Lý Minh thản nhiên đi về phía phòng thay quần áo, nhưng sự ngạo mạn, bá đạo ẩn sâu trong xương cốt anh lại thông qua cử chỉ ánh mắt của anh biểu lộ ra ngoài.
Hai người đều không lên tiếng, giao chiến bằng ánh mắt chuyển thành đọ khí thế. Lý Minh vẫn duy trì sự ôn hoà trước sau như một, chỉ có ở sâu trong con ngươi thoáng qua một tia lạnh lùng.
Tông Chính ở bên ngoài phòng thay đồ dành riêng cho Lâm Miểu Miểu chờ cô, chỉ lát sau đã có mấy người mặc trang phục Taekwondo chạy tới, thấy được vẫn là thiếu niên chưa trưởng thành, người dẫn đầu còn ôm một bó hoa hồng đỏ, mấy cậu bé đã trông thấy anh từ lâu, đang xì xào bàn tán, Tông Chính ánh mắt lạnh lùng ngang tàn quét tới, ánh mắt hung hăng của anh quét tới lập tức khiến mấy cậu bé im bặt không dám lên tiếng.
Thay xong quần áo Lâm Miểu Miểu vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tông Chính, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, Tông Chính đi về phía cô, cánh tay đưa ngang ôm lấy thắt lưng của cô, coi bên cạnh như không có người nói: "Đi thôi."
Lâm Miểu Miểu liếc nhìn cánh tay ngang hông, lại quét mắt nhìn mấy học viên đang nhìn cô mong đợi, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt hơi nóng.
"Hạo Tử, sợ cái gì, nếu không lên, huấn luyện viên sẽ bị người khác cướp mất."
"Yên tâm, ở trước mặt huấn luyện viên khẳng định anh ta không dám đánh cậu!"
Thiếu niên đang cầm hoa, chống lại ánh mắt lạnh thấu xương cùng nụ cười âm u của Tông Chính, bất chấp khó khăn tiến lên mấy bước: "Huấn...... huấn luyện viên, có thể mời......cô, ăn cơm tối được không?"
Hạo Tử nói hết lời, mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Miểu Miểu, kết quả vừa nhìn, trước mặt cậu đâu còn Lâm Miểu Miểu, chỉ có một người đàn ông khí thế đè ép, không khỏi sợ hãi lui về sau một bước, lúc này cậu mới phát hiện cả người Lâm Miểu Miểu đều bị người đàn ông trước mặt che chắn sau lưng.
Được người khác che chắn sau lưng......
Lâm Miểu Miểu cảm thấy cảm giác này rất lạ, tuy rằng động cơ của Tông Chính tuyệt đối không phải đang bảo vệ cô, nhưng trong tầm mắt đập vào bờ vai rộng của anh, cô lại có cảm giác thật ấm áp.
"Huấn luyện viên......" Hạo Tử cảnh giác nhìn Tông Chính, thò cái cổ nhìn về phía sau lưng Tông Chính.
Tông Chính hơi nghiêng người che Lâm Miểu Miểu càng kín hơn, nở nụ cười lạnh lùng, anh thật sự cũng không định so đo với mấy cậu thiếu niên choai choai này, từ phía khác kéo Lâm Miểu Miểu ra ngoài: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi."
Lâm Miểu Miểu không nói lời từ chối, nhưng ý từ chối lại biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
"Em nhất định muốn làm một huấn luyện viên hư hỏng, để nhiều người nhìn em sao?"
Huấn luyện viên hư hỏng? Để nhiều người nhìn cô?
Cơn giận của Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính khơi lên, cô không dùng ngôn ngữ phản bác lại, chỉ lẳng lặng nhìn về phía anh, cả người lạnh lùng.
Mặc dù cô không giống Phác Hoằng Hi, cả đời đều cống hiến cho Taekwondo, nhưng luyện tập mười mấy năm, Taekwondo đã hòa thành máu chảy trong xương tủy cô, không thể dễ dàng tha thứ cho việc Tông Chính chê bai như vậy, câu nói thứ nhất hạ thấp nghề nghiệp của cô, câu nói thứ hai hạ thấp nhân phẩm của cô.
Ngày đó Lý Trân đưa cô đi phòng triển lãm Mễ Lan, lúc cô đi vào nhà vệ sinh, vô tình nghe được hai người phụ nữ đang bàn tán chế giễu sau lưng cô, sau đó còn có mấy vị phu nhân đi vào, cười cười nói nói giọng điệu không coi ai ra gì tán dóc về cuộc đời của cô.
Lâm Miểu Miểu tự giễu nghĩ, trong mắt mọi người ở Z thị, từ đầu đến cuối cô chỉ là một đứa con riêng, cho nên nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc quay về đây.
Cô cho là mình từ lâu đã không còn để ý đến thân phận của bản thân nữa.
Thì ra là không phải.
Ít nhất cô để ý cái nhìn của Tông Chính.
Nếu như cô không phải là con riêng, Tông Chính sẽ không nghi ngờ cô như vậy phải không?
Cuộc sống vui vẻ mấy ngày trước, suýt nữa khiến cô động lòng, thậm chí cảm thấy cứ tiếp tục sống chung như vậy cũng rất tốt, hôm nay lời của anh giống như một chậu nước lạnh dội xuống. Anh vừa sinh ra đã sống trong giàu sang phú quý, ngang ngược hống hách đã trở thành thói quen của anh, không thuận theo ý anh, anh sẽ cau mặt cau mày nhìn cô, trước đây chỉ là chuyện nhỏ, còn hôm nay rốt cuộc đã chạm đến giới hạn cuối cùng.
Mấy ngày nay sống chung với nhau, thực ra vấn đề này cũng rõ mười mươi, mỗi lời nói mỗi việc làm của anh đều rất ít khi tôn trọng ý nguyện của cô, anh không phải một người dễ dàng thỏa hiệp, mà Lâm Miểu Miểu cũng là người trên nguyên tắc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Thang máy xuống đến lầu một, cô rút tay mình về, lạnh lùng bước ra khỏi cửa thang máy. Từ câu lạc bộ Tuyết Vực đến tháp đồng hồ, hai người đều không nói lời nào.
Mãi cho đến khi cô đi về phía bãi đậu xe dưới lòng đất, anh mới lạnh lùng mở miệng, lời vừa ra khỏi miệng chính là mệnh lệnh vênh mặt hất hàm sai khiến: "Theo tôi đi lên!"
Lâm Miểu Miểu không nhanh không chậm đi về phía trước, không quay đầu lại cũng không trả lời, vẻ mặt Tông Chính càng ngày càng lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấy giây, bỗng xoay người đi về phía thang máy chuyên dụng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.