Chương 22: Sao Ông Còn Chưa Xuống Địa Phủ 8
Tây Lương Miêu
15/10/2023
Buổi chiều, Vương Nhất Tiếu dẫn người lái mấy chiếc xe tải lớn đến đưa đồ, Hạ Đồng thực hiện trách nhiệm của cô - chính là kéo mỗi công nhân vào cửa.
Nhìn sống lưng thẳng tắp của bọn họ không giống công nhân bình thường.
Nghiêm Phi đi theo một bên chạy trước chạy sau, không ngừng lẩm bẩm: “Cẩn thận cẩn thận, đừng va vào mấy dụng cụ này, va vào sẽ hỏng mất, số liệu sẽ không chính xác. Cẩn thận cái máy đo lường kia, đặt dựa tường, đúng đúng đúng, không sai.”
Bốn nghiên cứu viên đã từng là thành viên nòng cốt trong tổ nghiên cứu do Nghiêm Phi dẫn đầu. Lúc này, bọn họ nhìn thấy giáo sư Nghiêm đang tung tăng nhảy nhót, liền cảm thấy thì ra thế giới này ảo diệu đến thế, người chết còn có thể sống lại? Thật không khoa học? Quan tài của Newton có phải bị trọng lực Trái Đất hút xuống địa phủ hay không?
“Bốn người các cậu còn thất thần đứng đó làm gì, qua đây giúp đỡ nhanh lên.”
“À vâng.”
Sau khi sắp xếp tất cả dụng cụ và thiết bị,
Nghiêm Phi vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối đánh giá phòng thí nghiệm đơn sơ này: “Tạm chấp nhận như vậy đi.”
Sau một hồi bận rộn đã là nửa buổi chiều, bác lái đò cũng phải rời đi.
A Phúc bỏ vài lá cây bạch quả nhặt được vào món kho tối qua, kho thêm năm con gà. Thịt gà còn chưa chín thì mùi hương đã bay ra, bác lái đò hít sâu một ngụm, cực kỳ nghiện: “Chính là hương vị này.”
Quỷ vốn chính là âm hồn không có thực thể, đối với những thứ dưỡng hồn, bọn họ sẽ nhạy bén hơn nhiều so với con người. Hạ Đồng chỉ cảm thấy hương vị này thơm hơn thịt kho bình thường một chút, nhưng mấy con quỷ lại cảm thấy mùi hương này quả thật là câu hồn đoạt phách.
Tổng cộng có năm con gà, bác lái đò và bốn con quỷ được chia ba con, còn lại hai con thì chia những người khác.
Bác lái đò vừa ăn vừa ghét bỏ, tay nghề quá kém, lãng phí mấy cái lá cây này.
A Phúc cười lạnh một tiếng, ăn thịt còn không nhớ kỹ, không có lần sau.
“Nhìn cậu kìa, tôi chỉ tùy tiện nói một câu mà A Phúc huynh đệ lại tức giận, cậu đừng quên giao tình trăm ngàn năm của chúng ta a.”
Hạ Đồng nghe hai người cãi nhau, đột nhiên tự hỏi không biết bác lái đò là lão quỷ bao nhiêu năm? Lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chưa trở thành quỷ sai mà chỉ chèo thuyền.
Thời gian đã đến, bác lái đò dẫn mấy con quỷ vẫn đang lưu luyến lên thuyền.
Trong bóng đêm tối tăm, ông nâng mái chèo hòa vào dòng nước, theo âm thanh lướt nước từ từ chèo thuyền đi xa.
Gió đêm thổi qua, cây bạch quả xanh biếc quay cuồng trong gió, trong phút chốc toàn bộ lá cây đều biến thành màu vàng kim, có năm chiếc lá lắc lư rơi xuống từ ngọn cây, A Phúc nhặt được bốn lá.
“Sao lại không nhặt chiếc lá kia?” Một chiếc lá cây rơi xuống mặt nước, nước chảy bèo trôi.
“Rơi xuống sông Hắc Thủy đều sẽ thuộc về Minh Hà, không phải của chúng ta, nên không thể nhặt!”
Ánh đèn dưới hành lang Lục Hợp Lâu và trên mái hiên sáng lên, ánh sáng bao phủ tiền viện càng khiến hậu viện tối tăm hơn.
Hạ Đồng cẩn thận đi đến chỗ có ánh sáng, một bên đường mòn là dòng sông Hắc Thủy khôn lường, một bên là Vạn Cổ Lâm thần bí.
“Ma quỷ cũng đến rồi, sao yêu vẫn chưa đến?”
“Yêu?” A Phúc cầm đèn lồng soi đường cho cô: “Vạn Cổ Lâm bên phía Thông Thiên Quan rất an toàn, nhưng Vạn Cổ Lâm bên phía Yêu giới lại là nơi nguy hiểm nhất ở Yêu giới, yêu quái bình thường khó mà qua được.”
“Thật thảm!”
Hạ Đồng giả mù sa mưa đau lòng vì chúng yêu quái, trong lòng lại nghĩ yêu quái bên phía Yêu giới không đến khiến cô mất đi không ít công đức.
A Phúc hiểu cô đang nghĩ gì, nói thẳng: “Không cần đau lòng, yêu quái bình thường cũng không có nhiều công đức, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đến Thông Thiên Quan trao đổi vài thứ, hoặc thông qua Thông Thiên Quan chạy tới nhân gian mở rộng tầm mắt, đến khi quay về Yêu giới có thể khoác lác với yêu quái khác!”
Chậc! Tiếc thật đấy!
Trở về Lục Hợp Lâu sáng sủa, đột nhiên Hạ Đồng dừng chân, quay đầu hỏi A Phúc: “Anh có nhận được công Đức hay không?”
“Có.”
Nhìn sống lưng thẳng tắp của bọn họ không giống công nhân bình thường.
Nghiêm Phi đi theo một bên chạy trước chạy sau, không ngừng lẩm bẩm: “Cẩn thận cẩn thận, đừng va vào mấy dụng cụ này, va vào sẽ hỏng mất, số liệu sẽ không chính xác. Cẩn thận cái máy đo lường kia, đặt dựa tường, đúng đúng đúng, không sai.”
Bốn nghiên cứu viên đã từng là thành viên nòng cốt trong tổ nghiên cứu do Nghiêm Phi dẫn đầu. Lúc này, bọn họ nhìn thấy giáo sư Nghiêm đang tung tăng nhảy nhót, liền cảm thấy thì ra thế giới này ảo diệu đến thế, người chết còn có thể sống lại? Thật không khoa học? Quan tài của Newton có phải bị trọng lực Trái Đất hút xuống địa phủ hay không?
“Bốn người các cậu còn thất thần đứng đó làm gì, qua đây giúp đỡ nhanh lên.”
“À vâng.”
Sau khi sắp xếp tất cả dụng cụ và thiết bị,
Nghiêm Phi vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối đánh giá phòng thí nghiệm đơn sơ này: “Tạm chấp nhận như vậy đi.”
Sau một hồi bận rộn đã là nửa buổi chiều, bác lái đò cũng phải rời đi.
A Phúc bỏ vài lá cây bạch quả nhặt được vào món kho tối qua, kho thêm năm con gà. Thịt gà còn chưa chín thì mùi hương đã bay ra, bác lái đò hít sâu một ngụm, cực kỳ nghiện: “Chính là hương vị này.”
Quỷ vốn chính là âm hồn không có thực thể, đối với những thứ dưỡng hồn, bọn họ sẽ nhạy bén hơn nhiều so với con người. Hạ Đồng chỉ cảm thấy hương vị này thơm hơn thịt kho bình thường một chút, nhưng mấy con quỷ lại cảm thấy mùi hương này quả thật là câu hồn đoạt phách.
Tổng cộng có năm con gà, bác lái đò và bốn con quỷ được chia ba con, còn lại hai con thì chia những người khác.
Bác lái đò vừa ăn vừa ghét bỏ, tay nghề quá kém, lãng phí mấy cái lá cây này.
A Phúc cười lạnh một tiếng, ăn thịt còn không nhớ kỹ, không có lần sau.
“Nhìn cậu kìa, tôi chỉ tùy tiện nói một câu mà A Phúc huynh đệ lại tức giận, cậu đừng quên giao tình trăm ngàn năm của chúng ta a.”
Hạ Đồng nghe hai người cãi nhau, đột nhiên tự hỏi không biết bác lái đò là lão quỷ bao nhiêu năm? Lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chưa trở thành quỷ sai mà chỉ chèo thuyền.
Thời gian đã đến, bác lái đò dẫn mấy con quỷ vẫn đang lưu luyến lên thuyền.
Trong bóng đêm tối tăm, ông nâng mái chèo hòa vào dòng nước, theo âm thanh lướt nước từ từ chèo thuyền đi xa.
Gió đêm thổi qua, cây bạch quả xanh biếc quay cuồng trong gió, trong phút chốc toàn bộ lá cây đều biến thành màu vàng kim, có năm chiếc lá lắc lư rơi xuống từ ngọn cây, A Phúc nhặt được bốn lá.
“Sao lại không nhặt chiếc lá kia?” Một chiếc lá cây rơi xuống mặt nước, nước chảy bèo trôi.
“Rơi xuống sông Hắc Thủy đều sẽ thuộc về Minh Hà, không phải của chúng ta, nên không thể nhặt!”
Ánh đèn dưới hành lang Lục Hợp Lâu và trên mái hiên sáng lên, ánh sáng bao phủ tiền viện càng khiến hậu viện tối tăm hơn.
Hạ Đồng cẩn thận đi đến chỗ có ánh sáng, một bên đường mòn là dòng sông Hắc Thủy khôn lường, một bên là Vạn Cổ Lâm thần bí.
“Ma quỷ cũng đến rồi, sao yêu vẫn chưa đến?”
“Yêu?” A Phúc cầm đèn lồng soi đường cho cô: “Vạn Cổ Lâm bên phía Thông Thiên Quan rất an toàn, nhưng Vạn Cổ Lâm bên phía Yêu giới lại là nơi nguy hiểm nhất ở Yêu giới, yêu quái bình thường khó mà qua được.”
“Thật thảm!”
Hạ Đồng giả mù sa mưa đau lòng vì chúng yêu quái, trong lòng lại nghĩ yêu quái bên phía Yêu giới không đến khiến cô mất đi không ít công đức.
A Phúc hiểu cô đang nghĩ gì, nói thẳng: “Không cần đau lòng, yêu quái bình thường cũng không có nhiều công đức, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đến Thông Thiên Quan trao đổi vài thứ, hoặc thông qua Thông Thiên Quan chạy tới nhân gian mở rộng tầm mắt, đến khi quay về Yêu giới có thể khoác lác với yêu quái khác!”
Chậc! Tiếc thật đấy!
Trở về Lục Hợp Lâu sáng sủa, đột nhiên Hạ Đồng dừng chân, quay đầu hỏi A Phúc: “Anh có nhận được công Đức hay không?”
“Có.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.