Chương 30: Chúng Ta Không Có Duyên, Đều Do Tôi Tiêu Tiền 6
Tây Lương Miêu
15/11/2023
Hạ Đồng chạy được hai bước lại chạy về nói một tiếng: “Ba, hai người về nông thôn thu hái rau cải nhớ đừng quên mua một con heo, năm nay chúng ta làm nhiều thịt xông khói với lạp xưởng một chút.”
“Không cần con nói, trước đó mẹ con cũng đã dặn ba, ở nhà chúng ta vẫn là mẹ con suy nghĩ thấu đáo nhất.”
Hạ Đồng giơ ngón tay cái lên, đúng là ba biết dỗ vợ.
Đi đi!
“Dạ! Dạ!”
Rạng sáng, tiếng quạ đen vang lên, Hạ Đồng bước ra khỏi nhà gỗ đi đến lan can, A Phúc cũng đã bay đến, cầm đèn lồng chờ dưới cây bạch quả.
Mắt Hạ Đồng rất tốt, đứng trên lầu sáu nhìn xuống đã có thể một con quỷ, hai con quỷ, ba con quỷ… mười hai con quỷ… Cô vừa chạy xuống vừa nghĩ, lần trước chỉ có năm con quỷ, lần này lại có nhiều như vậy.
Hạ Đồng vừa chạy đến lầu một, bác lái đò đã dẫn người vào. Ông khẽ hít mũi, sau đó hai mắt sáng lên: “Buổi tối mấy người ăn giò heo kho? Hương vị này hình như còn cho thêm lá cây, có còn hay không, cho tôi một cái.”
“Chắc chắn là không rồi.”
“Không còn giò heo kho vậy còn món khác hay không?”
“Cháu đi hỏi một chút.” Hạ Đồng gọi Vương Dũng, Vương Dũng từ lầu hai đi xuống.
“Hết giò heo kho rồi, chỉ còn gà kho thôi.”
“Cho tôi một đĩa.”
“Được!”
Ở trước mặt lão quỷ âm khí dày đặc như bác lái đò, Vương Dũng cảm thấy bản thân cứ như một làn khói, người ta thổi một hơi, hắn liền biến mất, do đó theo bản năng liền khom lưng cúi đầu, người ta kêu cái gì thì hắn làm cái đó.
Hạ Đồng nói: “Muốn ăn gà kho thì phải trả tiền, tay nghề của ngự trù không hề rẻ.”
“Không phải thời đại của mấy người không có hoàng đế hay sao? Ngự trù ở đâu ra.”
“Tổ tiên của ông ấy truyền lại.” A Phúc nhắc nhở hắn: “Ông còn nhớ Vương Nhị Trụ hay không?”
“Là hắn sao?” Bác lái đò nhớ lại: “Ông ấy ngồi thuyền của tôi đến địa phủ, sau đó đầu thai vào nhà thư hương thế gia.”
Vương Dũng nghe vậy, trong lòng khẽ động, hắn ở Thông Thiên Quan làm việc vài thập niên, không biết kiếp sau có thể đầu thai vào nhà nào?
Chuyến lần này có mười sáu con quỷ được đưa đến Thông Thiên Quan, nhìn quần áo trên người, có quỷ từ thời kỳ dân quốc, có quỷ ở thập niên 70-80, còn có một nửa là quỷ mới qua đời chưa đến 5 năm.
Lão quỷ tới Thông Thiên Quan là vì muốn cọ chỗ tốt của Thông Thiên Quan, những con quỷ mới qua đời thì muốn báo mộng cho người thân để bọn họ đến Thông Thiên Quan gặp mặt một lần.
Bác lái đò nói trước với Hạ Đồng, lần này bọn họ ở lại hai ngày, chạng vạng hôm sau sẽ rời đi.
Buổi tối, khi báo mộng cho người thân có quan hệ huyết thống, phản ứng đầu tiên của hầu hết những người mơ thấy người thân đã qua đời là cảm thấy liệu có phải do bọn họ quá nhớ đối phương hay không, nên trong số những người được báo mộng có rất ít người lập tức chạy đến Thông Thiên Quan.
Ngày hôm sau nếu không thấy ai đến, hơn nữa lại muốn tiếp tục liên lạc với người thân thì đây là công việc của Hướng Dương và Trần Phán Phán. Bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát đối diện Thông Thiên Quan, căn cứ theo danh sách điều tra phương thức liên lạc, sau đó liên lạc với đối phương.
Đương nhiên, chắc chắn là không có chuyện miễn phí, phải thêm tiền! Thêm công đức, hoặc đưa thêm một số thứ đặc biệt lấy từ địa phủ.
“Không cần con nói, trước đó mẹ con cũng đã dặn ba, ở nhà chúng ta vẫn là mẹ con suy nghĩ thấu đáo nhất.”
Hạ Đồng giơ ngón tay cái lên, đúng là ba biết dỗ vợ.
Đi đi!
“Dạ! Dạ!”
Rạng sáng, tiếng quạ đen vang lên, Hạ Đồng bước ra khỏi nhà gỗ đi đến lan can, A Phúc cũng đã bay đến, cầm đèn lồng chờ dưới cây bạch quả.
Mắt Hạ Đồng rất tốt, đứng trên lầu sáu nhìn xuống đã có thể một con quỷ, hai con quỷ, ba con quỷ… mười hai con quỷ… Cô vừa chạy xuống vừa nghĩ, lần trước chỉ có năm con quỷ, lần này lại có nhiều như vậy.
Hạ Đồng vừa chạy đến lầu một, bác lái đò đã dẫn người vào. Ông khẽ hít mũi, sau đó hai mắt sáng lên: “Buổi tối mấy người ăn giò heo kho? Hương vị này hình như còn cho thêm lá cây, có còn hay không, cho tôi một cái.”
“Chắc chắn là không rồi.”
“Không còn giò heo kho vậy còn món khác hay không?”
“Cháu đi hỏi một chút.” Hạ Đồng gọi Vương Dũng, Vương Dũng từ lầu hai đi xuống.
“Hết giò heo kho rồi, chỉ còn gà kho thôi.”
“Cho tôi một đĩa.”
“Được!”
Ở trước mặt lão quỷ âm khí dày đặc như bác lái đò, Vương Dũng cảm thấy bản thân cứ như một làn khói, người ta thổi một hơi, hắn liền biến mất, do đó theo bản năng liền khom lưng cúi đầu, người ta kêu cái gì thì hắn làm cái đó.
Hạ Đồng nói: “Muốn ăn gà kho thì phải trả tiền, tay nghề của ngự trù không hề rẻ.”
“Không phải thời đại của mấy người không có hoàng đế hay sao? Ngự trù ở đâu ra.”
“Tổ tiên của ông ấy truyền lại.” A Phúc nhắc nhở hắn: “Ông còn nhớ Vương Nhị Trụ hay không?”
“Là hắn sao?” Bác lái đò nhớ lại: “Ông ấy ngồi thuyền của tôi đến địa phủ, sau đó đầu thai vào nhà thư hương thế gia.”
Vương Dũng nghe vậy, trong lòng khẽ động, hắn ở Thông Thiên Quan làm việc vài thập niên, không biết kiếp sau có thể đầu thai vào nhà nào?
Chuyến lần này có mười sáu con quỷ được đưa đến Thông Thiên Quan, nhìn quần áo trên người, có quỷ từ thời kỳ dân quốc, có quỷ ở thập niên 70-80, còn có một nửa là quỷ mới qua đời chưa đến 5 năm.
Lão quỷ tới Thông Thiên Quan là vì muốn cọ chỗ tốt của Thông Thiên Quan, những con quỷ mới qua đời thì muốn báo mộng cho người thân để bọn họ đến Thông Thiên Quan gặp mặt một lần.
Bác lái đò nói trước với Hạ Đồng, lần này bọn họ ở lại hai ngày, chạng vạng hôm sau sẽ rời đi.
Buổi tối, khi báo mộng cho người thân có quan hệ huyết thống, phản ứng đầu tiên của hầu hết những người mơ thấy người thân đã qua đời là cảm thấy liệu có phải do bọn họ quá nhớ đối phương hay không, nên trong số những người được báo mộng có rất ít người lập tức chạy đến Thông Thiên Quan.
Ngày hôm sau nếu không thấy ai đến, hơn nữa lại muốn tiếp tục liên lạc với người thân thì đây là công việc của Hướng Dương và Trần Phán Phán. Bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát đối diện Thông Thiên Quan, căn cứ theo danh sách điều tra phương thức liên lạc, sau đó liên lạc với đối phương.
Đương nhiên, chắc chắn là không có chuyện miễn phí, phải thêm tiền! Thêm công đức, hoặc đưa thêm một số thứ đặc biệt lấy từ địa phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.