Chương 20: Sao Ông Còn Chưa Xuống Địa Phủ 6
Tây Lương Miêu
15/10/2023
“Cô muốn thế nào cũng được, tôi sẽ lập tức đưa tiền cho cô!”
Hạ Đồng hài lòng gật đầu: “Giá gốc khi ở lại qua đêm là một vạn tệ, nhưng nghĩ đến việc chúng ta ở cùng một đơn vị nên tôi chỉ lấy giá nội bộ - giảm 50%. Đúng rồi, chỉ đến đây làm việc vào ban ngày, buổi tối không ngủ lại còn có thể giảm thêm 10%.”
Tiền thuê trọ khá đắt, hai nhân viên ở một năm vậy sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền?
Vương Nhất Tiếu quả là một kẻ ngoan độc, khi hắn trả giá quả thật khiến Hạ Đồng sợ ngây người, trước giờ chỉ nghe nói không tính số lẻ, chứ từng chưa nghe chỉ lấy số lẻ.
Hạ Đồng không muốn giằng co với hắn, bèn nói thẳng giá cả, chỉ hỏi hắn có đồng ý hay không.
Trước giữa trưa hôm nay, cô chỉ biết Thông Thiên Quan có vị trí quan trọng, hiện tại cô mới biết Thông Thiên Quan còn có nhiều chỗ tốt như vậy. Nói thật, cô cảm thấy cái giá 5000 tệ vẫn còn thấp, giá để lại cho bọn họ đã là giá nội bộ.
Phải biết rằng, ngay cả Lý Huyền Thanh còn chưa được giá ưu đãi thế này nữa.
Hơn nữa, thu nhập của Thông Thiên Quan đều thuộc về cô, cô còn có thể lấy tiền đi làm từ thiện, kiếm thêm một chút công đức.
Hạ Đồng cảm thấy cái này quá rẻ, nhưng Trần Phán Phán và Hướng Dương
lại cảm thấy đắt. Hai người yên lặng đứng một bên không dám nói lời nào, tiền lương một năm của bọn họ còn không bằng số lẻ tiền ăn, cái giá này thật sự có hơi cao.
Vẫn là người ta có phúc được tổ tiên truyền lại đạo quan, không mất công sức đã có thể lãnh lương theo biên chế, còn có thể thu thêm một khoản tiền ăn ở.
Chạng vạng Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm giải quyết xong công việc trong siêu thị, lúc trở về còn mang theo một chiếc điện thoại di động, A Phúc mong đợi nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng bèn đưa qua cho anh ta.
“Cảm ơn chú Vương và dì Hạ.”
Hạ Đồng chậc một tiếng: “Tuổi của ba mẹ tôi còn không bằng số lẻ tuổi một con quỷ như anh, anh còn không biết xấu hổ mà gọi ba mẹ tôi là chú dì à?”
“Tôi thích gọi vậy!”
A Phúc đã hiểu được đại khái chức năng của điện thoại di động, cầm điện thoại ngồi ở ngưỡng cửa không chịu đi, chơi trong chốc lát anh ta mới phát hiện có điện thoại nhưng không có thẻ sim, cũng không có thẻ ngân hàng.
A Phúc:… Không vui.
Hạ Lâm: “À, bọn tôi quên mất chuyện này, đừng vội, ngày mai tôi sẽ đăng ký thẻ sim cho cậu, còn làm thêm cho cậu một tấm thẻ ngân hàng.”
“Mẹ, mẹ định nuôi anh ta sao?”
“A Phúc nhiều nhất cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài, có thể xài bao nhiêu tiền chứ.”
A Phúc nước mắt lưng tròng, dì Hạ đối xử với mình thật tốt!
Vương Đại Vĩ nấu cơm trong phòng bếp, Hướng Dương và Trần Phán Phán vô cùng có mắt nhìn bèn đi theo vào bếp giúp đỡ, một giờ sau, bốn món mặn một món canh đã được dọn lên bàn.
Ma quỷ ngồi một bàn, hòa thượng đạo sĩ, Hướng Dương và Trần Phán Phán ngồi một bàn, một nhà ba người Hạ Đồng ngồi một bàn.
Hạ Đồng mới vừa ngồi xuống còn chưa ăn được hai miếng, Chúc Nguyện đã bưng bát cơm đến trước mặt Hạ Đồng.
Hạ Đồng: “…” Đứa nhỏ này có ý gì đây?
Chúc Nguyện hợp tình hợp lý nói: “Cô đã nói sẽ chăm sóc tôi.”
“Tôi nói lúc nào? Sao tôi lại không biết?”
“Vào ngày tôi đến đây không phải cô đã nói hay sao, chủ nhân đời trước của Thông Thiên Quan…”
“Được được được, nhưng cậu là đạo sĩ vì sao lại không ngồi chung một bàn với bọn họ?”
“Trên bàn bọn họ không có thịt.”
“Cậu có thể ăn thịt?”
Chúc Nguyện ngẩng đầu, đáp: “Đương nhiên! Tôi là trẻ con, cần phải phát triển cơ thể.”
Hạ Lâm vừa gắp thức ăn cho con gái vừa nói: “Ăn một bữa cơm còn cãi nhau với một đứa trẻ làm gì, ăn nhanh lên, ba con đặc biệt mua món giò heo kho mà con thích ăn.”
“Chúc Nguyện đừng đứng đó, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Hạ Đồng hài lòng gật đầu: “Giá gốc khi ở lại qua đêm là một vạn tệ, nhưng nghĩ đến việc chúng ta ở cùng một đơn vị nên tôi chỉ lấy giá nội bộ - giảm 50%. Đúng rồi, chỉ đến đây làm việc vào ban ngày, buổi tối không ngủ lại còn có thể giảm thêm 10%.”
Tiền thuê trọ khá đắt, hai nhân viên ở một năm vậy sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền?
Vương Nhất Tiếu quả là một kẻ ngoan độc, khi hắn trả giá quả thật khiến Hạ Đồng sợ ngây người, trước giờ chỉ nghe nói không tính số lẻ, chứ từng chưa nghe chỉ lấy số lẻ.
Hạ Đồng không muốn giằng co với hắn, bèn nói thẳng giá cả, chỉ hỏi hắn có đồng ý hay không.
Trước giữa trưa hôm nay, cô chỉ biết Thông Thiên Quan có vị trí quan trọng, hiện tại cô mới biết Thông Thiên Quan còn có nhiều chỗ tốt như vậy. Nói thật, cô cảm thấy cái giá 5000 tệ vẫn còn thấp, giá để lại cho bọn họ đã là giá nội bộ.
Phải biết rằng, ngay cả Lý Huyền Thanh còn chưa được giá ưu đãi thế này nữa.
Hơn nữa, thu nhập của Thông Thiên Quan đều thuộc về cô, cô còn có thể lấy tiền đi làm từ thiện, kiếm thêm một chút công đức.
Hạ Đồng cảm thấy cái này quá rẻ, nhưng Trần Phán Phán và Hướng Dương
lại cảm thấy đắt. Hai người yên lặng đứng một bên không dám nói lời nào, tiền lương một năm của bọn họ còn không bằng số lẻ tiền ăn, cái giá này thật sự có hơi cao.
Vẫn là người ta có phúc được tổ tiên truyền lại đạo quan, không mất công sức đã có thể lãnh lương theo biên chế, còn có thể thu thêm một khoản tiền ăn ở.
Chạng vạng Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm giải quyết xong công việc trong siêu thị, lúc trở về còn mang theo một chiếc điện thoại di động, A Phúc mong đợi nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng bèn đưa qua cho anh ta.
“Cảm ơn chú Vương và dì Hạ.”
Hạ Đồng chậc một tiếng: “Tuổi của ba mẹ tôi còn không bằng số lẻ tuổi một con quỷ như anh, anh còn không biết xấu hổ mà gọi ba mẹ tôi là chú dì à?”
“Tôi thích gọi vậy!”
A Phúc đã hiểu được đại khái chức năng của điện thoại di động, cầm điện thoại ngồi ở ngưỡng cửa không chịu đi, chơi trong chốc lát anh ta mới phát hiện có điện thoại nhưng không có thẻ sim, cũng không có thẻ ngân hàng.
A Phúc:… Không vui.
Hạ Lâm: “À, bọn tôi quên mất chuyện này, đừng vội, ngày mai tôi sẽ đăng ký thẻ sim cho cậu, còn làm thêm cho cậu một tấm thẻ ngân hàng.”
“Mẹ, mẹ định nuôi anh ta sao?”
“A Phúc nhiều nhất cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài, có thể xài bao nhiêu tiền chứ.”
A Phúc nước mắt lưng tròng, dì Hạ đối xử với mình thật tốt!
Vương Đại Vĩ nấu cơm trong phòng bếp, Hướng Dương và Trần Phán Phán vô cùng có mắt nhìn bèn đi theo vào bếp giúp đỡ, một giờ sau, bốn món mặn một món canh đã được dọn lên bàn.
Ma quỷ ngồi một bàn, hòa thượng đạo sĩ, Hướng Dương và Trần Phán Phán ngồi một bàn, một nhà ba người Hạ Đồng ngồi một bàn.
Hạ Đồng mới vừa ngồi xuống còn chưa ăn được hai miếng, Chúc Nguyện đã bưng bát cơm đến trước mặt Hạ Đồng.
Hạ Đồng: “…” Đứa nhỏ này có ý gì đây?
Chúc Nguyện hợp tình hợp lý nói: “Cô đã nói sẽ chăm sóc tôi.”
“Tôi nói lúc nào? Sao tôi lại không biết?”
“Vào ngày tôi đến đây không phải cô đã nói hay sao, chủ nhân đời trước của Thông Thiên Quan…”
“Được được được, nhưng cậu là đạo sĩ vì sao lại không ngồi chung một bàn với bọn họ?”
“Trên bàn bọn họ không có thịt.”
“Cậu có thể ăn thịt?”
Chúc Nguyện ngẩng đầu, đáp: “Đương nhiên! Tôi là trẻ con, cần phải phát triển cơ thể.”
Hạ Lâm vừa gắp thức ăn cho con gái vừa nói: “Ăn một bữa cơm còn cãi nhau với một đứa trẻ làm gì, ăn nhanh lên, ba con đặc biệt mua món giò heo kho mà con thích ăn.”
“Chúc Nguyện đừng đứng đó, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.