Chương 6: Đạo Quan Chân Chính Nào Lại Nuôi Quỷ 2
Tây Lương Miêu
17/09/2023
Điện thoại đã được kết nối, là bạn cùng phòng Vương Khiết Nghi gọi đến, khi nghe thấy giọng nói của Hạ Đồng và xác nhận cô vẫn bình thường, Vương Khiết Nghi gần như bật khóc.
“Trời ạ, người chị em, cậu không sao chứ? Lúc cậu ngất xỉu thật sự dọa bọn tớ sợ chết khiếp. Cậu đúng là vô lương tâm, khỏe lại cũng không biết báo bình an với bọn tớ.”
Quách Hiểu Đình và Lý Kỳ ở bên cạnh tranh nhau nói chuyện, hỏi cô vì sao đột nhiên khỏi bệnh. Hạ Đồng không thể giải thích rõ ràng, chỉ mơ hồ nói rằng gia đình đã mời một vị lão trung ý về châm cứu nên mới có thể vượt qua cơn nguy kịch.
Hạ Đồng không có lý do gì để lừa dối bọn họ, nên khi cô nói vậy, mấy cô bạn cùng phòng sẽ tin, cô còn nói sẽ giới thiệu vị lão trung y đó cho bọn họ làm quen.
Sau khi cúp điện thoại, A Phúc ngập ngừng hỏi: “Cái này là điện thoại di động à?”
“Ừ, ngoài việc gọi điện thoại ra, thứ này còn có những chức năng khác.”
“Ví dụ như?”
Nói chuyện một lúc, Hạ Đồng dường như không còn sợ ma như trước, thế là bèn mở mini game ra, chỉ A Phúc cách chơi mạt chược trên điện thoại di động.
Đây chính là tinh hoa của dân tộc.
Khi Thông Thiên Quan thành lập, A Phúc đã ở tại nơi này, trong nhiều năm qua anh ta đã gặp qua không ít người đến từ những thời đại khác nhau, thời điểm anh ta bắt đầu chơi thì trò này được gọi là Bài Cẩu.
“Để tôi thử xem.”
Hạ Đồng mê chơi, nên lừa anh ta: “Anh không phải là ma sao? Chỉ có người mới có thể chơi điện thoại di động, ma không được.”
“Tôi không tin.” A Phúc duỗi ngón tay ra, bắt chước Hạ Đồng chọc chọc vào điện thoại.
“Nhìn xem, tôi đã nói anh không thể chơi.” Hạ Đồng đắc ý liếc anh ta một cái.
A Phúc: “…” Bắt nạt ma!
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm lo lắng cho con gái nên về nhà lấy đồ rồi vội vã quay lại, không ngờ khi quay lại, bọn họ nhìn thấy một người một ma đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động chơi mạt chược Tứ Xuyên.
Vừa nãy không phải còn khóc lóc la hét sợ hãi, bây giờ không sợ nữa à?
“Hạ Đồng!”
Mỗi khi ba mẹ gọi chúng ta bằng tên đầy đủ tức là nguy hiểm đang cận kề.
Hạ Đồng không chút do dự lừa gạt đối thủ, lập tức nhét điện thoại vào túi, nịnh nọt mỉm cười với mẹ: “Mẹ mang cho con cái gì thế?”
“Hừ.” Hạ Lâm ném vào hai chiếc chăn bông, một chiếc trải trên mặt đất và một chiếc dùng làm chăn.
Vương Đại Vĩ ném vào một túi đồ ăn nhẹ: “Trước tiên ăn chút gì đó lót dạ đi, chờ đến rạng sáng ba sẽ mua mì Khai Nguyên cho con.”
Hạ Đồng mỉm cười, nheo mắt lại: “Dạ, ba tốt nhất.”
Cổng lớn Thông Thiên Quan mở ra, Hạ Đồng trải chăn bên trong ngưỡng cửa, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nằm trên chăn chơi điện thoại di động.
“Này, cô có thể cho tôi nếm thử một chút được không?” A Phúc không nhịn được chỉ vào que cay trên tay Hạ Đồng.
“À, muốn ăn thì tự mình đến lấy.”
“Tôi không thể lấy được. Tôi chỉ có thể ăn nếu cô đưa cho tôi.”
“Đúng nhỉ, ma không có thực thể, muốn tôi đốt đồ ăn vặt cho anh à?”
Khóe miệng A Phúc giật giật: “Cái đó thì không cần, cô cứ đưa cho tôi là được. Cô là chủ nhân của Thông Thiên Quan, ở Thông Thiên Quan, yêu ma quỷ quái đều phải nghe theo mệnh lệnh của cô.”
“À, thì ra chủ nhân của Thông Thiên Quan còn có một số đặc quyền nho nhỏ.”
Hạ Đồng đưa cho anh ta một gói que cay, hào phóng nói: “Anh muốn ăn gì thì ăn.”
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm ngồi trong xe không ngủ được nên quan sát con gái.
“Vợ à, nếu Đồng Đồng đã được Thông Thiên Quan công nhận, liệu con bé có thể đưa chúng ta vào bên trong hay không?”
“Có thể.”
Hạ Lâm đang xem qua những ghi chú do bà ngoại để lại, bà ấy chỉ vào một đoạn văn bản: Việc đầu tiên mà chủ nhân của Thông Thiên Quan cần làm khi vừa đến Thông Thiên Quan là cúng Thần Đồng Mộc, được Thông Thiên Quan thừa nhận mới có thể sử dụng những đặc quyền của chủ nhân Thông Thiên Quan.
Đặc quyền này bao gồm việc đưa những người không có duyên với Thông Thiên Quan tiến vào Thông Thiên Quan.
“Con gái anh nhát gan, nếu anh bảo nó đến cúng Thần Đồng Mộc vào ban đêm sẽ khiến nó sợ chết khiếp, tốt nhất là đợi đến rạng sáng rồi mới bảo con bé đi cúng tế.”
“Trời ạ, người chị em, cậu không sao chứ? Lúc cậu ngất xỉu thật sự dọa bọn tớ sợ chết khiếp. Cậu đúng là vô lương tâm, khỏe lại cũng không biết báo bình an với bọn tớ.”
Quách Hiểu Đình và Lý Kỳ ở bên cạnh tranh nhau nói chuyện, hỏi cô vì sao đột nhiên khỏi bệnh. Hạ Đồng không thể giải thích rõ ràng, chỉ mơ hồ nói rằng gia đình đã mời một vị lão trung ý về châm cứu nên mới có thể vượt qua cơn nguy kịch.
Hạ Đồng không có lý do gì để lừa dối bọn họ, nên khi cô nói vậy, mấy cô bạn cùng phòng sẽ tin, cô còn nói sẽ giới thiệu vị lão trung y đó cho bọn họ làm quen.
Sau khi cúp điện thoại, A Phúc ngập ngừng hỏi: “Cái này là điện thoại di động à?”
“Ừ, ngoài việc gọi điện thoại ra, thứ này còn có những chức năng khác.”
“Ví dụ như?”
Nói chuyện một lúc, Hạ Đồng dường như không còn sợ ma như trước, thế là bèn mở mini game ra, chỉ A Phúc cách chơi mạt chược trên điện thoại di động.
Đây chính là tinh hoa của dân tộc.
Khi Thông Thiên Quan thành lập, A Phúc đã ở tại nơi này, trong nhiều năm qua anh ta đã gặp qua không ít người đến từ những thời đại khác nhau, thời điểm anh ta bắt đầu chơi thì trò này được gọi là Bài Cẩu.
“Để tôi thử xem.”
Hạ Đồng mê chơi, nên lừa anh ta: “Anh không phải là ma sao? Chỉ có người mới có thể chơi điện thoại di động, ma không được.”
“Tôi không tin.” A Phúc duỗi ngón tay ra, bắt chước Hạ Đồng chọc chọc vào điện thoại.
“Nhìn xem, tôi đã nói anh không thể chơi.” Hạ Đồng đắc ý liếc anh ta một cái.
A Phúc: “…” Bắt nạt ma!
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm lo lắng cho con gái nên về nhà lấy đồ rồi vội vã quay lại, không ngờ khi quay lại, bọn họ nhìn thấy một người một ma đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động chơi mạt chược Tứ Xuyên.
Vừa nãy không phải còn khóc lóc la hét sợ hãi, bây giờ không sợ nữa à?
“Hạ Đồng!”
Mỗi khi ba mẹ gọi chúng ta bằng tên đầy đủ tức là nguy hiểm đang cận kề.
Hạ Đồng không chút do dự lừa gạt đối thủ, lập tức nhét điện thoại vào túi, nịnh nọt mỉm cười với mẹ: “Mẹ mang cho con cái gì thế?”
“Hừ.” Hạ Lâm ném vào hai chiếc chăn bông, một chiếc trải trên mặt đất và một chiếc dùng làm chăn.
Vương Đại Vĩ ném vào một túi đồ ăn nhẹ: “Trước tiên ăn chút gì đó lót dạ đi, chờ đến rạng sáng ba sẽ mua mì Khai Nguyên cho con.”
Hạ Đồng mỉm cười, nheo mắt lại: “Dạ, ba tốt nhất.”
Cổng lớn Thông Thiên Quan mở ra, Hạ Đồng trải chăn bên trong ngưỡng cửa, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nằm trên chăn chơi điện thoại di động.
“Này, cô có thể cho tôi nếm thử một chút được không?” A Phúc không nhịn được chỉ vào que cay trên tay Hạ Đồng.
“À, muốn ăn thì tự mình đến lấy.”
“Tôi không thể lấy được. Tôi chỉ có thể ăn nếu cô đưa cho tôi.”
“Đúng nhỉ, ma không có thực thể, muốn tôi đốt đồ ăn vặt cho anh à?”
Khóe miệng A Phúc giật giật: “Cái đó thì không cần, cô cứ đưa cho tôi là được. Cô là chủ nhân của Thông Thiên Quan, ở Thông Thiên Quan, yêu ma quỷ quái đều phải nghe theo mệnh lệnh của cô.”
“À, thì ra chủ nhân của Thông Thiên Quan còn có một số đặc quyền nho nhỏ.”
Hạ Đồng đưa cho anh ta một gói que cay, hào phóng nói: “Anh muốn ăn gì thì ăn.”
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm ngồi trong xe không ngủ được nên quan sát con gái.
“Vợ à, nếu Đồng Đồng đã được Thông Thiên Quan công nhận, liệu con bé có thể đưa chúng ta vào bên trong hay không?”
“Có thể.”
Hạ Lâm đang xem qua những ghi chú do bà ngoại để lại, bà ấy chỉ vào một đoạn văn bản: Việc đầu tiên mà chủ nhân của Thông Thiên Quan cần làm khi vừa đến Thông Thiên Quan là cúng Thần Đồng Mộc, được Thông Thiên Quan thừa nhận mới có thể sử dụng những đặc quyền của chủ nhân Thông Thiên Quan.
Đặc quyền này bao gồm việc đưa những người không có duyên với Thông Thiên Quan tiến vào Thông Thiên Quan.
“Con gái anh nhát gan, nếu anh bảo nó đến cúng Thần Đồng Mộc vào ban đêm sẽ khiến nó sợ chết khiếp, tốt nhất là đợi đến rạng sáng rồi mới bảo con bé đi cúng tế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.