Chương 11: TRONG NHÀ CÓ NGƯỜI
Bạc Hãn Khinh Y Thấu
02/06/2015
“Cô ấy có gọi không?”
Giang Trạch sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại: “Cô Lâm? Không có.”
Giang Trạch lúc đầu cho rằng cô Lâm này, là một người phụ nữ nào đó đang quấy rầy Tông Chính, bây giờ, Giang Trạch lại không xác định được.
Lại qua một tiếng đồng hồ, Tông Chính lần nữa gọi Giang Trạch vào, như trước sau khi căn dặn xong công việc, Tông Chính cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, giống như vô ý hỏi: “Cô ấy có gọi không?”
“Không có.”
Giang Trạch ra khỏi phòng làm việc của Tông Chính, càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, đây rõ ràng giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau a, nhưng là, anh lại chưa bao giờ nghe nói qua cô Lâm này.
Đợi đến buổi tối trước khi tan ca, Giang Trạch trả lại điện thoại cho Tông Chính, Tông Chính vuốt ve di dộng, nhìn ba chữ “Lâm Miểu Miểu” hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại, trong lòng cười lạnh, buổi sáng anh cho chị Chu quản gia của mình tạm nghỉ, lại gọi Lâm Miểu Miểu đến hoa viên Thế Kỷ, để cô ta không vào được, hiện tại có lẽ Lâm Miểu Miểu đang ngốc nghếch đợi anh ở cửa đi? Cũng để cho cô ta nếm thử mùi vị tìm không được người!
Tông Chính mặc sức tưởng tượng, tâm trạng rất tốt, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa thể quay về, đợi đến mười một mười hai giờ đêm, anh mới trở về đón nhận Lâm Miểu Miểu cô đơn không nơi nương tựa.
Tông Chính vừa vào “Mộ Sắc Sâm Lâm”, đã nhìn thấy Đỗ Thiếu Khiêm uể oải ngồi trên ghế sô pha uống rượu một mình.
“Tại sao hôm nay không đi tìm cô em mới của cậu?” Tông Chính cười nhạo hỏi.
“Tìm P, người không biết đi đằng nào, đợi công toi mấy ngày, bóng quỷ cũng không thấy.” Đỗ Thiếu Khiêm nhìn Tông Chính, nghĩ thầm, chuyện gặp được Lâm Miểu Miểu, hay là không cần nói cho Tông Chính, người cũng đã không thấy rồi.
Tông Chính không khách khí chế giễu: “Cậu không phải nói là không có người phụ nữ nào không theo đuổi được sao?”
Tiếng tăm của công tử Đỗ Thiếu Khiêm vô cùng vang dội, hắn muốn theo đuổi một người phụ nữ, rất ít phụ nữ có thể kháng cự lại sự tấn công của Đỗ Thiếu Khiêm.
“Ít nhất cho tôi một người phụ nữ chứ? Người còn tìm không thấy, tôi đi đâu để theo đuổi.” Đỗ Thiếu Khiêm thở dài, hối hận không thôi, ngày đó đáng ra nên mặt dày xin bằng được số điện thoại của Lâm Miểu Miểu.
Cố Khải nhấp ngụm rượu, không có ý tốt an ủi hai câu: “Trời đất nơi nào không có cỏ thơm, nghĩ thoáng đi, cậu xem người phụ nữ Tông Chính muốn tìm, không phải tìm hai năm vẫn không tìm được hay sao?”
“Ai nói với cậu, tôi không tìm được?” Tông Chính khinh thường liếc xéo Cố Khải.
“Cậu tìm được Lâm Miểu Miểu rồi?” Đỗ Thiếu Khiêm bất thình lình từ sô pha nhảy dựng lên, chén rượu thiếu chút nữa cũng bị đánh đổ.
Tông Chính thong dong gác hai chân, “Đương nhiên!”
“Cô ấy ở đâu?” Đỗ Thiếu Khiêm gấp gáp nhìn về phía Tông Chính.
“Nhà tôi!”
Tông Chính bỗng dưng phản ứng lại, trừng Đỗ Thiếu Khiêm: “Tại sao cậu biết cô ấy tên là Lâm Miểu Miểu?”
Đỗ Thiếu Khiêm: “……”
Chờ Đỗ Thiếu Khiêm đem chuyện mình tình cờ gặp Lâm Miểu Miểu ở Trường Nguyệt Loan, nói ra xong, đầu tiên Cố Khải thể hiện sự khinh thường: “Không có nhân tính, thấy sắc quên bạn!”
Tông Chính sẵng giọng nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khiêm: “Cô ấy bây giờ đã là vợ của tôi, vợ bạn không thể đoạt! Tốt nhất dập tắt ý định này đi!”
“Mẹ kiếp! Cô ấy lúc nào thì trở thành vợ cậu?” Đỗ Thiếu Khiêm hoảng sợ kêu lên, mới có mấy ngày thôi đó!
“Chẳng phải mới đây cậu còn muốn làm đám hỏi với Lâm gia à?” Đỗ Thiếu Khiêm chợt tỉnh lại, “Mẹ kiếp! Sẽ không khéo như vậy chứ? Lâm Miểu Miểu là con gái riêng của Lâm gia?”
Tông Chính thảnh thơi dựa trên ghế sô pha, hết sức bình tĩnh thoải mái giải đáp: “Thì cứ khéo như vậy đó!”
“Kia……, kia cũng không thể nhanh như thế đã thành vợ cậu chứ?”
“Sáng hôm nay, chúng tôi mới nhận giấy đăng kí.” Tông Chính híp mắt lại nhìn Đỗ Thiếu Khiêm, ngữ khí mang theo ý cảnh cáo: “Những ý nghĩ không thích hợp kia của cậu, nhanh chóng thu hồi lại, bây giờ cô ấy đã là vợ của tôi rồi.”
Cố Khải không nhịn được xen vào một câu: “Cậu thật sự kết hôn? Này, cũng quá chớp nhoáng đấy!”
Cố Khải trên dưới quan sát Tông Chính một hồi lâu, tò mò hỏi: “Hôn nhân không phải thiên đường chính là địa ngục, bây giờ cậu ở thiên đường hay địa ngục?”
Tông Chính nhớ đến tính toán vạch ra của mình, cười nhạt: “Dĩ nhiên là thiên đường!” Địa ngục là giành cho Lâm Miểu Miểu!
“Biểu cảm của cậu, thực sự không giống thiên đường.” Ánh mắt Cố Khải quét tới quét lui trên người Tông Chính, lắc đầu đánh giá: “Nếu cậu không nói, thật không ai nhận ra cậu đã kết hôn.”
Sau khi Tông Chính tự công bố tin tức kết hôn cùng Lâm Miểu Miểu, Đỗ Thiếu Khiêm ngửa cổ uống rượu giải sầu, uống liền hai cốc, Đỗ Thiếu Khiêm nặng nề đặt ly rượu trống không lên bàn: “Phụ nữ trên thế giới này, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn! Lão tử nghĩ thông rồi!”
Tông Chính đang muốn nói thêm gì đó, điên thoại đột nhiên reo lên, anh lấy ra nhìn, Lý Trân gọi đến, không khỏi có chút thất vọng.
“Cha con nói với con rồi chứ, trưa mai con cùng vợ về ăn cơm.”
“Biết rồi ạ.” Tông Chính lên tiếng.
Lý Trân nghe thấy âm thanh hơi ồn ào qua điện thoại truyền đến, cau mày hỏi: “Con không ở nhà?”
Tông Chính thờ ơ trả lời: “Vâng, cùng bạn bè ở bên ngoài uống rượu.”
Giọng nói của Lý Trân lập tức nghiêm túc: “Tông Chính, ngày đầu tiên kết hôn, con không về nhà, còn ở bên ngoài lêu lổng? Người là con nhất định muốn cưới, cưới về lại không phụ trách à?”
Tông Chính trong lòng khó chịu: “Mẹ, Lâm Miểu Miểu cũng không quan tâm, mẹ có phải quản hơi nhiều rồi hay không?”
“Được! Ta không liên quan, con thích thế nào thì thế ấy, mai nhớ về nhà ăn cơm !” Lý Trân ngắt điện thoại, liền cảm thấy hơi lo lắng, Tông Chính sau khi gặp Lâm Miểu Miểu, trở về nói muốn kết hôn, Lý Trân và Tông Nam Sơn đều cho rằng Tông Chính thích Lâm Miểu Miểu, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không có chuyện như vậy, Lý Trân trong lòng tính toán, đợi ngày mai quan sát tình hình ở chung của hai đứa rồi nói sau.
Lúc 9 giờ tối, điện thoại Cố Khải vang lên, Cố Khải chán nản nhận điện thoại, nói với đầu bên kia: “Anh về ngay!” Cố Khải đứng dậy, đối với những người đang ồn ào giễu cợt, tức giận nói: “Cười gì mà cười, sớm muộn các cậu cũng có ngày này!”
Cố Khải chuyển hướng nói: “Tông Chính, hôm nay ngày đầu cậu kết hôn nhỉ? Đêm tân hôn, định phí ở đây?”
Tông Chính không thèm đếm xỉa dựa trên ghế sô pha: “Tôi cũng không giống cậu, ra ngoài chơi còn phải về nhà đúng giờ.”
Cố Khải tức giận bất bình chửi rủa vài câu, chỉnh lại tây trang của mình, bỏ lại cho Tông Chính một câu: “Xem cậu có thể ung dung tự tại mấy ngày!”
Tông Chính nhìn lướt qua điện thoại mình, ngoài buổi chiều Lâm Miểu Miểu gọi hai lần, thì cô cũng không gọi cho anh nữa, Tông Chính trong lòng không vui, âm thầm suy tính, sẽ không tức giận mà quay về biệt thự trước ở đấy chứ?
Tông Chính cầm điện thoại gọi cho Lâm Miểu Miểu, điện thoại kêu hồi lâu, cũng không có người bắt máy, Tông Chính gọi tiếp, vẫn không ai nhận, Tông Chính nhíu mày, đứng dậy đánh tiếng với mọi người: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy người quen biết đều lộ ra nụ cười mờ ám thông suốt: “Đi đi, đi đi, đêm tân hôn ấy mà.”
Tông Chính cầm theo áo khoác của mình, cũng mặc kệ sự trêu ghẹo của mọi người. Lúc lái xe rời đi, Tông Chính lại gọi cho Lâm Miểu Miểu, vẫn không người nhận, Tông Chính bực mình ném điện thoại sang một bên, hung hăng giẫm mạnh chân ga, chặng đường vốn 20 phút, bị anh giảm xuống còn 10 phút.
Đến biệt thự số 7 hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính nhìn ánh đèn hắt ra trong biệt thự, vô cùng kinh ngạc, không phải cho chị Chu nghỉ rồi sao? Tại sao trong nhà còn có người? Huống hồ buổi tối chị Chu cũng không ở hoa viên Thế Kỷ.
Tông Chính sau khi dừng xe, nhanh chóng bước vào nhà, phòng khách tầng một đèn sáng, Tông Chính gọi mấy tiếng “chị Chu”, không người đáp lại, anh theo ánh sáng đi lên phòng khách tầng hai, cửa phòng khách không khóa, Tông Chính vừa đi vào đã nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền đến, anh nhìn quanh gian phòng, chăn ga trải giường đều được đổi mới, trên giường đang đặt một bộ đồ ngủ ren của con gái.
Tông Chính mới đi đến cửa phòng tắm, tiếng nước phòng tắm đột nhiên ngừng lại, cách hai phút, Lâm Miểu Miểu quấn một cái khăn tắm màu trắng, mở cửa phòng tắm.
Khăn tắm màu trắng quấn chặt trên thân thể cô, chỉ dài đến bắp đùi, hai má của cô bị hơi nước làm cho đỏ bừng, càng thêm quyến rũ mấy phần, đuôi tóc ướt sũng đang nhỏ xuống từng giọt nước, bọt nước theo xương quai xanh xinh đẹp của cô trượt vào bầu ngực bị khăn tắm che lấp.
“Tại sao anh ở đây?” Lâm Miểu Miểu ngây ra một lúc, cau mày hỏi.
Hình ảnh như vậy đã từng không dưới một lần xuất hiện trong đầu Tông Chính, đợi đến khi hình ảnh chân thật hiện ra, trong đầu Tông Chính chỉ còn lại người đẹp cởi khăn tắm trước mắt hương thơm ngạt ngào này.
Chóp mũi có hương thơm dịu mát của sữa tắm, Lâm Miểu Miểu đẹp đẽ như trái cây vừa hái, tươi mát ngon miệng, ánh mắt Tông Chính gấp gáp đuổi theo vùng da thịt không che đậy lộ ra của Lâm Miểu Miểu, nhất là đôi chân thon thẳng tắp, Tông Chính đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng hết cả lên.
“Mời anh đi ra ngoài.” Lâm Miểu Miểu mặc dù nói năng khách khí, nhưng giọng nói lại lạnh xuống.
Tông Chính nghe vậy chỉ nhướn mày, dựa vào tủ quần áo bên cạnh, chẳng những không rời đi, trái lại còn khoanh tay, ánh mắt càng không kiêng nể gì.
Bị một người đàn ông bắt gặp chỉ quấn khăn tắm, Lâm Miểu Miểu cũng không cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, chỉ có chút khó chịu, sau đó Lâm Miểu Miểu bị ánh mắt nhuốm màu dục vọng trần trụi của Tông Chính, nhìn chăm chú đến có phần không tự nhiên, Lâm Miểu Miểu đành phải đề cao âm lượng: “Mời anh đi ra ngoài!”
Khóe môi Tông Chính kéo lên, nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, châm chọc hỏi lại: “Đây là nhà tôi, em là vợ tôi, vì sao tôi phải ra ngoài?”
Lâm Miểu Miểu ngẩn ra, lý do Tông Chính đưa ra cho cô thật đúng là khiến cho người ta không thể nào phản bác, Tông Chính nhìn Lâm Miểu Miểu bị mình bức đến á khẩu không trả lời được, thong dong đi tới bên giường, cầm lấy đồ ngủ ren đặt trên giường của Lâm Miểu Miểu, đưa cho Lâm Miểu Miểu: “Thay đi.”
Lâm Miểu Miểu nhăn mày, cũng không nhận đồ ngủ, Tông Chính cười như không cười nhìn Lâm Miểu Miểu: “Nếu không tôi giúp em đổi, chỉ có điều……” Tông Chính nhìn lướt qua bầu ngực của Lâm Miểu Miểu, có ý ám chỉ nói, “Dù sao lát nữa cũng phải cởi, mặc hay không mặc,sao cả.”
Tông Chính híp mắt lại, nhìn chằm chằm cánh cửa mờ mờ của phòng tắm, bỗng nhiên cảm thấy càng nóng hơn, vẻ mặt anh nhẹ nhàng thoải mái cởi tây trang, lại tháo ra mấy chiếc cúc cổ áo sơ mi, biếng nhác nửa dựa trên giường, chờ Lâm Miểu Miểu đi ra.
Qua 5 phút, cửa phòng tắm lại lần nữa được mở ra, Lâm Miểu Miểu vừa thấy Tông Chính vẫn còn ở đó, không khỏi bực bội: “Tại sao anh còn ở đây?”
“Tiểu thư, muốn tôi nhấn mạnh lại lần nữa không? Đây là nhà tôi!”
Đồ ngủ ren tơ tằm của Lâm Miểu Miểu tương đối nữ tính, bên trong là chiếc váy thắt đai dài tới bắp đùi, bên ngoài là áo khoác tơ tằm cùng màu đến đầu gối, mất đi vẻ ngây ngô trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng sớm nhìn thấy, thêm mấy phần mềm mại nữ tính. Tông Chính vỗ xuống bên giường, thần sắc sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tiếng nói trầm thấp: “Qua đây.”
Giang Trạch sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại: “Cô Lâm? Không có.”
Giang Trạch lúc đầu cho rằng cô Lâm này, là một người phụ nữ nào đó đang quấy rầy Tông Chính, bây giờ, Giang Trạch lại không xác định được.
Lại qua một tiếng đồng hồ, Tông Chính lần nữa gọi Giang Trạch vào, như trước sau khi căn dặn xong công việc, Tông Chính cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, giống như vô ý hỏi: “Cô ấy có gọi không?”
“Không có.”
Giang Trạch ra khỏi phòng làm việc của Tông Chính, càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, đây rõ ràng giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau a, nhưng là, anh lại chưa bao giờ nghe nói qua cô Lâm này.
Đợi đến buổi tối trước khi tan ca, Giang Trạch trả lại điện thoại cho Tông Chính, Tông Chính vuốt ve di dộng, nhìn ba chữ “Lâm Miểu Miểu” hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại, trong lòng cười lạnh, buổi sáng anh cho chị Chu quản gia của mình tạm nghỉ, lại gọi Lâm Miểu Miểu đến hoa viên Thế Kỷ, để cô ta không vào được, hiện tại có lẽ Lâm Miểu Miểu đang ngốc nghếch đợi anh ở cửa đi? Cũng để cho cô ta nếm thử mùi vị tìm không được người!
Tông Chính mặc sức tưởng tượng, tâm trạng rất tốt, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa thể quay về, đợi đến mười một mười hai giờ đêm, anh mới trở về đón nhận Lâm Miểu Miểu cô đơn không nơi nương tựa.
Tông Chính vừa vào “Mộ Sắc Sâm Lâm”, đã nhìn thấy Đỗ Thiếu Khiêm uể oải ngồi trên ghế sô pha uống rượu một mình.
“Tại sao hôm nay không đi tìm cô em mới của cậu?” Tông Chính cười nhạo hỏi.
“Tìm P, người không biết đi đằng nào, đợi công toi mấy ngày, bóng quỷ cũng không thấy.” Đỗ Thiếu Khiêm nhìn Tông Chính, nghĩ thầm, chuyện gặp được Lâm Miểu Miểu, hay là không cần nói cho Tông Chính, người cũng đã không thấy rồi.
Tông Chính không khách khí chế giễu: “Cậu không phải nói là không có người phụ nữ nào không theo đuổi được sao?”
Tiếng tăm của công tử Đỗ Thiếu Khiêm vô cùng vang dội, hắn muốn theo đuổi một người phụ nữ, rất ít phụ nữ có thể kháng cự lại sự tấn công của Đỗ Thiếu Khiêm.
“Ít nhất cho tôi một người phụ nữ chứ? Người còn tìm không thấy, tôi đi đâu để theo đuổi.” Đỗ Thiếu Khiêm thở dài, hối hận không thôi, ngày đó đáng ra nên mặt dày xin bằng được số điện thoại của Lâm Miểu Miểu.
Cố Khải nhấp ngụm rượu, không có ý tốt an ủi hai câu: “Trời đất nơi nào không có cỏ thơm, nghĩ thoáng đi, cậu xem người phụ nữ Tông Chính muốn tìm, không phải tìm hai năm vẫn không tìm được hay sao?”
“Ai nói với cậu, tôi không tìm được?” Tông Chính khinh thường liếc xéo Cố Khải.
“Cậu tìm được Lâm Miểu Miểu rồi?” Đỗ Thiếu Khiêm bất thình lình từ sô pha nhảy dựng lên, chén rượu thiếu chút nữa cũng bị đánh đổ.
Tông Chính thong dong gác hai chân, “Đương nhiên!”
“Cô ấy ở đâu?” Đỗ Thiếu Khiêm gấp gáp nhìn về phía Tông Chính.
“Nhà tôi!”
Tông Chính bỗng dưng phản ứng lại, trừng Đỗ Thiếu Khiêm: “Tại sao cậu biết cô ấy tên là Lâm Miểu Miểu?”
Đỗ Thiếu Khiêm: “……”
Chờ Đỗ Thiếu Khiêm đem chuyện mình tình cờ gặp Lâm Miểu Miểu ở Trường Nguyệt Loan, nói ra xong, đầu tiên Cố Khải thể hiện sự khinh thường: “Không có nhân tính, thấy sắc quên bạn!”
Tông Chính sẵng giọng nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khiêm: “Cô ấy bây giờ đã là vợ của tôi, vợ bạn không thể đoạt! Tốt nhất dập tắt ý định này đi!”
“Mẹ kiếp! Cô ấy lúc nào thì trở thành vợ cậu?” Đỗ Thiếu Khiêm hoảng sợ kêu lên, mới có mấy ngày thôi đó!
“Chẳng phải mới đây cậu còn muốn làm đám hỏi với Lâm gia à?” Đỗ Thiếu Khiêm chợt tỉnh lại, “Mẹ kiếp! Sẽ không khéo như vậy chứ? Lâm Miểu Miểu là con gái riêng của Lâm gia?”
Tông Chính thảnh thơi dựa trên ghế sô pha, hết sức bình tĩnh thoải mái giải đáp: “Thì cứ khéo như vậy đó!”
“Kia……, kia cũng không thể nhanh như thế đã thành vợ cậu chứ?”
“Sáng hôm nay, chúng tôi mới nhận giấy đăng kí.” Tông Chính híp mắt lại nhìn Đỗ Thiếu Khiêm, ngữ khí mang theo ý cảnh cáo: “Những ý nghĩ không thích hợp kia của cậu, nhanh chóng thu hồi lại, bây giờ cô ấy đã là vợ của tôi rồi.”
Cố Khải không nhịn được xen vào một câu: “Cậu thật sự kết hôn? Này, cũng quá chớp nhoáng đấy!”
Cố Khải trên dưới quan sát Tông Chính một hồi lâu, tò mò hỏi: “Hôn nhân không phải thiên đường chính là địa ngục, bây giờ cậu ở thiên đường hay địa ngục?”
Tông Chính nhớ đến tính toán vạch ra của mình, cười nhạt: “Dĩ nhiên là thiên đường!” Địa ngục là giành cho Lâm Miểu Miểu!
“Biểu cảm của cậu, thực sự không giống thiên đường.” Ánh mắt Cố Khải quét tới quét lui trên người Tông Chính, lắc đầu đánh giá: “Nếu cậu không nói, thật không ai nhận ra cậu đã kết hôn.”
Sau khi Tông Chính tự công bố tin tức kết hôn cùng Lâm Miểu Miểu, Đỗ Thiếu Khiêm ngửa cổ uống rượu giải sầu, uống liền hai cốc, Đỗ Thiếu Khiêm nặng nề đặt ly rượu trống không lên bàn: “Phụ nữ trên thế giới này, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn! Lão tử nghĩ thông rồi!”
Tông Chính đang muốn nói thêm gì đó, điên thoại đột nhiên reo lên, anh lấy ra nhìn, Lý Trân gọi đến, không khỏi có chút thất vọng.
“Cha con nói với con rồi chứ, trưa mai con cùng vợ về ăn cơm.”
“Biết rồi ạ.” Tông Chính lên tiếng.
Lý Trân nghe thấy âm thanh hơi ồn ào qua điện thoại truyền đến, cau mày hỏi: “Con không ở nhà?”
Tông Chính thờ ơ trả lời: “Vâng, cùng bạn bè ở bên ngoài uống rượu.”
Giọng nói của Lý Trân lập tức nghiêm túc: “Tông Chính, ngày đầu tiên kết hôn, con không về nhà, còn ở bên ngoài lêu lổng? Người là con nhất định muốn cưới, cưới về lại không phụ trách à?”
Tông Chính trong lòng khó chịu: “Mẹ, Lâm Miểu Miểu cũng không quan tâm, mẹ có phải quản hơi nhiều rồi hay không?”
“Được! Ta không liên quan, con thích thế nào thì thế ấy, mai nhớ về nhà ăn cơm !” Lý Trân ngắt điện thoại, liền cảm thấy hơi lo lắng, Tông Chính sau khi gặp Lâm Miểu Miểu, trở về nói muốn kết hôn, Lý Trân và Tông Nam Sơn đều cho rằng Tông Chính thích Lâm Miểu Miểu, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không có chuyện như vậy, Lý Trân trong lòng tính toán, đợi ngày mai quan sát tình hình ở chung của hai đứa rồi nói sau.
Lúc 9 giờ tối, điện thoại Cố Khải vang lên, Cố Khải chán nản nhận điện thoại, nói với đầu bên kia: “Anh về ngay!” Cố Khải đứng dậy, đối với những người đang ồn ào giễu cợt, tức giận nói: “Cười gì mà cười, sớm muộn các cậu cũng có ngày này!”
Cố Khải chuyển hướng nói: “Tông Chính, hôm nay ngày đầu cậu kết hôn nhỉ? Đêm tân hôn, định phí ở đây?”
Tông Chính không thèm đếm xỉa dựa trên ghế sô pha: “Tôi cũng không giống cậu, ra ngoài chơi còn phải về nhà đúng giờ.”
Cố Khải tức giận bất bình chửi rủa vài câu, chỉnh lại tây trang của mình, bỏ lại cho Tông Chính một câu: “Xem cậu có thể ung dung tự tại mấy ngày!”
Tông Chính nhìn lướt qua điện thoại mình, ngoài buổi chiều Lâm Miểu Miểu gọi hai lần, thì cô cũng không gọi cho anh nữa, Tông Chính trong lòng không vui, âm thầm suy tính, sẽ không tức giận mà quay về biệt thự trước ở đấy chứ?
Tông Chính cầm điện thoại gọi cho Lâm Miểu Miểu, điện thoại kêu hồi lâu, cũng không có người bắt máy, Tông Chính gọi tiếp, vẫn không ai nhận, Tông Chính nhíu mày, đứng dậy đánh tiếng với mọi người: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy người quen biết đều lộ ra nụ cười mờ ám thông suốt: “Đi đi, đi đi, đêm tân hôn ấy mà.”
Tông Chính cầm theo áo khoác của mình, cũng mặc kệ sự trêu ghẹo của mọi người. Lúc lái xe rời đi, Tông Chính lại gọi cho Lâm Miểu Miểu, vẫn không người nhận, Tông Chính bực mình ném điện thoại sang một bên, hung hăng giẫm mạnh chân ga, chặng đường vốn 20 phút, bị anh giảm xuống còn 10 phút.
Đến biệt thự số 7 hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính nhìn ánh đèn hắt ra trong biệt thự, vô cùng kinh ngạc, không phải cho chị Chu nghỉ rồi sao? Tại sao trong nhà còn có người? Huống hồ buổi tối chị Chu cũng không ở hoa viên Thế Kỷ.
Tông Chính sau khi dừng xe, nhanh chóng bước vào nhà, phòng khách tầng một đèn sáng, Tông Chính gọi mấy tiếng “chị Chu”, không người đáp lại, anh theo ánh sáng đi lên phòng khách tầng hai, cửa phòng khách không khóa, Tông Chính vừa đi vào đã nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền đến, anh nhìn quanh gian phòng, chăn ga trải giường đều được đổi mới, trên giường đang đặt một bộ đồ ngủ ren của con gái.
Tông Chính mới đi đến cửa phòng tắm, tiếng nước phòng tắm đột nhiên ngừng lại, cách hai phút, Lâm Miểu Miểu quấn một cái khăn tắm màu trắng, mở cửa phòng tắm.
Khăn tắm màu trắng quấn chặt trên thân thể cô, chỉ dài đến bắp đùi, hai má của cô bị hơi nước làm cho đỏ bừng, càng thêm quyến rũ mấy phần, đuôi tóc ướt sũng đang nhỏ xuống từng giọt nước, bọt nước theo xương quai xanh xinh đẹp của cô trượt vào bầu ngực bị khăn tắm che lấp.
“Tại sao anh ở đây?” Lâm Miểu Miểu ngây ra một lúc, cau mày hỏi.
Hình ảnh như vậy đã từng không dưới một lần xuất hiện trong đầu Tông Chính, đợi đến khi hình ảnh chân thật hiện ra, trong đầu Tông Chính chỉ còn lại người đẹp cởi khăn tắm trước mắt hương thơm ngạt ngào này.
Chóp mũi có hương thơm dịu mát của sữa tắm, Lâm Miểu Miểu đẹp đẽ như trái cây vừa hái, tươi mát ngon miệng, ánh mắt Tông Chính gấp gáp đuổi theo vùng da thịt không che đậy lộ ra của Lâm Miểu Miểu, nhất là đôi chân thon thẳng tắp, Tông Chính đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng hết cả lên.
“Mời anh đi ra ngoài.” Lâm Miểu Miểu mặc dù nói năng khách khí, nhưng giọng nói lại lạnh xuống.
Tông Chính nghe vậy chỉ nhướn mày, dựa vào tủ quần áo bên cạnh, chẳng những không rời đi, trái lại còn khoanh tay, ánh mắt càng không kiêng nể gì.
Bị một người đàn ông bắt gặp chỉ quấn khăn tắm, Lâm Miểu Miểu cũng không cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, chỉ có chút khó chịu, sau đó Lâm Miểu Miểu bị ánh mắt nhuốm màu dục vọng trần trụi của Tông Chính, nhìn chăm chú đến có phần không tự nhiên, Lâm Miểu Miểu đành phải đề cao âm lượng: “Mời anh đi ra ngoài!”
Khóe môi Tông Chính kéo lên, nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, châm chọc hỏi lại: “Đây là nhà tôi, em là vợ tôi, vì sao tôi phải ra ngoài?”
Lâm Miểu Miểu ngẩn ra, lý do Tông Chính đưa ra cho cô thật đúng là khiến cho người ta không thể nào phản bác, Tông Chính nhìn Lâm Miểu Miểu bị mình bức đến á khẩu không trả lời được, thong dong đi tới bên giường, cầm lấy đồ ngủ ren đặt trên giường của Lâm Miểu Miểu, đưa cho Lâm Miểu Miểu: “Thay đi.”
Lâm Miểu Miểu nhăn mày, cũng không nhận đồ ngủ, Tông Chính cười như không cười nhìn Lâm Miểu Miểu: “Nếu không tôi giúp em đổi, chỉ có điều……” Tông Chính nhìn lướt qua bầu ngực của Lâm Miểu Miểu, có ý ám chỉ nói, “Dù sao lát nữa cũng phải cởi, mặc hay không mặc,sao cả.”
Tông Chính híp mắt lại, nhìn chằm chằm cánh cửa mờ mờ của phòng tắm, bỗng nhiên cảm thấy càng nóng hơn, vẻ mặt anh nhẹ nhàng thoải mái cởi tây trang, lại tháo ra mấy chiếc cúc cổ áo sơ mi, biếng nhác nửa dựa trên giường, chờ Lâm Miểu Miểu đi ra.
Qua 5 phút, cửa phòng tắm lại lần nữa được mở ra, Lâm Miểu Miểu vừa thấy Tông Chính vẫn còn ở đó, không khỏi bực bội: “Tại sao anh còn ở đây?”
“Tiểu thư, muốn tôi nhấn mạnh lại lần nữa không? Đây là nhà tôi!”
Đồ ngủ ren tơ tằm của Lâm Miểu Miểu tương đối nữ tính, bên trong là chiếc váy thắt đai dài tới bắp đùi, bên ngoài là áo khoác tơ tằm cùng màu đến đầu gối, mất đi vẻ ngây ngô trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng sớm nhìn thấy, thêm mấy phần mềm mại nữ tính. Tông Chính vỗ xuống bên giường, thần sắc sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tiếng nói trầm thấp: “Qua đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.