Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 32: Xin chào, cô gái ngồi trên cành cây

Bạc Hãn Khinh Y Thấu

02/06/2015

Sáng ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu từ trong lòng Tông Chính mở mắt ra, trong mũi tất cả đều là hương vị khô ráo tươi mát của anh, Lâm Miểu Miểu sửng sốt một hồi lấy lại tinh thần, mới từ giữa hai chân của Tông Chính rút chân mình ra, muốn đổi một tư thế thoải mái, thì Tông Chính đã tỉnh dậy, ôm cô càng chặt hơn.

Sau đó, một vật cứng rắn chống vào bụng dưới của cô, Lâm Miểu Miểu cả người cứng ngắc, cương quyết đẩy cái ôm của anh, nghiêm túc nói: "Tôi muốn đi chạy bộ."

Tông Chính mắt nhắm mắt mở, trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm: "Không cho phép đi gặp Lý Minh."

Lâm Miểu Miểu không nói gì, cô chạy bộ với việc gặp Lý Minh có liên quan sao? Mặc dù có thể sẽ tình cờ gặp phải Lý Minh.

Đầu Tông Chính đang ở trên cổ của Lâm Miểu Miểu cọ cọ, thanh âm mang theo giọng khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ: "Ngủ tiếp đi!"

Ngủ tiếp, làm sao lại muốn mượn tay cô dùng? Cô cảm thấy đó đã không phải là tay của mình. Lâm Miểu Miểu đẩy anh ra. Tông Chính như hình với bóng lại dính vào, cánh tay rắn chắc để ngang ngực cô, nắm đúng ngực của cô. Lâm Miểu Miểu cứng đờ, trước đây đều là ôm thắt lưng, bây giờ rõ là được một tấc lại muốn tiến một thước rồi, chẳng kiêng nể mà sờ lên.

Lâm Miểu Miểu tức giận đạp anh một cái, Tông Chính sờ sờ thử xem sắc mặt không vui hỏi: "Tôi nhớ tối qua lúc ngủ em không mặc nội y!"

Lâm Miểu Miểu: "......" Chẳng lẽ muốn cô nói nửa đêm lúc đi nhà vệ sinh, cảm thấy vô cùng bất an nên mặc vào sao?

"Đêm kết hôn kia, em cũng không có mặc." Anh cách lớp áo ngủ tơ lụa mỏng manh rõ ràng có thể sờ tới đỉnh vú, Lâm Miểu Miểu cười lạnh: "Ngủ cùng anh nhất định phải mặc......"

Tông Chính liếm liếm môi, không để bụng cười cười, đem hạ thân chống ở chỗ bắp đùi của Lâm Miểu Miểu, nhẹ nhàng cọ sát: "Giúp tôi một chút?"

Hơi thở nóng bỏng toàn bộ đưa vào trong lỗ tai của cô, Lâm Miểu Miểu cuống cuồng lui về phía sau trốn, nhân tiện còn đạp một cước, gần như lấy ra trình độ chuyên nghiệp trong thi đấu, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Tông Chính nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lâm Miểu Miểu, cười khẽ một tiếng: "Chạy nhanh như vậy làm gì, tôi lại không làm gì em."

"Rầm rầm!" Đáp lại anh là tiếng đóng cửa nặng nề.

Lúc Lâm Miểu Miểu xuống lầu, chị Chu đã ở phòng khách, đang dùng bàn là là quần áo, Lâm Miểu Miểu thấy thời gian còn sớm, thế là đi công viên Đông Ngạn chạy một vòng, chờ cô chạy bộ xong trở về, trên chỗ ngồi của Tông Chính đã đặt một tờ báo phẳng phiu, giữa bàn ăn cắm một lọ hoa hồng vô cùng đẹp.

Tông Chính đang ngồi ở đó lật báo xem, trông thấy cô trở về, ngước mắt liếc cô một cái, vẻ mặt hơi khó chịu: "Đi gặp hắn?"

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Miểu Miểu còn chưa nghĩ ra về sau phải cư xử thế nào với Tông Chính, nghe vậy im lặng không lên tiếng, Tông Chính hừ lạnh, cũng không nói thêm gì nữa. Hôm nay là cuối tuần, Tông Chính ở nhà xem trận đấu Pô-lo(1) phát lại, Lâm Miểu Miểu đi dạo một vòng, phát hiện không có chuyện gì để làm, muốn đi tưới nước cho cây cối hoa cỏ trong vườn, nhưng đi vào vườn mới phát hiện trên bãi cỏ và trong bụi hoa đều lộ ra những giọt nước trong suốt sáng lóng lánh, cô đi vào trong vườn hoa nhìn thoáng qua, hình như những đóa hoa so với mấy ngày trước đẹp hơn nhiều.

Lâm Miểu Miểu tâm trạng chán ngán quay trở lại biệt thự, vừa về đến đã nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần, bảo cô cùng Tông Chính bớt chút thời gian trở về đại trạch Lâm gia ăn bữa cơm, Lâm Miểu Miểu không chút suy nghĩ từ chối, lý do tương đối đầy đủ: "Ngộ nhỡ bà ta náo loạn, làm sao để kết thúc?" Người mà cô ám chỉ hiển nhiên là Cố Dung.

Lâm Thế Quần thở dài, không nói tiếp nữa, sau khi ngắt điện thoại lại gọi cho Tông Chính, hẹn Tông Chính buổi trưa cùng nhau ăn cơm, Tông Chính cúp điện thoại liếc nhìn Lâm Miểu Miểu: "Buổi trưa cha em hẹn tôi đi ăn. "

Lâm Miểu Miểu hơi kinh ngạc, nhưng không coi trọng chỉ "Ờ" một tiếng.

Sắc mặt Tông Chính lại sa sầm, nói rõ ràng: "Em đi cùng tôi!"

"Ông ta hẹn anh, thì anh đi." Lâm Miểu Miểu trả lời như là chuyện đương nhiên. Tông Chính im lặng mấy giây, suy nghĩ một chút về quan hệ rắc rối phức tạp trong Lâm gia, liền không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ là nhìn vào trong ánh mắt của Lâm Miểu Miểu có mấy phần thương yêu mà chính anh cũng không hề nhận ra.

Chỗ Lâm Thế Quần hẹn Tông Chính ăn cơm, là nhà hàng nổi tiếng của một câu lạc bộ tư nhân ở Z thị, sau khi Tông Chính đến nơi, được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng, hạng mục kia của hai nhà Tông Lâm cho tới nay đã đầu tư mười tỷ đô la Mỹ, Tông Chính cũng phụ trách một phần trong đó, hiển nhiên qua lại với Lâm Thế Quần không ít, đôi bên còn rất quen thuộc, thủ đoạn quản lý kinh doanh của Lâm Thế Quần anh cũng không phản đối, thế nhưng trong vấn đề xử lý chuyện của con gái, thì khiến Tông Chính rất xem thường.

Hôn nhân giữa các gia tộc lớn cũng không ít gặp, nếu ăn sung mặc sướng, thì nên gánh vác phần trách nhiệm này, Tông Chính của hai năm trước, không hề có tình cảm với Lâm Tư, sau cùng anh vẫn đồng ý kết hôn, khi đó anh cân nhắc kỹ lưỡng, sẽ cố gắng hết mức chung sống với Lâm Tư, cho dù không yêu cô, anh cũng sẽ tôn trọng người vợ là Lâm Tư.

Nếu như sau này gặp được người mình thật sự thích thì sao?

Trong trí nhớ của Tông Chính chậm rãi hiện lên một bóng người nho nhỏ, khi đó anh chỉ có 11 tuổi, cũng chỉ gặp qua cô một lần, cô ngồi trên cành cây lặng lẽ rơi lệ, khi anh ngẩng mặt lên nhìn cô, cô từ giữa cành cây ló đầu ra, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má anh.

Anh chỉ gặp qua cô một lần, không biết tên họ của cô, không biết cô sống ở đâu, bây giờ ở nơi nào.

Cuối cùng Tông Chính tiếp nhận cuộc hôn nhân, đem một lần duy nhất động tâm chôn sâu dưới đáy lòng, sau đó Lâm Tư chết, hai năm sau, anh cưới Lâm Miểu Miểu, một người phụ nữ sống ở trong lòng anh suốt hai năm trời, thậm chí thay thế được cô bé ngồi trên cành cây năm đó.

Lâm Thế Quần cười ôn hoà: "Đến rồi, ngồi xuống đi."

"Buổi sáng ta gọi điện cho Miểu Miểu, vốn muốn gọi các con trở về Lâm gia ăn cơm, Miểu Miểu không muốn đi, ta đành phải một mình mời con đến, mấy hôm trước ông cụ nhận được đồ con tặng, rất vui vẻ, bảo con lúc nào đó đến gặp ông.”

Tông Chính lễ độ nhận lời, sau khi món ăn bày lên, Lâm Thế Quần nhấp một ngụm rượu, liền nói đến chuyện của Lâm Miểu Miểu.

"Từ bé Miểu Miểu đã không có mẹ, sống với bà ngoại đến năm 8 tuổi, sau đó lại bị ta đưa đi nước Y,......." Ánh mắt của Lâm Thế Quần hiện lên một chút áy náy, thở dài một tiếng, "Những năm này ta vẫn muốn bù đắp, tiếc là cho tới bây giờ nó chưa từng tiếp nhận."

"Lúc vừa đưa nó đi nước Y, nó chỉ có 8 tuổi, cuộc sống không quen, bên cạnh cũng không có ai là người thân, mấy năm này mỗi ngày ta đều hối hận về quyết định ban đầu, ta tự cho là tìm cho nó một bảo mẫu, mua nhà, gửi tiền vào trong tài khoản, có thể bỏ mặc không quan tâm, nhưng đã quên nó vẫn chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi......, sau khi nó đến nước Y ở căn nhà kia chỉ được hơn nửa năm, đã bị đuổi ra ngoài, may mà......, may mà nó được sư phụ của nó mang về nuôi......, hai năm sau Tư Tư mới nói cho ta biết chuyện này......, lần ta đi nước Y, khi đó ta mới biết được, thiếu chút nữa nó đã chết ở nước Y......"

"Tông Chính, có lẽ ở trên thế giới này, ta là người không có tư cách nhất nói những lời này, nhưng......, ta vẫn phải nói, ta hy vọng về sau nó có thể trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, mỗi một lần nhìn thấy nó, ta đều rất hối hận......, đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận......"

Lâm Thế Quần cười tự giễu, trầm mặc hồi lâu, Tông Chính cũng yên lặng, anh đồng ý cưới Lâm Miểu Miểu, đương nhiên cũng hiểu biết đôi chút về cô, thế nhưng tài liệu trên văn bản dẫu sao cũng quá sơ sài, bây giờ từ trong miệng Lâm Thế Quần nói ra, lại khiến trái tim của anh như chìm vào trong nước đá, tâm trạng vô cùng căm phẫn giống như xương cá hóc trong cổ họng.

Từ nhỏ không có cha mẹ, theo bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, lúc nhỏ lại bị cha mình đưa đến nước Y, một thân một mình sinh sống, sau cùng bởi vì......, bị đuổi ra khỏi nơi ở, lưu lạc đầu đường xó chợ, thiếu chút nữa đã chết tại câu lạc bộ giao dịch ngầm vừa tối tăm vừa ẩm ướt.

Anh vẫn rất rõ ràng, trên đời này mỗi ngày đều đang phát sinh rất nhiều chuyện bất hạnh, có rất nhiều người có lẽ so với cô còn thảm thương hơn, nhưng anh chỉ cần vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra trên người Lâm Miểu Miểu, không biết vì lý do gì mà thấy đau lòng thế này, khó chịu cùng tức giận bên trong lồng ngực suýt nữa khiến anh mất đi lý trí.

Khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Lâm Miểu Miểu hiện lên trong đầu của anh, cô cũng không có lỗi gì, nhưng phải gánh chịu hậu quả sai lầm mà Lâm Thế Quần phạm phải, ngực anh đột nhiên sinh ra một cỗ chua xót cùng thương tiếc, nắm đấm đặt bên chân gần như bóp đến kêu "răng rắc", cô luôn sống một mình, có cảm thấy cô đơn không? Có cảm thấy sợ hãi hay không?

"Miểu Miểu là đứa con duy nhất của ta, sau này cổ phần tập đoàn Lâm thị trong tay ta đều sẽ để lại cho nó......"

Tông Chính im lặng không nói, trong lòng anh rất rõ ràng, lời nói ám chỉ của Lâm Thế Quần, bất luận ông ta nói những chuyện cũ kia, hay là cổ phần của tập đoàn Lâm thị, đều là hy vọng anh có thể đối xử tốt với Lâm Miểu Miểu, nhưng những lời này lại khiến trong lòng anh rất khó chịu, giống như một cây gai cắm ở trên ngực anh, quá khứ của cô anh không thể tham dự, nhưng hiện tại và tương lai của cô đều sẽ thuộc về anh.

"Miểu Miểu tính khí hơi lạnh lùng, nhưng thật ra là đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng, Tông Chính, con hãy bao dung cho nó một chút......"

"Được." Tông Chính tuy rằng chỉ đáp một chữ, nhưng Lâm Thế Quần lại vui sướng nở nụ cười, trên bàn ăn không còn ủ dột như trước.

Tông Chính chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên khi gặp cô, cô mặc một bộ yếm áo hai dây đan chéo và quần soóc, hai chân thẳng tắp giống như bạch ngọc, trên mặt cô tựa như có tơ lụa lộng lẫy, đẹp đến rung động lòng người, cô là một người con gái lạnh lùng trong trẻo, khiến anh không khỏi nghĩ đến đóa sen xanh trong hồ giữa Thiên Hà Viên, cánh hoa dài mà rộng, xanh trắng rõ ràng, hương thơm tản mát, không nhiễm một hạt bụi.

Trong hai năm sau đó, Tông Chính rất nhiều lần hồi tưởng lại lần gặp nhau đầu tiên này, tình tiết trong trí nhớ không ngừng được tăng thêm, tình cảm của anh cũng không ngừng thay đổi phần ký ức này, lúc hồi tưởng, từng động tác của Lâm Miểu Miểu dường như đều mang dụng ý xấu cùng sự suy nghĩ trù tính, dung mạo sạch sẽ xinh đẹp của cô hình như cũng rất khó ưa, mỗi một lần nhớ lại, ký ức dường như đều bị anh sửa chữa, hôm nay một lần nữa lúc hồi tưởng lại, anh khẽ mỉm cười.

"Khi còn nhỏ, thực ra các con đã từng gặp nhau một lần......"

Tông Chính hơi ngờ vực, Lâm Thế Quần cười cười, cũng không thừa nước đục thả câu: "Khi đó, ta vừa mới đưa nó về, nó đánh Diệp Ninh, lúc sau không thấy, là con đã đưa nó về.”

Sau bữa cơm trưa, Tông Chính từ chối đề nghị đi đánh bóng, lái xe trở về hoa viên Thế Kỷ, Lâm Miểu Miểu ở trên bãi cỏ bên ngoài đang tắm cho Võ Tòng, nước văng khắp người, trên mặt của cô là nụ cười rạng rỡ mà cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua, sạch sẽ thuần khiết giống như giọt sương buổi sớm.

Anh từ trong ga ra đi ra, xa xa ngắm nhìn cô.

Cô rất đẹp, đẹp đến mức có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào trong lòng dậy sóng. Thẳng cho đến lúc này, Tông Chính mới biết được, trong vẻ xinh đẹp anh nhìn thấy, còn chất chứa biết biết bao sự tôi luyện từng trải.

Lâm Miểu Miểu trong lúc vô tình ngước mắt trông thấy anh, Tông Chính đón ánh mắt của cô từng bước một đi về phía cô, yên lặng đứng ở trước mặt cô, cô dùng tay áo lau bọt nước trên mặt, ngước mặt lên, Tông Chính ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với tầm mắt của cô.

"Anh......, có chuyện gì?" Lâm Miểu Miểu buồn bực, nhìn cô như vậy cũng không nói chuyện, là muốn nói cái gì cơ chứ? Tâm tình trong ánh mắt của anh dường như bao hàm rất nhiều thứ, cứ nhìn mãi về phía cô, Lâm Miểu Miểu trong lòng dậy sóng, trong lúc nhất thời cô không thể phân biệt được tất cả những cảm xúc kia, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ nét sự dịu dàng trong ánh mắt của anh.

"Anh......"

Anh nâng gương mặt cô hôn lên, Lâm Miểu Miểu không nói được gì nghĩ, mặc dù cô có phần thích nụ hôn của Tông Chính, nhưng vào lúc đang nói chuyện, bất thình lình hôn tới, cô cũng sẽ khẩn trương!

' Võ Tòng' kêu "ăng ẳng" hai tiếng mở to con mắt ướt nhẹp nhìn nữ chủ nhân không tiếp tục tắm rửa cho nó, Tông Chính rời khỏi môi Lâm Miểu Miểu, liếc nhìn Võ Tòng, chó Giang Trạch mua quả đúng là gây phiền phức cho anh.



"Anh làm sao.......a......."

Ngồi xổm trên bãi cỏ hôn môi, bên cạnh còn có một con chó vây xem, thực sự là......, thực sự là......

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, trong tròng mắt của Tông Chính có một chút ý cười: "Lâm Miểu Miểu, sau này, chúng ta sống chung thật vui vẻ nhé.

"Hả?"

Lâm Miểu Miểu chớp mắt, con mắt mang vẻ mê muội, cặp mắt phượng hẹp dài của Tông Chính xếch lên, sóng mắt lưu chuyển, có thứ ánh sáng yêu thương vô cùng ấm áp, anh nở nụ cười, giống như ánh hoàng hôn tháng tư, khiến cho người ta ấm áp tận đáy lòng.

Sống chung thật vui vẻ, Lâm Miểu Miểu đương nhiên nguyện ý cùng anh sống chung vui vẻ, dẫu sao mọi người cũng cùng sống dưới một mái nhà, Tông Chính kéo Lâm Miểu Miểu quay về phòng ngủ bắt đầu hiệp ước "Sống chung thật vui vẻ", Võ Tòng mới tắm được một nửa đã bị ném cho chị Chu, Võ Tòng lặng lẽ nhìn bà chủ đi xa, kêu "ăng ẳng" hai tiếng.

"Đây là cuộc họp gia đình lần thứ hai! Chủ đề của cuộc họp là thảo luận rõ ràng chuyện làm sao chung sống với nhau sau khi kết hôn. Quan điểm của tôi là: Nếu đã kết hôn, thì nên nghiêm túc tiến hành phần hôn nhân này!" Tông Chính quăng ánh mắt như dao cho Lâm Miểu Miểu đang thất thần: "Nghĩ gì thế?"

"......hôm qua coi như là cuộc họp lần thứ nhất sao?"

Tông Chính "Ừ" một tiếng, "Em cảm thấy thế nào?"

Lâm Miểu Miểu mê muội nhìn anh, Tông Chính trầm mặt hỏi: "Quan điểm của em?"

Lâm Miểu Miểu nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, ngày hôm qua cô còn nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng kể từ sau khi Tông Chính nói cho cô biết Khưu Thục Thanh có bệnh tim mạch vành, cô đã lưỡng lự, hôm nay dường như Tông Chính cho cô một con đường khác. Lâm Miểu Miểu suy tư một phút đồng hồ, Tông Chính có phần không kiên nhẫn: "Có gì cứ nói!"

"Tôi......, tạm thời không có quan điểm."

"Có ý gì?" Tông Chính như hổ đói nhìn chằm chằm vào cô.

"Chính là, bây giờ tôi cũng không biết phải làm sao, ly hôn lại...... a......"

Tông Chính buông Lâm Miểu Miểu thở dốc ra, tổng kết một câu: "Em không cần phát biểu quan điểm, cứ theo như quan điểm tôi đi!" Tông Chính dừng lại một chút hỏi, "Em có nghiêm túc trong cuộc hôn nhân này không?"

Lâm Miểu Miểu trước giờ là một người thẳng thắn, cô thành thật lắc đầu.

Tông Chính sầm mặt, nắm lấy cằm cô, ở trên môi cô hung hăng mút một hồi.

"Vậy em gả cho tôi làm gì?" Tông Chính vừa nhìn Lâm Miểu Miểu lộ ra biểu tình biết rõ còn hỏi, cơn tức dần dần bốc lên đỉnh đầu, "Em khỏi cần trả lời!"

"Lâm Miểu Miểu, em đây là lừa hôn một cách trần trụi! ! !"

Lâm Miểu Miểu lập tức phủ nhận: "......tôi không có."

"Không có? Sau một năm ly hôn với tôi là có ý gì? Không thực hiện nghĩa vụ của người vợ là có ý gì? Chẳng lẽ không phải lừa hôn? Lâm Miểu Miểu, nhân phẩm của em làm sao có thể bại hoại đến mức này!"

Lâm Miểu Miểu trầm mặc, nghĩ như vậy, hình như cô thật sự có tình nghi lừa hôn, Tông Chính thấy cô cúi thấp đầu không nói lời nào, giọng điệu không tự chủ nhẹ nhàng hơn: "Vì sao sau một năm phải ly hôn với tôi? "

Môi một lần nữa bị hôn, lần này anh hôn tương đối lâu, lúc hai người nói chuyện là ngồi trên ghế sô pha nhập khẩu từ Ý trong phòng ngủ, hôn một lúc, Lâm Miểu Miểu liền bị Tông Chính đẩy lên ghế sô pha, lại hôn tiếp, Tông Chính từ nửa người đè đổi thành cả người đè lên.

Lâm Miểu Miểu đẩy cái tay của anh đang đặt trên ngực cô, mắt lộ ra xem thường: "Anh có thể đừng động tay động chân được không?"

Tông Chính liếc nhìn cô, ánh mắt càng xem thường hơn: "Một năm kia là chuyện như thế nào?"

“Tôi được đón về Lâm gia, bọn họ giúp bà ngoại tôi chữa bệnh, điều kiện là sau này tôi trưởng thành hôn nhân phải nghe theo sắp xếp của họ, tôi đã đồng ý, sau đó xảy ra một số chuyện, giao ước cuối cùng đương nhiên không thể chiếu theo dự tính ban đầu."

Tông Chính im lặng, cái gọi là xảy ra một số chuyện, chắc hẳn là việc Lâm Miểu Miểu bị đuổi khỏi chỗ ở, lưu lạc đường phố, sau cùng thiếu chút nữa chết ở câu lạc bộ giao dịch ngầm.

"Vậy vì sao em còn muốn thay bọn họ tiến hành cuộc hôn nhân này?" Tâm tình của Tông Chính có phần phức tạp, nếu như Lâm Miểu Miểu không thay Lâm gia thực hiện cuộc hôn nhân này, có lẽ anh vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại cô.

Lâm Miểu Miểu trầm mặc một lúc, mới trả lời: "Bà ngoại tôi bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được hơn một năm......, tôi thiếu nợ bọn họ."

“Em thiếu bọn họ bao nhiêu tiền? Tôi trả thay em!"

Lâm Miểu Miểu ngơ ngác nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên có sự chua xót không thể giải thích rõ mà người khác cũng không thể hiểu được: "Anh, vì sao muốn trả nợ thay tôi?"

Tông Chính nhe răng cười: "Như vậy, về sau, em chỉ thiếu nợ tôi."

Lâm Miểu Miểu: "......" Cô quả nhiên không nên đánh giá cao nhân phẩm của anh.

Tông Chính chạm vào môi Lâm Miểu Miểu, "Thiếu bao nhiêu? Trả cho bọn họ gấp mười lần, sau này em sẽ không thiếu nợ bọn họ nữa, nợ tôi thôi!"

Lâm Miểu Miểu quay mặt đi chỗ khác, không muốn để ý đến anh, thực ra bởi vì chuyện hai năm trước, cô vẫn luôn thiếu nợ anh, chỉ là......, có vẻ như cô chưa từng đối tốt với anh, Lâm Miểu Miểu hơi cảm thấy chột dạ.

"Tôi đã không nợ bọn họ nữa rồi!"

"Ờ......" Tông Chính tiếc nuối thở dài, bất thình lình dời đi trọng tâm câu chuyện, "Một năm gì gì đó hoàn toàn không cần thiết, kết hôn ly hôn rất phiền phức, bà nội tôi cũng không tiếp nhận nổi, dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là đi đâu mà tìm được người chồng chất lượng tốt như tôi đây?"

Khóe miệng Lâm Miểu Miểu co rút, chất lượng tốt? Thật là không sợ đau đầu lưỡi sao.

"Đúng rồi, em còn chưa từng gọi tôi một tiếng ông xã!" Tông Chính nét mặt nghiêm túc, "Mau gọi một tiếng!"

Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi nhìn anh, Tông Chính cười lạnh một cái, lấy tay xoa xoa gò má của cô, "Tôi làm cho em khó chịu!"

Lâm Miểu Miểu lắc cái cổ lắc trái lắc phải, Tông Chính xoa gò má của cô đến đỏ bừng, khiến những lời nói nhảm lung tung lộn xộn của cô không thể nói ra, mới hài lòng thu tay, đối với cuộc họp gia đình lần này bắt đầu tiến hành làm tổng kết: "Sau đó phải nghiêm túc đối đãi với quan hệ hôn nhân của chúng ta biết không?"

Lâm Miểu Miểu suy tư một chút, thấy ánh mắt uy hiếp của Tông Chính lại muốn nổi đóa, mới trả lời: "Tôi cố gắng!"

Tông Chính rõ ràng không hài lòng với đáp án này, hừ lạnh một tiếng: "Bà nội tôi bảo em sinh con, em cũng nói cố gắng, làm phiền em giải thích cho tôi một chút 'cố gắng' là có ý gì!"

Lâm Miểu Miểu: "......"

Thấy Lâm Miểu Miểu không trả lời được, Tông Chính liền cúi đầu gặm trên môi cô, gặm một lúc anh giống như vô ý nói: "Về sau tôi sẽ yêu em, em cũng phải yêu tôi, biết không? "

Lâm Miểu Miểu chớp chớp mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tông Chính, anh lại xoay đầu đi, tránh khỏi sự quan sát của cô.

Cô không nghe lầm chứ, Tông Chính nói sẽ yêu cô? Bởi vì cô có bề ngoài và thân thủ xuất sắc ư, cũng không phải chưa có ai tỏ tình với cô, câu này không tính là lời tỏ tình, nhưng lại khiến trong lòng Lâm Miểu Miểu sinh ra thứ tình cảm khác lạ, có lẽ bởi vì vòng ôm nóng ấm của anh có khả năng mê hoặc cô, hoặc có thể là nụ cười ấm áp giống như ánh hoàng hôn kia, và cũng có thể là tờ hôn thú nằm ở trong ngăn kéo mà cô chưa từng xem kỹ kia......

Lâm Miểu Miểu chợt nhớ tới một câu nói: Quan hệ vợ chồng, là quan hệ trọng yếu nhất giữa người với người.

Bây giờ, cô và anh có quan hệ trọng yếu nhất, có lẽ cũng sẽ có quan hệ thân mật nhất.

Trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập dữ dội.

Anh và cô không giống nhau, anh vừa sinh ra đã được cưng chiều hết mực, giống như ánh sáng ban ngày, thế nhưng ánh sáng ban ngày, thì làm sao có thể hiểu được độ sâu của ban đêm?

Bọn họ là hai loại người, một người sống vào ban ngày, một người cuộn mình trong đêm tối.

Nhưng, cô lại động lòng, cô ở trong bóng đêm ngưỡng vọng ban ngày, nơi đó có phải giống như giấc mơ của cô, nắng nóng ấm áp?

Cô nhớ tới một câu nói không biết xem qua ở nơi nào: Người giống nhau thích hợp cùng nhau vui đùa, người bổ sung cho nhau mới thích hợp sống cùng nhau đến già.



Cô và Tông Chính......, xem như là bổ sung cho nhau sao?

Vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu có phần ngây ngô, Tông Chính đợi một lúc lâu cũng không đợi được câu trả lời của Lâm Miểu Miểu, nhiệt huyết trong máu dường như đang dần dần nguội lạnh, Tông Chính hít một hơi, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Có nghe thấy không? "

"Nghe rồi."

"Em cảm thấy thế nào?" Giọng nói của Tông Chính hời hợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung dữ, chỉ cần cô đưa ra một đáp án khiến anh không hài lòng, sẽ nuốt cô luôn.

"......tôi cố gắng!"

Ngực của Tông Chính phập phồng kịch liệt, cúi đầu xuống gặm hõm cổ của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, lúc này đổi chỗ rồi.....

Tông Chính khẽ cắn một hồi, tức giận đã nguôi đi, mặt lạnh hỏi: "Em nói một câu cũng sẽ yêu tôi, sẽ chết sao?"

Lâm Miểu Miểu sớm đã bị Tông Chính đẩy tới nằm ngửa trên sô pha, mặt anh ở chính diện mặt cô, thần sắc trên khuôn mặt anh, tâm tình trong tròng mắt nhìn một cái là thấy hết, bình thường anh nổi giận với cô, vừa có gì không hài lòng liền cau mày nhăn mặt, nhưng lúc này Lâm Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy lúc anh nói những lời này, dường như khá là đáng yêu, khóe môi của cô hơi nhếch lên, chậm rãi nói: "Sẽ không chết. "

"Vậy thì nói nhanh lên!"

Lâm Miểu Miểu quét mắt nhìn Tông Chính, là muốn bảo cô nói cũng sẽ yêu anh sao? Câu nói kia ở ngay đầu lưỡi của cô, nhưng dường như có chút khó nói, cô quay đầu đi chỗ khác, nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu trên vách tường, thờ ơ nói: "Tôi......, cũng sẽ cố gắng yêu anh!"

Tông Chính không nặng không nhẹ cắn một cái vào xương quai xanh của cô, sau này ai còn nói với anh sẽ cố gắng gì gì đó nữa, anh sẽ mắng cho kẻ đó lên bờ xuống ruộng, cố gắng cái đầu nhà ngươi!

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, Tông Chính cắn xương quai xanh xong, lại dọc theo hõm cổ của cô khẽ liếm, khuôn mặt của cô hơi nóng, trái tim không chịu khống chế khiến cô không thở nổi, bầu không khí lưu động trong phòng dường như khiến người ta lòng dạ rối bời.

Tông Chính hôn khắp cổ lại bắt đầu hôn lên ngực, Lâm Miểu Miểu lấy tay che ngực của mình, Tông Chính kéo tay cô ra, sắc mặt không đoán được nhìn cô chằm chằm: "Tôi từng nhìn, từng sờ, còn hôn qua, bây giờ che có phải muộn rồi hay không?"

Vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu đỏ ửng, ngày đầu tiên kết hôn vậy không tính, lần đó ở trong xe cũng không tính, nhưng đêm qua ở trong phòng tắm,cả người cô bất động bị anh kéo tay ra, rõ ràng cô có khả năng phản kháng lại không phản kháng, dễ dàng bị Tông Chính ép vào trong góc của bồn tắm, nhào nặn vuốt ve nơi đẫy đà của cô, dùng mọi cách liếm mút, chờ sau khi anh thả ra, sắc mặt cô đỏ như rỉ máu.

Tông Chính cười mờ ám, lấy tay sờ sờ cái trán của cô, “Khuôn mặt em thật là đỏ, có phải phát sốt rồi hay không?"

Lâm Miểu Miểu ép buộc mình phải bình tĩnh, đá anh một cước, trong nháy mắt tránh thật xa.

Tông Chính một tay bắt hụt, chậm rãi từ trên ghế sô pha ngồi dậy: "Tôi nói em phát sốt, lại không nói em phát xuân, em chạy xa như thế làm cái gì?"

“Lâm Miểu Miểu lúc còn nhỏ chúng ta từng gặp qua một lần, em nhớ không?"

Lâm Miểu Miểu đứng thật xa, hoài nghi hỏi: "Ở nơi nào?"

Tông Chính hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn nhớ, em lại dám quên!"

Lâm Miểu Miểu sửng sốt, chẳng lẽ trước đây thật sự đã gặp qua? Trước lúc 8 tuổi cô vẫn luôn sống ở thôn Bảo Lam, sau này được Lâm Thế Quần mang về Z thị, ngày đó bị đưa đi, sau đó vẫn ở nước Y suốt, hai năm trước mới trở về Z thị một chuyến, nếu như nói lúc còn nhỏ cô và Tông Chính từng gặp mặt......, vậy nhất định là ngày đó Lâm Thế Quần mang cô về đại trạch Lâm gia ở Trường Nguyệt Loan.

Lâm Miểu Miểu không lên tiếng, ngày đó quả thực cô đã từng gặp một cậu bé trai lớn hơn cô mấy tuổi thích chê bai người khác.

Vì đánh Diệp Ninh, cô bị Lâm Thế Vân mắng chửi một trận, sau đó biết được mình bị đưa đi, cô len lén trốn khỏi đó, muốn đi tìm bà ngoại, kết quả bởi vì không biết đường cô cũng không biết mình chạy tới nơi nào, bây giờ nhớ lại chắc là khi đó chạy tới đỉnh Thiên Hà Viên.

Khi bị Lâm Thế Vân chửi mắng, cô quật cường cắn môi, ép buộc mình không khóc cũng không giải thích, Lâm Thế Quần đứng ở bên cạnh, lại không lên tiếng, lúc ấy cô đứng ở nơi đó, cũng không biết làm sao mà vượt qua. Cô leo lên một cây phía ngoài Thiên Hà Viên, trèo vào trong Thiên Hà Viên, chỗ đó rất yên tĩnh cũng rất đẹp, Lâm Miểu Miểu leo lên một cái cây, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Không biết qua bao lâu, dưới tán cây bỗng nhiên vang lên âm thanh vừa không kiên nhẫn lại phách lối: "Ngươi là ai?"

Lâm Miểu Miểu hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn xuống dưới tán cây, một giọt nước mắt cũng theo đó rơi xuống, đúng lúc rơi vào trên gương mặt ngẩng lên của anh, anh sắc mặt đại biến, khi phát hiện chẳng qua chỉ là nước mắt, sắc mặt mới tốt hơn chút, nhưng khẩu khí vẫn rất hung dữ: "Ngươi xuống đi!"

Lâm Miểu Miểu dùng tay áo lau nước mắt, lặng lẽ ngồi trên thân cây vững chắc, không để ý tới anh.

Anh quan sát xung quanh, thấy không có người mới ôm thân cây trơn bóng bò lên, leo đến bên cạnh Lâm Miểu Miểu, anh liếc mắt nhìn cô: "Này, ngươi từ đâu tới?"

Lâm Miểu Miểu im lặng không nói, anh nhìn con mắt sưng đỏ của cô, chóp mũi hồng hồng, môi bị cắn rách, không nhịn được nói: "Câm à? Chưa thấy qua con bé nào xấu như vậy, còn leo lên cây nhà người khác khóc!"

Lâm Miểu Miểu nhìn anh một cái, định tụt xuống, nhưng đường lúc lên bị anh chặn, tiến lùi không được.

"Tránh ra!"

Thanh âm của cô vẫn mang theo nghẹn ngào, mềm mại yếu đuối, nhưng giọng điệu lại rất ngang ngạnh, anh hừ một tiếng, chẳng những không nhường đường, còn nghiêng người chắn lối, ngăn ở trước mặt cô, hung hăng chất vấn: "Ngươi là con nhà nào?"

Lâm Miểu Miểu thấy đường xuống bị chặn, đang ở trên cây chật hẹp thế này, ngay cả di chuyển cũng phải cẩn thận, liền ngồi nguyên vị trí, cúi thấp đầu đắm chìm trong thế giới của mình, vừa nghĩ tới bà ngoại của mình sống không được lâu nữa, mà mình bị đưa đến nơi xa xôi, ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được, nước mắt của Lâm Miểu Miểu lại rơi xuống.

Anh ở một bên thấy thật phiền phức, thực ra tiểu nha đầu này rất xinh đẹp, mặc dù con mắt và chóp mũi đều đỏ, nhưng dáng vẻ cô ngồi trên cành cây, lặng lẽ rơi lệ khiến anh có loại cảm giác nói không lên lời.

"Đừng khóc! Anh để em đi xuống!"

Lâm Miểu Miểu không để ý tới anh, ngay cả một phản ứng cũng không có.

Tâm trạng của anh càng bực bội hơn, phụ nữ chính là phiền toái, mới nhỏ như thế này đã phiền phức như vậy, anh đưa tay lau nước mắt trên gương mặt trắng nõn của cô, nhưng càng lau lại càng bẩn, lúc này anh mới phát hiện bởi vì leo cây, trên tay toàn là đất, nhìn thấy khuôn mặt của cô bị lau bẩn, tâm trạng của anh bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.

Anh hất cái cằm tuấn tú, ngạo mạn nói: "Này, em có chuyện gì nói ra, anh giúp em!"

......

"Lâm Miểu Miểu, khi đó em nói ra, sau này nào có nhiều chuyện như vậy!"

Kể từ sau khi Lâm Thế Quần nhắc tới chuyện này, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, anh hiếm khi muốn làm chuyện tốt giúp người khác, thế mà đối phương lại không cảm kích. Lâm Thế Quần cho là anh đưa cô về, thật ra thì anh chỉ đi theo phía sau cô mà thôi, mãi cho đến khi trông thấy cô được một người phụ nữ trông giống quản gia mang đi.

Người phụ nữ kia nhìn anh một cái, anh không hiểu tại sao mình phải chột dạ xoay người rời đi, sau cùng ngay cả cô rốt cuộc là nhà nào cũng không làm rõ được.

Tông Chính dò la gần hai tháng, cũng không tìm được cô, về sau mỗi một lần anh đi ngang qua cái cây ấy, đều sẽ ngẩng đầu nhìn, trên cây có phải sẽ còn có một cô bé xinh đẹp đang lặng lẽ rơi lệ, lúc anh ngẩng mặt lên, cô sẽ từ trong đám cành lá rậm rạp ló đầu ra, một giọt nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt hồng hồng hồng hồng của cô rơi xuống gò má anh, bắn vào trong lòng anh hay không.

Anh trước sau không quên được một màn kia, ánh mắt của cô giống như con thỏ trắng nhỏ, cánh môi hồng bị cắn đến sưng đỏ chảy ra một ít máu, nhìn qua mảnh khảnh giống như đóa hoa yếu ớt, nét mặt lại quật cường giống như một con thú nhỏ bị thương.

Anh mất đi khống chế đưa tay thay cô lau sạch nước mắt.

Đoạn ký ức này, mãi cho đến mấy năm sau, mới dần dần phai nhạt, lúc có cuộc hôn nhân với Lâm Tư, cô bé trên cành cây đã mơ hồ trong trí nhớ anh, anh hỏi qua chính mình, nếu như gặp được người mình thích thì làm thế nào?

Khi đó, anh lại nghĩ đến cô, cô ngồi trên cành cây thật cao, nét mặt không rõ, cũng không rơi lệ nữa.

Khuôn mặt của Lâm Miểu Miểu trùng khít với khuôn mặt của cô bé, khi Lâm Thế Quần nhắc lại đoạn chuyện cũ này, bên tai anh hình như nghe thấy được âm thanh buổi chiều yên ả còn nhỏ khi ấy.

Cậu bé trai buồn bực ở trong vườn hoa tìm kiếm tiếng khóc thầm thì, chờ khi anh ngẩng mặt lên, nhìn thấy một thân váy trắng trên cành cây đỉnh đầu, anh không nhịn được lại phách lối hỏi: "Ngươi là ai?"

Một giọt nước mắt rơi xuống, trên gò má anh, rơi vào trong lòng anh.

Xin chào, cô gái ngồi trên cành cây, cô gái cành cây của tôi.

Chú thích:

(1) Polo (hay còn gọi là Mã cầu) là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook